Ở trong nhà vệ sinh, Tống Cảnh Nghi lấy khăn tay của mình ra làm ướt, vắt khô rồi lau mặt cho Tiêu Dạ Nguyệt. Tiêu Dạ Nguyệt được đặt ngồi lên bồn rửa tay, hai chân đung đưa qua lại, miệng lẩm nhẩm hát câu gì đó ngoan ngoãn để Tống Cảnh Nghi lau mặt.

"Có thấy mát hơn chưa?"

Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu, tiên sinh bây giờ rút gọn lại chỉ còn hai cái đầu. Vừa nãy tiên sinh có tận bốn cái đầu, bốn cái đầu lắc qua lắc lại.

Lau mặt và rửa tay sạch sẽ cho Tiêu Dạ Nguyệt xong, hắn đưa khăn giấy khô cho cậu để lau tay, một tay khác thì lấy điện thoại ra gọi về cho dì Trần, nhờ dì nấu một bát canh giải rượu.

Tiêu Dạ Nguyệt lau khô tay xong, vừa quay đầu nhìn thấy sườn mặt của Tống Cảnh Nghi, cậu cười trộm tiến lại gần hôn bẹp một cái lên má hắn. Sau đó đung đưa chân cười khúc khích nhìn hắn.

Tống Cảnh Nghi cúp điện thoại xong thì đè cậu ra hôn.

Hai người đang chìm đắm chùn chụt hôn nhau thì nghe một tiếng rầm lớn, theo sau còn có vài tiếng rên và âm thanh nhưng có ai đang giã cái gì đó.

Tiêu Dạ Nguyệt tò mò tuột xuống đất chạy ra ngoài, đầu nhỏ ngó nhìn sang phòng vệ sinh bên cạnh.

Tống Cảnh Nghi đứng bên này lắng tay nghe một chút thì cũng nghe ra được đó là âm thanh gì, trong lòng thầm chửi một tiếng. Đến nhà người ta dự tiệc còn ở phòng vệ sinh nhà người ta thao nhau. Cũng không biết ý tứ một chút mà nhỏ tiếng lại, kêu to như vậy, bé con của hắn còn chưa đủ tuổi đâu, muốn hành nhau à.

Trong lúc Tống Cảnh Nghi còn đang khó chịu nhăn mày vì nụ hôn bị cắt ngang thì Tiêu Dạ Nguyệt đã ngó sang phòng vệ sinh bên cạnh gõ cửa.

Tống Cảnh Nghi vội chạy ra ôm cậu trở lại phòng vệ sinh bên này.

Tiêu Dạ Nguyệt khó hiểu ngó đầu muốn đi, "Bên đó hình nư có ngừi bị ngã. Tin xưng buông êm ra."

Tống Cảnh Nghi ôm chặt cậu lên, vỗ một cái lên mông cậu, "Không có ai bị ngã hết. Người ta đang bổ củi thôi."

Tiêu Dạ Nguyệt phồng má đưa tay ôm cái mông đầy thịt vừa bị đánh, "Xao tiên xinh đánh êm?"

"Vì em không nghe lời, uống rượu say còn muốn chạy loạn."

Tiêu Dạ Nguyệt giãy giụa muốn tụt xuống, "Đó kông phải riệu, đó là nước chái cây, nước chái cây vị nho. Êm cũng kông chạy loạn, tin xưng bỏ em ra. Mún đi xem ngừi ta bổ củi."

"Người ta bổ củi em chạy vô góp vui làm cái gì?"

Tống Cảnh Nghi sống hai kiếp mới có thể nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Dạ Nguyệt lúc say rượu. Hắn trước giờ cứ nghĩ, bé con của hắn say rượu sẽ là người an tĩnh, ngoan ngoãn nghe lời, sẽ đi ngủ. Đâu có ngờ, đó chỉ là suy nghĩ của hắn.

Bé con của hắn say rượu loạn còn hơn ma men, cực hư.

Tống Cảnh Nghi lại vỗ bốp một cái nữa vào mông cậu, lần này còn vỗ mạnh hơn, kêu to hơn cái trước.

Mông Tiêu Dạ Nguyệt vừa to vừa đầy thịt sẽ không cảm thấy đau, nhưng dần dần sẽ có cảm giác ngứa ngứa muốn gãi.

Tiêu Dạ Nguyệt không ồn nữa, cậu tựa đầu lên vai Tống Cảnh Nghi nức nở nói mông ngứa.

Tống Cảnh Nghi gãi cho cậu qua lớp quần, Tiêu Dạ Nguyệt dãy dụa không chịu.

Tống Cảnh Nghi lại vỗ bốp thêm một cái nữa, "Về nhà sẽ gãi cho em."

Tiêu Dạ Nguyệt: "Hức. Tiên sinh đánh em."

Tống Cảnh Nghi cởi áo vest choàng lên người cho cậu, rồi cứ ôm cậu như vậy đi ra ngoài.

Trùng hợp là cửa phòng vệ sinh bên cạnh cũng mở ra.

Tống Cảnh Nghi cũng chỉ là theo phản xạ nhìn sang.

Cố Cảnh Sâm và Tống Cảnh Nghi cứ dương mắt nhìn nhau như vậy khoảng ba phút.

Tống Cảnh Nghi hạ mắt nhìn người được Cố Cảnh Sâm ôm công chúa ở trong lòng, tuy mặt đã bị áo vest của đối phương che lại, nhưng nhìn quần áo cũng biết đó là nam, và hắn cũng tự biết đó là Ôn Dĩ Hằng.

"Anh cũng liều lĩnh thật, hôm nay khách đông như vậy."

Cũng không sợ Ôn Thường Thế biết thì sẽ điên thành cái dạng gì.

Cố Cảnh Sâm cũng hạ mắt nhìn cục tròn tròn được Tống Cảnh Nghi bọc lại, "Chúng ta giống nhau."

"Không giống. Bé cưng nhà tôi chỉ đang say thôi. Tôi không giống anh, sơ hở lúc người ta say là tự tiện làm loạn."

Cố Cảnh Sâm nâng mắt, "Cậu chắc chứ?"

Tống Cảnh Nghi: Kiếp trước tách biệt với kiếp này có được không.

Lúc Cố Cảnh Sâm muốn ôm Ôn Dĩ Hằng rời đi, Tống Cảnh Nghi không nhịn được nữa nên gọi lại.

"Chuyện trước kia tôi không để ý đến nữa, nhưng tính cách Ôn Dĩ Hằng như nào anh hẳn rõ hơn tôi. Tôi bây giờ chỉ mong ước duy nhất là Dạ Dạ bình an, sống cùng tôi đến cuối đời. Nếu như có người làm tổn thương em ấy, tôi cho dù trả giá bằng tính mạng cũng sẽ không tha cho kẻ đó."

Cố Cảnh Sâm quay người lại nhìn sâu vào đôi mắt màu lam của Tống Cảnh Nghi một lúc, lát sau mới chậm rãi nói, "Biết rồi."

Hai người tách nhau ra ở đây, Cố Cảnh Sâm ôm người đi lối cầu thang kín lên tầng, còn Tống Cảnh Nghi ôm Tiêu Dạ Nguyệt ra ngoài muốn về nhà rồi.

Tiêu Dạ Nguyệt an tĩnh nãy giờ nằm trên vai Tống Cảnh Nghi bỗng nhiên kêu lên, "A, ổng đó kìa.... ổng kìa...."

Tống Cảnh Nghi khó hiểu vỗ nhẹ một cái lên lưng cậu, "Em lại đang nói nhảm gì đó, ngoan nào."

Tiêu Dạ Nguyệt dụi dụi đầu vào cổ Tống Cảnh Nghi, "Uông tổng....Uông tổng, bạn trai của Diệp Nam á."

Tống Cảnh Nghi nghe không rõ câu, nhưng hai chữ Uông tổng cậu cứ lặp đi lặp lại nên hắn vẫn nghe ra. Nhìn theo hướng của Tiêu Dạ Nguyệt quả nhiên hắn nhìn thấy Uông Minh Khắc. Cũng vừa lúc Uông Minh Khắc đánh ánh mắt nhìn qua đây, ông ta liền nhanh chóng bước lại.

"Cảnh Nghi, cháu về sớm như vậy sao?"

Tống Cảnh Nghi không muốn nói nhiều, nhưng vẫn tỏ ra lễ độ đáp lại, "Đúng vậy, Dạ Dạ say rồi."

Uống Minh Khắc nghe vậy, nét mặt ngạc nhiên giống như giờ mới để ý là Tống Cảnh Nghi còn đang ôm một người.

"Là con trai của lão Tiêu sao. Lớn lên thật xinh đẹp."

Tống Cảnh Nghi rất không thích người khác ở trước mặt hắn nhìn chằm chằm vào bé con của hắn rồi khen xinh đẹp.

"Hôm nay dì Tô không đi cùng chú sao?"

Uông Minh Khắc làm ra vẻ buồn bã nói, "Dì con mới lại đổ bệnh, chú nói dì cứ ở nhà nghỉ."

Tống Cảnh Nghi muốn nhanh chóng về nhà nên nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện, "Vậy chú cứ ơ lại uống, cháu về trước."

Còn không đợi Uông Minh Khắc lảm nhảm thêm câu nào Tống Cảnh Nghi đã lẹ chân ôm người đi luôn.

Tiêu Dạ Nguyệt lại cứ luôn nhìn chằm chằm vào ông ta, lèm bèm nói cái gì đó.

Tống Cảnh Nghi phải rất vất vả mới gỡ được tay chân của cậu ra để cậu nằm thoải mái lên ghế sau. Chân tay cậu cứ quấn chặt vào hắn như tua bạch tuộc vậy. Cảm giác đúng là rất thích, nhưng sai địa điểm.

Sau khi uống hết hai bát canh giải rượu xong Tiêu Dạ Nguyệt mới coi như là tỉnh táo một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

Hai chân Tiêu Dạ Nguyệt dẫm lên ghế, tay chỉ vào Tống Cảnh Nghi, "Ngựa, ngựa, hây."

Donna: Meo.....

Tống Cảnh Nghi:....

Tiêu Dạ Nguyệt lại cúi xuống ôm Donna lên, đầu dụi vào cái bụng đầy lông đầy mỡ của nó, "Cục bông này ấm quá."

Donna: Meo....nhột.

Mèo nhỏ Donna không kịp phòng bị bị Tiêu Dạ Nguyệt coi như quả bóng bông mềm mà tung lên.

Tiếng mèo kêu méo lên đầy sự hoảng hốt.

Cũng may có Tống Cảnh Nghi tay dài chân dài nhanh mắt mà đỡ được nó, nếu không ngày mai e rằng ai đó tỉnh lại sẽ náo loạn khắp nhà. Không cần ngày mai, hôm nay như này cũng đủ loạn rồi. Hắn thề sẽ không bao giờ để cậu uống say như vậy nữa, con gái hắn cũng bị dọa cho hoảng sợ rụt đuôi chạy mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play