"Mentor Bách không phải chỉ lau mồ hôi cho Trạm thôi ca sao, sao lại bị mắng cút?"
Mấy nam sinh lấy cớ đau bụng đi từ sân đấu sang lối ra, vừa vặn bắt gặp cảnh lau mồ hôi ở góc hành lang kia.
Trộm liếc mắt một cái, là Bách Thiên Hành đang lau mồ hôi cho Giang Trạm, lại trộm nghe một tiếng, mẹ ơi, Trạm ca sao còn mắng cút nữa?
Mấy nam sinh sợ bị phát hiện nghe lén, mau chóng xoay người trở lại trong sân thi đấu.
Trên đường trở về hãy còn lẩm nhẩm "cút" kia là có ý gì.
Sao lại "cút" ta.
Ngụy Tiểu Phi nghĩ nghĩ, ngây thơ nói: "Có thể là Mentor Bách dùng sức lau mạnh quá, khăn mặt làm xát da?"
Mấy nam sinh:
"Xát da, ừm, có khả năng."
"Vậy phải cọ xát mạnh đến mức nào nhỉ."
"Tới độ bảo cút, phải đến cái mức như kỳ lưng ở phòng tắm á?"
"Đúng nhỉ."
"Mentor Bách cũng thật là, lau mồ hôi thì lau cho đàng hoàng, chà lưng cái gì không biết."
"Có thể là thấy Trạm ca chảy mồ hôi nhiều quá, theo bản năng liền chà xát đi."
"May mắn là khăn mặt, không phải khăn kỳ lưng."
"Khăn kỳ lưng liền không phải bảo cút nữa, phải là trở tay đoạt lấy khăn cùng chà cho Mentor Bách một chút."
"Hahahaha."
Mấy nam sinh quay về sân nhảy cao không bao lâu thì Giang Trạm cũng trở lại.
Hắn vừa mới về, tất cả nam sinh vừa rồi nhìn mặt hắn.
Đỏ như vậy? Thật sự bị xát da rồi?
Giang Trạm bình tĩnh nâng mắt, giơ cánh tay lên lau mặt hòng che giấu: "Nhìn cái gì?"
Mấy nam sinh liên tục lắc đầu: "Không có gì, không có gì."
Trọng tài: "Có thể nhảy chưa? 1m85."
"Nhảy thôi, nhảy thôi."
Đến 1m85, cơ bản không ai nhảy qua được nữa, Ngụy Tiểu Phi nhảy thử hai lần đều không qua được, lần thứ ba liền bắt đầu làm cho có.
Đến phiên Giang Trạm, mặt Giang Trạm vẫn còn hồng.
Hắn cái gì cũng không nói, biểu cảm cũng nhàn nhạt, mọi người đoán chừng hắn phải nhảy ít nhất một lần mới có thể qua, kết quả lần nhảy đầu tiên hắn liền như thể cá nhảy cổng rồng, trực tiếp vượt qua luôn rồi.
*cá nhảy cổng rồng: ý chỉ vượt qua kỳ thi thành công.
Các nam sinh & khán giả tại hiện trường: "OA A----!"
Giang Trạm vác khuôn mặt nóng bỏng đi về điểm chạy xuất phát.
Có nam sinh bóp bả vai cho hắn: "Ba Giang! Ba, ba thấy chúng ta nhảy thêm 2m thế nào!"
Giang Trạm thầm nghĩ: Lấy nhịp tim, trạng thái tốc độ tim và thân thể sục sôi hiện tại của hắn, có lẽ thật sự có thể nhảy được 2m.
Tôi cảm ơn cậu, họ Bách ạ.
Giang Trạm bị phép ẩn dụ "ngấp nghé giới hạn" kia làm cho thần hồn đều đang kích động, cứng cỏi chống đỡ biểu cảm giả vờ bình tĩnh, kỳ thực tâm huyết đều đang sôi trào.
Khi nhảy 1m85, hắn liền cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, so với lúc nhảy 1m80 còn thoải moái hơn.
Lấy trạng thái này tiếp tục, nói không chừng thật sự có thể nắm chắc 2m.
Ngay cả ekip chương trình cũng cố ý chuyển hai cái máy quay đến cạnh sân nhảy cao, còn có VJ riêng biệt quay Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn thấy VJ lão sư tiếp cận, yên lặng đem khăn mặt phủ lại trên đỉnh đầu, ngăn trở ống kính.
VJ lão sư: "?"
Giang Trạm lấy cớ: "Em điều chỉnh trạng thái một chút."
VJ lão sư: "Ok."
Giang Trạm có điều chỉnh trạng thái khỉ gì đâu, thật ra là người hãy còn xấu hổ, mặt hãy còn đỏ thôi.
Hắn không có gương, không biết bản thân mình đỏ thành cái dạng gì rồi, lại càng không muốn mặt đang đỏ bị quay lại.
Không bao lâu, bởi vì Giang Trạm đạt được 1m85, xà thuận lợi nâng lên 1m90.
1m90, còn cao hơn cả người.
Toàn trường phát ra kinh hô, tầm mắt tất cả đều đặt trên người Giang Trạm.
Các thực tập sinh khác đều không nhảy nữa, dù sao nhảy cũng chẳng qua, ngay cả người bên phía nhảy xa đằng kia cũng xúm lại đây, vây xem Giang Trạm nhảy 1m90.
Buồn cười chính là, vào lúc Giang Trạm nhảy nhảy hai cái tại chỗ làm chuẩn bị, trên đầu còn cái khăn mặt, mọi người không trông thấy mặt và biểu cảm của hắn, chỉ nhìn thấy một chiếc khăn mặt rũ xuống dưới.
Phí Hải: "Đây là....... để tập trung lực chú ý?"
Tùng Vũ: "Chắc chắn rồi."
Chân Triều Tịch: "Thuận tiện thấm mồ hôi."
Tùng Vũ: "Không phải đội cái khăn mặt lên nhảy đấy chứ."
Phí Hải: "Sao có thể, khăn mặt sẽ chạm phải xà mất."
Vừa dứt lời, chỉ thấy Giang Trạm nâng tay, kéo cái khăn mặt trên đầu, vòng quanh mặt một vòng, thắt nút.
Mọi người: "???"
Staff ở trong góc thấp giọng nhắc nhở: "Đừng chắn mặt, bỏ xuống, đừng chắn mặt."
Giang Trạm giả bộ mình chẳng nghe thấy gì, cất bước bứt tốc nhảy lên, bay vụt vượt qua xà ngang.
Mọi người: "!!!"
Khán đài: "Giang Trạm! Giang Trạm! Giang Trạm!"
Các nam sinh: Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!
Staff vội vã chạy như bay sang, nói với Giang Trạm đang đứng lên từ trên đệm: "Đừng quấn mặt mà." Vừa nôn nóng nói: "Đoạn này về sau hậu kỳ còn phải p mặt cho cậu ư."
Nhắc tới p mặt, Giang Trạm nhớ lại lúc trước Bách Thiên Hành cũng từng chắn mặt, cái mặt p lúc sau chính là hắn làm ra đó.
Giang Trạm ngẫm lại liền buồn cười, đùa giỡn nói với staff: "Không tăng thêm gánh nặng cho hậu kỳ, trở về đoạn này phải p mặt thì để em tự p."
"???"
Staff: "Không phải, cậu p mặt cái gì? Cậu cũng không phải không có mặt mũi, lộ ra một chút là được mà, bỏ khăn mặt xuống đi."
Giang Trạm chính đáng: "Không có khăn mặt em nhảy không qua."
Staff: "Trông thật sự ngốc lắm."
Giang Trạm không để ý ngốc hay không ngốc: "Có thể nhảy qua là được."
Các nam sinh đã bắt đầu ồn ào: "1m95! 1m95! 1m95!"
Vương Phao Phao với Thuốc trừ sâu DDVP đã hưng phấn sắp chết tới nơi rồi.
Đến đại hội thể dục thể thao hôm nay quá là đáng giá!
Chẳng những thấy được tái hôn, thấy được cùng khung, còn tận mắt chứng kiến phong thái Giang Trạm nghiền áp toàn trường!
Chân kia, lúc bật nhảy kia, cái nhảy nhẹ như thân yến kia, cùng với thể năng khiếp người.
Đây có chỗ nào giống thần tượng, giống idol? Đây quả thực chính là nam thần!!
Nam thần a a a a a a!
Vương Phao Phao túm lấy Thuốc trừ sâu DDVP, Thuốc trừ sâu DDVP kéo Vương Phao Phao, hai nữ sinh kích động mặt đỏ tai hồng, tay hận không thể véo cho sưng lên.
Vương Phao Phao: "Là nam thần của tôi không sai!!!"
Nhóm con gái Trạng Nguyên xung quanh tất cả hưng phấn như gà thọc tiết.
"Omg! Giang Trạm lợi hại quá rồi!!! Đã là học bá vẻ ngoài còn đẹp trai, thể thao còn tốt như vậy, nữ sinh cấp ba cùng trường cùng lớp với anh ấy hạnh phúc quá đi!!"
"Tui hận! Vì cái gì không sinh ra sớm hơn vài năm, làm bạn học với ông xã tui!!"
"Tôi không muốn làm fan mama gì nữa, tôi phải chuyển thành fan vợ! Fan vợ!"
"Cần tuyệt mỹ gì chứ! Bóc đi bóc đi! Bóc hết cả đi! Chồng em là của em, của fans chúng ta!"
Thời điểm kích động đến không thể kiềm chế được, bên cạnh còn có Trạng Nguyên tỷ tỷ vồ lấy một cô bé nhà Mộc Bạch, mãnh liệt đề cử ngay tại chỗ: "Chị gái Mộc Bạch!!! Các chị không thấy sao!! Kiểu đàn ông tùy tiện đặt trong ngôi trường nào cũng có thể làm hotboy đỉnh cấp này, các chị thật sự không đầu tư thử xem sao? Hút tuyệt lắm biết không! Hút còn cuốn hơn cả mèo cơ!!!"
*đầu tư: thuật ngữ giới fans khi fan nhà này rủ rê lôi kéo fan nhà khác tìm hiểu để thích idol nhà mình.
*"hút" ở đây có thể hiểu là hấp dẫn, độ phù hợp với nhau cao, bị thu hút bởi nhau.
Mộc Bạch tỷ tỷ: "......"
Cô gái Trạng Nguyên: "Chị hút một ngụm thử xem, chỉ một ngụm, cam đoan đời này chị cũng không muốn trèo ra ngoài nữa!"
Trong trường đấu, Giang Trạm đi trở về điểm chạy xuất phát.
Hắn thật sự cảm ơn Bách Thiên Hành, đến bây giờ mặt vẫn nóng bỏng đây này.
Hắn cũng thật sự nghĩ không ra, Bách Thiên Hành trước kia rất đứng đắn, không giống như người có tác phong lẳng lơ, sao hiện tại lại biến thành như vậy.
Nhưng Giang Trạm căn bản không cần hỏi trong lòng cũng hiểu được.
Sinh vật gọi là đàn ông này, thiên phú dị bẩm, khi nào muốn lẳng lơ thì sẽ lẳng lơ.
Giang Trạm yên lặng điều chỉnh nỗi lòng, đem lực chú ý trên ba chữ Bách Thiên Hành kéo trở về hiện trường trận đấu.
Hắn nhìn nhìn độ cao của xà ngang, 1m95.
1m95, khi học cấp ba hắn đã từng nhảy qua, nhưng phát huy không ổn định, có đôi khi nhảy qua, thỉnh thoảng lại nhảy không qua.
1m95, với hắn mà nói là điểm mấu chốt.
Mà độ cao này Bách Thiên Hành có thể nhảy qua được, dễ dàng thuận lợi, ăn chắc mười phần.
Giang Trạm nhìn chằm chằm xà ngang, ngăn trở tiếng cổ vũ và nhốn nháo trong sân thi đấu, tập trung lực chú ý, trong đầu hiện lên bóng dáng xoay người nhảy xà của Bách Thiên Hành trong ký ức.
Nháy mắt đó, hắn rốt cuộc nhớ ra, lần đầu tiên hắn gặp Bách Thiên Hành không phải ở quán net, mà là ở trong sân vận động của Tam Trung.
Mới vừa khai giảng, hai lớp lần đầu tiên cùng học tiết thể dục với nhau.
Các nữ sinh luyện nhảy xa, nam sinh luyện nhảy cao, 1m95 là độ cao cơ hồ tất cả các nam sinh đều không nhảy qua được, Giang Trạm cũng giống thế.
Hắn thử vài lần, có đôi khi có thể miễn cưỡng quẹt xà vượt qua, có đôi khi căn bản nhảy không qua được, giáo viên thể dục đội mũ lưỡi trai, cổ treo chiếc còi đứng ở một bên quan sát, nhận ra thực lực của Giang Trạm, khen một câu: "Rất khá."
Quay mồm lại nói: "Lớp 3 thật ra có nam sinh nhảy được. Bách Thiên Hành đâu? Gọi Bách Thiên Hành đến đây."
Không bao lâu sau, một nam sinh tới.
Còn không mặc đồ thể dục, còn đeo đôi giày trượt ván. (loại giày đế bằng)
Thầy thể dục mặt mày nhăn nhó: "Nhảy được không?"
Nam sinh nới nới bả vai: "Vì sao không thể."
Nói xong, đi đến điểm chạy xuất phát.
Tẩ cả mọi người nghĩ y sẽ chuẩn bị một chút rồi mới chạy, nhưng mà không có, tiết tấu dợm bước của nam sinh chậm, sau đó sức bật mạnh, đến trước xà trực tiếp cong người nhảy, lật người qua xà ngang 1m95.
Nam sinh lớp 1 đều kinh ngạc, nữ sinh vây xem đều kêu lên.
Giang Trạm lúc ấy đứng cùng mấy nam sinh đám Tống Hữu cách đó không xa trông thấy, xem nam sinh kia nhảy qua 1m95 nhẹ nhàng như vậy, cũng bị kinh hãi theo.
Giang Trạm cảm khái bắt đầu vỗ tay: "Lợi hại."
Khuỷu tay Tống Hữu đáp trên bả vai hắn, khẽ xùy: "Đoạt nổi bật của mày mà mày còn "lợi hại"?"
Giang Trạm căn bản không thèm để ý những thứ đó, đập bay cánh tay Tống Hữu, nói: "Đoạt thì đoạt, lợi hại thế ai không thích."
Tống Hữu nói câu được câu chăng với hắn: "Mày cũng thích?"
Giang Trạm cười, đáp khuỷu tay lên vai Tống Hữu: "Thích chứ, nam sinh có thể nhảy được 1m95, ai mà không thích." Nhìn chăm chú về hướng Bách Thiên Hành, thuận miệng liền tuôn: "Thích thảm luôn, tao nói cho mày biết."
Dưới khăn mặt che đậy, Giang Trạm mím mím môi, đầu lưỡi quét qua khóe miệng.
Thích thảm. Thì ra hồi đó đã có khả năng tiên đoán trước như vậy.
Giang Trạm đột ngột xông lên.
Hắn không phải Bách Thiên Hành, nhảy 1m95 không nắm chắc được như vậy.
Nhưng giờ phút này hắn có sự nhiệt huyết và dục vọng hơn thua sôi trào chan chứa trong lòng, muốn leo lên cao, muốn làm đến độ tốt nhất, muốn biến không thể thành có thể.
Loại ý nghĩ tích cực gần như là bản năng vẫn luôn tồn tại sâu trong đáy lòng này, thật sự đã quá lâu không thấy rồi.
Đã lâu đến mức Giang Trạm còn cảm thấy có chút xa lạ.
Bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, mấy năm trong quá khứ kia trải qua thật sự không tốt lắm, hắn đã sớm không phải là thằng nhóc mang trái tim tự do thuở trước nữa rồi.
Đáy lòng hắn có một số trói buộc, thời điểm cần huy động tính tích cực vẫn luôn không đủ triệt để.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn tựa như đã bắt đầu khôi phục.
Khoảnh khắc nhảy lên trước xà, thân hình ngửa ra sau trên không trung, ánh đèn trên sân đấu ánh lên trong con ngươi kiên định của hắn.
Giang Trạm có thể cảm nhận được, cú nhảy này còn nhẹ hơn cả lần trước, cũng có thể cảm giác được, những bí mật thầm kín phong tỏa nhiều năm sâu tận nơi đáy lòng, đã không còn giấu kín như bưng, vô pháp loại bỏ như lúc trước nữa.
"Tiểu Trạm, mẹ đi rồi, phải sống tiếp cho thật tốt, sinh hoạt cho thật tốt."
"Hãy tìm người mình thích, nam nữ đều được, mẹ sẽ không xen vào con nữa."
"Làm cậu bé vui vẻ tự do ngày trước đi."
Một sự trói buộc nào đó sâu trong thẳm nội tâm, đột nhiên thoáng cái buông lỏng.
Giữa tiếng hô to, gào thét tự sấm của toàn trường, Giang Trạm nhảy vọt qua 1m95. Đem không thể biến thành có thể.
Thời điểm lật mình rơi trên đệm, Giang Trạm nhắm mắt, lấy khăn mặt mong chóng lau đôi mắt một cái.
Hắn rốt cuộc, có thể bắt đầu bước ra khỏi những bóng ma kia rồi.
Còn chưa kịp xoay người đứng dậy khỏi tấm đệm, đột nhiên một đám nam sinh vụt lại đây, một đứa chồng một đứa nằm úp sấp trên người hắn.
"Sao anh đỉnh thế hả!"
"Bố chính là bố!"
Giang Trạm thiếu chút nữa bị bọn họ đè chết, chưa kịp thương cảm nửa giây nỗi lòng đã bị kéo trở về.
Hắn ghé vào trên đệm, cố gắng chống một hơi: "Đứng lên! Đều đứng hết lên!" Lại dở khóc dở cười: "Tôi sắp bị các cậu đè bẹp rồi!"
Mấy nam sinh hihihaha.
"Cứ không đứng lên!"
"Đè chết anh! Ai bảo anh có thể nhảy 1m95."
"Anh có bản lĩnh thì đạp tụi này ra nha."
......
Trên xe ra sân bay.
Cư Gia Tạ đang cân nhắc một vấn đề nghĩ không ra.
"Vì sao lúc cậu đi không chào hỏi một tiếng đã? Đây không phải là phong cách của cậu mà."
"Từ khi nào cậu bắt đầu thích gài kiểu "tôi không nói tôi đây chờ tự em phát hiện ra" hả?"
"Tham khảo kịch bản ngôn tình linh tinh ư?"
"Bây giờ phim ngôn tình cũng không thịnh hành diễn biến như vậy đi?"
"Đây là sách lược gì của cậu đấy?"
Bách Thiên Hành không nói gì nghiêng đầu: "Anh mười vạn câu hỏi vì sao à?"
Cư Gia Tạ: "Chính bởi vì tôi không hiểu mới hỏi."
Bách Thiên Hành thu hồi tầm mắt: "Không có nhiều vì sao như vậy."
Nếu nhất định phải có cái gì vì cái gì, thì đó hẳn chỉ là thói quen.
Quen rồi việc yên lặng nhìn chăm chú, quen cậu ấy được người vây quanh, quen để cậu ấy tiếp tục làm thiên chi kiêu tử của mình.
Quen rồi, Giang Trạm vĩnh viễn là Giang Trạm.
Cư Gia Tạ đổi đề tài: "Còn bảo cậu cút nữa, rốt cuộc cậu làm chuyện gì không bằng cầm thú vậy." Dừng tẹo, "Sờ mó?"
Bách Thiên Hành yên lặng quay đầu.
Cư Gia Tạ phản ứng kịp không nên hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được rồi, tôi câm."
Bách Thiên Hành gật đầu theo: "Được rồi, lần sau tôi nhớ kỹ phải sờ."
Cư Gia Tạ trợn mắt: "???"
Mẹ kiếp ai đề xuất cho cậu chứ, tự cậu không làm người đừng lôi cả người đại diện xuống nước, ok?
Hết chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT