Mặc kệ Đốn Ba có nguyện ý hay không, trận tỷ thí này của Sở Liêu và Liêu Hạ bọn họ thua. Hai mắt hắn hung ác nham hiểm, hận không thể giết Cơ Tùng để giải mối hận trong lòng. Nhưng mà ở trước mặt đông đảo triều thần, hắn không thể biểu đạt sự oán hận của bản thân ra, ngược lại còn phải nói vài câu tán dương Cơ Tùng.
Đốn Ba càng nghẹn khuất, Cơ Tùng càng vui sướng. Chỉ tiếc hiện tại nhiều người mắt tạp, y không có biện pháp xuống tay với Đốn Ba, chỉ cần điều kiện thích hợp, y nhất định sẽ cho Đốn Ba một giáo huấn suốt đời khó quên.
Trong một mảnh tiếng hoan hô cười nói, yến hội rốt cuộc cũng kết thúc. Lúc rời khỏi đại điện, Nhan Tích Ninh cảm giác đầy đủ được cái gì gọi là tình người ấm lạnh.
Lúc hắn và Cơ Tùng đi vào Lân Đức Điện, chỉ có một mình Cơ Nam lại đây tiếp đón. Chờ khi bọn hắn đi, văn võ bá quan đi ngang qua bọn họ đều sẽ lộ ra nụ cười thiện ý. Đổi thành người khác được nghe khen tặng nhất định cả người sẽ thư sướng, nhưng mà Nhan Tích Ninh lại cảm thấy được cực kỳ không tự nhiên.
Nhất là hắn còn có thể bị người nhận thức hoặc là không quen biết ngăn lại, điều này làm cho hắn càng thêm không thoải mái.
Người đầu tiên ngăn hắn lại chính là Thái phó Phó Diễn Chi, lão Thái phó nhìn thấy Nhan Tích Ninh hai mắt tỏa sáng: "Vương phi?" Ánh mắt kia giống như đang xem một quyển sách cổ không xuất bản nữa.
Nhan Tích Ninh run rẩy một chút trong lòng toát ra cảm giác không ổn: "Thái phó."
Phó Diễn Chi tươi cười sáng lạn, ông không vòng vo mà nói thẳng ý nghĩ của mình ra: "Không biết Vương phi có hứng thú làm đệ tử quan môn của lão phu không a?"
Nhan Tích Ninh chấn động toàn thân, hắn hoảng sợ nhìn về phía Cơ Tùng. Cơ Tùng cũng đầy mặt khiếp sợ, Đế sư Phó Diễn Chi lại muốn Nhan Tích Ninh làm đệ tử quan môn của ông?!
Nhan Tích Ninh đắng miệng tâm càng đắng, để cho hắn làm đệ tử của Phó Diễn Chi? Còn là đệ tử quan môn? Đừng tưởng rằng hắn không biết Phó Diễn Chi là dạng người gì, Cơ Đàn chỉ cần nhắc tới Thái phó, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành mặt nhăn nhó.
Hắn ngoan ngoãn làm cá mặn không làm, mỗi ngày cùng Phó Diễn Chi giải đề toán đọc thơ cổ? Còn không bằng chết đi.
Không đợi Cơ Tùng đáp lại, Nhan Tích Ninh đã lắc đầu thành trống bỏi: "Có thể được Thái phó xem trọng, là vinh hạnh của ta. Nhưng mà ta tài sơ học thiển, không làm đệ tử quan môn của ngài được."
Nghe được câu trả lời của Nhan Tích Ninh, biểu tình quan viên chung quanh liền vi diệu.
Phó Diễn Chi là đại nho đương thời, trừ Hoàng tử vương tôn, mỗi một đệ tử do ông dậy đều được nổi tiếng ở Sở Liêu. Có thể nói, chỉ cần vào sư môn của Phó Diễn Chi, Bình Viễn Đế cũng là sư huynh của ngươi. Thiên hạ có bao nhiêu người muốn làm đệ tử của Phó Diễn Chi lại cầu mà không được, vậy mà Nhan Tích Ninh lại đem cơ duyên đưa tới cửa nhốt ở bên ngoài, hắn không phải là choáng váng đi?
Nếu là người khác cự tuyệt Phó Diễn Chi, lão Thái phó đã sớm vung tay áo rời đi rồi. Nhưng mà nghe được câu trả lời của Nhan Tích Ninh xong, nụ cười của lão Thái phó càng sâu: "Lão phu biết ngươi không nguyện ý, không quan hệ, thời gian còn nhiều. Ngày sau lão phu sẽ đi Vương phủ bái phỏng Vương phi, hy vọng đến lúc đó Vương phi có thể thay đổi tâm ý."
Nhan Tích Ninh đứng tại chỗ hỗn độn trong gió, hắn nên nói thế nào với Thái phó, hắn là thật sự không muốn đi theo ông cầu học a. Quên đi, cùng lắm thì chờ Thái phó tới cửa, hắn xiên thêm mấy con cẩm lí chiêu đãi ông đi.
Thật vất vả cất tiễn bước lão Thái phó, Nhan Tích Ninh lại bị Ô Chu cản lại. Vị học giả Liêu Hạ này tươi cười thẹn thùng có chút ngượng ngùng: "Ngoại thần bái kiến Dung Vương phi điện hạ, không biết điện hạ khi nào thì có thời gian rảnh, tại hạ có vài đề mục muốn tham thảo cùng ngài."
Nhan Tích Ninh:......
Để cho hắn chết đi! Trong mắt hắn Ô Chu còn khó chơi hơn Phó Diễn Chi. Ít nhất Phó Diễn Chi vẫn là người Sở Liêu, Ô Chu một người Liêu Hạ tìm hắn tham thảo vấn đề gì?
Vì thế hắn mỉm cười nói: "Gần nhất ta có chút bận, có thể không có thời gian rảnh mấy."
Mặt Ô Chu đỏ lên, hắn cúi đầu chà chà tay giọng nhỏ như muỗi: "Không có việc gì không có việc gì, sứ đoàn sẽ dừng lại ở đô thành hơn một tháng, ta có thể chờ. Nếu một tháng này ngài đều không có thời gian, vậy...... ta có thể rời sứ đoàn ở lại đô thành Sở Liêu."
Nhan Tích Ninh đau đầu không thôi, hắn thật sự không am hiểu ứng phó học giả chấp nhất, vì thế hắn thản nhiên nói: "Kỳ thật thuật tính của ta thật sự không được, đề mục của ngươi ta không nhất định có thể tính ra."
Ô Chu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt khẩn thiết: "Chúng ta chỉ tham thảo mà thôi, tính không được cũng không sao."
Nhan Tích Ninh cảm thấy nếu hắn tiếp tục cự tuyệt, Ô Chu sẽ lập tức khóc lên. Vì thế hắn nhìn về phía Cơ Tùng xin giúp đỡ, Cơ Tùng trầm giọng nói: "Vương phi quả thật có chút bận, nếu quý sử chờ không kịp, có thể đưa đề mục tới Vương phủ, chờ Vương phi có rảnh sẽ nhìn đề. Ý của ngươi như thế nào?"
Ô Chu kinh hỉ nhếch môi, trong mắt lóe sáng: "Được, tốt. Cám ơn Dung Vương điện hạ, cám ơn Vương phi điện hạ."
Nhìn thấy bóng dáng vui sướng rời đi của Ô Chu, Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ đỡ trán: "Aiz......" Hắn hối hận, sớm biết vậy ở đại điện hắn sẽ không nói đáp án chết tiệt của gà thỏ chung lồng kia cho Cơ Tùng. Giờ thì tốt rồi, hai người Phó Diễn Chi và Ô Chu cuốn lấy hắn, hắn đã có thể đoán được khung cảnh sau này hai người này ngồi xổm ở Văn Chương Uyển không chịu đi.
Ô Chu rời đi không lâu, Nhan Tích Ninh vừa mới chuẩn bị đẩy Cơ Tùng rời đi, lúc này hắn thấy hoa mắt, Đốn Ba với gương mặt âm trầm đã đứng trước bọn họ. Đốn Ba sắc mặt âm trầm ánh mắt hung ác nham hiểm, rất giống như hai người thiếu hắn mấy trăm vạn lượng bạc.
Đốn Ba không nói một lời nhìn chằm chằm Cơ Tùng, hắn như một con rắn độc gắt gao ngắm thẳng Cơ Tùng. Nhưng mà Cơ Tùng nửa điểm không sợ, y bình tĩnh nhìn thẳng Đốn Ba, thu hết sự không cam lòng ác độc trong mắt Đốn Ba vào trong mắt.
Nhan Tích Ninh cảm giác trong không khí truyền đến mùi thuốc súng nhàn nhạt, hắn thanh thanh giọng: "Đốn Ba điện hạ có gì chỉ giáo?"
Đốn Ba hừ một tiếng, hắn ngạo mạn chắp tay: "Hôm nay cảm tạ Dung Vương chỉ giáo, hôm nay ta chuẩn bị không đủ, nghĩ ngày khác sẽ lĩnh giáo thủ nghệ của Dung Vương."
Cơ Tùng gật đầu ngữ tốc không nhanh không chậm: "Vậy ngươi phải nhanh hơn, dù sao sứ đoàn chỉ ở lại Sở Liêu hơn một tháng." Y phóng nhẹ ngữ điệu ở ba chữ "Hơn một tháng", nghe vào hơi có chút ý tứ trào phúng hàm xúc. Một tháng chăm học khổ luyện, không biết lần tỷ thí tiếp theo, Đốn Ba có thể bắn trúng bia ngắm cách bảy mươi trượng hay không.
Đốn Ba nghẹn một hơi ở yết hầu, sắc mặt trắng đỏ đan xen. Nghẹn một lúc xong, hắn tay áo vung phẫn hận nói: "Chờ xem."
Cơ Tùng bình tĩnh nói: "Vậy ta đợi Đốn Ba điện hạ đại giá." Y hạ mi mắt giấu đi sát ý nơi đáy mắt.
Đốn Ba mới vừa đi, Cơ Tùng chỉ về phía một con đường ở hướng Đông Lân Đức Điện: "Chúng ta đi bên này."
Cửa có thể ra hoàng cung không chỉ có một cái, tình hình chung thì đủ loại quan lại và Hoàng tử vương tôn đều sẽ vào cung từ Thần Võ Môn. Nhưng nếu giữ lệnh bài thân vương ở thắt lưng, cũng có thể ra vào từ những cửa khác. Cơ Tùng lựa chọn Đông Hoa Môn, tuy rằng sẽ vòng một chút, nhưng còn hơn tiếp tục bị người khác ngăn lại, y tình nguyện đi đường vòng.
Sự thật chứng minh lựa chọn của Cơ Tùng là chính xác, đi về hướng Đông một lát, đủ loại âm thanh huyên náo của quan lại liền cách xa. Lúc này hai người mới cảm thấy bên tai thanh tịnh hơn, trong nhất thời cước bộ của Nhan Tích Ninh cũng chậm lại một ít.
Phía Đông Lân Đức Điện là Kim Loan Điện mà ngày thường tất cả quan lại vào triều, lúc này cửa Kim Loan Điện đóng chặt có thị vệ gác, Nhan Tích Ninh chỉ có thể nhìn một chút từ xa xa: "Đây là Kim Loan Điện a, thật khí phái."
Cơ Tùng lên tiếng: "Đúng vậy."
Nhan Tích Ninh nhìn nhìn quảng trường rộng rãi trống không trước Kim Loan Điện: "Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao các ngươi vào triều sớm như vậy."
Cơ Tùng nghi hoặc ngẩng đầu: "Ân? Vì sao?"
Nhan Tích Ninh nói: "Ngươi xem, mảnh sân lớn như vậy, ngay cả một thân cây cũng không có. Nếu lâm triều vào mùa hè, thế nào triều thần cũng sẽ bị cảm nắng trên quảng trường."
Cơ Tùng vậy mà lại cảm thấy Nhan Tích Ninh nói rất có đạo lý, sau khi cười xong y vẫn cẩn thận giải thích: "Nếu trên quảng trường có cây, vạn nhất có thích khách ám sát, thị vệ cũng không dễ dàng phát hiện. Canh năm vào triều là bởi vì các thống soái lãnh ý chỉ của Thánh Thượng xong mới có thể xử lý tốt chính vụ, nếu kéo dài tới giờ Thìn giờ Tỵ, sẽ chậm trễ rất nhiều chuyện."
Nhan Tích Ninh đương nhiên biết nguyên nhân này, hắn chỉ là sau khi nhìn thấy Kim Loan Điện nhất thời tiện miệng phát biểu cảm nghĩ thôi: "Tuy nói có thể vào triều đều là nhân tài kiệt xuất của Sở Liêu, nhưng ta cảm thấy tất cả mọi người cũng không dễ dàng a." Bảo hắn mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn cả gà, hắn rất không tình nguyện.
Qua Kim Loan Điện có hai con đường có thể đi tắt tới Đông Hoa Môn, một cái là đường lát gạch thật dài, hai bên đều là có thị vệ canh gác. Còn có một cái cần xuyên qua một hành lang gấp khúc vòng qua Thái y viện. Nhan Tích Ninh quyết đoán lựa chọn đường có hành lang quanh co kia, đường trong cung ban ngày đi cũng đã áp lực, buổi tối cũng nổi hết cả da gà lên.
Một bên hành lang đối diện với hồ, bên kia hồ liền có thể nhìn thấy một góc Ngự hoa viên. Gió đêm mang theo sự ấm áp ôn nhu thổi qua, lúc này Nhan Tích Ninh mới cảm thấy âm thanh ồn ào trong đầu bình ổn xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Thực bội phục bệ hạ."
Cơ Tùng mới vừa rồi bị người mời vài chén rượu, lúc này cảm giác say mới từ từ dâng lên. Thanh âm y trầm thấp: "Ân?"
Nhan Tích Ninh nói: "Nhiều triều thần như vậy, ông cần phải nhớ kỹ tên và chức vị của mỗi người, mỗi ngày đều phải nghe bọn hắn nhao nhao, đổi lại là ta đầu cũng lớn hơn."
Chỉ là một đoạn đường ngắn tan yến kia, bên tai hắn đã tựa như có một ngàn con vịt đang kêu to, đi lâu như vậy rồi đầu óc mới yên tĩnh hơn. Bình Viễn Đế mỗi ngày đều phải trải qua trường hợp này, người bình thường thực sự không làm được.
Cơ Tùng phì một tiếng nở nụ cười: "Đúng vậy, là rất khó."
Nhan Tích Ninh đẩy xe lăn chậm rì rì từng bước: "Ngươi nói, bệ hạ thật sự có thể nhớ kỹ tất cả triều thần không?"
Lúc này bên cạnh truyền đến giọng nói của Bình Viễn Đế: "Không nhớ được."
Nhan Tích Ninh sửng sốt, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy Bình Viễn Đế đang từ đường nhỏ ngoài hành lang không nhanh không chậm đi tới. Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng nhanh chóng hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Bình Viễn Đế không mang theo thị vệ, bên người ông chỉ có một Dương công công. Bình Viễn Đế nở nụ cười: "Miễn lễ, liền biết vợ chồng son các ngươi sẽ tránh đi đám người kia."
Nhan Tích Ninh có chút quẫn bách, không nghĩ tới hắn tùy ý trêu chọc một câu, lại vừa vặn bị Bình Viễn Đế nghe thấy. Cũng may Bình Viễn Đế cũng không truy cứu, ông giải thích nói: "Lúc trẻ tuổi thật ra còn có thể nhớ tên triều thần không sai một cái nào, chính là hiện tại lớn tuổi, trí nhớ không tốt. Bất quá cũng không cần phải nhớ hết toàn bộ, trẫm cần chính là người làm việc, làm tốt trẫm mới có thể ghi nhớ bọn họ."
Nhan Tích Ninh xấu hổ nở nụ cười, chỉ nghe Bình Viễn Đế nói: "Yến hội hôm nay, hai người các ngươi làm tốt lắm. Sở Liêu cuối cùng cũng không mất mặt."
Cơ Tùng trầm giọng nói: "Đây là bổn phận của phu phu nhi thần."
Bình Viễn Đế nở nụ cười, ông vỗ vỗ bả vai Cơ Tùng: "Đi, bồi vi phụ đi một chút."
Tốc độ đi đường của Bình Viễn Đế không nhanh, ông và Cơ Tùng giống nhau, trên người quanh quẩn mùi rượu thản nhiên. Có lẽ là do uống rượu, hôm nay Bình Viễn Đế phá lệ nói nhiều, cũng thân thiết hơn vài phần so với ngày thường.
Bình Viễn Đế đầu tiên là hỏi Cơ Tùng ở Công bộ có thích ứng không, sau lại hỏi Nhan Tích Ninh ở Vương phủ có quen hay không. Lúc này ông không phải là đế vương cao cao tại thượng, mà là phụ thân bình thường quan tâm hài tử. Nhưng mà phụ tử thiên gia, chung quy không tuỳ ý như phụ tử gia đình người thường, Nhan Tích Ninh cảm thấy lúc Cơ Tùng đối mặt với Bình Viễn Đế cung kính nhiều hơn thân cận.
Hành lang chung quy cũng có điểm cuối, mắt thấy đèn dầu Thái y viện loé ra ở trước mắt, Bình Viễn Đế quay nói với Cơ Tùng: "Vốn định lại đi một đoạn với các ngươi, nhưng hôm nay không được. Ngày sau có thời gian, trẫm sẽ tới phủ ngươi đi dạo."
Cơ Tùng tự hỏi một lát mới hỏi: "Phụ hoàng là đang đến xem quan viên bị thương?"
Bình Viễn Đế hít một tiếng: "Người Liêu Hạ ra tay đả thương người, cũng may không phát sinh án mạng. Ba võ tướng bị thương đều là tướng tốt, bọn họ vì Sở Liêu mà bị thương, trẫm phải tiến đến thăm."
Dừng một lúc sau Bình Viễn Đế nói: "Kỳ thật trẫm biết, Liêu Hạ lòng muông dạ thú không thể lưu. Nhưng tình thế bức bách, trẫm không thể không cúi đầu a."
Cơ Tùng vốn định đi theo Bình Viễn Đế tới Thái y viện, kết quả Bình Viễn Đế phất tay với y: "Trở về đi, Nhân Hòa và Chính Tắc đều ở đây, hai ngươi cũng đừng dính máu tanh. Trẫm cho các ngươi nghỉ năm ngày, các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."
Nói xong Bình Viễn Đế chắp tay ở sau người chậm rì rì đi về hướng Thái y viện, Cơ Tùng nhìn theo bóng dáng ông thật lâu: "Phụ hoàng thật sự già rồi a."
Phụ hoàng cao ngất trong trí nhớ, hiện giờ lưng cũng đã cong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT