Trong phòng Nguyên Dương đang miệt mài đọc sách viết chữ, Thẩm Huyền Quân đến thăm không dám làm ồn ngồi bên cửa sổ bên ngoài chờ đợi, lắng nghe. Cung nữ hầu hạ thái tử lập tức mang điểm tâm và băng lên cho y dùng, công tử thường đến đây ngồi nghe thái tử đọc sách nên họ đã quen khẩu vị của y, đồ ăn bày lên nhanh như gió.
"Ve kêu nhiều quá lấy keo bắt sạch chúng đi." Y nhỏ giọng căn dặn.
Uyên Ương rón rén lui ra ngoài căn dặn thái giám làm việc, lúc không có ai nàng mới dám suy tư một chút. Nghe xong mấy lời của Liễu quý nhân, công tử không hề tức giận. Nàng đi bên cạnh không dám để lộ thần sắc khác lạ, cố thu mình thật nhỏ, mong công tử quên rằng nàng đã nghe những lời không nên nghe.
Lúc Nguyên Dương đọc đến mấy bài thơ ca ngợi danh tướng trên chiến trường, dường như có hứng thú nên giọng điệu khác hẳn. Thẩm Huyền Quân bùi ngùi nhớ lại ngày xưa, hơi thở chiến trường nổi sóng trở lại, rất nhanh chút sự kiêu căng trên mặt dần bị nuối tiếc chiếm lấy.
Giờ y đã không thể cầm nổi binh đao nữa, võ công gần như bị phế hết lại mang độc trong người. Mỗi lần nhìn thấy sự thương xót trong mắt Tưởng Hoàng, y không thể nào chối bỏ mình đã trở thành kẻ vô dụng.
Thẩm Huyền Quân chỉ thất thần giây lát, xoa bụng nói: "Buổi chiều trời mát chúng ta đến mã trường chơi." Y liếc sang Tiểu Tây bắt đầu giở lại trò cũ, tay chân nàng run cầm cập sắp quỳ xuống khóc lóc liền nghiêm giọng: "Để mã sư dìu dắt Nguyên Dương, ta chỉ ngồi bên ngoài tuyệt đối không vận động mạnh. Ta ở trong phòng buồn chán, u uất thành bệnh ngươi có chịu trách nhiệm không?"
Nước mắt Tiểu Tây sắp rơi phải vội vàng nín lại, nàng nhìn y với vẻ ấm ức: "Công tử."
Thẩm Huyền Quân không chịu thua nhìn nàng ta: "Không được để đệ ấy biết."
Tiểu Tây chạy ù ra ngoài nhờ công công có kinh nghiệm tìm mã sư tốt cho mình. Nàng chưa từng đến hành cung bao giờ, chẳng biết mã trường tròn méo ra sao. Quan trọng hơn nàng phải lén báo cho hoàng thượng biết chuyện này, để người ra quyết định chủ chốt.
Nhưng lúc nàng đến từ xa đã thấy có người đứng chờ ngoài điện, nhìn quần áo không giống đại thần trong cung. Nhớ đến đang có khách ngoại bang đến thăm, nàng không dám làm phiền lui xuống.
Khu săn bắn hoàng gia được bao quanh trong một khuôn viên lớn dựa vách núi, bên trong có rừng có hồ, cảnh trí được thợ làm vườn khéo léo lồng ghép sao cho phong cảnh vẫn giữ được nét ban sơ, tự nhiên. Thẩm Huyền Quân dắt tay Nguyên Dương đi qua trúc biếc xanh rì, phượng vĩ um tùm đến nơi săn bắn.
Lúc họ đi không có sai người thông báo cho mã trường chuẩn bị, một phần là do y sợ họ đem chuyện này mách lẻo cho Tưởng Hoàng biết tin này. Trời vừa mát y liền dặn Tiểu Tây, Uyên Ương mang theo hoa quả tươi cùng một bình hoa quế mật pha trà đến đây chơi.
Thẩm Huyền Quân chọn một ngồi bên dưới bóng cây tùng bách, tán cây che bớt ánh mặt trời, hai bên là khe đá mọc đầy dây leo. Do trời còn hanh nóng nên băng là thứ không thể thiếu. Thái giám vừa mang băng bày xung quanh, trên nền trời vang lên tiếng vật sắc nhọn đâm vào da thịt, vật gì đó to lớn rơi xuống phía rừng cây rậm rạp. Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng, nghi hoặc hỏi: "Có người khác đang ở đây?"
Tiểu thái giám gãi đầu: "Để nô tài đi xem thử."
Cách đó không xa, tiếng ngựa hí vang lên thật dài bốn chân tiếp đất rầm rầm phi về phía trước. Y nghe loáng thoáng lời khen tên bắn tinh chuẩn, có thể thấy bên đó có không ít người. Hay là Tưởng Hoàng đang cùng sứ giả nước bạn thi thố cưỡi ngựa bắn cung?
Thẩm Huyền Quân chột dạ nói: "Không được để lộ ta đang ở đây đấy."
Nhưng mã trường thông với đường săn bắn trong rừng, khó tránh không đụng mặt. Lúc sáng không phải đệ ấy nói có việc phải ở trong thư phòng bàn việc đến tối sao?
Nguyên Dương nhìn thấy y lấm la lấm lét như trẻ con phạm lỗi hơi ngẩn ra một lát. Không còn trí nhớ đau buồn đối với người không phải điều xấu, ít nhất phụ thân đang rất mãn nguyện.
Thái giám kia nhanh chân quay lại, khó xử nói: "Tướng quân thành Hải Vị đang săn bắn ở trong rừng."
Thân phận của Thẩm Huyền Quân hơi đặc biệt, nhưng trong cung nghiêm cấm người trong hậu cung với người khác tiếp xúc. Người kia còn là tướng quân một thành, tiểu thái giám lo lắng nhưng không dám tùy tiện nói ra, hắn cứ cúi đầu trán đầy mồ hôi, tìm cách lảng tránh: "Phía mã trường trống trải còn nắng, hay là công tử đến Giang Thủy Đường nghỉ ngơi một lát." Hắn nghĩ ra được cách càng nói càng lưu loát: "Giang Thủy Đường bao quanh đều là nước, trúc vĩ bốn phía xanh ngắt, hoàng thượng thường thích ở đó uống trà. Công tử đến đó tránh nắng là tốt nhất, nô tài sai người mang thuyền trà đến."
Thẩm Huyền Quân biết hắn bất đắc dĩ, không làm khó hắn: "Thôi được."
Thuyền trà trôi trên kiến trúc từ nước tạo nên đặt ở khu mã trường nhưng không mất đi linh khí mềm mỏng tươi mát. Thẩm Huyền Quân ngồi dựa gối mềm nhìn Nguyên Dương chèo thuyền nhỏ trong lạch nước. Kiến trúc ở đây đương nhiên không phải dùng để chèo thuyền, đứa trẻ nghịch ngợm ban đầu còn chỉ bơi quanh bàn trà của y, được một lát đã nổi hứng bướng bỉnh, quyết phải trượt từ trên xuống làm nước văng tung toé.
Thẩm Huyền Quân đang định mắng không hiểu sao y có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Lúc thẳng người ngồi dậy nhìn kỹ lại chỉ mơ hồ thấy bóng cây bên cửa sổ. Y định nằm xuống nhưng vẫn thấy không ổn, liền gọi thái giám vào hỏi: "Tịnh An, vừa rồi có ai đến đây không?"
"Không có ai đến đây cả."
Thẩm Huyền Quân gật đầu: "Được rồi ngươi lui ra đi. A, ra ngoài dắt một chú ngựa con của Nguyên Dương đến đây. Ở bên hông Giang Thủy Đường có một con đường lát đá, cứ bày bia bắn ở đó đi."
Đã chờ đến hoàng hôn rồi, còn kéo dài sẽ tối mất. Đã lâu chưa bắn tên, muốn nếm lại mùi vị khi xưa. Y cười híp mắt, Tưởng Hoàng à e là ta phải phá nơi phong cảnh hữu tình này của đệ rồi.
Tịnh An suy nghĩ một lát mới ưng thuận làm theo, chỉ cần công tử không đòi cưỡi ngựa là được rồi. Quả nhiên lúc hắn về dắt theo ngựa và... một bộ cung tên nhỏ.
Thẩm Huyền Quân dở khóc dở cười, Nguyên Dương đã vội chạy đến ôm lấy. Trước phụ hoàng có dạy nó bắn cung, lúc còn bé kéo dây lúc nào tay cũng run, sợ người chê cười nó lén tập sức tay rất nhiều. Có lần lén khiên đồ nặng trong phòng bị phát hiện, từ đó người không cho nó đụng vào cung tên nữa.
"Bộ cung tên lớn đâu?"
Tịnh An liếc bụng y một cái, trơ mắt nói dối: "Tất cả đều bị tháp tùng tướng quân Hải Vị lấy đi rồi."
Thẩm Huyền Quân đành bỏ cuộc giúp Nguyên Dương leo lên ngựa, chỉnh tư thế bắn cung. Khi dây cung buông lỏng, mũi tên lao vút. Y nghe thấy tiếng tên trúng bia bắn, ngẩng đầu lên đã thấy mũi tên nằm ghim giữa hồng tâm, ép bia bắn lùi một khoảng xa, gãy làm đôi.
Trong lòng Thẩm Huyền Quân vô cùng kinh hãi quay đầu tìm kiếm, mũi tên đó là do ai bắn? Thủ pháp chính xác, lực đạo vô cùng lớn, trong khi mũi tên be bé của Nguyên Dương còn cắm dưới đất.
Phía hàng thủy trúc có tiếng sột soạt, y nhìn thấy vật loé sáng lao tới thật nhanh theo bản năng ôm Nguyên Dương né tránh. Mũi tên chỉ cách y một chút, đâm vào một góc cây lớn, vỏ cây nổ tung.
Tịnh An tái mặt vội vàng quát: "Ai đó?"
Phía xa vang lên tiếng bước chân giẫm loạn lên cành cây khô, Thẩm Huyền Quân nhìn thấy một người cao ráo khôi ngô đi tới. Trong tức khắc sắc mặt y đã bị phủ lên một tầng sương lạnh, chân không tự chủ được lùi bước. Song, ánh mắt người đó đã bắt trúng y, hóa thành gọng kìm giữ chặt cơ thể đang cứng lại. Thẩm Huyền Quân co rúm chịu đau, cứ như chỉ cần nhúc nhích móng vuốt sắc nhọn sẽ cào xé thân thể này đến rách nát mới thôi.
Mã Lý Trường bày ra gương mặt lương thiện: "Thứ lỗi cho ta vừa rồi cứ ngỡ là có vật nhỏ nào chạy qua đây, không biết đã đắc tội với vị nào?"
Giọng nói đó vang vọng mãi trong đầu Thẩm Huyền Quân như trống trận dập dồn, đầu đau rấm rứt mãi không thôi. Tuy kẻ này hướng về phía y hối lỗi nhưng gương mặt kia lại nở nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa. Y sợ bị hắn nuốt chửng, cánh tay ra sức giấu Nguyên Dương ra sau lưng mình, ngực phập phồng mãi không nói được câu nào.
Mã Lý Trường đã bắn trúng hồng tâm còn bảo nhìn nhầm, Tịnh An nảy sinh bài xích với kẻ này: "Tên bay đạn lạc không có mắt, xin tướng quân thận trọng cho. Nếu hôm nay Thẩm công tử có chuyện gì, nô tài sợ tình ban giao hai nước sẽ có ảnh hưởng.
Nụ cười trên môi Mã Lý Trường vô cùng tự tin: "Cảm ơn công công đã nhắc nhở."
Đau đớn trên người Thẩm Huyền Quân rất nhanh tan biến bởi sức lực trong người hư thoát ra ngoài hết. Không gian xung quanh đều tĩnh lặng, Nguyên Dương đang lay người y muốn nói cái gì? Khi nhìn thấy đứa trẻ òa khóc không rõ nguyên do trái tim y mới đau nhói như sắp vỡ vụn ra từng mảnh.
"Thẩm công tử, Thẩm công tử..."
Thẩm Huyền Quân cứ nóng rồi lại lạnh, thần hồn mông lung trôi dạt trong làn sương mù trắng xóa. Không biết mình đang trải qua những gì tâm tư cứ hoảng hốt, giữ khư khư mũi gai nhọn đâm vào tim. Kinh sợ kéo sấm chớp đánh đì đùng trên đỉnh đầu, y hoảng hốt giãy giụa, người thình lình bị ôm chặt không thể động đậy, mơ hồ có cái bóng tiến tới thăm dò cái bụng đang ngày một lớn của y.
Không, không đừng làm hại đứa bé.
Mồ hôi trên người Thẩm Huyền Quân chảy ròng ròng thấm ướt chăn đệm, cơn đau quặn khiến y kêu không thành tiếng, trong tim không ngừng thổn thức gọi tên hắn. Bờ môi khô khốc của y cứ hé ra rồi khép lại, chợt có thứ ấm áp chảy vào, hòa cùng thứ nước thơm ngọt ấy là hơi thở của hắn. Trái tim treo lơ lửng của y bình tâm lại, nhưng mồ hôi như không thể nào lau sạch, cực kỳ khó chịu.
Mồ hôi lạnh của y rỉ ra làm đầu tóc ướt đầm, giữa lúc mê man bật thốt ra một cái tên: "Vô Diện..."
Tưởng Hoàng sững người, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Trước mắt như có ảo giác nhìn thấy gương mặt đầy máu tươi của Vô Diện. Chỉ cần một ngày Vô Diện chưa chết, cái tên đó mãi là gai nhọn mọc rễ trong ngực hắn, đêm ngày đều đâm hắn đau nhức nhối.
Vu sư phụ thoáng ngây người trong mắt dần có ý thương tiếc bi thương, cả trong mơ Thẩm công tử cũng gọi tên người khác, hỏi sao tâm bệnh không thấy khởi sắc. Nếu không có đứa bé vớt vát lại, liệu... Ông không dám suy đoán lung tung, chuẩn bị ngải cứu xông thai.
Thẩm Huyền Quân rên rỉ trong đau đớn: "Vô Diện..."
Tưởng Hoàng chìm trong băng lạnh, hắn không cam lòng nắm lấy bàn tay đang đẫm mồ hôi kia, miệng lưỡi gấp gáp: "Ca ca, ta ở đây."
Khói thuốc trong vòng lượn lờ mãi không chịu tan, ngửi thấy nó hắn không thể an tâm, tay càng nắm chặt y hơn.
Thẩm Huyền Quân quằn quại nhăn nhó, cố bám vào người hắn nài nỉ gì đó. Hắn cố mãi vẫn không nghe rõ, gấp đến độ tay chân lạnh ngắt.
Hắn không thể chấp nhận nhưng làm sao để ca ca vĩnh viễn quên đi?
Hôm nay là một đêm khó ngủ, cả hoàng cung đều đang ngóng chờ tin tức trong điện Bạch Hà. Tâm trạng mọi người cứ như quả bóng da căng rồi lại xẹp, không ai dám ngủ, cứ thế lắng nghe tiếng sương rơi.
Đêm đã khuya Tưởng Hoàng không thể nào ngủ ngon, hắn mơ mơ màng màng nghe tiếng y thở. Thỉnh thoảng gió đêm sẽ làm gãy một cành cây làm hắn hoàn hồn ngồi dậy xem mạch của y có ổn định lại chưa. Cứ thế hắn cứ mệt mỏi, đầu óc chập chờn lúc tỉnh lúc mê.
Thẩm Huyền Quân nửa tỉnh nửa mê bị hắn ôm đến rỉ mồ hôi, cắn răng chịu đựng sự nhớp nháp dính trên da thịt. Hắn không hề biết y đang khó chịu, bàn tay mơn trớn lên sống lưng xoa dịu, muốn dùng sự dịu dàng bù đắp tất cả: "Ca ca, xin lỗi..."
Nghe những lời chân thành này Thẩm Huyền Quân thấy dễ chịu hơn nhiều, trong giấc mơ hắn vẫn nhớ đến mình. Nghĩ thế y bèn ôm lại hắn, không thèm đoái hoài đến cảm giác bức bối dính dớp nữa.
Tưởng Hoàng mụ mị ngày một sâu, hắn nghe thấy tiếng ma kêu trên đầu cành.
Trong mơ hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đầu hắn ngày càng lâng lâng, trong phút chốc đứng không vững vịn tay lên bức tường hồng.
Bỗng nhiên tay run lên.
Tà khí nồng đậm từ dưới mặt đất cuộn lên vuốt ve từng tấc trên cơ thể hắn, da thịt mẫn cảm nổi lên một tầng gai ốc. Tưởng Hoàng biến sắc vội vã lùi xa bức tường kia, trong màn đêm có đôi mắt đen sắc như đao tuốt khỏi vỏ, câu hồn đoạt phách của hắn đi.
...
Ảo cảnh?
Giữa mùa đông lạnh lẽo nước trên hồ đã đóng băng, những công việc nặng nhọc vẫn không được giảm nhẹ. Mỗi ngày y đều đến bên các hồ nước trong viện đập băng lấy nước giặt giũ. Mỗi lần đến mùa đông Thẩm Huyền Quân không thể tập trung làm việc, trái tim của y thường xuyên co thắt. Không biết Nguyên Dương có giống y trời sinh sợ lạnh? Nó chỉ là một đứa trẻ vô tội, liệu hắn có vì mối hận ngày xưa trút giận lên người nó? Hoặc là hắn trơ mắt nhìn nó chịu lạnh lẽo, đói khát, để cho đứa bé phải chịu cảnh tự sinh tự diệt?
Những lúc như thế Thẩm Huyền Quân đều nhúng tay vào nước lạnh để bản thân tỉnh táo, những vết nứt nẻ ngày càng nghiêm trọng, tay chân sưng vù trông cực đáng sợ.
Tưởng Hoàng rảo bước trên con đường tiêu điều dẫn đến lãnh cung lạnh giá. Nơi dơ bẩn đó cách bãi tha ma không xa, dưới tiết trời trắng xoá mấy gian nhà mục nát xiêu vẹo nằm san sát nhau, không ai quét dọn, tuyết phủ đầy bên trên. Tuy bước chân của hắn rất nhẹ, song thỉnh thoảng trên đỉnh đầu lại có tiếng chim quạ bị doạ sợ tung cánh bay.
Rõ ràng là trong cung cấm lại có nơi lạnh lẽo tối tăm nhường này, cả ánh đèn khiêu bóng cũng ảm đạm.
Lúc còn nhỏ hắn cũng thường đi qua con hẻm vắng tìm mẫu thân, mỗi ngày người sẽ lang thang khắp nơi giặt quần áo thuê cho người khác. Còn hắn chia tay buổi sáng đi đến cổng thành, ai thuê gì làm nấy, thường là sẽ giúp người ta chạy vặt, đưa thư, hay ôm củi bán, đến tối lại quay về chỗ hẹn tìm người.
Cuộc sống luôn bữa đói bữa no, lúc nào cũng đề phòng người ta đuổi giết. Không ai ngờ hắn còn có thể trở mình.
Hắn đi trong đêm tối hai má chuyển từ nóng sang lạnh. Lúc gặp Mã Lý Trường hắn ra quyết định chỉ trong giây khắc, không chút do dự. Chưa bao giờ hắn thống khoái như vậy, mỗi bước đi đều nhẹ bẫng sắp bay lên trời.
Tuyết vẫn rơi rất dày, như thể ngày mai không còn cơ hội để rơi nữa. Thẩm Huyền Quân còn rất nhiều đồ chưa giặt xong, quần áo mỏng manh dính đầy tuyết, cả người tím tái vì lạnh. Những lúc thế này y sẽ dùng rượu để sưởi ấm, tiếc là không còn đủ tiền nữa, cả rượu lạt cũng không mua nổi.
Số quần áo này phải giặt xong trước khi trời sáng, kiểu gì cũng bị đuổi ra khỏi cung đi lang thang. Hy vọng hôm nay sẽ tìm được việc gì làm mua áo ấm cho Nguyên Dương, mặc dù điều đó luôn khó khăn. Đột nhiên Thẩm Huyền Quân nghe thấy tiếng bước chân trong gió, ngẩng đầu nhìn thấy một điểm sáng đang tiến gần, gió tuyết quá to khó nhìn rõ gương mặt nhưng với dáng người này y biết là Tưởng Hoàng đang đến.
Thẩm Huyền Quân nhếch môi nở một nụ cười, kế đó lặng lẽ nhắm mắt lại. Cổ họng y hơi nghẹn, tay vẫn làm rất đều động tác giặt quần áo.
Tưởng Hoàng dần chân cách Thẩm Huyền Quân không xa nhưng không nói gì, cả người hắn tỏa ra hơi lạnh. Gần đây trong cung đồn đãi hắn sắp đem y đi lăng trì rồi, Thẩm Huyền Quân cười cười, thế cũng tốt, cuối cùng hắn cũng ban chết cho y rồi.
Vẫn như mọi lần hắn đến để phát tiết trút giận, không cần làm màn dạo đầu, cơ thể Thẩm Huyền Quân vẫn tự nguyện tiếp nhận. Hắn mắng người y dơ bẩn bao nhiêu lần, cơ thể này vẫn không bài xích nổi hắn, trái tim trong ngực vẫn vì hắn đập rộn ràng.
Đột nhiên hắn nghĩ hôm nay là đêm cuối cùng, ta sẽ đối tốt với ngươi một chút. Hắn đè y bên dưới tuyết lạnh, lăn lộn đến trời sáng.
Sau đêm đó Thẩm Huyền Quân bị nhiễm lạnh cứ sốt cao không hạ, Tưởng Hoàng chăm sóc y rất tốt. Y sốt nhưng trong ngực lạnh tê, run cầm cập, thường xuyên ho dữ dội, lần nào cũng nôn thật nhiều máu.
Có lúc Thẩm Huyền Quân tưởng chừng không chịu nổi nữa hắn sẽ nấu món y thích ăn, dỗ dành kéo y từ cõi chết trở về.
Dường như tình cảm của họ chưa từng thay đổi, hắn vẫn yêu thương chăm lo cho y như hệt ngày xưa, những đau đớn ngày xưa chỉ là cơn ác mộng.
Dưới sự chăm sóc của hắn, Thẩm Huyền Quân phục hồi chút thần trí có thể cảm nhận được hắn đỡ lưng mình đút canh, đút thuốc. Có thể nghe tiếng hắn nói chuyện với thái y, dặn dò cung nhân giữ phòng ấm áp, thêm chăn vào những lúc trời đổ tuyết dày, tuyệt đối không thể để y sốt thêm nữa.
Mỗi ngày hắn đều nằm bên cạnh vuốt từng vết sẹo trên người y, nơi đó lưu lại hơi ấm dễ chịu êm ái. Hắn không thích mấy vết sẹo đó, tự nghiên cứu thuốc tẩy những dấu vết đó đi.
Vào một đêm mưa tuyết rơi như nước xối, Phương Dao xông vào trong phòng thét lên: "Thay da? Người điên rồi đúng không?"
Giọng hắn rất nhỏ y không nghe thấy.
Phương Dao phẫn nộ quát: "Rốt cuộc người muốn làm gì?"
Đáp án có rất nhanh.
Vua nước Sở đầu hàng đồng ý cống nộp hai thành trì quan trọng, Mã Lý Trường đến hoàng thành dâng thư vua lên, Tưởng Hoàng vui vẻ cho hắn 'quà' về nước.
"Muốn xử lý thế nào tùy ngươi."
Mã Lý Trường thầm có nghi kỵ trong lòng, chút suy tư này không thoát khỏi đôi mắt của Tưởng Hoàng, hắn nói: "Yên tâm, võ công trong người Thẩm Huyền Quân ta phế hết rồi. Hiện tại y không khác gì hồ lô rỗng chứa độc, các ngươi không cần lo lắng."
Rất nhiều năm trước còn thấy hai người sóng vai nhau trên chiến trường, thời thế đổi thay, lòng người thay đổi thật đáng sợ. Song, đây không phải việc Mã Lý Trường quan tâm, chỉ cười: "Vậy ta sẽ để y hầu hạ người trong quân đỡ buồn."
Mã Lý Trường không kìm được quan sát sắc mặt Tưởng Hoàng một lát, trên gương mặt kia không có gì thay đổi.
Có người truyền tin Thẩm Huyền Quân muốn gặp hắn rất nhiều lần, Tưởng Hoàng cứ ngỡ mình sẽ không để ý đến nữa, nhưng đêm đó hắn không ngủ được, lặng lẽ đến xem Thẩm Huyền Quân thế nào rồi. Có lẽ y sẽ thầm cảm động vì hắn rốt cuộc cũng buông tha, không hành hạ y nữa.
Khi gặp hắn, Thẩm Huyền Quân rất kích động, y nắm chặt song sắt hỏi hắn: "Bọn họ nói dối đúng không?"
Tưởng Hoàng nhìn y từ đầu đến chân, phát hiện trên người y là bộ hỷ phục cũ ngày xưa hắn từng chuẩn bị. Nó là bộ đầu tiên, sau khi xảy ra chuyện trên chiến trường, hắn thấy không may nên bảo y cất đi.
Quần áo đã bị năm tháng bào mòn, sờn rách, hắn lắc đầu nói: "Ta chuẩn bị cho ngươi rất nhiều quần áo đẹp mà."
Thẩm Huyền Quân mở to mắt nhìn hắn, đầu lưỡi run lẩy bẩy: "Không phải như thế đúng không, bọn họ đều nói dối đúng không?"
Nhưng hắn không trả lời, Thẩm Huyền Quân sợ hãi giãy giụa như con cá mắc cạn, đôi mắt khô khốc lâu ngày rơi nước mắt lã chã, y đau đớn nhìn hắn gào lên: "Đừng mà, ngươi giết chết ta được rồi đừng bán ta sang nước khác." Nhưng dù y có ra sức đập thế nào, các khớp lồng sắt cũng không lỏng ra, y đau đến cuộn người: "Không, ta không muốn!"
Hắn lùi một bước mỉm cười, không muốn thì đã sao? Mạng của y giờ là do hắn quyết định.
Giọng của Thẩm Huyền Quân dần thô lậu, y cuộn người trốn tránh thực tế khốc liệt, người đã hư hỏng toàn bộ cộng thêm vừa mới thay da mới, người y chẳng chịu nổi một đòn.
Thẩm Huyền Quân muốn biết đáp án từ miệng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho y biết được. Hôm nay hắn thấy vô cùng sảng khoái, giày vò y nhiều năm nhưng đây là lần cảm thấy vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn.
Thẩm Huyền Quân không gào nổi nữa, người dựa song sắt trượt xuống, hướng mắt về hắn cầu xin. Từ cổ họng y phát ra tiếng thở phì phò, yếu ớt nói: "Tha hương... không phải cố quốc, ta chỉ muốn chết trên quê hương của mình."
Tưởng Hoàng nghe thế lạnh lùng sinh ra ác ý, hỏi lại: "Quê hương của ngươi? Quê hương nào của ngươi? Ngươi còn biết tha hương không thể về cố quốc là đau đớn khôn xiết ư? Những việc đó, ta đều đã trải qua rồi, là ngươi ban cho."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT