Edit: Astute Nguyễn

Hắn đột nhiên nhấc cổ tay cô, Ước Tố không kịp đề phòng đã bị ép sát vào vách tường bên cạnh. Sau lưng đột nhiên cảm nhận được một mảng đau đớn lạnh lẽo, cô vốn đã tâm phiền ý loạn, trong lòng cũng có phần buồn bực, ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Hựu Sâm có chút tức giận nói.

“Thiếu soái phát điên cái gì, kẻ kêu ta tới chính là ngài, ta tới rồi ngài lại không vui, ngài rốt cuộc muốn thế nào?”

Triệu Hựu Sâm sửng sốt một lúc, hắn chậm rãi cong cong khoé môi nhìn Ước Tố, ngón tay thon dài đưa lên định vuốt ve gương mặt cô. Ước Tố theo bản năng mà tránh đi, trong khoảnh khắc ngón tay Triệu Hựu Sâm cứng đờ giữa không trung.

Hắn làm như không có chuyện gì, buông tay xuống. Trên mặt khôi phục biểu cảm lạnh lẽo như ngày thường, hắn nắm lấy cổ tay cô, hung hãn kéo mạnh rồi nói: “Tới cũng tới rồi, theo tôi đi chào hỏi khách.”

Đan Quế vẫn luôn ở một bên chờ, ban đầu thấy hai người nói chuyện gần, nó còn cao hứng thay Tiểu thư. Nhưng nhìn thấy Triệu Hựu Sâm đột nhiên lôi kéo như vậy, nó lập tức luống cuống, vội vàng tiến lên ngăn cản Triệu Hựu Sâm.

“Thiếu soái, ngài muốn làm gì!”

Triệu Hựu Sâm khẽ nhíu mày, căn bản không để ý tới Đan Quế, trực tiếp kéo tay Ước Tố lên lầu. Động tĩnh bên này sớm đã khiến người khác chú ý tới, Ước Tố vừa mới bị Triệu Hựu Sâm lôi lên lầu, cô gái một thân sườn xám tơ lụa nhuộm hồng tím xuất hiện, nhẹ nhàng giơ chén rượu ngăn trước mặt bọn họ. Cô gái này cao gầy đầy đặn, dáng người xinh đẹp e ấp dưới tà sườn xám màu hồng tím, hiện rõ vẻ quyến rũ mê người.

Trên mặt trang điểm khá đậm, khiến vẻ tươi sáng bên ngoài nhìn càng thêm vũ mị, chỉ là trên mặt cô ta còn mang theo vài tia khó chiều của trẻ con. Tuy đã cực lực trang điểm làm vẻ trưởng thành, nhưng vẫn nhìn ra tuổi tác không lớn.

Cô ta chặn trước hai người, đôi khuyên hồng ngọc lấp lánh khẽ đung đưa trên vành tai trắng nõn, cô ta cười nhẹ như không mà nhìn Triệu Hựu Sâm cùng Ước Tố, trong giọng nói rõ ý làm nũng nhưng dường như còn thêm phần oán trách.

“Hựu Sâm, người phụ nữ này là ai, lại là niềm vui mới của anh à?”

Ước Tố cúi đầu im lặng, nhưng cô cảm nhận được Triệu Hựu Sâm nắm tay mình rất chặt, kế đó giọng nam không nhận rõ vui buồn vang lên như thường ngày.

“Là Phu nhân của tôi.”

“Hoá ra là Cách cách.”

Cô gái ngạc nhiên thở dài một hơi, sau đó vươn một bàn tay đang mang găng màu đen đến trước mặt Ước Tố.

“Hân hạnh được gặp Phu nhân, tôi tên Chu Dục Oánh.”

Ước Tố tất nhiên là biết cô gái này chính là Chu Dục Oánh, mỹ nhân có tiếng ở Vũ Châu, cũng là con gái bảo bối của thương nhân giàu có Chu Thành. Chu Dục Oánh năm nay mới mười sáu tuổi, từ khi bắt đầu xuất đầu lộ diện đã được rất nhiều công tử hào môn theo đuổi, nhưng cô ta tính cách cao ngạo, ai cũng không thèm để ý. Chỉ thích mỗi Triệu Hựu Sâm đã có vợ.

Ước Tố cảm thấy hôn nhân giữa cô và Triệu Hựu Sâm cũng chẳng tồn tại được bao lâu, đột nhiên nghĩ tới cuộc chạm mặt hôm nay trong tiệm quần áo với người kia, trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, nhìn về phía Chu Dục Oánh, không một biểu tình mà gật gật đầu.

Chu Dục Oánh bĩu môi, tư thế ái muội thò lại gần Triệu Hựu Sâm: “Hựu Sâm, cùng em uống một ly không?”

Triệu Hựu Sâm tiếp lấy cái ly trong tay cô ta, tùy tiện đặt sang một bên bàn, liếc qua Ước Tố rồi mới nhìn về phía Chu Dục Oánh, ngữ khí so với ban nãy đã cực kỳ dịu dàng: “Dục Oánh, đừng uống nữa.”

“Nói mới nhớ tôi cùng Phu nhân còn chưa kịp nói chuyện tử tế.” – Chu Dục Oánh bật cười khanh khách, đột nhiên duỗi tay sờ vào chiếc vòng phỉ thuý trên cổ tay Ước Tố. – “Tôi ngày thường không có cô gái nào tốt làm bạn chơi, nhưng thỉnh thoảng có thể cùng Ước phu nhân dạo phố uống trà gì đó, Phu nhân không chê chứ?”

Ước Tố dịu dàng cười cười: “Ta ngày thường không hay ra cửa.”

“Vậy phu nhân thích làm gì?” – Chu Dục Oánh theo đuổi không buông hỏi tiếp. – “Thiếu soái ngày thường vội như vậy, không rảnh rỗi ở trong nhà cùng Phu nhân.”

“Cô ta chính là người như thế, không thú vị chút nào.” – Triệu Hựu Sâm cắt ngang lời Chu Dục Oánh. – “Bình thường ở nhà đọc mấy cuốn sách dày cộp, không giống em biết nhiều thứ thời thượng.”

“Tôi suýt chút nữa quên mất, Phu nhân lớn hơn tôi vài tuổi, sở thích tất nhiên là không giống nhau.” – Chu Dục Oánh nhấp miệng cười cười, cũng không biết là cố ý hay vô tình kéo kéo ống tay áo Triệu Hựu Sâm. – “Thiếu soái nói Phu nhân như vậy, không sợ Phu nhân mất hứng sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play