<Rất nhớ em> của Giang Trạm là do Bách Thiên Hành cầm di động ngồi trên ghế salon ở đối diện quay giúp.
Chàng trai đàn ukulele vừa chuyên chú lại thả lỏng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng ca như người, sạch sẽ thấu triệt. Chân trần ngồi xếp bằng, trang phục ở nhà làm tăng thêm mấy phần tùy ý, thật giống như giữa đêm quay một bản tình ca đệm đàn như vậy, chẳng qua chỉ là ý muốn nhất thời nảy lên mà thôi.
Mặc cho bên ngoài thêm mắm dặm muối đồn đoán vô căn cứ, ở đây bốn sợi dây đàn, một bài hát, hát lên bản tình ca nhỏ của hắn.
Không có ai bị gục ngã, không ai tan rã cả. Sau một hồi nghỉ ngơi chỉnh đốn ngắn ngủi, chỉ có càng thêm kiên định càng thêm rõ ràng mà thôi.
Cũng giống như lũy tre trong núi sau trận mưa tầm tã, tiếng sấm chẳng qua là khúc nhạc dạo động thổ, ngọn núi im lìm cũng chỉ có thể ngước lên nhìn những khấu tre non nớt vụt cao chót vót qua một đêm.
Giang Trạm giống như cây tre này.
Một giấc ngắn ngủi, sau khi tỉnh dậy đã khôi phục tinh thần, phấn chấn hẳn lên.
Bách Thiên Hành có thể cảm nhận được rõ ràng, tốc độ Giang Trạm điều chỉnh cực kỳ nhanh, hiệu suất cực cao, y kinh ngạc từ tận đáy lòng nhưng đồng thời cũng rõ, đây chính là dáng vẻ Giang Trạm vốn có--
Nội tâm cậu ấy rất mạnh mẽ, mặc sức khoe ra cá tính vốn dĩ của cậu ấy, cậu ấy sẽ không nhận thua, không thích thất bại, chỉ cần có một chút xíu khả năng là cậu đều sẽ liều mạng tiến lên.
Cậu ấy ở bất kỳ thời khắc nào cũng có thể lấy ra thái độ tích cực, đây là một trong những điểm khiến cho Bách Thiên Hành năm đó mê muội, hôm nay cảnh tượng tái hiện, Bách Thiên Hành cơ hồ không khắc chế nổi mà muốn đi ôm chầm lấy, hôn môi.
Không ai không yêu người con trai như vậy.
Nhưng mà Giang Trạm trước mặt lại có chút khác so với quá khứ.
Thời điểm hắn hát <Rất nhớ em>, trên người mang chút uể oải điềm đạm, những khí chất này từ trong video không được hiển hiện ra rõ cho lắm, mắt thường lại thấy rất rõ ràng.
Ánh sáng trên đỉnh đầu rơi trên hàng mi, trút ào ào xuống vẽ ra một tầng đường viền, cổ tay thuần trắng theo động tác gảy đàn đu đưa...
Bách Thiên Hành ở trong tiếng ca, lại một lần nữa nghĩ tới mẹ Giang.
Bó hoa trước cửa sổ sát đất vẫn còn đó, mẹ Giang đưa lưng về phía gian phòng, ngồi ở trước cửa sổ ôm một chiếc ghi ta cổ điển, âm điệu <Lâu đài trên không> biến ảo hoàn mỹ.
Thiếu niên Giang Trạm: "Mẹ, đổi bài khác cho Bách Thiên Hành đi."
Mẹ Giang quay đầu: "Thiên Hành muốn nghe gì?"
Thiếu niên Giang Trạm: "Cho cậu ấy bài đi ạ."
Mẹ Giang cười: "Đừng làm rộn."
"Bách Thiên Hành, tôi không còn nhà nữa rồi."
Tay giơ điện thoại di động của Bách Thiên Hành cơ hồ khắc chế không nổi, đáy lòng y vô số ưu tư đang lặng lẽ giao hòa, lặng lẽ xao động, ở trong lý trí lặp đi lặp lại sụp đổ rồi trùng tu.
Cuối cùng, tất cả hội tụ.
Y đổi tay, vững vàng bưng điện thoại di động, vào lúc Giang Trạm gảy dây đàn hát xong câu cuối cùng "Rất nhớ em", đặt điện thoại di động xuống, thần sắc bình thường vỗ tay, hỏi: "Học bao lâu rồi?"
Giang Trạm đặt ukulele giữa hai chân, dựa về phía sau duỗi người biếng nhác: "Tranh thủ thời gian học với Trình Thần, bài này cỡ ba bốn ngày đi."
Bách Thiên Hành đưa điện thoại di động sang, cho hắn xem video: "Vốn là chuẩn bị để dành dùng cho trận chung kết?"
Giang Trạm đặt ngang điện thoại xem video, chuẩn bị đăng Weibo: "Ừ."
Bách Thiên Hành: "Bài này đăng Weibo, trận chung kết không dùng được nữa rồi."
Giang Trạm giương mắt, than thở: "Đúng vậy, không dùng được nữa, trận chung kết solo cá nhân đi tong trước thời hạn rồi." Cười: "Hay là thầy Bách lại ngồi sân khấu phụ giúp một tay lần nữa đi?"
Bách Thiên Hành nhìn hắn bằng nửa con mắt, mặt đầy vẻ không hề gì: "Đều được. Tôi nói rồi, cậu muốn cái gì tôi liền cho cái đó, đừng nói là sân khấu phụ, cùng sân khấu cũng được."
Giang Trạm làm bộ kinh ngạc: "Oa!"
Bách Thiên Hành hừ cười, chủ động đề nghị: "Hoặc là cho cậu nhẫn?"
Đôi mắt Giang Trạm trong suốt, đã là dáng vẻ thường lệ, hắn cười đùa: "Lại muốn công khai ấy à."
Bách Thiên Hành: "Cậu không dám."
Giang Trạm: "Đúng đấy, tôi không dám, thầy Bách dám."
Bách Thiên Hành lại hỏi lần nữa: "Công khai không?"
Giang Trạm nghĩ đến gì đó, bỗng dưng cười phụt: "Công khai cái gì, công khai cậu là heo sao?"
Bách Thiên Hành đứng dậy, hai bước vượt qua bàn trà nhỏ, duỗi tay đi bắt người, Giang Trạm ngửa về sau, cầm ukulele làm lá chắn ngăn cản.
Giang Trạm chặn lại: "Quân tử động khẩu không động thủ!"
Bách Thiên Hành tiến: "Tôi là quân tử? Tôi là heo."
Giang Trạm: "Heo ơi bạn có chút tố chất chuyên nghiệp được không! Cải không phải ủn như vậy!"
Bách Thiên Hành: "Heo ủn thế nào không cần cải nhà cậu nhiều lời vô dụng."
Hai người cười đùa với nhau qua lại mấy đợt, cuối cùng lấy việc Bách Thiên Hành đoạt ukulele đè Giang Trạm xuống hôn hai cái kết thúc.
Giang Trạm ngồi dậy trên ghế salon, đưa cánh tay lau miệng, lại khịa câu nữa: "Không biết xấu hổ."
Bách Thiên Hành đứng ở bên cạnh, một tay cầm ukulele, một tay ở trên tóc Giang Trạm vò một cái: "Ổn chưa?"
Giang Trạm: "Ổn rồi." Hắn đau khổ trong nhất thời chỉ thể hiện cho một người, nhưng y không muốn hỏi bất cứ câu nào liên quan đến quá khứ, Bách Thiên Hành cái gì cũng hiểu, thuận theo hắn, nuông chiều hắn.
Bách Thiên Hành: "Ngày mai quay lại?"
Giang Trạm: "Ừ."
Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn là Bách Thiên Hành lái xe tự mình đưa Giang Trạm trở về ekip chương trình.
Lúc sắp đến tòa nhà Tứ Phương, Bách Thiên Hành đưa tay, Giang Trạm nắm lại, cùng y mười ngón đan xen.
Bách Thiên Hành: "Chuẩn bị xong rồi?"
Giang Trạm: "Chuẩn bị xong rồi."
Trước tòa nhà có nhiều tiếp ứng hơn, nhiều ánh mắt hơn, trong tiếng rít gào kêu gọi chói tai tựa như dời núi lấp biển, cửa xe đẩy ra.
"Giang Trạm--!"
"Trạm Trạm!"
"Đàn anh!!"
Giang Trạm đi ra từ trong xe, nghênh diện hướng đội tiếp ứng mỉm cười nhìn sang.
Tiếng hét chói tai lớn hơn nữa như sóng triều vọt tới, fans ở hiện trường hận không thể vừa hô vừa khóc.
Thật sự không sao! Chàng trai của chúng ta thật sự không sao! Thật tốt! Trạm Trạm anh nhất định phải thật tốt!
Bách Thiên Hành vòng qua đầu xe, giống như chiều qua lúc đón người đi vậy, tay che chở sau lưng Giang Trạm một chút, hai người cùng nhau đi vào trong tòa nhà.
Trong đội ngũ tiếp ứng có người cao giọng hô to: "Bách Thiên Hành! Thay tôi ôm Giang Trạm một cái! Ôm cậu ấy một cái!"
Đại sảnh lầu một, staff đã chờ sẵn ở đó.
Trông thấy Giang Trạm mà hận không chảy nước mắt ra được.
Cũng không phải dốc sức động lòng như fans, mà quả thực là--
"Giang Trạm cậu trở lại rồi, mau khẩn trương lên lầu quản lý đám nhóc con ngốc nghếch kia đi, hôm nay vốn là nhật trình phải quay thực tập sinh xem VCR, kết quả đám Tùng Vũ cầm đầu, bây giờ hơn nửa nhóm thực tập sinh đều đang "đình công", không chịu quay đoạn này."
VJ vác máy quay ở ngay bên cạnh, Giang Trạm nửa điềm tĩnh nửa đùa giỡn nói: "Tạo phản rồi à?"
Staff: "Chứ còn gì nữa."
Bách Thiên Hành với đạo diễn dừng bước ở đại sảnh, nhìn Giang Trạm với staff cùng nhau rời đi lên lầu.
Đạo diễn im lặng bội phục: Thánh, điều chỉnh lại nhanh như vậy.
Đạo diễn nghiêng đầu nhìn Bách Thiên Hành, vẻ mặt ý vị sâu xa: Cậu được nha. Bách Thiên Hành thu hồi tầm mắt, nhìn lại đạo diễn, không tiếng động hừ nhẹ.
Đạo diễn: Ơ kìa ôi ôi ôi.
Trên lầu, đám người Tùng Vũ Phí Hải cầm đầu đình công đang tụ tập trong phòng huấn luyện tập thể im lặng, Trình Thần ôm ukulele của hắn đàn loạn một đoạn vớ vẩn.
Tùng Vũ ngồi dưới đất, kéo dây giày của mình: "Dù sao tôi cũng không quay đâu, nhiều thực tập sinh như vậy, tập thể xem VCR nhà người ta? Chiếu đến của Giang Trạm thì làm thế nào, chúng ta xem Giang Trạm khóc, hay là chúng ta cùng nhau ôm đầu khóc đây? Ekip chương trình muốn hiệu quả gì chứ? Có chết tôi cũng không quay."
Phí Hải dáng vẻ tự sa ngã vùi đầu giữa cánh tay: "Tôi cũng không quay, đoạn VCR kia có thể cắt thẳng vào trong phần chiếu chính mà, không cần phải bắt chúng ta tập thể ngồi cùng một chỗ xem."
Kỳ Yến, Bành Tinh, Từ Bồi Bồi, Tưởng Đại Chu: Chúng ta đợi anh trở về rồi nói.
Trình Thần gảy dây đàn, thở dài hát linh tinh: "Ekip chương trình không phải là người, ekip chương trình không có tim, ekip chương trình cũng là một đám dì ghẻ ba dượng chị kế..."
Đột nhiên, cửa phòng huấn luyện đẩy ra, Giang Trạm đi theo đằng sau staff tiến vào: "Không đi quay chương trình đều ngồi ở đây làm cái gì? Moi chân sao?"
Một đám nam sinh kinh ngạc xoay đầu, tạch cái bò dậy.
"Trạm ca!"
"Anh!"
Giang Trạm đến gần, nhìn quét một lượt đám người này, nhướng mày: "Ai cầm đầu? Ở chỗ này giúp tôi khóc tang sao?"
Mọi người tạch cái xoay đầu, Tùng Vũ hô to: "Không phải em!"
VJ ở bên cạnh quay, staff cài mic kẹp cho Giang Trạm, lại đưa quần áo team lớp A cho hắn.
Giang Trạm vừa nhận lấy vừa nói với các nam sinh: "Được rồi, lên lầu hết đi, thời gian cho trận chung kết không còn mấy ngày, quay xong sớm một chút xuống tập tiếp."
Giang Trạm không nói gì, đi tới bên cạnh Ngụy Tiểu Phi, vỗ nhè nhẹ sau gáy cậu một cái, hốc mắt Ngụy Tiểu Phi thoáng cái liền đỏ: "Anh." Một đám nam sinh đều đang nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm cười một cái, không nhiều lời: "Cám ơn nhé."
Một câu cám ơn, chính là lòng cảm kích. Nhận tình nghĩa mọi người quan tâm cho hắn lo lắng cho hắn.
Tùng Vũ há há mồm, hỏi đến ấp a ấp úng: "Anh... buồn không?"
Giang Trạm phóng khoáng nhìn lại hắn: "Không buồn, đã là chuyện qua từ rất lâu rồi."
Phí Hải: "VCR làm thế nào bây giờ?"
Giang Trạm cười: "Thành thật mà nói, anh tìm viện trợ từ bên ngoài."
Kỳ Yến: "Anh ơi anh thật sự... không sao?"
Giang Trạm nhìn mọi người, ra hiệu chính mình: "Giờ nhìn anh giống như có gì sao?"
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, xem kỹ, quan sát, từ biểu cảm đến ánh mắt, từ nét mặt ngũ quan cho đến động tác tứ chi-- ôi chao! Hình như thật sự không sao cả!
Trình Thần đeo kính râm lên, là người đầu tiên chạy tới, ôm chầm lấy Giang Trạm: "A! Anh đại ơi! Em thật sự bị anh hại rồi, sáng sớm hôm nay hai con mắt em còn to hơn trứng gà đó biết không!"
Một đám nam sinh nhào hết qua, đứa này chồng lên đứa kia mà ôm--
"Em cmn còn khóc nữa!"
"Lòng em tan nát, em dễ dàng lắm sao, em tham gia tuyển tú nha, không phải đang quay chương trình thể loại tình cảm!"
"Em mặc kệ, em cũng muốn ôm."
...
Giang Trạm dở khóc dở cười, ôm hết đứa này đến đứa kia, vừa ôm vừa nói: "Được rồi được rồi, ôm cả rồi, đều là cục cưng, tất cả đều là cục cưng, các cục cưng đã được chưa ạ, có thể lên quay chương trình được chưa?"
VJ lão sư ở bên cạnh quay đến phấn chấn tinh thần: Quả nhiên cứ có Giang Trạm thì sẽ quay được phân cảnh tốt nhất! Tư liệu thực tế nha! Tất cả đều là tư liệu thực tế chất lượng cao!
Trên lầu phòng ghi hình.
Kim Lục Tiêu rạng sáng hôm nay mới vừa vượt qua Chung Trì ngồi lên hạng hai, người đã nằm xuống rồi: "Nếu tôi bởi vì Giang Trạm rút lui thi đấu mà đạt được C vị, vậy C vị giành được đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả."
Sở Mẫn ngồi ở một bên moi móng tay: "Tôi đúng là còn muốn cọ nhiệt Giang Trạm thêm chút nữa."
Đột nhiên, phòng ghi hình tràn vào một lượt VJ, Sở Mẫn ngẩng đầu, Kim Lục Tiêu ngồi dậy: "Sao rồi? Sắp quay rồi?"
Staff ra hiệu: "Chuẩn bị quay, mọi người xốc lại tinh thần."
Có thực tập sinh bật thốt lên: "Trạm ca về rồi ạ?"
Staff: "Ừ, trở về rồi, mang theo những người khác nữa, lên ngay đây."
Sở Mẫn với Kim Lục Tiêu đối diện nhau, trong mắt hai người đều tích góp ánh sáng.
Trong chốc lát, đám thực tập sinh đình công kia đi theo Giang Trạm cùng nhau tiến vào, cũng không biết là ai trong phòng dẫn đầu, một người vỗ tay, mọi người vỗ tay theo.
Giang Trạm vừa ngồi xuống vừa buồn cười nghiêng đầu nói với mọi người: "Chuyến này tôi ra ngoài là đoạt Nobel sao, trở về còn được vỗ tay?"
Trong số thực tập sinh có người hét lớn một tiếng: "Trạm ca! Tuyệt vời!"
Giang Trạm đứng dậy, hướng về phía chỗ ngồi gọn gàng lưu loát ôm quyền, các thực tập sinh cười ầm lên, bầu không khí thoải mái hòa thuận vui vẻ.
Staff cũng cảm động sắp khóc: Giang Trạm sao có thể ưu tú như vậy, có năng lực dẫn đầu như vậy, có mặt cậu ấy thật sự liền có đoàn hồn. Chưa thành đoàn đã có linh hồn.
Rốt cuộc, ghi hình bắt đầu.
VCR người nhà của 24 thực tập sinh, dựa theo thứ tự xếp hạng của thực tập sinh để trình chiếu.
Chiếu đầu tiên, chính là VCR người nhà của Giang Trạm.
Trước khi staff ấn mở video, rất nhiều thực tập sinh đã khẩn trương nhìn màn hình lớn, đặc biệt là đám nam sinh thân với Giang Trạm nhất kia, cực kỳ sợ ekip chương trình ở ngay tại chỗ làm ra một tiết mục bi thương.
Tùng Vũ còn đụng cánh tay Giang Trạm một cái, ánh mắt dò hỏi, Giang Trạm quay đầu lại cười cười, lắc đầu: Không sao.
Video khởi chiếu.
Màn ảnh đầu tiên, là đại sảnh tầng trệt của ngôi nhà lầu cao cấp nguy nga lộng lẫy, phối hợp với nhạc đệm là nhạc giao hưởng, rất có một loại cảm giác pha trộn giữa sự tinh tế quý phái tao nhã với hơi thở giàu sang "ngoài tôi ra còn ai vào đây".
Màn ảnh thứ hai, là Tống Hữu một thân âu phục đặt may sang trọng đi ra từ trong thang máy, tiến vào đại sảnh tầng trệt hoa lệ nghênh đón camera cùng staff đằng sau máy quay.
Hậu kỳ phối hợp chữ: Anh trai bá đạo tổng tài của thực tập sinh Giang Trạm.
Chúng thực tập sinh xem video tập thể khiếp sợ: "!!!"
Giang Trạm yên lặng giơ tay lên đỡ trán: Tống Hữu mày con mẹ nó! Hậu kỳ không biết ngượng phối cho mày chữ "bá đạo tổng tài", mà mày con mẹ nó cũng thật đúng là không biết xấu hổ ăn mặc thành "bá đạo tổng tài"?
Hết chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT