*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yang1002Cơ Đàn vẫn là một đứa nhỏ, nếu dựa theo biện pháp thường dùng để làm gà rán, Nhan Tích Ninh sợ cậu sẽ bị hóc xương. Tự hỏi một lát, hắn quyết định cắt thịt gà thành miếng, làm thành gà giòn muối không cần phun xương già trẻ đều có thể ăn.
Nhan Tích Ninh đem gà đặt ở trên thớt thuần thục cắt đầu và phao câu, theo lưỡi dao lướt qua trên thân gà, một con gà nguyên vẹn rất nhanh đã bị lọc ra thịt và da. Xương gà còn dính máu bị Nhan Tích Ninh lấy ra đặt ở trong một cái chén lớn để bên cạnh, chốc lát có thể dùng xương gà để hầm canh.
Lúc hắn đang tập trung lọc thịt con gà cuối cùng, Nghiêm Kha không biết từ nơi nào xông ra: "Thuộc hạ vẫn cảm thấy Vương phi có thể đi nhậm chức ở Thận Hình ti hoặc Đại Lý tự."
Nhan Tích Ninh bị hù cho nhảy dựng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Nghiêm Kha đang tấm tắc tán dương thịt gà trên thớt: "Đao pháp này, thật lưu loát."
Nhan Tích Ninh lập tức biết rõ ý đồ của Nghiêm Kha, hắn cười nói: "Bên trong tủ chén có bánh, tự mình lấy." Thông thường, để Nghiêm Kha xuất hiện ở bếp bếp chỉ có một việc, chính là xem xét có món điểm tâm nhỏ ăn ngon nào không.
Quả nhiên Nghiêm Kha liền dịch qua mở ngăn tủ, hắn cảm thấy mỹ mãn mà mang một đĩa bánh rau hẹ lớn ra từ tủ chén. Cầm lấy một khối bánh vui vẻ cắn một ngụm, Nghiêm Kha khen không dứt miệng: "Đúng là món gì Vương phi nấu cũng ngon."
Nhan Tích Ninh tiếp tục lọc thịt gà: "Sao ngươi không đi theo Vương gia nhà ngươi?"
Nghiêm Kha nói: "Vương gia đang bận gặp quan viên Công bộ, thuộc hạ không tiện ở bên cạnh. Đúng rồi Vương phi, trước đây Vương gia nói ngài phải đi theo các huynh đệ học thuật phòng thân, ngài còn muốn học không?"
Nhan Tích Ninh đột nhiên xoay người lại, hai mắt sáng quắc: "Thật sự có thể chứ?"
Từ lúc nhìn thấy bọn Nghiêm Kha biểu diễn các loại kỹ năng, Nhan Tích Ninh nằm mơ cũng muốn trở thành cao thủ võ nghệ cao cường. Nhưng sau khi trở về từ bãi săn Hoàng gia, Cơ Tùng liền trở nên cực kỳ bận rộn, khiến đám thị vệ như Nghiêm Kha cũng phải bận bịu theo, thường xuyên như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Hiện giờ Nghiêm Kha chủ động nhắc tới việc này, tế bào toàn thân Nhan Tích Ninh đều bị kích động lên: "Vậy...... chúng ta hiện tại liền bắt đầu?"
Nghiêm Kha khoát tay: "Vương phi không nên nóng vội, ngài để cho thuộc hạ ăn một lát đã." Từ lúc hắn rời giường liền bận bịu đến bây giờ, một ngụm cơm cũng chưa kịp ăn, đã sớm đói tới phờ người.
Thừa dịp Nghiêm Kha còn đang ăn bánh, Nhan Tích Ninh rất nhanh đem thịt gà cắt thành khối vừa miệng đặt ở trong chậu gỗ. Gà nhà hắn chết oan uổng, còn dính chút máu bầm trên da gà, nhìn không được đẹp mắt cho lắm.
Nghiêm Kha ghét bỏ nói: "Gà hôm nay Lãnh Tuấn đưa tới sao lại nhìn không xong như vậy? Vừa nhỏ lại gầy, trên người còn có máu bầm, không phải là gà bị hư đi?"
Nhan Tích Ninh bị đâm một đao, mặt hắn không chút thay đổi giãy giụa: "Nói chuyện về gà thì không nói văn minh ngươi ta hắn."(*)
(*) Nguyên văn câu này là "说鸡不说吧文明你我他
" ngôn ngữ mạng, theo editor hiểu là nói chuyện tục tĩu thì không nói chuyện văn minh. Nghiêm Kha sửng sốt: "Cái gì?"
Nhan Tích Ninh ủy khuất thở dài một hơi: "Không phải gà do Lãnh quản gia đưa tới, đây là gà mà ta nuôi. Đêm qua mưa to gió lớn, nóc chuồng gà bị xốc lên, gà bị gạch đè chết. Ta luyến tiếc chúng nên thu lại."
Nghiêm Kha nuốt bánh trong miệng xuống, nghiêm túc nhìn thịt gà trong chậu: "Thuộc hạ đã nói gà này cốt cách thanh kỳ không phải gà bình thường, vừa tươi vừa mềm nhất định ăn rất ngon."
(Lươn Kha lại xuất hiện =)))))Nhan Tích Ninh:......
Không nghĩ tới Nghiêm Kha vậy mà còn biết vuốt mông ngựa.
Mỗi lần xem Nhan Tích Ninh sơ chế thức ăn, Nghiêm Kha luôn cảm thấy cực kỳ chăm chú. Chỉ thấy Nhan Tích Ninh thêm nước tương, muối, gừng bào, đường trắng, một muỗng bột hoa tiêu lớn cùng ba muỗng dầu nhỏ vào chậu, Nghiêm Kha nhịn không được líu lưỡi: "Vương phi, ngài bỏ thiệt nhiều gia vị, khó trách đồ nấu ra ăn ngon như vậy."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Làm dâu trăm họ, ngươi ăn cảm thấy ngon, người khác không nhất định sẽ cảm thấy ngon. Nói đi, ngươi hôm nay khen ta hăng hái như vậy, khẳng định có chuyện muốn nhờ."
Nghiêm Kha giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là Vương phi, đều bị ngươi phát hiện. Vương phi, có thể làm thêm một ít ốc tê cay không? Các huynh đệ đều cảm thấy ăn món đó cực kỳ đã nghiền."
Nhan Tích Ninh đáp ứng ngay: "Đương nhiên có thể, bất quá các ngươi phải hỗ trợ cắt ốc."
Nghiêm Kha vui vẻ nói: "Được a Vương phi, tối nay phiền ngài hỗ trợ xào hai nồi ốc, món đó ăn quá ngon."
Đem thịt gà trộn đều với gia vị, thịt gà nhiễm một lớp màu nước tương, máu bầm trên da cũng không còn nhìn thấy được nữa.
Lúc này Nghiêm Kha cũng ăn xong: "Đi thôi Vương phi, để cho thuộc hạ nhìn thể năng của ngài trước."
Nhan Tích Ninh chờ mong đi theo Nghiêm Kha tới trong viện, dựa theo ý của Nghiêm Kha chạy nhảy một lúc, hắn ở trong viện đứng trung bình tấn. Ngay từ đầu hắn còn cảm thấy cũng không khó khăn lắm, nhưng không tới một chén trà nhỏ, hắn đã bắt đầu lắc lắc lắc lắc, hai chân khó chịu tưởng như không phải của mình.
Nghiêm Kha ở trên tứ chi cùng chỗ các đốt ngón tay của Nhan Tích Ninh bóp nhẹ một trận, đợi lúc đứng lên mặt hắn lộ vẻ tiếc nuối: "Vương phi đã qua tuổi tốt nhất để tập võ, muốn học tới trình độ của các huynh đệ sợ là không có khả năng. Bất quá thuộc hạ có thể dạy ngài một ít kỹ xảo phòng thân cơ bản, tương lai nếu ngài gặp phải đạo tặc, ít nhất sẽ không ngốc nghếch nhào qua làm bao cát cho người ta đánh."
Hai chân Nhan Tích Ninh còn đang run run: "Ta nhào qua làm bao cát khi nào?"
Nghiêm Kha xấu hổ hắng giọng vài cái: "Là......lần ở bãi săn Hoàng gia, Vương phi nhào qua chắn đường tên của chủ tử. Chủ tử sợ ngộ thương tớ ngươi, chỉ có thể kiên nhẫn chờ cơ hội."
Cao thủ như Cơ Tùng chỉ cần đối phương có chỗ sơ hở sẽ nhanh chóng bắn tên, nhưng Nhan Tích Ninh đặc biệt anh dũng triền đấu cùng một chỗ với kẻ xấu, dùng thân thể rắn chắc của mình chắn hết chỗ yếu hại của thích khách. Cơ Tùng sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể lo lắng chờ Nhan Tích Ninh kiệt lực để lộ ra sơ hở của thích khách.
Nói ngắn gọn, Nhan Tích Ninh sở dĩ bị đánh đến thảm như vậy, cơ bản đều là tự tìm.
(Hôm bữa trách Tùng Tùnh rồi, dập đầu tạ tội hu hu hu)Nhan Tích Ninh như bị sét đánh qua: "Trời!"
Nghiêm Kha nhanh chóng an ủi: "Không có việc gì, Vương phi chỉ cần khổ luyện thêm, tương lai tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề. Trong khoảng thời gian này ngài trước tiên gia tăng thể năng, thuộc hạ thấy ngài mỗi ngày đều chạy bộ, đó là một thói quen tốt. Bắt đầu từ hôm nay, Vương phi mỗi ngày phải đứng tấn, để tăng sức mạnh thân dưới."
Đối với người tập võ sức mạnh nửa thân dưới vô cùng quan trọng, dưới chân vô lực rất dễ dàng bị địch nhân lợi dụng sơ hở. Nhìn thấy Nhan Tích Ninh đã bắt đầu run run, Nghiêm Kha uyển chuyển nói: "Tiến hành theo chất lượng, từng chút từng chút kéo dài thời gian đứng tấn. Vương phi không phải tập võ chính thức, không cần đem bản thân bức đến cực hạn."
Nhan Tích Ninh bi phẫn nói: "Nghiêm thị vệ, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta còn chưa bắt đầu bức, đã nhanh đến cực hạn." Cơ bắp ở hai chân hắn đã cứng ngắc đến hết cỡ, sắp chống đỡ không được.
Nghiêm Kha sợ tổn thương trái tim của Nhan Tích Ninh, hắn cổ vũ nói: "Vương phi không cần coi nhẹ mình, thể năng của ngài rất tốt, có thể xếp ở hạng trên của tân binh ở Sí Linh quân."
Nhan Tích Ninh:......
Lúc này Cơ Đàn ôm một sọt mơ nhỏ hưng phấn chạy lên cầu: "Tẩu tử, ta ở dưới tàng cây anh đào nhìn thấy một con Hải Đông Thanh, cũng là do ngươi nuôi...... sao?"
Giọng của Cơ Đàn càng ngày càng yếu, chờ cậu đi tới bên cạnho Nhan Tích Ninh, tiểu Hoàng tử không chắc chắn hỏi: "Tẩu tử, ngươi đang tập võ sao?"
Hoàng tử từ khi vỡ lòng liền phải bắt đầu học văn lẫn võ, đừng nhìn Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, chuyện mà Nhan Tích Ninh trải qua cậu cũng đã trải qua.
Khuôn mặt Nhan Tích Ninh dữ tợn nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Thất ngoan a, lập tức làm gà rán cho ngươi."
Nghiêm Kha thành khẩn nói: "Vương phi, hôm nay tới đây thôi. Một ngày không thành được cao thủ, quý ở kiên trì." Nghe vậy hai chân Nhan Tích Ninh mềm nhũn, nếu không Nghiêm Kha đúng lúc đỡ được, hắn đã nằm úp sấp trên mặt đất.
Có Cơ Đàn ở đây, Nghiêm Kha không nghĩ lưu lại lâu, không bao lâu hắn liền tìm lý do rời Văn Chương Uyển, lúc đi còn thuận đường đi tới phòng bếp cầm theo đĩa bánh hẹ.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Nhan Tích Ninh mới cảm giác được tri giác ở hai chân mình đang khôi phục, nhưng cái loại đau chân lại chậm chạp không chịu tan đi. Hắn đã có thể đoán được tư thế đi đường ngày mai của hắn, sẽ không tốt hơn cách đi của cua ở chỗ nào.
Cơ Đàn ngồi xổm bên cạnh chân Nhan Tích Ninh, cậu vươn tay nhỏ tri kỷ đấm bóp chân cho Nhan Tích Ninh: "Tẩu tử, tập võ thật vất vả, lần trước Tiểu Thất bị phu tử phạt giương cung nửa canh giờ, ngày hôm sau cánh tay đều không nâng dậy nổi. Tẩu tử, vì sao không nghĩ thoáng một chút? Ngươi cũng không phải không tập võ không được. Vương phủ nhiều thị vệ như vậy, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi."
Nhan Tích Ninh sờ sờ tóc mềm của Cơ Đàn, hắn cảm thấy nếu nói nguyên nhân thật sự của mình cho Cơ Đàn, Cơ Đàn nhất định sẽ cười nhạo hắn. Vì thế hắn suy nghĩ một cái lý do cao thượng hơn: "Bởi vì tẩu tử có người mình muốn bảo hộ." Bản thân cũng là người, người mình muốn bảo hộ cũng hợp lý đi?
Nhưng mà Cơ Đàn hiểu người thành ý khác, hai mắt cậu sáng lấp lánh: "Người tẩu tử nói chính là Tam ca phải không?"
Trong Dung Vương phủ chỉ có Cơ Tùng hành động bất tiện, hơn nữa Nhan Tích Ninh lại là Dung Vương phi, hắn cố gắng tập võ như vậy nhất định là vì bảo hộ Cơ Tùng. Cơ Đàn cảm khái nói: "Tam tẩu đối Tam ca thật tốt a."
Đối diện với đôi mắt hồn nhiên của Cơ Đàn, Nhan Tích Ninh có chút ngượng ngùng, hắn nói sang chuyện khác: "Thịt gà chắc là đã thấm, tẩu tử làm gà rán cho Tiểu Thất được không?"
Cơ Đàn cực kỳ vui vẻ: "Được nha!"
Thịt gà trong chậu được ướp gia vị nhìn đã thấy ngon miệng, lúc này Nhan Tích Ninh lấy ra một chén bột mì và một chén bột ngô, hắn đổ cả hai loại bột vào chậu sạch rồi trộn đều. Sau đó lại từ trong tủ chén lấy ra mấy quả trứng gà đập ra khuấy lên, trong chén rất nhanh liền xuất hiện hơn nửa chén trứng gà ánh vàng rực rỡ.
Lúc này kịch hay mới mở màn, hắn lấy ra một đôi đũa dài sạch sẽ gắp một miếng thịt gà lên, vẩy bớt một ít gia vị dư dính lên rồi lăn một vòng trong chậu bột, trên thịt gà lập tức xuất hiện một tầng bột màu trắng.
Sau khi lăn một lớp bột xong, thịt gà còn phải lăn qua một lớp trứng, như vậy lúc lăn thêm một lớp bột nữa bột mới có thể dính nhiều hơn. Lúc này ngoài thịt gà đã được bao một lớp bột dày, phải lớn hơn một vòng so với ban đầu.
Nhan Tích Ninh đem miếng để vào một cái mâm khác, để cho bột mì cùng trứng tiếp xúc thân mật trong chốc lát. Không bao lâu sau trong mâm đựng đầy gà miếng, lúc này hắn mới kêu Bạch Đào: "Nhóm lửa lên."
Bạch Đào đã sớm ở mặt sau bếp chuẩn bị sẵn sàng, nghe Nhan Tích Ninh ra lệnh một tiếng, đá đánh lửa trong tay cậu lập tức dẫn lửa đốt cỏ tranh: "Thiếu gia, lửa dấy lên rồi."
Dầu trong nồi bắt đầu nóng lên, chờ lúc Nhan Tích Ninh đem đũa bỏ vào nồi thấy quanh đầu đũa nổi lên bong bóng, độ nóng như vậy là đủ rồi. Hắn bưng mâm gà đã tẩm bột lên thả chúng nó trượt theo thành nồi rơi vào dầu, dầu sôi ùng ục lập tức bao phủ miếng gà. Trong nồi bốc ra hơi khói dầu màu trắng, liếc mắt một cái nhìn lại đều là bong bóng dầu lụp bụp.
Cơ Đàn chỉ cao hơn bếp một chút, cậu nhón mũi chân nhìn bên trong nồi: "Oa ——"
Cậu thích nghe tiếng "xì xèo xì xèo" phát ra từ trong nồi khi chiên gà, nghe thanh âm này, trong lòng cậu dâng lên chờ mong: "Tam tẩu, ta rất thích phòng bếp nhà ngươi, ta cũng thích nồi của nhà ngươi."
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Ha ha ha ha ——" Cơ Đàn thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu, nhìn một cái, liền có rất nhiều thứ có thể nói.
Xuyên thấu qua dầu đậu nành vàng óng ánh, Nhan Tích Ninh thấy ngoài miếng gà nhanh chóng xuất hiện một lớp bột hơi nhăn laj, lúc này không thể tùy ý đụng vào miếng gà, bằng không sẽ đem tầng bột mới hình thành này vỡ ra.
Đợi trong chốc lát, mùi gà chiên nồng nàn từ trong nồi bay ra, mùi này vô cùng bá đạo, nó cường thế chui vào trong mũi miệng, làm cho người ta không thể bỏ qua. Nước miếng của Cơ Đàn sắp tràn ra: "Thơm quá nga, Tam tẩu gà rán mà ngươi làm nhất định ăn rất ngon."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Đừng có gấp, còn chưa rán xong."
Thẳng đến khi đầu đũa đụng vào vỏ bột cảm thấy xốp giòn, Nhan Tích Ninh mới yên tâm lớn mật đem cái rây đảo vào trong nồi. Rây đi tới đâu, mấy miếng gà ban đầu còn dính cùng một chỗ ngay lập tức tách ra.
Đợi lớp vỏ giòn bên ngoài chuyển thành màu vàng kim, Nhan Tích Ninh đem chúng vớt ra đặt vào rổ.
Cơ Đàn đã thèm đến nước miếng cũng muốn chảy ra, nhưng cậu vẫn còn duy trì phong độ của một Hoàng tử. Nhan Tích Ninh cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt Cơ Đàn giống như chó nhỏ trông mong nhìn chằm chằm rổ, khát vọng trong mắt sắp tràn ra bên ngoài.
Nhưng mà gà rán phải chiên hai lần mới có thể ngoài giòn trong mềm, sau khi chờ dầu trong nồi nóng lại, Nhan Tích Ninh lại đem gà đổ lại vào nồi. Cũng may thời gian chiên lần hai ngắn hơn so với lần chiên đầu, trong chốc lát màu vàng của gà rán càng thêm đậm hơn.
Trong ánh mắt chờ mong của Cơ Đàn, gà bỏng ngô chính thức ra nồi. Miếng gà vàng rực được bọc một lớp vỏ ngoài giòn rụm, mới vớt từ trong nồi ra, lớp da giòn bên ngoài còn nổi chút bong bóng đâu.
Mùi thơm mê người làm cho Cơ Đàn và Bạch Đào nuốt nước miếng liên tục, Nhan Tích Ninh đem
gà bỏng ngô vớt vào trong rổ: "Hiện tại gà còn rất nóng, phải chờ một chút."
Một lát sau Nhan Tích Ninh cẩn thận đụng đụng vào miếng gà, độ nóng của gà đã thấp hơn một ít, Nhan Tích Ninh dặn dò Cơ Đàn: "Có thể ăn rồi, phải ăn từ từ nga, đừng để bị phỏng."
Cơ Đàn thật cẩn thận dùng đũa gắp một miếng gà lên, thoáng dùng sức một chút, lớ vỏ giòn bên ngoài liền phát ra tiếng "Răng rắc" dễ nghe. Nhẹ nhàng cắn một ngụm, lớp vỏ giòn rụn thơm ngon liền rớt vào trong miệng.
Dưới lớp vỏ xốp giòn là nước bên trong thịt gà, cắn một ngụm nước thịt đẫy đà đến độ sắp ứa ra ngoài. Gia vị nêm vừa miệng nên thịt gà tươi ngon mặn mà lại thêm chút vị tê, hương vị phong phú.
Cơ Đàn cắn một ngụm nhỏ xong liền hoàn toàn bung xoã, cậu há to miệng mà ăn, lúc này cậu cắn càng nhiều thịt gà hơn. Thịt nước ngon ngọt chảy xuôi trong miệng, giờ khắc này cậu căn bản không thèm nói chuyện, chỉ muốn từng miếng từng miếng hưởng thụ phần thơm ngon này.
Thấy Cơ Đàn ăn ngon miệng như vậy, Nhan Tích Ninh cười sờ sờ đầu cậu: "Thế nào? Hương vị không tệ phải không?"
Vừa lúc Cơ Đàn mới đem miếng gà bỏng ngô ăn xong, cậu liếm liếm vết dầu còn vươn trên đầu ngón tay: "Tiểu Thất chưa từng nếm qua món gà ngon như vậy, tẩu tử, ngươi lợi hại quá!"
Cảm giác thành tựu trong lòng Nhan Tích Ninh bay lên thẳng tắp, hắn chỉ chỉ rổ nói với Cơ Đàn: "Gà rán có hương vị rất ngon, nhưng không thể ăn nhiều trong một lần, bằng không sẽ gây ngán về sau sẽ không muốn ăn thêm. Tẩu tử chuẩn bị cho ngươi một ít đồ chấm, ngươi xem xem ngươi thích loại nào hơn."
Đồ chấm mà Nhan Tích Ninh chuẩn bị có hai loại, một loại là muối hoa tiêu, một loại là bột ớt. Cơ Đàn thử một lúc liền ôm bột ớt không buông tay: "Tẩu tử, đồ chấm đỏ đỏ này ăn ngon, thơm ngào ngạt nha."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Xem ra Tiểu Thất của chúng ta cũng là người có thể ăn cay, đem ra bên ngoài ngồi ăn ngoan ngoãn, tẩu tử đem còn lại chỗ gà còn lại chiên xong đã."
Cơ Đàn vui vẻ cầm rổ: "Cám ơn tẩu tử." Sau đó cậu cùng Bạch Đào sung sướng chạy tới dưới mái hiên hưởng thụ đồ ngon.
Loại gà rán này ăn ngon nhất là lúc mới chiên xong, lạnh rồi hương vị sẽ không còn ngon nữa. Nhan Tích Ninh vốn định để chỗ gà còn lại chờ Cơ Tùng trở về mới chiên, nhưng mà hắn thật sự không muốn chiếm mất một cái nồi, vì thế hắn đem thịt gà còn lại lăn qua bột và trứng......
Mùi gà rán rất ngang ngược, Văn Chương Uyển chiên một nồi gà, mùi lan toả ra hơn phân nửa Dung Vương phủ. Bọn thị vệ hít hít mũi, nước bọt trong miệng muốn tràn ra: "Vương phi nhất định đang làm đồ ăn ngon, chúng ta lại có lộc ăn."
Cơ Tùng đang ở trong chính điện tiếp kiến quan viên Công bộ. Mấy hôm trước những người này bất mãn với y cùng nhau xin phép nghỉ, Cơ Tùng thuận thế thả cho bọn họ nghỉ dài hạn, nhân cơ hội chọn mấy người trẻ tuổi có triển vọng từ trong Công bộ ra tạm thời tiếp quản chỗ trống.
Hôm qua Đại Lý tự truyền đến tin tức, Công bộ Thượng thư tiền nhiệm đã có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nửa đời sau chỉ có thể vượt qua trong lao ngục. Đám quan viên nhàn rỗi ở nhà bắt đầu sốt ruột, bọn họ lúc trước dám cùng Cơ Tùng đối nghịch, đơn giản là vì cảm thấy Cơ Tùng vừa tới Công bộ vẫn cần bọn họ làm việc, bọn họ muốn nương thân phận đàn áp y một lần.
Nhưng hôm nay Thượng thư ngã ngựa, Thánh Thượng trực tiếp lệnh Cơ Tùng toàn quyền xử lý việc ở Công bộ. Bọn họ bắt đầu luống cuống, nếu không quay về cương vị, chỉ sợ Cơ Tùng không bao giờ... để bọn họ trở về nữa.
Vì thế nhóm người này từ sáng sớm liền ở cửa Dung Vương phủ chờ, đợi một hồi lâu mới nhìn thấy Cơ Tùng.
Cơ Tùng hạ mắt nhìn sổ con trong tay, tay phải không nhanh không chậm gõ lên tay vịn xe lăn: "Lý lang trung, ngày hôm trước bổn vương sai người chuyển lời cho ngươi, hỏi thân thể ngươi đã khôi phục chưa, ngươi nói còn cần một đoạn thời gian......"
Lý lang trung bị gọi tên vội vàng đứng lên: "Hồi bẩm Vương gia, thân thể cựu thần đã không còn đáng ngại, có thể tùy thời, tùy thời quay về Công bộ."
Cơ Tùng khẽ lắc đầu chân thành nói: "Chuyện này không ổn, Lý lang trung vì Sở Liêu lo lắng hết lòng, Công bộ còn phải dựa vào ngài. Bổn vương cảm thấy ngài vẫn là nên về dưỡng thân thể khoẻ lên, đợi thân thể hoàn toàn khôi phục lại quay về Công bộ cũng không muộn."
Sắc mặc Lý lang trung trắng bệch, mồ hôi trên đầu lăn xuống. Trong lòng hắn kêu khổ, sớm biết vậy trước kia lúc Cơ Tùng cấp bậc thang cho hắn nên thuận theo là được. Hiện giờ bị Cơ Tùng dùng lý do giống hệt vậy chặn miệng, hắn có khổ cũng khong thể nói.
Trên mặt Cơ Tùng bình tĩnh, nhưng đáy mắt đều là trào phúng. Nhóm người này cậy già lên mặt ra oai phủ đầu với y, nếu là người khác chắc đã bị bọn họ trấn trụ. Nhưng cố tình người bọn họ gặp lại là mình, cho tới nay y chưa bao giờ là người dễ nói chuyện.
Lúc này Nghiêm Kha mang theo một cái thực hạp lớn trong tay từ cửa chính điện bước vào, tốc độ hắn như bay qua, nhanh đến đám quan viên trong đại điện cũng không hề phát hiện. Nhưng Cơ Tùng lại nhìn thấy hắn cầm thực hạp quơ quơ với mình, xem ra là Nhan Tích Ninh làm món ngon để cho hắn đưa tới.
Khoé môi Cơ Tùng bắt đầu giơ lên, cả người lấy tốc độ thấy được bằng mắt thường trở nên ôn hoà hơn.
Cơ Tùng không nhanh không chậm hạ lệnh tiễn khách: "Tâm ý của chư vị bổn vương đã nhận được, thỉnh chư vị trước tiên nên quay về dưỡng tốt thân thể, xử lý xong chuyện gia sự. Hôm nay là hưu mộc, bổn vương sẽ không giữ chư vị, mời trở về đi."
Đám quan viên Công bộ ủ rũ rời khỏi chính điện, chờ bóng dáng bọn hắn biến mất, Nghiêm Kha mới mang thực hạp vào đại điện: "Nhóm người này rốt cuộc cũng biết sợ, bộ dáng trước tự phụ sau tôn trọng này cũng thật buồn cười."
Cơ Tùng dấu đi trào phúng nơi đáy mắt: "Bọn họ coi Công bộ là hậu hoa viên nhà mình, muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Người si nói mộng."
Nghiêm Kha đem thực hạp để lên trước mặt Cơ Tùng: "Chủ tử cùng bọn họ đánh Thái cực nhất định đói bụng, thỉnh xem gà bỏng ngô mà Vương phi đặc biệt dành riêng cho ngài! Tươi ngon thơm giòn vô cùng a —— tang tàng tang ——"
Nghiêm Kha mở nắp thực hạp, một cỗ mùi hương mê người nhẹ nhàng bay ra. Cơ Tùng nhìn vào trong thực hạp, chỉ thấy dưới đáy một cái tô lớn có một miếng gà nhỏ cô đơn.
Cơ Tùng:......
Lần này, y ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Kha, tựa tiếu phi tiếu:"Chỉ có một miếng, ngươi làm sao biết tươi ngon thơm giòn vô cùng?"
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêm Kha: Không xong, về sau không thể lừa gạt chủ tử như vậy nữa. Về sau phải để lại hai miếng.
_________________
Editor nói nhỏ:
Thị vệ lươn lẹo vậy đuổi đi anh ơi!!!!!!!!!!!!
Bánh rau hẹ