Triệu Mẫn cho Diệp Nam đọc bài viết xong thì tức giận ném điện thoại xuống giường, thái độ bất bình mà lên tiếng.
"Học trò của Lâm Nghi thì giỏi lắm sao? Tức chết mình mà."
Diệp Nam liếc mắt nhìn video vẫn đang chạy trên điện thoại của Triệu Mẫn. Tiêu Dạ Nguyệt trong video luôn phát ra ánh sáng kì lạ, là một ánh sáng mà cậu ta mãi chẳng với tới.
Quả thật Tiêu Dạ Nguyệt cười lên rất đẹp, đến cậu chỉ nhìn qua cũng thấy yêu thích.
Nhưng rõ ràng Tiêu Dạ Nguyệt đã có một cuộc sống tốt như vậy, có tiền có thế, còn có một người đàn ông đẹp trai yêu thương bảo vệ. Đã sống tốt như vậy rồi sao còn đến đây tranh đoạt với kẻ nghèo hèn như cậu ta? Tại sao vừa có điều kiện, vừa thiên phú lại không tự nổi tiếng đi lại chạy đến đây bái sư học nghệ tranh cướp với cậu ta? Tại sao? Tại sao ông trời phải bất công như vây?
Cậu ta không cam tâm. Cậu ta đã cố gắng rất nhiều, thoát khỏi người mẹ là gái bán hoa mà chạy đến đây, vừa học vừa làm tự cố gắng, cậu ta vốn đang rất tốt, Tiêu Dạ Nguyệt vừa đến, hết thảy mọi thứ cậu ta làm ra đều như trở về vạch xuất phát.
Không còn thầy khen ngợi, không còn bạn bè quay xung quanh ca ngợi, không còn là tâm điểm trong mỗi cuộc trò chuyện của mọi người.
Bề ngoài nhìn vào Diệp Nam vẫn còn rất bình tĩnh, ánh mắt cậu như thờ ơ chẳng quan tâm, nhưng lời nói lại như vô tình nhắc đến.
"Tiêu Dạ Nguyệt đàn hay như vậy, tay cậu ấy cũng đẹp nữa, nhà lại giàu, chắc tiền bảo hiểm cho đôi tay của cậu ấy cũng nhiều lắm."
Việc mua bảo hiểm cho từng bộ phận trên cơ thể đã chẳng còn là vấn đề xa lạ nữa, những người bước chân vào con đường nghệ thuật ít nhất đều có cho mình mấy cái bảo hiểm. Người thì bảo hiểm chân, tay, giọng nói, mũi cao, hây thậm chí là cả tóc.
Vì vậy câu nói của Diệp Nam nghe chẳng có gì là lạ, nhưng lại giống như một vũ khí đưa cho người nghe để người ta tùy ý sử dụng, bản thân không có dính dáng gì đến.
"Bây giờ cậu ấy cũng nói chuyện được rồi, giọng cũng hay. Sau cậu ấy nói chuyện như bình thường lại được, chắc cậu ấy sẽ mua thêm cái bảo hiểm nữa cho giọng của mình."
Triệu Mẫn nghe vậy hừ một tiếng, vẫn luôn ghi thù cái tát hôm trước của Tống Cảnh Nghi, một cái tát của hắn khiến mặt mũi của cô bay hết sạch, còn bị chỉ trỏ nói ra nói vào.
"Đã bị câm rồi thì chịu đi, còn nói chuyện lại được. Đồ giả tạo! Đáng ghét mà."
"Cậu đừng nói vậy." Thanh âm của Diệp Nam cố ý hạ nhỏ như để khuyên nhủ cô.
"Cậu ấy nói chuyện được là chuyện tốt, không ai muốn mình có khiếm khuyết cả. Đặc biệt là người tài năng như cậu ấy."
"Tiểu Nam, cậu đừng có đối với ai cũng tốt như vậy có được không? Người ta cố tình coi cậu là cái gai trong mắt, cố ý cho cậu hát để cậu làm nền cho cậu ta, cố ý cho cậu đứng sau để tô điểm lên danh tiếng cho cậu ta."
Diệp Nam quay mặt đi, giọng nói nặng xuống như buồn rầu.
"Cậu cũng biết mà. Mình vừa học vừa làm, có thể có ít thời gian luyện tập, vừa đàn vừa hát mình có thể gặp áp lực mà không làm tốt. Tiểu Dạ Nguyệt thì khác, nhà cậu ấy có đàn, cậu ấy lại chỉ đi học bốn buổi trên tuần, thời gian luyện tập có nhiều hơn mình, bài biểu diễn chắc chắn là sẽ làm tốt hơn minh."
Ý chính là cậu ta vừa nghèo vừa không có thời gian luyện tập nhiều, còn Tiêu Dạ Nguyệt thì hoàn toàn ngược lại. Dù cậu ta có đàn tốt hát hay thì Tiêu Dạ Nguyệt bằng những lợi thế này của mình hoàn toàn có thể giành suất biểu diễn cuối cùng trong ngày lễ.
Như vậy chi bằng để cậu luyện hát cho Tiêu Dạ Nguyệt, như vậy câu ta vẫn sẽ được đứng trên sân khấu, như vậy vẫn tốt hơn là phải ngồi dưới sân khấu nhìn lên.
"Tiêu Nam, mình là lo lắng cậu ta sẽ cướp luôn cả lời hát của cậu, đến lúc đó cậu lại thành trò cười cho người ta."
Diệp Nam làm ra vẻ sửng sốt đáp lại.
"Nói ra thì Tiểu Dạ Nguyệt cũng là đàn em của chúng ta, cậu ấy sẽ không làm ra việc nhự vậy đâu. Hơn nữa cậu ấy còn đàn nói ngọng, cũng nói bản thân hát không hay."
Triệu Mẫn bĩu môi cầm điện thoại lên lướt xem, "Từ này đến hôm biểu diễn còn vài tuần nữa, cậu nghĩ cậu ta đến lúc đó còn chưa nói chuyện rõ ràng được sao? Lời bài hát còn là Cố Linh Lan viết, Cố Linh Lan với Tiêu Dạ Nguyệt là cùng một thân phận, cô ta sẽ theo phe cậu sao? Diệp Nam, cậu đừng suy nghĩ ngây thơ như vậy nữa. Tiêu Dạ Nguyệt vừa nhìn liền biết là người thích hơn thua, cậu không được để cậu ta đánh bại. Tin mình, mình ở đây giúp cậu."
Triệu Mẫn nói xong thì vỗ vai Diệp Nam, khí thế đùng đùng lửa giận mà bỏ đi.
Diệp Nam nhìn theo bóng lưng cô ta đi khỏi phòng, sau khi cánh cửa đóng lại, bên môi cậu ta đã treo lên một nụ cười.
Tiêu Dạ Nguyệt không thể biết được bản thân bị tính kế, cậu đang nằm trên giường ký túc xá ôm gấu bông hình vịt vàng mà tiên sinh mua cho gáy o o.
Tống Cảnh Nghi thì không được nghỉ ngơi thoải mái như vậy. Sau khi họp xong đi ăn trưa lại lái xe đến một nhà kho.
Nhà kho chỉ là một căn nhà nhỏ để vài dụng cụ cắt tỉa, lúc này có thêm một người thanh niên trẻ đang bị trói ngồi trên ghế.
Người thanh niên trẻ bị dính băng dính vào mồm, sau khi tỉnh lại chỉ biết hoảng sợ kêu ư ư trong cổ họng.
Tống Cảnh Nghi cúi người bước vào, nhìn đến mấy tên anh em đã lâu không gặp thì chào một tiếng, đưa một sấp tiền rồi ra hiệu cho họ ra ngoài.
Người thanh niên nhìn Tống Cảnh Nghi từng bước áp sát, thân hình cao lớn tựa núi khiến cậu ta run bần bật, đầu lắc nguầy nguậy ra sức dãy giụa.
Tống Cảnh Nghi lấy điện thoại ra, tháo găng tay da màu đen ra mở một tấm ảnh lên đưa đến trước mặt thanh niên, một tay khác đồng thời xé băng dính dán miệng cậu ta ra.
"Là mày đăng bài viết này."
Người thanh niên run lập cập không trả lời, Tống Cảnh Nghi đứng thẳng người dậy túm tóc sau đầu cậu ta dí mặt vào điện thoại.
"Tao hỏi mày lần cuối. Mày đăng bài viết này?"
Người thanh niên vừa sợ vừa đau, trán toát một tầng mồ hôi, "Đúng....đúng vậy."
Sau đó người thanh niên cũng sợ hãi mà vội nói, "Là tôi đăng nhưng tôi không biết gì hết. Có người thuê tôi ẩn danh đăng bài lên nhóm này, tôi thật sự không biết gì hết. Làm ơn tha cho tôi."
Tống Cảnh Nghi chậc một tiếng thả tay ra khỏi tóc cậu ta, đồng thời lấy một điếu thuốc ra hút.
Người thanh niên nói xong thì liên tục lẩm bẩm bản thân không biết gì, sợ đến co rụt người lại.
Tống Cảnh Nghi đứng giữa căn phòng nhả ra một làn khói trắng. Khói trắng lượn lờ trong không khí tỏa ra mùi hương đặc trưng vừa say lại vừa khó chịu.
"Là ai kêu mày đăng."
Người thanh niên cắn rằn kiềm chế sợ hãi mà nói: "Tôi không biết. Tôi và anh ta chỉ liên lạc qua tin nhắn chat và gọi thoại trên đó, anh ta gửi cho tôi văn bản kêu tôi đăng ẩn danh lên nhóm, xong việc anh ta sẽ khoản cho tôi một khoản tiền. Tôi thấy chỉ là việc đơn giản mà lại được tiền nên mới làm. Làm ơn tha cho tôi đi."
"Không phải là con gái sao?"
Tống Cảnh Nghi đưa tay cầm điếu thuốc để đến gần mặt cậu thanh niên kia khiến cho cậu ta sợ hãi ngửa đầu ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa trên đầu điếu thuốc.
"Không....không phải con gái. Là con trai, khẩu âm rất nặng và khàn giống như bị cảm vậy. Tôi cũng chỉ liên lạc nói chuyện thoại với anh ta một lần."
Tống Cảnh Nghi cầm lấy điện thoại ở túi áo trước ngực thanh niên ra, tay khác đưa điếu thuốc lên miệng ngậm.
"Mật khẩu."
Người thanh niên run sợ đọc mật khẩu, ánh mắt len lén liếc nhìn Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi mở ứng dụng chat đó, thấy là một tài khoản ảo không có thông tin gì hết thì ném chả lại vào lòng thanh niên, tiếp đó bàn tay đưa ra sau bóp nhẹ lên gáy cậu ta, hơi cúi người xuống tận tình chỉ bảo.
"Mày sẽ không ngu đến mức không hiểu được một bài đăng của mày sẽ làm ảnh hưởng đến người khác như thế nào sao? Kiếm tiền ấy mà, tay của mày không phải dùng được sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT