Vì Tống Cảnh Nghi bận đi làm còn Tiêu Dạ Nguyệt phải đi học, hai người không có thời gian để cùng nhau ra ngoài sắm đồ trang trí cho nhà mới nên tối đó Tiêu Dạ Nguyệt rất háo hức lên mạng đặt đồ, thấy cái gì đẹp sẽ ấn mua, giỏ hàng của cậu đã lên đến gần trăm đơn.

Lúc Tống Cảnh Nghi tắm xong đi ra nhìn còn bị sốc.

Tiêu Dạ Nguyệt ngồi khoanh chân trên giường, Donna thì nằm trong lòng cậu cũng chăm chú xem, hai người một người một mèo lựa đến cả gần trăm đơn, còn vẫn đang tiếp tục.

"Chún ta mua nhà mới, cũng mua cho Tỉu Bẹch một nhà mới, quần áo mới cho Moma."

Donna nằm trong lòng cậu kêu meo một tiếng. Thôi, không chấp với mấy đứa bị ngọng, Moma Má mì gì cũng được, cũng chẳng phải gọi nó.

Không phải Tống Cảnh Nghi tiếc tiền, nhưng thật sự là lồng của Tiểu Bạch còn rất mới, hơn nữa là loại lồng cao cấp đắt tiền được lắp nhiều hình thức giải trí cho chuột.

Mua quần áo cho con gái thì cũng được. Mỗi ngày con gái hắn phải trần bộ lông xinh đẹp ra ngoài cũng không tốt, dễ gặp biến thái.

Nhưng ghế ngồi mua đến mười loại khác nhau là thế nào, chén đĩa thìa cũng mua đến mười mấy loại, rồi còn mấy thứ linh tinh lặt vặt khác, ước chừng nua về còn chẳng ngó đến.

Tống Cảnh Nghi quyết định tịch thu ipad của Tiêu Dạ Nguyệt.

Tiêu Dạ Nguyệt ngồi ở đó phồng má, "Tiên sinh trả em."

"Ngày mai anh kêu người đến lắp dụng cụ thiết bị cho nhà bếp." Tống Cảnh Nghi làm như không nghe thấy tắt ipad quay người đi lau tóc, "Trưa mai anh sẽ về nhà cùng ăn cơm với em, buổi chiều chúng ta sẽ qua nhà mới xem lại, buổi tối thì đến bệnh viện thăm Hạ Thanh Dương."

Tiêu Dạ Nguyệt nằm lăn ra giường giãy dụa đạp chân, "Trả em, trả em, trả ipad cho em."

Tống Cảnh Nghi mặt thối đùng đùng từ nhà tắm đi ra, tóc chưa lau khô đã bước lên giường lột quần Tiêu Dạ Nguyệt ra vỗ mông cậu cái bốp.

"Không cho phép quấy. Hôm nào em nghỉ chúng ta sẽ ra ngoài mua, ghế chỉ mua một cái, bát đũa mua một loại, ga giường, gối nệm mua ba loại, đồ trang trí chỉ mua nhiều nhất mười món. Quần áo cho con gái mua mười bộ, không mua lồng cho Tiểu Bạch nữa."

Tiêu Dạ Nguyệt nằm úp mặt xuống giường không thèm ngẩng mặt lên.

"Tiểu Dạ Nguyệt, anh đang nói chuyện với em, ngồi dậy nói chuyện."

Tiêu Dạ Nguyệt hừ một tiếng, mặt quay sang bên kia.

Tống Cảnh Nghi lại vỗ vào mông cậu thêm cái nữa, lực mạnh đến mức thịt trên mông cậu rung rinh.

"Chiều em quá nên em hư đúng không? Bây giờ biết càn quấy, không nghe lời rồi phải không?"

Tiêu Dạ Nguyệt đưa tay ra ôm mông òa khóc.

Tống Cảnh Nghi không hiểu sao cảm thấy trong lòng có chút rục rịch, con trai muốn ngóc đầu dậy.

Hắn mới không có biến thái như vậy.

Ôm Tiêu Dạ Nguyệt lên lau nước mặt cho cậu, "Anh mới chỉ đánh nhẹ một cái."

Giọng Tiêu Dạ Nguyệt nức nở, "Hôm qua tiên sinh cũng đánh em."

Tống Cảnh Nghi đen mặt. Thật muốn vỗ vào mông cậu thêm cái nữa. Việc xấu mình làm ra thì không nhớ, hắn vỗ mông vài cái thì lại nhớ.

"Cái này người ta không gọi là đánh, người ta gọi là vỗ yêu, em không biết sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt dụi dụi mắt bĩu môi, "Rõ ràng là tiên sinh đánh em."

Tống Cảnh Nghi đưa tay bóp mông thịt cậu, nói thầm vào tai cậu, "Người ta gọi đây là tình thú của những người yêu nhau, giống như vậy. Em không thích sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt cảm giác được hơi thở ấm nóng của Tống Cảnh Nghi phả vào tai, cậu nghiêng đầu muốn tránh đi, "Tiên sinh đánh rất đau. Không cho tiên sinh bóp mông em."

Tiêu Dạ Nguyệt ngồi trong lòng Tổng Cảnh Nghi cảm nhận được vật cứng rắn chọc vào mông thịt trần trụi, cậu đột nhiên thấy sợ mà chồm dậy muốn bỏ chạy.

Tống Cảnh Nghi cầm cổ chân cậu kéo lại đè cậu nằm xuống, "Thật ra anh còn rất nhiều kiểu yêu tình thú khác. Nếu em không biết anh sẽ chỉ, sau này sẽ không coi là đánh, sẽ không thấy đau nữa."

Tiêu Dạ Nguyệt che mặt mếu máo, "Em không muốn đâu."

Cố tình Tống Cảnh Nghi lại cạ cạ con hàng của mình vào con trai của cậu khiến con trai cậu giật giật mà chồi dậy, "Em xem, con trai nhỏ của em cũng rất thích kìa. Nào, ngồi dậy nào."

Sau đó là những màn bắn pháo bông bị che đi......

Tiêu Dạ Nguyệt toát mồ hôi nằm dài trên giường, tay không muốn động, miệng mếu máo hỏi, "Lại đi tắm nữa sao?"

Tống Cảnh Nghi lấy luôn khăn lau tóc của mình lau đùi, bụng cũng như chym nhỏ của Tiêu Dạ Nguyệt.

"Không tắm nữa. Em ra sô pha nằm để anh thay nệm mới."

Tiêu Dạ Nguyệt không động đậy, "Ôm em."

Tống Cảnh Nghi bật cười ôm cậu đến sô pha cho cậu ngồi đó, bản thân thì quay lại lột ga giường lên thay ga khác.

Tiêu Dạ Nguyệt lén lút với tay ra lấy ipad của mình về, chốt một lúc hết tất cả số đồ cậu đã đặt.

Dù sao cậu cũng mua rồi, hàng mua rồi không thể trả được.

Vừa liếc mắt lại thấy tiên sinh mặc quần ngủ thỏ trắng của cậu, "Tin xinh sao lại mặc quần em?"

Tống Cảnh Nghi đang trải ga nghe vậy nhìn xuống, bảo sao hắn cảm thấy bụng bị siết chặt, "Anh mặc nhầm."

Tiêu Dạ Nguyệt lại cảm thấy rất thích, cậu cứ ngắm mãi.

"Tiên sinh thật là đẹp!!!"

Hiếm lắm mới có câu cậu khen hắn mà không bị ngọng. Tống Cảnh Nghi vui tới nỗi nhào đến mút má bánh bao của cậu khiến cậu cười khúc khích.

Lúc sau hai người lại chen chúc nhau trên cái ghế sô pha đơn chật hẹp, ai làm việc người đó.

Một người mặc quần thỏ trắng, ngực để trần, một bên đùi đặt máy tính làm việc, một bên đùi kia thì làm bàn đỡ cho ipad, trong lòng còn ôm thêm một bé bánh bao mặc áo thỏ trắng không mặc quần.

Donna đang một mình chiếm cả giang sơn giường: Meo.... Con người là giống loài khó hiểu nhất.

Tiểu Bạch ở trong lồng được đặt ở một bên cũng đang vừa nhai hạt khô vừa ngắm nhìn hai con người tình tứ trước mắt.

Mới chỉ ba mươi phút trước thôi nó còn được xem màn bắn pháo bông full độ nét, full giọng, full biểu cảm.

Làm chuột thật sướng, được ăn, được chơi, được ngủ, được xem cả phim, tất cả lại đều miễn phí.

.........

Trưa ngày hôm sau như đã nói trước, Tống Cảnh Nghi nhân lúc giờ ăn trưa mọi người đều đi nghỉ trưa hết mà xách cặp chuồn về. Làm ông chủ cũng đâu có sướng, muốn nghỉ còn phải nhìn sắc mặt nhân viên.

Hai người buổi chiều đến nhà mới đã có thể cảm nhận được căn nhà đã có sự khác biệt so với hôm qua, hôm nay đã có chút hơi thở của con người. Đúng vậy, có thêm hơi thở con người.

Nhà bếp đã được lắp đầy đủ các vật dụng cần thiết, nền nhà cũng được lau sạch.

Nhưng Tống Cảnh Nghi cũng chưa định vào ở ngay. Đây là nhà mới, vẫn cần thêm thời gian để làm sạch không khí và bay mùi sơn trước, ít nhất cũng phải ba tháng nữa.

Tiêu Dạ Nguyệt ồn ào muốn đi mua hạt giống trồng rau, và trồng hoa. Cậu muốn bên phải trồng rau ăn, bên trái trồng hoa để ngắm. Hoa chọn loại có nhiều màu, cậu thích một không gian nhiều màu sắc.

Hai người ở đến năm giờ thì quay về lại thành phố T, rủ nhau đi ăn nhà hàng, tiện mang hai suất đến bệnh viện cho Cảnh Tuyên và Hạ Thanh Dương.

Và thật trùng hợp là ở nhà hàng này họ gặp lại Uông phu nhân cùng con trai.

Tiêu Dạ Nguyệt nhìn thấy Uông phu nhân đầu lại nảy số đến tình cảnh cậu nhìn thấy hôm trước. Việc đó khiến cậu bối rối không biết nên làm sao.

Tống Cảnh Nghi từ chối lời mời ăn cùng của Uông phu nhân, lấy lý do con trai bà đưa bạn gái ra mắt mẹ không tiện làm phiền để rời đi. Hắn đã quyết định nói với Uông phu nhân, nhưng không phải vào lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play