Dù Tống Cảnh Nghi đã dặn Tiêu Dạ Nguyệt là cậu ít tiếp xúc với Diệp Nam lại, nhưng dặn muộn. Tiêu Dạ Nguyệt đã hẹn với Cố Linh Lan và Diệp Nam về nhà từ hôm trước rồi.
Tống Cảnh Nghi biểu thị mất cảm giác an toàn, lo cho vợ tương lai bị lừa mất, vốn là chủ nhật vẫn phải đi làm, nhưng vì việc này mà hắn xin nghỉ.
Các giám đốc chủ nhật vẫn phải đi làm:.... Họ đã chẳng còn lạ ông chủ lười biếng của họ nữa.
Ngày hôm đó Diệp Nam đến trước. Lúc cậu ta đến Tiêu Dạ Nguyệt vừa lúc ăn sáng xong, cậu đang cùng Tống Cảnh Nghi đút nhau miếng bánh mì cuối cùng.
Tiêu Dạ Nguyệt lần đầu tiên tiếp đãi bạn bè đến nhà, rất nhiệt tình mà chạy ra tận cổng đón, còn tự đi rót nước.
Tống Cảnh Nghi ngồi ở bàn ăn nói để dì Trần làm là được. Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt không nghe, cậu muốn tự làm.
Lúc Tiêu Dạ Nguyệt ở trong bếp đợi dì Trần pha nước cam, Tống Cảnh Nghi ngồi ở ngoài đưa mắt quan sát Diệp Nam.
Diệp Nam nhìn như không có biểu hiện gì khác lạ, ngồi quy củ trong phòng khách nghịch điện thoại.
Tống Cảnh Nghi sống hai đời, bản tính hắn còn là người chất chứa nhiều tham vọng, hắn vừa nhìn đã biết ngay đây là đồng loại của mình. Lần trước gặp ở cổng trường hắn không quan tâm đến, nhưng lần nay quan sát kĩ sẽ thấy, người này có địch ý với bé con của hắn rất lớn.
Tiêu Dạ Nguyệt bê cốc nước cam đi ra ngồi xuống trò chuyện một lúc với Diệp Nam thì Cố Linh Lan đến.
Tống Cảnh Nghi được cậu giao nhiệm vụ tiếp khách trong nhà giúp cậu, còn cậu ra ngoài kia đón chị Cố của cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa chạy ra ngoài, Diệp Nam cầm ly nước cam lên uống, mỉm cười bắt chuyện với Tống Cảnh Nghi.
"Tôi có nghe Tiểu Dạ Nguyệt kể về anh Tống. Anh Tống đúng là tinh anh, trẻ tuổi đã có những thành công như vậy rồi."
Tống Cảnh Nghi lật lật tờ báo, mặt cũng không thèm ngẩng lên nhàn nhạt trả lời, "Cậu Diệp quá khen. Tôi chỉ đi lên bằng năng lực của mình, nỗ lực cố gắng. Không như ai kia, rõ ràng cũng là có năng lực, nhưng không thích cố gắng, thích đi ganh tị với người khác."
"Ối."
Tống Cảnh Nghi vừa nói dứt câu, Diệp Nam ngồi đối diện đã làm đổ nước cam lên áo.
Chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng bị nước cam đổ lên dính vào da thịt làm lộ lên vòng eo thon gọn. Cố tình giọng Diệu Nam lại tỏ ra hốt hoảng yếu đuối khiến cho người nghe sinh ra ham muốn lo lắng bảo vệ.
Tiếc rằng Tống Cảnh Nghi không phải người có đôi tai tốt, hắn không nghe thấy gì hết, mắt vẫn đặt trên tờ báo.
Diệp Nam đặt vội ly nước cam lên đứng dậy, mắt long lanh hướng về phía Tống Cảnh Nghi.
"Xin lỗi anh Tống, tôi không cẩn thẩn làm đổ mất."
Tống Cảnh Nghi lật tờ báo, "Cậu không cần xin lỗi. Đừng làm ướt sô pha là được. Dạ Dạ rất thích chiếc sô pha này "
Diệp Nam đỏ mắt cúi đầu xuống, tay nắm vạt áo, bộ dáng yếu đuối tủi thân, "Hình như anh Tống có định ý với tôi. Tôi không biết bản thân đã làm gì sai, nếu chỉ vì tôi hậu đậu làm đổ ly nước khiến anh không thích, tôi có thể về."
Nói xong thì cầm điện thoại lên xoay người đi ra cửa, vừa lúc Tiêu Dạ Nguyệt lại dẫn Cố Linh Lan từ ngoài đi vào.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn thấy Diệp Nam đỏ mắt như sắp khóc, áo thì bị ướt, còn tiên sinh của cậu vẫn đang thản nhiên ngồi trên ghế.
"Tin xưng, anh bắt nạt bạn em xao?"
Tống Cảnh Nghi oan còn hơn thị kính, "Anh có làm gì đâu. Tự cậu ta làm đổ ly nước rồi khóc lóc đòi bỏ về."
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má đi đến nhéo tai tiên sinh một cái.
Tống Cảnh Nghi la oai oái, nhưng thực ra rất chiều cậu mà nghiêng đầu xuống thấp hơn để cậu không phải kiễng.
Diệp Nam thấy vậy vội chạy đến kéo tay cậu lại, "Tiểu Dạ Nguyệt, em đừng đánh anh ấy. Là ai không cẩn thận làm đổ nước cam nên mới ướt áo, lại có con gì đó bay vào mắt. Nhờ anh Tống thì không tiện nên anh định đi ra tìm em nhờ em xem giúp."
Tiêu Dạ Nguyệt lúc này mới buông tay, cậu giậm chân đẩy tiên sinh của cậu lên phòng, "Tin xưng đi tắm cho Mo ma đi."
Tống Cảnh Nghi làm vẻ mặt tủi thân hôn lên mặt cậu một cái rồi mới đi lên lầu tìm con gái.
Tiêu Dạ Nguyệt tay ghét bỏ lau mặt, nhưng môi lại cong thành nụ cười.
Cậu quay sang nhìn cái áo bị ướt của Diệp Nam, "Mặc áo ớt xẽ rất khó chệu, anh đợi em một chút." Cậu vội vàng chạy lên lầu tìm một cái áo khác của mình cho Diệp Nam mặc.
Cố Linh Lan nhìn dáng chạy như chú mèo bị béo mông của cậu mà bật cười, lúc nhìn sang Diệp Nam, nụ cười của cô lại nhạt dần.
Tiêu Dạ Nguyệt rất mau mang một cái áo phông đi xuống.
"Anh mặc thử áo của em xem có vừa kông."
Diệp Nam mỉm cười nói cảm ơn một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh được chỉ.
Tiêu Dạ Nguyệt và Diệp Nam có chiều cao tương đương nhau, nhưng dáng người Diệp Nam có phần mảnh mai hơn cậu nên áo mặc vào cũng thấy rộng rất nhiều.
Diệp Nam cười nói, "Mặc rộng cũng rất thoải mái. Mùa hè mặc vậy là mát."
Sau đó ba người cùng đến phòng học nhạc của Tiêu Dạ Nguyệt. Tống Cảnh Nghi đã để riêng một căn phòng lớn ở lầu một để làm phòng học nhạc của cậu, căn phòng được lắp cách âm, tường kính nhìn ra vườn cũng là kính dày loại cách âm tốt. Trong phòng có đầy đủ các loại nhạc cụ khác nhau, đàn dương cầm cũng là loại được làm từ gỗ thượng hạng.
Ba người ở trong đó cùng nhau luyện tập đến trưa.
Tống Cảnh Nghi cũng mệt không nghỉ tay.
Chuyện là....con gái của hắn ở dở, không chịu tắm.
Tống Cảnh Nghi đuổi theo nó khắp lầu hai lại lên lầu ba, vất vả đến tóc rối tung lên mới túm được nó.
Tha nó vào phòng tắm, vừa thả xuống thau nước ấm đã chuẩn bị mà nó méo lên một tiếng, mấy móng vuốt giơ ra cào vài đường lên cánh tay Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi tức đến muốn dúi đầu nó vào thau nước.
"Tiểu thư cái loại gì như mi, ở bẩn, một tuần không tắm." Tống Cảnh Nghi vừa lấy xà bông xoa ra tạo bọt để bôi lên người cho nó vừa mắng chửi.
Hắn không thể có đứa con gái ở bẩn như vậy được. Đỏng đảnh thì thôi đi lại lười không chịu tắm. Bẩn như vậy, tiểu thư cái nỗi gì.
Donna làm ra bộ dáng tủi thân, đôi mắt to to mang màu lam nhìn hắn, kêu meo meo đến đau lòng.
Tống Cảnh Nghi không đau lòng.
Hắn vẫn mạnh tay chà lông, chà đến cả đệm thịt mềm màu hồng ở bốn cái chân của nó.
Cả hai bên cha và con gái dày vò nhau đến hơn mười phút mới xong.
Tống Cảnh Nghi lấy khăn tắm cuộn tròn con gái lại ôm ra giường. Chăm sóc sau khi tắm cho nó y như lời dặn của nhân viên tiệm thú cưng.
Ba mươi phút sau, mèo Donna thơm thơm mềm mềm đã nằm phơi bụng trên giường, thoải mái đến kêu meo meo meo.
Thật ra cũng không phải nó ghét tắm đâu. Nó là sợ bị cha mình ghen tị với mình sẽ cố tình dìm chết mình.
Dù sao tên cha họ sen đó cũng là tên xấu tính, không giống như ba nhỏ, ba nhỏ sẽ ôm hôn nhẹ nhàng với nó.
Vừa quay đầu lại thấy ông cha nhà mình đang nhẹ nhàng tắm cát cho con chuột hamster, mèo con tức đến đứng bật dậy nhảy đến.
Tại sao tắm cho nó thì chà chà, chà muốn vặt trụi bộ lông xinh đẹp của nó, nhưng đến tên chuột này thì lại nhẹ nhàng âu yếm như vậy? Trọng nam khinh nữ sao?
Đồ đàn ông tồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT