Triệu Tiêu Viện bị dọa đến choáng váng, cô ta nhìn Triệu Hựu Sâm, khó tin: "Anh họ... Anh rốt cuộc đang nói gì vậy..."
"Những gì tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"
Triệu Hựu Sâm lạnh lùng cười, chiếc roi ngựa trong tay đột nhiên vung về phía phía Triệu Tiêu Viện, quật vào đầu gối mềm mại xinh đẹp của cô gái, Triệu Tiêu Viện là thiên kim nhà giàu, nào có chịu nổi sự tàn nhẫn như vậy, cô ta lập tức mất khống chế quỳ rạp xuống đất, vừa hay ở trước mặt Ước Tố.
"Nếu không muốn quỳ, để tôi giúp cô quỳ xuống." Biểu cảm Triệu Hựu Sâm lạnh băng, giống như la sát từ trong địa ngục ra, "Lần sau nếu còn dám mạo phạm, thì không đơn giản là quỳ đâu, tôi sẽ lấy mạng của cô."
Triệu Tiêu Viện uất ức đến suýt khóc, nhưng Triệu Hựu Sâm không thèm liếc sang một cái, chỉ kéo tay Ước Tố rời đi.
Triệu Nhuế Di cũng sợ hãi, sau khi Triệu Hựu Sâm rời đi mới phản ứng lại, tay chân luống cuống định đỡ Triệu Tiêu Viện lên, thấy Triệu Tiêu Viện đau đớn kêu lên một tiếng, Triệu Nhuế Di cuống quýt hỏi: "Tiêu Viện, làm sao vậy?"
"Không đứng lên nổi... Nhuế Di, hình như đầu gối em bị thương rồi." Triệu Tiêu Viện sợ tới mức bật khóc, "Nhuế Di, em sẽ không tàn phế chứ..."
...
Ước Tố bị Triệu Hựu Sâm kéo thẳng vào một dinh thự tráng lệ, mọi người dọc đường đều nhìn thấy hai người, Ước Tố cảm thấy e ngại, định kêu Triệu Hựu Sâm chậm lại một chút, nhưng người đàn ông chỉ mải sức kéo cô về phía trước, khiến cô càng không biết nên làm gì mới đúng.
"Triệu Hựu Sâm! Ngài đang làm ta đau!"
Ước Tố đỏ mặt dừng bước, có thế nào cũng không chịu đi tiếp, cô nâng cổ tay đang bị hắn nắm chặt, trên đó có một vết đỏ rất rõ ràng.
"Tôi..." Triệu Hựu Sâm lập tức á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu hắn mới ấp a ấp úng, giống làm trẻ con làm sai chuyện gì, "Tôi không cố ý."
"Ngài đi vội như vậy làm gì," Trong lòng Ước Tố vẫn có chút tức giận, "Ta nói cho ngài biết, vừa nãy là Triệu Tiêu Viện khi dễ ta trước, cứ cho là ngài đã giúp đỡ nhưng ta sẽ không vì thế mà cảm kích đâu. Nếu không phải bởi vì ngài, Triệu Tiêu Viện cũng sẽ không nhắm vào ta."
"Là tôi sai."
Thái độ của hắn hôm nay cực kỳ tốt, tốt đến mức làm Ước Tố kinh ngạc, cô lẩm bẩm nói không nên lời, chỉ có thể rời mắt đi nói: "Ngài đừng kéo ta nữa, nhiều người nhìn như vậy."
"Cứ để bọn họ nhìn, tôi biết là tôi có lỗi với em, tôi không nên giận dỗi với em, đi lâu như vậy không về nhà." Ánh mắt hắn ôn hòa nhìn cô, "Tố Nhi, em phạt tôi đi."
Ước Tố kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Phạt ngài như thế nào?"
Triệu Hựu Sâm nghiêng người tới gần cô, âm thanh trầm thấp ái muội nói nhẹ bên tai cô.
"Phạt ở trên giường, có được không?"
Ước Tố đỏ bừng tai, đột ngột đẩy hắn ra: "Bây giờ vẫn là ban ngày, sao có thể nói bậy như thế!"
"Ban ngày thì ban ngày, một khắc tôi cũng không chờ được." Triệu Hựu Sâm vỗ nhẹ mu bàn tay mềm mại của cô, "Lúc ở trên ngựa nhìn thấy bóng dáng em, tôi đã không nhịn được, đây là lần đầu tiên tôi thấy em mặc kiểu đồ như vậy, đáng tiếc không phải mặc cho tôi xem. Thật muốn giấu em đi để người khác không thể tìm được." Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Không được! Nếu ngài làm như vậy, ta sẽ không bao giờ để ý ngài nữa."
Triệu Hựu Sâm đột nhiên từ sau lưng ôm chặt cô, trực tiếp ôm vòng eo nhỏ khiến cô hét lên một tiếng kinh sợ, Ước Tố thẹn quá hóa giận: "Ngài lại làm gì thế!"
"Sao nào, để cho người khác thấy chúng ta quấn quýt không tốt sao?" Triệu Hựu Sâm cười, khóe miệng để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, "Tố Nhi, em phải thay đổi cái tật động một chút là đỏ mặt đi."
"Vì sao phải để người khác biết," Ước Tố nhỏ giọng hỏi, "Chúng ta đâu có quấn quýt thật."
Nụ cười trên môi Triệu Hựu Sâm cứng đờ, sau một lúc lâu mới chỉnh lại biểu cả, hắn nhìn chằm chằm Ước Tố rồi cất tiếng.
"Phải, chúng ta không quấn quýt thật. Nhưng ít nhất là tôi quấn em."
Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT