Edit: Astute Nguyễn

Ước Tố cúi đầu, thấy hắn thong thả thoa thuốc lên trên mắt cá chân mình, vừa bôi thuốc vừa nói: "Em đừng thấy thuốc trông xấu xí, rất hiệu quả đấy, trước kia tôi rất hay dùng, hồi nhỏ nghe được một phương thuốc cổ truyền, đáng tiếc bây giờ không ai chế thuốc như thế nữa..."

Ước Tố theo thói quen nhấp nhẹ môi, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hựu Sâm, phát hiện hắn cũng đang nhìn, khoé môi cô giật giật, bị người đàn ông bế công chúa lên, hắn đưa tay cởi chiếc giày cao gót khác, ái muội đỡ cặp mông vểnh, ngón tay không nhẹ không nặng trượt qua kẽ mông.

"Thiếu soái..."

Hắn vững bước ôm cô lên lầu, đẩy cửa phòng đặt Ước Tố lên chiếc giường lớn trải lụa tây in hoa, màn lụa màu tím trùng trùng điệp điệp rủ xuống, ảo mộng hệt như lâu đài công chúa, Triệu Hựu Sâm buông ra, từ trên cao nhìn cô, dục vọng trào lên cổ họng, cuối cùng vẫn áp tâm viên ý mã (1) xuống.

(1) Tâm viên ý mã: Tâm mất chánh niệm, vọng niệm lúc nào cũng nảy sinh.

"Nghỉ ngơi cho tốt đi."

Triệu Hựu Sâm xoay người, phía sau lại vang lên giọng nói chần chờ của thiếu nữ. Truyện edit by Astute Nguyễn.

"Thiếu soái!"

Triệu Hựu Sâm không quay đầu lại, sợ bản thân nhìn thấy cơ thể yểu điệu bọc trong bộ sườn xám kia sẽ không nhịn được.

"Chuyện của em trai... Tôi sẽ đi tìm hiểu rõ ràng, chỉ cần em mở miệng, tôi nhất định không cự tuyệt." Triệu Hựu Sâm do dự một chút, "Em nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi phái người đưa em về."

Ước Tố trầm mặc rất lâu, Triệu Hựu Sâm nghe thấy cả tiếng động rất nhỏ phía sau, sau một lúc lâu mới nghe thấy giọng chần chờ vang lên.

"Cảm ơn Thiếu soái... Thiếu soái, giường này, có phụ nữ từng ngủ qua sao?"

"Không có." Triệu Hựu Sâm khẽ thở dài một hơi, "Tôi sẽ không đối xử với em như vậy."

"Vậy ngài... Thích ta sao?"

"Thích..."

Hắn không thể khống chế, đột nhiên xoay người, trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.

Ước Tố ngồi trên giường cúi đầu xuống, hai tay ôm lấy ngực, thân thể tuyết trắng không một mảnh vải, xiêm y lộn xộn rũ trên mặt đất, Triệu Hựu Sâm thật lâu sau mới gian nan rời mắt khỏi người cô, lạnh lùng nói: "Em không cần như thế, tôi nói giúp em thì nhất định sẽ giúp, không cần em báo đáp cái gì."

"... A."

Cô xấu hổ cúi thấp mặt, cũng ý thức được bản thân lỗ mãng, che lại cơ thể cúi xuống định nhặt quần áo, Triệu Hựu Sâm đột nhiên sải hai bước lớn tới, đè tay Ước Tố, ấn cô lên trên giường.

"Ngài làm gì vậy!" Cô cảm thấy hắn như đang sỉ nhục, "Ngài vừa rồi còn cự tuyệt ta... Ngài một hai phải giẫm đạp chút tự tôn cuối cùng của ta sao..."

"Tôi mới nãy là tự lừa chính mình, thật xin lỗi, Tố Nhi..." Hắn không chút do dự hôn lên môi Ước Tố, ngón tay mò xuống xuyên vào huyệt mật, "Tôi nhất định sẽ thương em, trao cho tôi đi... Tôi biết em hiện tại không cam tâm tình nguyện, tôi sẽ chờ đến một ngày em cam tâm tình nguyện, em là người phụ nữ của tôi..."

Hắn một thân quân trang chỉnh tề đè Ước Tố dưới thân, đôi tay xoa nắn bầu ngực xinh đẹp, yêu thương đỉnh đậu đỏ nhỏ xinh, bầu ngực Ước Tố đầy đặn, đỉnh đào hồng lại nhỏ nhỏ đáng yêu, vừa nhìn đã thấy chính là vật nhỏ chưa vấy mùi đàn ông, hắn mê đến cùng cực, nắm lấy điểm đào hồng nho nhỏ dùng hàm răng chậm rãi gặm nhấm, sau đó từ cổ hôn lên mặt, một tay xoa nắn hai bầu ngực trắng, một tay cởi đai lưng.

Ước Tố nghe thấy tiếng rút dây lưng, tay hắn mò tới nơi phong nguyệt, dùng đầu ngón tay nắm lấy tiểu đế đỏ thắm, dũng khí mới vừa nãy của Ước Tố đã tiêu tán không còn một mảnh, hai tay không biết làm thế nào cho phải, Triệu Hựu Sâm cầm cánh tay đang vờn trên cổ mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Cởi quần áo cho tôi đi."

Ước Tố chân tay vụng về cởi quân trang trên người hắn, đến nửa ngày vẫn chưa cởi được ra, mỗi chỗ bị ngón tay hắn lướt qua đều ngứa ngáy đến kỳ lạ, cuối cùng vẫn là hắn kéo quần áo xuống dưới, hai đùi bị hắn tách ra, đồ vật cực nóng kia chạm vào cửa huyệt.

Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play