"Bách Thiên Hành, tôi không còn nhà nữa rồi."

"Chiếc đồng hồ này của cậu đi cùng tôi rất nhiều năm rồi."

Giang Trạm hiểu hết.

Dưới vẻ ngoài trầm mặc của Bách Thiên Hành là tâm trạng kịch liệt phập phồng, y thích người này, con người có dáng vẻ tỏa nắng nhất trên đời này, chỉ cần đến gần cậu ấy thôi, chạm vào đều là ánh sáng.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay này giống như ánh sáng trên người Giang Trạm, quấn chặt y lại, dành cho y sự trấn an.

Mà ánh sáng ấy vẫn đang tiếp tục phát tán năng lượng dịu dàng.

Giang Trạm: "PS quá là dễ học, nhờ ít phúc của ảnh đế, hot như vậy, nhiều fans như vậy, fansite toàn là công việc, chỉ tiền sửa ảnh thôi đã kiếm tiền nhũn tay rồi."

Giang Trạm: "Hại tôi còn chưa kịp thể nghiệm đủ không có tiền là mùi vị gì, đã lơ mơ không rõ lại có tiền mất rồi."

Giang Trạm: "Để hôm nào phát cờ thi đùa cho cậu, trên mặt cờ viết "Chủ thuê xuất sắc nhất"."

Giang Trạm từ đầu không thừa nhận hắn là P đồ, dù rằng hắn đã sớm bị lật tẩy trước Bách Thiên Hành rồi. Giống như năm đó rõ ràng hắn đã nhặt đồng hồ đeo tay lên, sau vụ đó hai người cũng đã làm lành, nhưng cũng không hề đem đồng hồ trả lại cho Bách Thiên Hành-- loại chuyện như lục thùng rác ai muốn cho người khác biết.

Nhưng có một ngày nói ra, lại tự nhiên đến thế, như một chuyện đương nhiên.

Vì người mà đáy lòng hắn quý trọng.

Hắn cũng sẽ không hiếu thắng như thế nữa, lòng tự tôn không đặt quá nặng nữa, chỗ đau mà số phận nện vào giữa máu xương hắn, cũng bởi vì tình yêu mà dần dần tan rã.

Quá khứ từng trải đang càng ngày càng cách xa khỏi nề nếp cuộc đời hắn, hắn bước rất nhanh, đem những thứ đó vứt lại hết sau lưng.

Không có ai đáng phải đau khổ vì đoạn quá khứ đó của hắn, hắn phơi bày vết sẹo, chỉ vì người ôm chặt hắn, là Bách Thiên Hành.

Nhưng mà quá trình thể hiện ra chính là như vậy đó, làm thế nào cũng sẽ tổn thương người không muốn làm tổn thương.

Giang Trạm: Đừng buồn, cậu vẫn luôn ở đây.

Cái tay đeo đồng hồ của Bách Thiên Hành bắt lấy cánh tay Giang Trạm, sự khắc chế của y từ đáy mắt lan tràn đến lòng bàn tay, hoàn toàn là một mảnh nóng bỏng.

Giang Trạm dự cảm được vị trước mặt này muốn làm cái gì, có thể làm ra cái gì, bèn nghịch ngợm một chút, nghiêng đầu lách mình nhấc cánh tay đẩy cửa phòng huấn luyện, lại cực nhanh quay đầu: "Tôi nói cậu... Này! Này! "

Bách Thiên Hành hiếm thấy lộ ra cường thế, lực cánh tay kinh người kéo người sang lối thoát hiểm, nội tâm dậy bão tố, đáy mắt có nóng bỏng.

Y vừa kéo người tới cửa thoát hiểm vừa quay đầu: "Cậu nên mừng vì nơi này không có giường."

"????" Giang Trạm đè lại thanh âm, lấy sức mạnh thân thể chống lại, cậy tay y ra: "Cậu không làm người cũng đừng không để ý địa điểm chứ?"

Bách Thiên Hành hừ một tiếng: ""Địa điểm" gì? Đó là thứ gì, chả biết."

Giang Trạm: "????"

Giang Trạm trực tiếp cười tại trận, ném phịch balo xuống đất, bắt đầu nghiêm túc cứng lên với Bách Thiên Hành, cũng đi kéo cánh tay y, Bách Thiên Hành trở tay vùng ra, cánh tay nắm Giang Trạm kia lắc một cái thật tài tình, đem người quay lưng lại, lại tính toán túm nốt cánh tay còn lại của Giang Trạm, mà bị Giang Trạm nhấc chân đá hậu.

Bách Thiên Hành: "Vẩy móng, cầm tinh con lừa."

Giang Trạm thành tâm thành ý nói: "Cái tên "động vật" nhà cậu!"

Hai người đối kháng lẫn nhau, Bách Thiên Hành: "Vừa rồi tôi còn chưa dứt lời, cậu nghe xong đã rồi hãy chửi tiếp."

Giang Trạm thầm nghĩ còn trò gì nữa.

Bách Thiên Hành dựa vào ưu thế vị trí đoạt được "điểm quyết định" của cả trận đấu, y đè cánh tay Giang Trạm đặt ở sau lưng, dán sát lại gần tấm lưng ấy, nghiêng đầu thổi bên tai Giang Trạm một hơi: "Giường không có, có thể mua. "Tôi không có tiền sao?"."

Giang Trạm nhấc chân giẫm về phía mu bàn chân Bách Thiên Hành, giẫm kiểu con voi nghiến nát con kiến đó, Bách Thiên Hành Shhhh một tiếng.

Vừa đúng lúc gặp phải Tống Hữu nhàn rỗi không có việc gì tan tầm tới xem một chút, vừa ra khỏi thang máy quẹo cua thì nhìn thấy màn này, con mắt trợn lên ngay tại trận.

"Bách chó! Mày làm gì đó!"

Giang Trạm quay đầu kêu với Tống Hữu: "Mau tới cứu mạng ông nội mày!"

Tống Hữu tựa như trở lại thời hội chứng tuổi dậy thì, trợn mắt xắn tay áo, co giò xông lên: "Thả cháu trai tao ra!"

Trương đặc trợ - trước người cuốn qua một cơn gió: "..."

Trương đặc trợ cũng là người gặp qua cảnh đời, ông chủ xông tới gia nhập hỗn chiến, cậu ta thấy nơi này cũng không liên quan đến mình, liền khoanh hai tay trước người đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn, trong đầu tự đống lóe lên mẫu bình luận trận đấu bóng--

Tới rồi tới rồi! Cầu thủ số 2 trên sân liệu có thể thành công cướp bóng hay không?

Cầu thủ số 16 phía đối thủ rất mạnh ạ! Số 2 lỡ mất cơ hội, đáng tiếc.

Mau xem, cầu thủ số 8 xông tuyến rồi--!

*Thuật ngữ chơi bóng mình không rành nên để theo ý hiểu nha.

...

Trương đặc trợ: Tối qua xem bóng lâu quá.

Bên kia Giang Trạm với Bách Thiên Hành bất kể mới đầu đấu chọi là vì cái gì, Tống Hữu một khi đã gia nhập, mục đích gì cũng trở thành Trạm ca hết--

Giang Trạm vừa thoát khỏi, nhấc chân liền chạy, Bách Thiên Hành đuổi theo mấy bước bị Tống Hữu cản lại.

Tống thiếu gia có thể là gần đây xã giao nghe kịch nhiều quá, cản người xong cho ngay một câu "Hây ya! Yêu quái, chạy đi đâu!"

Giang Trạm chạy đi rồi nghe được một câu này liền cười phun tại chỗ, dừng bước xoay người lại, mở miệng nói: "Cháu trai, mày hỏi xem yêu quái kia là yêu tinh gì."

Tống Hữu không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để khịa Bách Thiên Hành, kẻ xướng người họa theo Giang Trạm: "Thế cũng cần phải hỏi? Chắc chắn là yêu tinh rùa." (*Rùa=bị cắm sừng)

Bách Thiên Hành đứng tại chỗ thở hổn hển, một tay chống hông, quét mắt dòm Giang Trạm một cái, cách từ xa gửi một ánh mắt bay qua, là kỹ thuật diễn của phái thực lực Tam kim ảnh đế: "Sai rồi, là một nam hồ ly tinh."

Tống Hữu: "???"

Giang Trạm: "..."

Trương đặc trợ: "..."

Bách Thiên Hành hất hất cằm, gọt giũa thêm một bước nữa cho nam hồ ly tinh: "Loại trong Liêu trai đó."

Ba người tại hiện trường: "..."

Giang Trạm tâm phục khẩu phục, mau chóng trở lại nhặt balo trên đất, trốn trở về phòng huấn luyện. Tống Hữu tiêu hóa mất mấy giây, tiêu hóa không nổi, xoay người nôn khan hai cái.

Trương đặc trợ cầm khăn tay đón lấy: "Ông chủ."

Bách Thiên Hành nhìn về hướng phòng huấn luyện một cái, tâm tình siêu tốt, y chỉnh ngay ngắn lại đồng hồ trên cổ tay, nói với Tống Hữu: "Anh vợ hôm nay sao có thời gian rảnh vậy."

Trương đặc trợ: Ấy chờ, anh vợ?

Tống Hữu ném lại khăn tay cho Trương đặc trợ, phun ra một câu: "Cút đi anh với chả vợ." Chửi xong nói: "Tôi tới tặng tình yêu tặng ấm áp cho em trai tôi."

Trương đặc trợ: Để ý một chút để ý một chút, để ý quan hệ nhân vật một chút.

Bách Thiên Hành gật gù, xoay người: "Cậu tặng đi."

Vai âu phục Tống Hữu dựng thẳng, đồng thời xoay người đi về hướng ngược lại, bóng dáng Bách Thiên Hành trong chốc lát biến mất trên hành lang dài. Trương đặc trợ nhìn hai bên một cái, bỗng nhiên sáng tỏ.

Tống Hữu mấy ngày nay đều bớt thì giờ qua đây, trận chung kết sắp tới rồi, đến cổ động cho Giang Trạm một chút, hôm nay gặp phải Bách Thiên Hành, anh có chút khó chịu, lúc Giang Trạm ra ngoài anh hỏi: "Yêu tinh rùa kia đến làm gì?"

Giang Trạm thuận miệng nói: "À, tao bảo cậu ấy tới."

Tống Hữu: "Làm gì?"

Giang Trạm nói như đương nhiên: "Không có gì cả, có thể có cái gì chứ."

Tống Hữu không hiểu: "Không có gì mà mày bảo cậu ta tới?"

Giang Trạm kịp phản ứng lại, cười cười, ậm ừ: "À, tùy tiện nói chút chuyện thôi."

Phản xạ hình cung của Tống Hữu rốt cuộc cũng kéo đến điểm cuối, anh ngửi thấy một mùi cẩu lương trong lời nói qua loa của Giang Trạm, ngọt đến mức anh xém chút bĩu môi.

Anh muốn chửi Giang Trạm, mày mù rồi hả, rất nhanh lại nhớ tới trong này còn có "công lao hiển hách" của mình, lại nghĩ đến hai người này không nói chắc được đã thông đồng với nhau đến mức độ nào rồi, tiếp đó liền nổi một lớp da gà: Ôi chao~~! (Mặt ghét bỏ)

Tống Hữu mặt đầy vẻ cạn lời, nín nửa ngày không nín ra nửa chữ, mắt tròn trợn mãi lên.

Giang Trạm nhìn nhìn anh, không nói gì, chỉ cười.

Tống Hữu miệng đầy u oán: "Mày có từng suy xét đến cảm nhận của ông nội mày chưa?"

Giang Trạm vỗ vỗ vai anh, trấn an: "Loại chuyện này, mày làm ông nội không chấp nhận cũng chỉ có thể chấp nhận, bằng không thì làm thế nào, cắt đứt chân tao không cho tao ra cửa sao?"

Tống Hữu mặt đầy chính khí: "Dù sao tao cũng chướng mắt cậu ta!"

Giang Trạm: "Tại sao? Điều kiện tốt lắm mà."

Tống Hữu: "Điều kiện tốt như nào, nhà chúng ta không có tiền sao? Môn đăng hộ đối có hiểu hay không, mày tốt xấu gì cũng top 2, con trai Harvard Cambridge Yale chết sạch rồi sao?"

Giang Trạm: Đợi đã, tại sao lại là câu "Harvard Cambridge Yale" này nữa?

Tống Hữu: "Dù sao tao không đồng ý."

Trương đặc trợ: Được, mới vừa ra <Tây Du Ký>, được một lúc lại ra <Ông em cậu>.

Dưới lầu, Cư Gia Tạ trông thấy Bách Thiên Hành thì trong lòng yên lặng dập đầu ba cái với Giang Trạm: Ngài là thần thánh phương nào, mới được bao lâu đã khuyên nhủ người như thường rồi.

Cư Gia Tạ dò xét hỏi Bách Thiên Hành: "Chúng ta tới tham gia Cực Hạn là vì cái gì?"

Bách Thiên Hành một tay cắm túi, bên túi lộ ra một góc đồng hồ trên cổ tay: "Đương nhiên là vì phát triển sự nghiệp, vì tuyển chọn ra thần tượng xuất sắc cho giới giải trí."

Cư Gia Tạ lần đầu tiên cảm thấy cợt nhả chóa má lọt tai như vậy, tảng đá trong lòng im lặng rơi xuống: Yên tâm rồi.

Trước trận chung kết một ngày, thứ sáu.

Cũng giống như đại hội tổng động viên hồi đầu tuyển tú, vẫn là phòng huấn luyện lúc đó, vẫn là mọi người ngồi trên mặt đất, vẫn là tổng đạo diễn tự mình cổ vũ tiếp sức mọi người.

Không giống chính là, 100 thực tập sinh chỉ còn lại 24 người, trong phòng học trống đi rất rất nhiều.

Đạo diễn đứng đối diện với các thực tập sinh, nhấc lên một hơi, chưa nói lời nào, thở dài thật dài, các thực tập sinh nhìn ông.

Đạo diễn: "Sắp kết thúc rồi."

Đạo diễn: "Thời gian thật sự quá nhanh, mấy tháng trước tôi còn đứng tại đây, nhìn 100 nam sinh các bạn, khuyên các bạn bắt lấy cơ hội này thật tốt, bây giờ cũng chỉ còn lại có 24 người các bạn."

Đạo diễn: "Trước tiên chúc mừng những vị ở đây, mọi người đã đi đến cuối cùng."

Các nam sinh vỗ tay cho đạo diễn.

Mặt đạo diễn đầy cảm khái: "Vốn dĩ hôm nay tôi chuẩn bị rất nhiều lời để nói, muốn khen ngợi mọi người, muốn lần nữa chỉ ra ưu điểm thiếu sót của mỗi một người các bạn, khích lệ, quở trách, dẫu sao qua trận chung kết ngày mai, sau này sẽ không có cơ hội nữa."

"Kết quả ấy à..." Đạo diễn hắng giọng một cái, nói xa xăm: "Tôi có thể là quá cảm tính, vừa vào trông thấy các bạn, lại nghĩ tới đại hội tổng động viên hồi đầu là 100 người, show này của chúng ta gần ngày kết thúc lắm rồi, đột nhiên lại có chút muốn khóc."

Đạo diễn lần nữa nói: "Sắp kết thúc rồi."

Trong số nam sinh đang ngồi có người nói: "Đừng khóc mà Bảo Bảo."

Mọi người cười ầm lên.

Đạo diễn cười theo: "Không khóc, sẽ không khóc, thử nghĩ đến show này cũng nâng các bạn lên, thì sao phải khóc."

Đạo diễn: "Dù sao cũng đã đến cuối rồi, cũng không có gì dặn dò được nữa, ngày mai mọi người biểu hiện tốt vào, kênh LIKE sẽ vẫn luôn mở đến 9 giờ 30 mới đóng, trước 10 giờ sẽ trúng ai với ai trong số các bạn, chưa tới một khắc cuối cùng, ai cũng không thể đảm bảo."

Đạo diễn: "Nếu như ngày mai lập nhóm debut rồi, tôi tại đây chúc mừng các bạn sớm một chút, nếu như không được, vậy cũng đừng khổ sở. Cực hạn thần tượng chỉ là một bệ đỡ, là một lần "ngẫu nhiên" trong đời các bạn mà thôi, có cái "ngẫu nhiên" này hay không, tôi cũng tin tưởng tương lai các bạn nhất định vẫn có thể tốt hơn so với giờ này khắc này."

Đạo diễn: "Cố lên!"

Vỗ tay, hò hét, huýt sáo vang lên, vì để tản đi từng tia thương cảm khi sắp kết thúc, có nam sinh ồn ào lên: "Ông chủ, phí thông cáo nhớ kết toán đó."

Đạo diễn trợn mắt: "Không thiếu được của cậu đâu!"

Mọi người cười ầm lên.

Tối hôm đó, tòa Tứ Phương không người, các thực tập sinh ở hết trong ký túc xá, trải qua buổi tối cuối cùng trong cuộc sống sinh hoạt tập thể.

Tầng 14 yên ắng đến lạ thường.

Có ký túc xá mở cửa, mở công khai ca khúc chủ để của Cực Hạn, tiếng nhạc vọng lại trong hành lang, các nam sinh ở ký túc xá của riêng mình thì cùng nhau hát theo.

Đột nhiên có người gào lên một tiếng: "Cố lên--!"

Các chàng trai Cực Hạn, cố gắng lên.

"Tổ hiệu ứng mỹ thuật sân khấu số 1 vừa rồi xảy ra chuyện gì, xoay một lần nữa."

"Đi xác nhận thêm lần nữa ghế khách quý của người phụ trách các công ty, không đến thì hủy hết, không được có chỗ trống."

"Hoa lộ (đường hoa) mở một lần nữa xem thử xem."

Ban ngày trước khi trận chung kết bắt đầu, toàn bộ phòng quay, trước sau sân khấu đều bận bịu đến người ngã ngửa đổ, các thực tập sinh ban ngày chạy sân khấu không hóa trang một lần nữa, buổi chiều ngâm mình ở hậu đài, trước trận chung kết còn có phần phát sóng trực tiếp hậu trường.

MC phụ trách phát sóng trực tiếp trước trận đấu lần này, là một nam sinh trong vòng loại trừ đầu tiên tên Lý Minh Nhiên. Phát sóng trực tiếp do Video Tiểu Mễ thực hiện, thời gian là buổi chiều 4 giờ đến 5 giờ.

4 giờ đúng giờ phát sóng, số người trong phòng phát sóng trực tiếp đã bùng nổ, góc trái dưới khu bình luận điên cuồng nhảy, fans các nhà đều đang gọi tên nhóc con nhà mình.

Trước ống kính phát sóng trực tiếp, Lý Minh Nhiên đang ở hậu trường trận chung kết, vừa đi vừa nói: "Nếu để nói vào lúc này, hẳn là đã bắt đầu hóa trang làm tạo hình rồi, cũng gần giờ cơm, trước tiên chúng ta đi xem thử ai đang rảnh không nha."

[ Sở Mẫn, Mẫn Mẫn! ]

[ Kim Lục Tiêu, Tiêu Tiêu của chúng em! ]

[ Giang Trạm Giang Trạm Giang Trạm! ]

[ Tui chỉ muốn ông xã Tiểu Phi tám múi cơ bụng của tui! ]

...

Lý Minh Nhiên đi xuyên qua hậu đài, trong ống kính vụt qua không ít bóng dáng staff, đẩy ra cánh cửa phòng viết "Phòng hóa trang của thực tập sinh", Lý Minh Nhiên thò đầu vào, ây yo một tiếng, mở cửa, quay đầu nhìn ống kính: "Đoán thử xem tôi thấy ai nào."

Ống kính vừa chuyển, là ngồi trước gương trang điểm - Trình Thần.

Trình Thần thấy phát sóng trực tiếp tới rồi, bản thân còn chưa bắt đầu trang điểm, lập tức mò lấy kính râm đeo lên.

Lý Minh Nhiên với Trình Thần vốn đã quen thuộc, thấy hắn đeo kính râm, lập tức nói: "Đừng đeo mà, tôi đây đang phát sóng trực tiếp."

Trình Thần đeo xong kính râm: "Không được không được, tôi không được."

Ống kính phát trực tiếp kéo gần, Lý Minh Nhiên: "Nào, chào hỏi với fans đi."

Trình Thần đeo kính râm xuất hiện trong màn hình phát sóng, người thì ở bên cạnh Lý Minh Nhiên, bình tĩnh giơ tay vẫy vẫy với phòng phát trực tiếp: "Hi."

[ Nhóc Thần! Ông xã! ]

[ Chồng ơi cố lên! Nhóc con nhà chúng ta là giỏi nhất! ]

[ Nhóc con cậu đeo kính râm làm gì? Mặt mộc sợ cái rắm gì nha, phát sóng trực tiếp cũng có filter mà! ]

Lý Minh Nhiên bắt đầu theo quy trình của phát sóng trực tiếp, tương tác với Trình Thần: "Bây giờ cậu mới bắt đầu hóa trang?"

Trình Thần gật đầu: "Ừ."

Lý Minh Nhiên cười: "Trận chung kết rồi, hồi hộp không?"

Trình Thần: "Không hồi hộp."

Lý Minh Nhiên: "Thật sao?"

Trình Thần: "Phát trực tiếp của cậu tôi còn hồi hộp hơn."

Lý Minh Nhiên: "Bởi vì chưa trang điểm phải không?"

Trình Thần: "Phải."

Lý Minh Nhiên cười ha hả không ngớt, Trình Thần ra hiệu xung quanh, bất đắc dĩ nói: "Anh, xem như là em cầu anh mà anh trai, nhiều người như vậy kìa, anh đi phỏng vấn họ trước được không, em để một lát nữa, chờ em đánh nền mắt xong, được không?"

Ống kính phát trực tiếp xoay một cái, trong phòng hóa trang lớn có không ít nam sinh, Tùng Vũ, Ngụy Tiểu Phi bọn họ đều có mặt, Từ Bồi Bồi ngồi an vị bên cạnh Trình Thần, đã trang điểm xong một nửa, trên đầu còn cuốn máy uốn tóc, đang làm tóc.

Điện thoại di động xoay qua chỗ khác, Từ Bồi Bồi cười với ống kính một cái, Lý Minh Nhiên đi tới: "Bồi ca."

Từ Bồi Bồi quay đầu: "Nhiên ca à, cậu tới rồi."

Lý Minh Nhiên: "Nào chào hỏi với fans trong phòng phát trực tiếp của chúng ta nào."

Từ Bồi Bồi giơ tay chào hỏi hướng về phía phòng phát trực tiếp: "Chào mọi người, mình là Từ Bồi Bồi."

[ Cực cưng! Cực cưng của tụi mình! ]

[ Cục cưng em đang làm tóc sao, tối nay cố lên! ]

Trong phòng phát trực tiếp, Lý Minh Nhiên bắt đầu khai thác Từ Bồi Bồi: "Tám rưỡi lên sân khấu rồi, hồi hộp không?"

Từ Bồi Bồi: "Cũng được, đừng bị lỗi là được."

Lý Minh Nhiên liếc nhìn tóc Từ Bồi Bồi: "Tạo hình của cậu hôm nay có thể giới thiệu một chút cho mọi người không?"

Từ Bồi Bồi hơi sửng sốt, ngoài phòng phát trực tiếp truyền tới tiếng nói của Trình Thần: "Cậu là lần đầu tiên làm MC nên kiếm chuyện để nói hả."

Phòng hóa trang cười ầm một trận.

Trình Thần: "Nào nào, đưa điện thoại cho tôi, để tôi dạy cậu khai thác thế nào."

Gậy selfie đưa đến tay Trình Thần, trước ống kính, Trình Thần đã đổi sang cặp kính râm khác, tóc cũng làm một cái tạo hình tạm thời.

Hắn vừa đi, vừa nhanh chóng nhắm thẳng camera về phía các thực tập sinh: "Nào, Phi ca."

[ Tiểu Phi, ông xã! ]

[ Oaoaoaoa! ]

[ Tiểu Phi cố lên! ]

Ngụy Tiểu Phi vẫy tay về phía ống kính: "Chào mọi người."

Trình Thần: "Hải ca!"

Phí Hải nhìn trong phòng phát trực tiếp: "Chào mọi người nhé."

[ Tiểu Hải dũng cảm tiến lên, Hải Tảo (rong biển) vĩnh viễn kề bên! ]

[ Phí Hải! Phí Hải! Phí Hải! Phí Hải! ]

Trình Thần tiếp tục đi: "Tiêu ca!"

Kim Lục Tiêu đang uống trà trái cây, nghe vậy quay đầu cười nói: "Hi."

[ Chồng tôi uống cùng một nhãn hiệu trà quả với tôi! ]

[ Nhãn hiệu trà hoa quả này uống thật sự rất ngon! ]

Trình Thần tiếp tục: "Tùng Vũ! Vũ ca!"

"Chân ca!"

"Mẫn ca!"

"Yến ca!"

"Hạo ca!"

Trình Thần: "Ô, Trạm ca đâu, vừa nãy anh ấy vẫn còn ở đây mà?"

Thanh âm Phí Hải xuất hiện ngoài camera phòng phát trực tiếp: "À, bị Mentor Bách gọi đi rồi."

[!!!! ]

[!!!! ]

[ A a a a a a a! ]

[ Dấu chấm than đại diện cho tâm tình tôi giờ khắc này! ]

[Phí Hải sao cậu giỏi vậy hả! ]

[ Chúng ta có người nội bộ, chính là Phí Hải! ]

[ Đằng trước nhường một chút, chúng tôi cắn xong đi liền! ]

Đúng lúc Giang Trạm trở lại, vừa mới vào cửa đã bị Trình Thần ôm bả vai, kéo đến trước mặt camera phòng phát sóng trực tiếp.

"Trạm ca!"

Mặt Giang Trạm vừa xuất hiện, góc trái dưới tất cả đều là "Đàn anh đàn anh đàn anh", hắn thấy đã bắt đầu phát trực tiếp, liền cười lên tiếng chào hỏi.

Trình Thần hỏi hắn đi đâu vậy, Giang Trạm vẻ mặt như thường "À" một tiếng: "Thầy Bách gọi anh đi nói mấy câu."

Trình Thần khoác bả vai Giang Trạm, không hỏi nữa, dùng một vẻ mặt kiểu "Tự thu xếp ổn thỏa đi nha" vỗ vai hắn một cái.

Khu bình luận--

[ Tiếng thầy Bách này đột nhiên chọc đến tôi! Quắn quá quắn quá! ]

[ Giang Trạm ở Cực Hạn vẫn luôn gọi Bách Thiên Hành như vậy sao? ]

[ Những thực tập sinh khác hình như đều gọi Mentor Bách mà? ]

[ A a a a, tối nay rốt cuộc cũng có thể thấy hai người cùng khung rồi, tại sao phát trực tiếp không có Bách Thiên Hành? ]

Phát sóng trực tiếp hậu trường trước khi thi đấu một giờ, khai thác xong tổ A Lý Minh Nhiên liền sang tổ B, xong xuôi hết thực tập sinh, Lý Minh Nhiên còn lặng lẽ đi ra sau sân khấu, nhanh chóng cắt mấy góc độ hiện trường trận chung kết cho khán giả phòng phát trực tiếp xem một chút.

Lý Minh Nhiên: "Bên này thì không chụp nữa, chờ trận chung kết buổi tối mọi người tự xem nha."

Rất nhanh, Lý Minh Nhiên lại đến phòng hóa trang cho mentor.

Diêu Ngọc Phi không có ở phòng hóa trang, không khai thác được, trong phòng hóa trang của Đồng Nhận Ngôn, Đan Hách Bách Thiên Hành đều ở đây, ba người đang dùng cơm.

Đan Hách khách khí hỏi Lý Minh Nhiên đã ăn chưa, cùng ăn chung, Lý Minh Nhiên không tiện ngồi xuống, chỉ giơ gậy selfie, ống kính nhắm chuẩn ba vị mentor cùng một bàn thức ăn.

Đan Hách lau miệng, xích lại gần xem bình luận phòng phát trực tiếp: "Đồ ăn nhiều? Ba người đàn ông chúng tôi, bảy món còn nhiều?"

Đồng Nhận Ngôn hahaha cười không ngớt: "Fans đều cho rằng nghệ sĩ không ăn cơm."

Đan Hách bưng bát lên, trong bát là một miếng thịt heo nấu sốt đỏ đậm đà: "Nhất định phải ăn nha, trận chung kết buổi tối hơn ba tiếng gần bốn tiếng đồng hồ, không ăn sao chịu được."

Đan Hách: "Thực tập sinh? Thực tập sinh cũng phải ăn nha, không ăn được nhiều cũng phải ăn, tụt huyết áp sẽ ngất xỉu, tranh giải quan trọng hay thân thể quan trọng đây?"

Đan Hách: "Thịt gì à? Thịt kho. Quán Mentor Bách đề cử, ăn rất ngon, vừa mềm này, vừa giòn vừa non, nào," Nói đoạn đũa kẹp thịt, giơ lên trước ống kính: "Nhìn thấy thịt này chưa?"

[ Hahahaha, tôi đây đang xem Mukbang sao? ]

[ Cho nên là nhà hàng nào dị? ]

[ Ờ thì anh nói cho tụi tui biết là nhà hàng nào đi chứ. ]

[ Giang Trạm vừa mới ở đây? ]

...

"Giang Trạm?" Đan Hách vừa nói, ngẩng đầu nhìn Bách Thiên Hành đang dùng cơm một cái, Bách Thiên Hành không phản ứng lời này, Đan Hách nhìn về phía camera phòng phát trực tiếp mặt đúng kiểu con sói đuôi to, nói: "Hả? Giang Trạm? Không có nha, không ở đây nha."

Đồng Nhận Ngôn ăn cơm bên cạnh: ""Không ở đây" là không ở đây, "Ở đây" cũng là không ở đây."

Tay gắp thức ăn của Bách Thiên Hành khựng lại, ngẩng đầu sâu kín liếc nhìn Đồng Nhận Ngôn.

Khu bình luận cười khùng.

Lý Minh Nhiên có chút không dám khai thác Bách Thiên Hành, ống kính vẫn luôn không nhắm tới, sắp xong việc rồi mới đánh bạo châm chước hỏi Bách Thiên Hành: "Mentor Bách, có muốn nói mấy câu với fans trong phòng phát sóng trực tiếp không ạ?"

[ Chắc chắn không muốn. ]

[ Lấy hiểu biết của tôi với Bách Thiên Hành, đoạn khai thác mentor này đến đây là kết thúc. ]

[ MC Lý, thật ra cậu có thể trực tiếp say bye rời đi. ]

[ Bách Thiên Hành: Tôi từ chối. ]

Nhưng mà nằm ngoại dự đoán của mọi người, Bách Thiên Hành đặt đũa xuống lau miệng, quay về phía ống kính báo một cái địa chỉ tên quán, nói thêm: "Quán cũ rồi, vẫn luôn ở đó, ăn thật sự rất ngon."

[??? ]

[ Đây là Bách Thiên Hành mà tôi biết? ]

[ Bách Thiên Hành thay đổi triệt để một lần nữa thay đổi làm lại từ đầu? ]

[ Một đám fan giả sao? Đã sớm sửa đổi rồi còn gì, Giang Trạm các bà quên rồi à? Phổ cập khoa học giới fans các bà cũng quên rồi? ]

Chỉ có các tỷ tỷ Tuyêt Mỹ phía sau là get được hai câu nói trong phòng phát trực tiếp của Bách Thiên Hành.

Thử tìm kiếm địa chỉ tiệm ăn kia, ở ngay cạnh Tam Trung cũ, bán mười mấy năm rồi.

Đánh dấu trọng điểm, phải nghiên cứu: Tam Trung! Tam Trung! Tam Trung!

Vương Phao Phao điểm logic tối đa--

Căn cứ lời nói của Phí Hải có thể suy ra: Giang Trạm vừa rồi ở cùng một chỗ với Bách Thiên Hành.

Căn cứ vào lời nói của Đồng Nhận Ngôn có thể suy ra: Giang Trạm vừa rồi cũng ở phòng hóa trang của Đồng Nhận Ngôn.

Căn cứ lời nói của Bách Thiên Hành + những tổng kết trên đây có thể suy ra: Bách Thiên Hành cố ý đặt một bàn đồ ăn ở quán gần Tam Trung cũ, hẳn là quán ăn trước đây anh ấy với Giang Trạm thời học sinh thường ăn.

Nhà Tuyêt Mỹ: Gào khóc! Cắn được rồi!

Phát sóng trực tiếp hậu trường là để làm nóng cho trận chung kết, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, fans liền ngồi chờ đến tám giờ rưỡi.

Tới lúc này, các fandom vẫn như cũ không dám buông lỏng, căng như dây đàn, danh sách lập nhóm cuối cùng vẫn chưa đưa xuống, ai cũng không dám chắc sẽ có biến số gì.

Rốt cuộc, buổi tối 8 giờ 15, trận chung kết Cực hạn thần tượng, chính thức phát sóng.

Video phát sóng trực tiếp màn ảnh đầu tiên chính là Ghế ngồi bậc thang hình tam giác trong tập 1 Cực Hạn, tiếp đó, trong hình lóe qua sân khấu đánh giá sơ cấp của các thực tập sinh, sự trúc trắc, cẩn thận cùng khẩn trương khi lần đầu bước lên chỗ ghế bậc tam giác, tiếp đó, là lần đầu tiên bước vào tòa nhà ký túc xá của thực tập sinh, lần đầu tiên ăn cơm tại căn tin, lần đầu tiên đến tòa nhà Tứ Phương, lần đầu tiên chụp ảnh tuyên truyền thực tập sinh, huấn luyện, diễn tập, công diễn, mồ hôi từng chảy, nước mắt từng rơi, xót xa trong lòng nhỏ xuống...

Mấy tháng trước tập 1 của show, Cực hạn thần tượng đưa ra lời tựa--

[ Giương buồm, Cực hạn thần tượng ]

Mấy tháng sau tập 12 của show, Cực hạn thần tượng đưa ra phần kết thúc--

Hiện trường, 76 vị thực tập sinh loại trừ quay trở lại, phiên bản trăm người lần nữa lên sân khấu.

Trong ca khúc chủ đề quen thuộc, ống kính quét qua khán giả tại hiện trường, ghế mentor, ghế khách quý.

Đạn mạc phát sóng trực tiếp--

[ Mấy nhóc con, xông lên--! ]

Khác với công diễn, phòng quay chung kết không đem sân khấu phụ để lại cho ghế mentor nữa, đối diện sân khấu chính, cách một vũ đài thật dài, là nơi ghế bậc của top 11 thành đoàn debut.

Sân khấu phụ, là ghế nhóm. Sân khấu dài, là hoa lộ.

Tối nay, xuyên qua hoa lộ, là được thành đoàn debut.

Mà vây quanh xung quanh sân khấu, có khán phòng, coi như là chỗ ngồi của các khách quý, người phụ trách thay mặt công ty của thực tập sinh, ghế mentor, còn có ghế cho các thực tập sinh đã bị loại trừ.

Lấy từng chút một trong quá khứ làm mở màn cho trận chung kết, lấy vui sướng mà mở màn, Nhung Bối Bối trang phục lộng lẫy solo độc diễn, trở thành MC của trận chung kết hôm nay.

Nhung Bối Bối vừa lên đài, tiếng vỗ tay tại hiện trường đã không ngớt, cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục chủ trì dè dặt thận trọng mà nói cười, hoàn toàn khác so với sự hoạt bát vui vẻ khi ca hát trên sân khấu lúc trước.

Tay cô cầm kịch bản, nói xong một đoạn lời mở đầu đã chuẩn bị sẵn, liền bắt đầu theo ống kính giới thiệu khách quý ngày hôm nay, cơ bản đều là ông chủ của công ty các thực tập sinh, lúc ống hữu cắt sang Tống Hữu, Nhung Bối Bối: "CEO của Giải trí Alien, Tống Hữu, sếp Tống."

Đạn mạc--

[??? Không phải, lúc trước ai đào ra anh ta là người thừa kế doanh nghiệp khai thác mỏ, tại sao lại thành ông chủ công ty giải trí rồi? Giải trí Alien là công ty của anh ta? ]

[ Không đúng à nha, ông chủ của giải trí Alien không phải là ảnh đó chứ? ]

[ Giang Trạm người mới, anh cậu ấy làm ông chủ công ty giải trí? ]

[ OMG, anh trai bá tổng này tôi thật sự yêu quá đi mất, kịch bản hình tượng nhân vật hoàn toàn là cấu hình của văn nam chính tổng tài nha, chỉ thiếu mỗi tôi vào làm nữ chính nữa thôi. ]

Giới thiệu xong ghế khách quý, ống kính chuyển hướng vị trí ngồi của 76 thực tập sinh, Nhung Bối Bối nói gì đều không quan trọng, quan trọng chính là, sân khấu Cực Hạn một lần cuối cùng, khán giả người hâm mộ lại từ trong chỗ ngồi của 78 người này thấy được khuôn mặt mình đã từng thích, ủng hộ, thưởng thức.

Gào thét cùng nước mắt từ đạn mạc phát sóng trực tiếp đều là dành cho họ--

[ Các nhóc con cũng phải cố lên nha! ]

Camera chuyển lần nữa, hướng tới ghế giám khảo.

Diêu Ngọc Phi, Đan Hách, Đồng Nhận Ngôn, Bách Thiên Hành.

Hiện trường tiếng vỗ tay hét chói tai không ngừng nghỉ.

Nhung Bối Bối khống tràng, hỏi bốn vị mentor, đối với trận chung kết tiếp sau đây và các thực tập sinh có lời gì muốn nói không.

Diêu Ngọc Phi rất đơn giản: "Cố lên, tự tin."

Đan Hách cười nói giỡn: "Lại tiễn một nhóm nữa, tôi thật sự cảm thấy mình già rồi."

Đồng Nhận Ngôn hùa theo lời này: "Tôi không già à nha, tôi cảm thấy tôi còn có thể nhìn tiếp đến nhóm ba chữ số debut nữa là."

Bách Thiên Hành, người với một thân địa vị tập hợp lưu lượng lẫn thực lực này, mới vừa giơ micro lên, còn chưa kịp mở miệng, toàn trường đã hét chói tai.

Hôm nay không phải y chủ trì, nhân vật chính cũng không phải y, y ngồi ở ghế mentor quan sát từ phía ngoài, ăn mặc vô cùng hưu nhàn, áo giả hai lớp với tay áo trắng phối hợp gile len sợi cổ V màu xám tro, ngồi tựa vào ghế, nhiều thêm mấy phần cảm giác lười biếng, trên tay cầm mic vẫn là chiếc nhẫn ngón út màu bạch kim kia, không chỉ có nhẫn ngón út, còn có một chiếc đồng hồ màu bạc.

Nhung Bối Bối khống tràng, đè xuống tiếng hò hét của khán giả hiện trường, cười hỏi Bách Thiên Hành: "Có lời gì muốn nói với các thực tập sinh không ạ?"

Bách Thiên Hành vẻ mặt dịu dàng: "Tôi xem các bạn đi hoa lộ."

Đạn mạc--

[ Gào khóc gào khóc, muốn chếc luôn người đàn ông này, anh ta có khi nào lộ ra biểu cảm như vậy ở chương trình? Vẻ mặt này quá giết người rồi! ]

Ống kính quay trở lại sân khấu, bên cạnh Nhung Bối Bối xuất hiện Lý Minh Nhiên phụ trách phát sóng trực tiếp hậu trường xế chiều hôm nay.

Lý Minh Nhiên mặc lễ phục sân khấu, tay cầm tấm thẻ, sau khi tương tác với Nhung Bối Bối, bắt đầu tuyên bố tình hình thứ hạng lúc 12 giờ trưa trận cung kết hôm nay hết thời hạn.

Nhung Bối Bối cười hỏi: "Là xếp hạng cụ thể sao?"

Lý Minh Nhiên: "Xếp hạng cụ thể thì không có, nhưng có một số chi tiết có thể tiết lộ."

Nhung Bối Bối: "Ví dụ như?"

Lý Minh Nhiên nhìn thẻ: "Ví dụ như, tính đến cả 12 giờ trưa hôm nay, thực tập sinh xếp hạng 11, tổng số like đã đạt đến hơn sáu mươi triệu. Tên của cậu ấy, là..."

Nhung Bối Bối hít sâu theo: "Ba chữ? Hai chữ?"

Lý Minh Nhiên cười: "Ba chữ."

Người xem tại hiện trường và trong đạn mạc phát sóng trực tiếp đều bắt đầu đáp cái tên bọn họ có thể nghĩ tới.

Lý Minh Nhiên lấp lửng: "Các bạn nói đều không có."

Người xem tại hiện trường: "A~!"

Lý Minh Nhiên cười: "Bởi vì chỗ tôi cũng không có tên, chỉ viết, tên có ba chữ.

Mọi người cười.

Nhung Bối Bối: "Còn gì nữa không?"

Lý Minh Nhiên: "Còn nữa, hết hạn đến 12 giờ trưa hôm nay, thứ bậc top 11 so với năm ngày trước, có xuất hiện sự thay đổi, số thực tập sinh thay đổi thứ hạng, sáu người."

Lý Minh Nhiên: "Hết hạn đến 12 giờ trưa nay, danh sách thành viên top 5, có chút thay đổi

Lý Minh Nhiên: "Hết hạn đến 12 giờ trưa hôm nay, danh sách thành viên top 3..." Dừng lại, "Vẫn là tất cả thay đổi." Vừa nói vừa nhìn về phía Nhung Bối Bối: "Bối Bối lão sư biết điều này chứng minh gì không ạ?"

Nhung Bối Bối nghiêm túc nói: "Chứng minh, dù là đến hôm nay, cũng vẫn chưa phải là con số cố định, đều vẫn đang thay đổi, tất cả đều có thể."

Lý Minh Nhiên mặt hướng ống kính: "Đúng, cho nên chỉ hy vọng các bạn fans, các khán giả đang xem phát sóng trực tiếp trận chung kết, cố gắng hết sức tại thời gian còn lại ủng hộ thật nhiều cho các thực tập sinh của chúng ta, tiếp tục like ủng hộ cho họ."

Nhung Bối Bối nhìn thẻ trong tay: "Đúng vậy, kênh LIKE của chúng ta sẽ đóng lại vào lúc 9 giờ 30 phút, trước lúc đó, các kênh LIKE của nền tảng duy trì mở ra, các nền tảng đều vẫn có thể tiếp tục bình chọn, like. Giương buồm, Cực hạn thần tượng, mau tới like bình chọn cho thực tập sinh mà các bạn yêu thích nào."

Tiếp đó lại là giới thiệu quy tắc bình chọn, sau khi hoàn tất, hình ảnh trở lại sân khấu-- Sân khấu chính, vũ đài dài đen như mực.

Đột nhiên, một bên sân khấu dài, một chùm ánh sáng sáng lên, Từ Bồi Bồi ôm đàn ghi-ta ngồi trên ghế chân cao, gảy dây đàn cất giọng hát: "Má lúm đồng tiền nhỏ xinh cùng bờ mi dài đó là nét đẹp nhất của cậu, Tôi mỗi ngày đều ngủ chẳng được vì nhớ đến nụ cười của cậu..."

Tình ca, âm đàn, ngân nga, chỉ hát điệp khúc.

Đây là một phần của solo chung kết, cũng là sân khấu biểu diễn của các thực tập sinh, không phải biểu diễn thứ họ am hiểu, mà là biểu diễn một tài nghệ mà trong 11 tập trước đó họ không giỏi hoặc là căn bản không biết.

Fans của Từ Bồi Bồi đều biết, cậu không biết đàn ghi-ta, vocal cũng không phải sở trường, thế mà tại trận chung kết này, cậu lên sân khấu đầu tiên, gảy ghi-ta hát lên một đoạn <Má lúm đồng tiền nhỏ>.

Mà Từ Bồi Bồi rũ mắt ôm đàn ghi-ta cất tiếng hát, đúng như bài hát này, lúm đồng tiền, lông mi dài, mê người đến không có thuốc chữa.

Hiện trường & đạn mạc--

[ Nhóc Bồi, em mới là điều quan trọng thật sự của các chị! ]

[ Má lúm đồng tiền nhỏ thật là hay, vừa mới học đàn ghi ta đã siêu giỏi, em bé nhà chúng ta lớn thật rồi! ]

Từ Bồi Bồi hát vừa kết thúc, chùm sáng thuộc về cậu vụt tắt, sân khấu dài bên cạnh, sáng lên chùm ánh sáng thứ hai, theo sau <Má lúm đồng tiền nhỏ>, là <Hôn tạm biệt>.

Bài <Hôm tạm biệt> này đã biên soạn lại, hai câu đầu vẫn là kiểu thâm tình "Take to your heart, take to your soul", câu thứ ba "Give your hand" liền trở thành rap hip-hop, câu thứ ba thứ tư vẫn là nguyên văn tiếng anh, câu thứ năm thứ sáu trở thành "Đừng nói với tôi rằng phải chăng hôn tôi, hôn tôi xong lại nói không yêu tôi, em rốt cuộc yêu tôi hay là không yêu tôi, hãy nhìn lên vầng trăng rồi nói cho tôi biết"...

Đạn mạc--

[ Thời gian ngắn ngủi, ca ca anh tiến hóa rồi! Có đoạn rap với hip-hop này rồi anh không giờ còn là Chủ nhiệm Chân nữa, anh là boy phản nghịch đi đầu xu hướng skr skr skr. ]

Chùm ánh sáng thứ ba, Kim Lục Tiêu.

Chùm ánh sáng thứ tư, Tùng Vũ.

Chùm ánh sáng thứ năm...

...

Các cậu trai có những vẻ đẹp không giống nhau, biểu hiện sân khấu bất đồng, đều là thứ lúc trước không phải sở trường, dùng thành ý lớn nhất dành cho fans biểu hiện ra vô tận khả năng.

24 thực tập sinh, mỗi người chỉ có một đoạn biểu diễn ngắn ngủi, thời gian được chia trước ống kính cực ít, mà chính nửa phút "tinh hoa" này, hội tụ tất cả những mồ hôi nỗ lực trước sân khấu sau hậu trường, tất cả những màn biểu diễn tại hiện trường trước ống kính, đều là hoàn mỹ nhất.

Chùm sáng thứ mười hai, Giang Trạm.

Trên sân khấu chính ánh vào trong mắt mọi người đầu tiên không phải là bản thân Giang Trạm, mà là bộ trống đen nhánh, cùng với sự tươi sáng của chính Giang Trạm mặc T-shirt trắng ngồi sau trống.

Không có hiệu ứng mỹ thuật sân khấu, không có trang sức dư thừa, bóng đen, sáng trắng, bộ trống đen, gậy trống trắng, cùng với một đoạn nhạc đệm, nhịp điệu Giang Trạm cầm gậy đánh vào mặt trống phối hợp hoàn mỹ, tiếng nhạc càng lúc càng nhanh, tiếng trống càng ngày càng dày đặc, một bên, tay trái phải thay phiên, giậm trống, đánh cymba (chập cheng), gậy trống trong tay hắn linh hoạt phối hợp, cổ tay cánh tay nâng lên hạ xuống, phóng thích thu liễm hợp lý.

Cảm giác sức mạnh vĩnh viễn là mị lực của phái mạnh, nét yên lặng chuyên chú làm cho phần mị lực này tăng thêm cảm xúc thực tế, chùm ánh sáng rơi vào mặt trống, rơi trên người hắn, điểm sáng màu trắng bạc tựa như cũng lây nhiễm cả âm luật.

Giang Trạm hiếm thấy lúc biểu diễn không có biểu cảm, là sự chuyên chú hoàn toàn, tựa như linh hồn cũng rót vào cây gậy, cái gõ, tiếng đập, khua trong tay theo tiết tấu trở nên nóng vội, sự phối hợp giữa hai tay hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, rốt cuộc, trong một khắc thanh âm đệm nhạc thoáng ngừng lại kia, cánh tay phải giương lên hạ xuống, tiếng cymba thật ngầu mà chói lọi.

Chớp mắt hắn nâng ánh nhìn lên, ánh sáng rơi vào trong sự chuyên chú cực hạn, chiếu tới nét mặt với khí tràng mười phần của hắn.

Hiện trường & đạn mạc--

[ AAAAAAA, GIANG TRẠM GIANG TRẠM GIANG TRẠM!!! ]

Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play