Tôi muốn quay đầu nhìn nhưng cơ thể đã quay nửa chừng, đầu vẽ ra một vòng cung theo tia máu bắn ra.
Tôi lặng lẽ nằm trong vũng máu, bên cạnh đôi giày cao gót màu đỏ là chân của một người đàn ông, trên mắt cá chân là hình xăm quen thuộc.
Tôi lại chết, lần này tôi đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Em có chắc mình ở bên ngoài không thấy ai đi vào không?"
"Chắc chắn không, trừ khi còn có lối đi khác mà chúng ta không biết, hoặc là người đó đã ở bên trong trước khi chúng ta vào." Em trai nhìn tôi, nhỏ giọng, "Anh trai, lần này anh có vẻ không vui, có phải có phát hiện gì mới không?"
Tôi vò đầu bứt tóc, trong đầu hiện lên hình xăm mình thấy trước khi chết.
"Anh nghi ngờ Đại Đầu."
"Anh Đại Đầu? Không phải chúng ta đều biết anh ấy nhiều năm sao? Anh ấy là anh em tốt của anh mà."
Chính vì vậy tôi mới khó chịu, tôi và Đại Đầu là bạn sinh tử, năm cấp hai chúng tôi không đánh nhau thì không quen biết, đến giờ đã hơn mười năm, tình cảm rất tốt, tôi thật sự hiểu nổi.
Nhưng hình năm đó rõ ràng vẽ vào lúc tôi nhận được khoản lương đầu tiên, hoa văn cũng là tôi vắt óc suy nghĩ cả tuần để thiết kế.
"Người phụ nữ kia do anh Đại Đầu gọi tới... Chắc bọn họ không biết nhau đấy chứ?"
Càng nghĩ tôi càng không thể hiểu, điều kiện của Đại Đầu bình thường, sao có thể hẹn được bạch phú mỹ như vậy, tôi nghi ngờ bạch phú mỹ kia bởi vì mỗi lần chết bọn họ đều có mặt ở hiện trường, nhưng... Đại Đầu cũng ở đó..."
"Lần đầu anh bị chặt đầu, anh đè phú bà kia dưới thân, tư thế đó cô ta không dễ ra tay. Lần thứ hai cũng vậy, nghĩ lại, hẳn là có kẻ ở phía sau anh nhân lúc bọn anh ý loạn tình mê mà ra tay."
Em trai vòng tay qua vai an ủi tôi.
Tôi không hiểu, càng cảm thấy ớn lạnh, người anh em bao nhiêu năm kia, tôi rốt cuộc đã làm gì đắc tội cậu ta? Cậu ta muốn giết tôi?
Đêm đó, tôi đến quán bar Hoàng Cung uống rượu với họ như đã hẹn, bản thân uống thuốc giải rượu trước, sau đó chuốc say Đại Đầu liên tục.
Cậu ta không nín được, lảo đảo vào WC, mà em trai tôi đã đợi sẵn ở đó.
Một lúc sau, tôi cũng vào WC, Đại Đầu đang xối nước vào mặt, em trai từ một buồng vệ sinh với bộ đồ giống tôi đi ra, nhìn tôi.
Về điểm này chúng tôi hiểu nhau tuyệt đối, em lấy quần áo che mặt bịt miệng, tôi đá cậu ta một cái thật mạnh, sau đó ôm cổ cậu ta, kéo hai tay ra sau trói lại.
Sau khi hạ gục Đại Đầu, chúng tôi kéo cậu ta đi như đỡ một người bạn đang say rượu.
"Anh, em đưa anh ấy đi trước, lát nữa anh nhớ về nhà đấy."
Tôi không thể biến mất cùng lúc với Đại Đầu, nếu không sẽ rất đáng nghi, chỉ có thể để em trai đưa cậu ta đi trước.
Nhìn chiếc xe rời đi, tôi thở phào, vừa xoay người định trở về thì bắt gặp một đôi mắt đang cười.
Phú bà đang dựa vào cửa, tay cầm điếu thuốc, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở nhả ra những vòng khói.
Cả người đang ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh ùa tới, tôi rùng mình, im lặng nhìn cô ta.
Cô ta đã thấy gì rồi? Có phải cô ta chung một bọn với Đại Đầu không?
Phú bà chậm rãi đi tới, cơ thể tôi trở nên căng thẳng và cứng đờ cho đến khi cô ta khoác lấy cánh tay tôi, nói: "Chúng ta về thôi."
Cô ta không đề cập tới chuyện gì khác, chỉ ôm tôi. Lúc chúng tôi quay lại, mọi người đều trêu chọc.
"Thảo nào hai người cùng biến mất lâu như vậy, nhanh đấy anh Việt."
Tôi khẽ cười.
Phú bà đột nhiên cúi người kề sát tai tôi, thì thầm: "Tôi biết anh sẽ chết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT