Hôm nay thời tiết oi bức dị thường, ông trời tựa hồ chuẩn bị rơi một trận mưa to. Tại loại hoàn cảnh oi bức này ăn mì sợi, mỗi người đều chảy mồ hôi toàn thân. Nhất là Nhan Tích Ninh, hắn đặc biệt dễ dàng ra mồ hôi, mấy miếng mì sợi đi xuống, trên trán hắn đã ướt đẫm hôi.
Thấy Nhan Tích Ninh vội không ngừng lau mồ hôi, Cơ Tùng khẽ cười nói: "Nơi này không phải hoàng cung, nóng liền cởi bớt đi."
Nghe Cơ Tùng nói lời này xong, Nhan Tích Ninh không nói hai lời liền tháo đai lưng. Hắn lưu loát cởi bỏ ngoại sam, cả người đều thả lỏng hơn: "A, thật mát mẻ."
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh phóng khoáng như vậy, Cát Kính Trung dịch tới bên người Nghiêm Kha nhỏ giọng nói: " Vương phi thật không tồi, đúng sở thích của chủ tử chúng ta."
Nghiêm Kha cũng không ngẩng đầu lên: "Đương nhiên rồi, ánh mắt ta nhìn người rất chuẩn. Lần đầu tiên nhìn thấy Vương phi, ta liền biết hắn không giống với người thường."
Nhan Tích Ninh là người ăn mì nhưng không thích húp nước, nhưng nước mì nóng hổi bị hắn uống hết toàn bộ. Một là bởi vì hắn rất đói bụng, hai là bởi vì nước mì dầu nấm thật sự ngon. Vị nồng đậm phong phú, so với ăn thịt còn thỏa mãn hơn.
Ngay sau khi ăn hết cả hai chén mì sợi, hắn mới cảm thấy mỹ mãn buông bát đũa: "Ăn ngon. Ta đã lâu không được ăn mì sợi mịn như vậy, tay nghề thật tốt."
Cát Kính Trung tươi cười đầy mặt, hắn khiêm tốn nói: "Lúc trước ở Sí Linh quân, thuộc hạ có một người bạn rất giỏi làm mì phở, hương vị mì phở mà hắn làm mới tốt. Đáng tiếc thuộc hạ chỉ cùng hắn học một chút, nếu có thể học được toàn bộ hương vị sẽ rất ngon. Nếu Vương phi không chê, tương lai muốn ăn mì sợi, trực tiếp bảo bọn Nghiêm huynh đệ truyền lời cho thuộc hạ là được."
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: "Chuyện này sao có thể?"
Cát Kính Trung cười sảng khoái nói: "Này có cái gì không được? Vương phi có thể đem công thức truyền cho thuộc hạ, thuộc hạ cảm kích còn không kịp."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, công thức gì?
Cát Kính Trung hắc hắc nở nụ cười: "Người xem, thịt kho tàu trong bát chính là căn cứ theo phương pháp của ngài làm ra. Ngài cũng không biết a, từ khi có mì thịt heo, sinh ý tiệm mì của thuộc hạ đặc biệt tốt. Ít nhiều cũng nhờ ngài a!"
Nhan Tích Ninh bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, ngươi là nói chuyện này a."
Cơ Tùng lúc này mới buông bát, y lau lau khóe môi: "Ta tự tiện đem một ít công thức của ngươi cho lão Cát, ngươi không ngại đi?"
Nhan Tích Ninh không để ý chút nào: "Mỹ vị đáng giá chia sẻ." Huống chi hắn cũng là học theo công thức ở hiện đại, không phải thuộc sở hữu một mình hắn.
Sau khi ăn xong mì sợi, Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn mang theo một bao mì sợi và một bình dầu nấm lên xe ngựa về nhà.
Dung Vương phủ kéo dài qua vài con phố, đi một vòng xung quanh Vương phủ cũng cần nửa canh giờ. Đang lúc là buổi chiều, lúc này cũng đúng là lúc trên đường ít người nhất. Xe ngựa lộc cộc men theo hồ Tinh Nguyệt hướng về cửa lớn Vương phủ, Nhan Tích Ninh vén rèm lên tò mò nhìn phong cảnh chung quanh.
Đợi lúc xe ngựa đi qua một cái cầu đá, hắn đi tới một cái phố dài đầy khí phái, hai bên phố phân biệt là nha môn chuyên chúc của lục bộ, Công bộ cũng ở trong đó. Nhan Tích Ninh kinh ngạc: "Ai nha, nguyên lai nha môn Công bộ ngay phụ cận Dung Vương phủ a?"
Cơ Tùng lên tiếng: "Qua phố này chính là Dung Vương phủ."
Nhan Tích Ninh lưu ý một chút khoảng cách từ nha môn Công bộ đến cửa lớn Dung Vương phủ, kết quả hắn phát hiện, chỉ cần Cơ Tùng nguyện ý, y có thể trong vòng mười phút là tới được Công bộ.
Nghĩ đến hắn từng lên xuống chuyển toa tàu điện ngầm, một chuyến tốn nửa giờ mới có thể đến công ty, Nhan Tích Ninh rớt nước mắt hâm mộ. Đầu thai thật sự là một môn học, cùng làm xã súc, khoảng cách chỗ làm của Cơ Tùng đều khiến vô số người hâm mộ đến đỏ mắt.
Tiến cung còn mệt hơn chạy năm km, xương cốt toàn thân của Nhan Tích Ninh đều muốn rã rời. Sau khi về đến Văn Chương Uyển, hắn liền gục ở trên giường: "Ta buồn ngủ quá a Tùng Tùng, ta ngủ trước một giấc......"
Cơ Tùng nhắc nhở nói: "Cởi quần áo hãy ngủ tiếp."
Nhan Tích Ninh mơ mơ màng màng lên tiếng: "Ân......" Sau đó vẫn nằm úp sấp không nhúc nhích nhắm hai mắt lại.
Cơ Tùng tập trung nhìn qua, chỉ thấy Nhan Tích Ninh đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Cơ Tùng cười lắc đầu, hắn đẩy xe lăn tới bên giường, sau đó đắp chăn lên người Nhan Tích Ninh: "Ngủ đi."
Nhan Tích Ninh ngủ một giấc đến chiều, cuối cùng là bị tiếng gió thổi bên ngoài đánh thức, trợn mắt nhìn lại sắc trời đã muốn đen. Hắn mạnh mẽ bật dậy từ trên giường: "Ôi!"
Vậy mà ngủ lâu như vậy. Những chuyện tính để buổi chiều làm còn chưa có làm đâu. Hắn vội vàng đẩy cửa phòng ra, nhất thời trước mắt sáng ngời —— Cơ Tùng đang ở dưới ánh nến phê duyệt sổ con.
Đáy mắt Cơ Tùng đã hiện rõ quầng thâm, khóe miệng căng thẳng mày hơi hơi nhăn lại làm cho y rất có uy nghiêm. Nhan Tích Ninh rụt cổ, hắn rón ra rón rén muốn từ sau cột lách ra ngoài. Lúc này hắn nghe được tiếng của Cơ Tùng: "Tỉnh?"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nở nụ cười: "Ân, vừa nãy ngủ quên. Ngươi không nghỉ ngơi sao?"
Cơ Tùng đem sổ con đã phê xong đặt ở góc bàn: "Ta không mệt."
Lông mày Nhan Tích Ninh nhướng lên, rõ ràng Cơ Tùng đã lộ ra hai mắt gấu trúc lớn như vậy, y vậy mà còn mạnh miệng chịu đựng.
Cơ Tùng thản nhiên nhắc nhở: "Trời sắp mưa." Lão thiên gia nghẹn cả ngày rốt cục phát uy, lúc này ngoài phòng cuồng phong gào thét, rau trong viện cũng bị thổi đến đổ rạp trên mặt đất.
Nhan Tích Ninh lúc này mới nhớ tới chính sự: "Ta phải đi thu thập một chút."
Đang lúc hắn chuẩn bị xuất môn, Bạch Đào ló đầu vào từ ngoài cửa: "Thiếu gia, ta đã thu thập tốt rồi." Lúc Nhan Tích Ninh không ở, Bạch Đào đã làm rất nhiều chuyện: "Ta thu thập sân, sửa sang lại đất trồng rau, còn cho gà con vịt con ăn."
Nhan Tích Ninh vui mừng không thôi, hắn giơ ngón tay cái lên: "Làm tốt lắm."
Mấy tháng nay Bạch Đào biến hóa rất lớn, cậu từ một nhóc gan nhỏ gặp chuyện chỉ biết khóc biến thành trợ thủ đắc lực của Nhan Tích Ninh. Mặc dù Nhan Tích Ninh không ở nhà, cậu cũng có thể đem sự tình trong nhà sắp xếp thỏa đáng. Nhưng cậu thật sự không có thiên phú nấu nướng, từ lúc luyện tập nấu cơm đến nay đã đánh vỡ vài nồi nấu, bởi vậy chỉ cần Nhan Tích Ninh ở nhà, Bạch Đào đều sẽ rời xa nhà bếp.
Nhan Tích Ninh cười vén tay áo: "Tùng Tùng, buổi tối nếu tiếp tục ăn mì dầu nấm ngươi có để ý không?" Nguyên tắc nấu cơm của Nhan Tích Ninh chính là có cái gì ăn cái đó, vừa lúc có dầu nấm, hắn muốn thử xem có thể phối ra dầu nấm càng thêm ngon hay không.
Cơ Tùng quả nhiên không có ý kiến: "Được."
Nhan Tích Ninh khoái trá hừ nhỏ ra cửa, hắn bước nhanh vào phòng bếp: "Bạch Đào, hôm nay ta có được đồ tốt, chốc lát cho ngươi nếm thử."
Trong phòng bếp vang lên thanh âm của nồi niêu xoong chảo cùng với tiếng nói chuyện, tình cảnh này mỗi ngày đều diễn ra ở Văn Chương Uyển. Rõ ràng là thời khắc rất bình thường, lại làm cho động tác phê sổ con của Cơ Tùng chậm lại. Thân hình y tựa vào ghế dựa sau lưng, trong mắt có sự thoải mái mà bản thân y cũng chưa phát giác.
Hương vị dầu nấm mà Nhan Tích Ninh điều chỉnh còn ngon hơn so với lão Cát, nước súp không mặn không nhạt, hương vị dầu nấm vô cùng tươi ngon. Hắn còn đặt trên dầu nấm hai cái trứng chần nước sôi vàng rực rỡ, bỏ thêm mấy cọng rau cải xanh biếc.
Màu sắc của dầu nấm toàn bộ đều được hiển lộ ra, làm cho Cơ Tùng bận rộn cả một buổi chiều khẩu vị đại khai.
Nhìn thấy Cơ Tùng gắp từng gắp lớn mì sợi, Nhan Tích Ninh có chút tiếc nuối: "Không biết rừng tùng mà lão Cát nói ở nơi nào, nếu có thể đi hái nấm thì tốt rồi, ta còn chưa thấy qua nấm hương tươi mới đâu."
Cơ Tùng không nhanh không chậm nhai mì: "Muốn đi sao?"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng gãi gãi hai má: "Có chút muốn đi, nhưng nếu như không đi được cũng không có việc gì."
Cơ Tùng gật gật đầu, y vừa muốn nói gì, trước mắt đột nhiên sáng rực. Một tia chớp mãnh liệt lóe lên trên bầu trời, cả tiểu viện đều bị chiếu sáng lên.
Nhan Tích Ninh vội vàng dùng tay bịt kín cái lổ tai, ngay sau đó tia chớp trên đỉnh đầu nứt ra. Cùng xuất hiện với tiếng sấm chính là mưa to rơi xuống, trong chớp mắt, mặt đất liền ẩm ướt. Trong một mảnh thiên địa trắng xoá, tiếng người cười nói đều bao phủ tiếng mưa rơi.
Mái ngói bị mưa đập đến hoa hoa cộng hưởng, trên mái hiên mưa như trút nước, nước mưa không kịp trút xuống theo khe hở của mái ngói tí tách. Từ sau khi Nhan Tích Ninh tới thế giới này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mưa lớn như vậy.
Hai người còn chưa kịp ăn xong mì, mà đỉnh đầu đã bắt đầu dột nước. Hạt mưa lớn bằng hạt đậu tích lạc rơi xuống trên bàn vỡ ra văng khắp nơi, Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn: "Nga dột."
Từ sau khi vào ở Văn Chương Uyển, hắn liền lo lắng nóc nhà sẽ dột nước. Tuy rằng nóc nhà đã được bọn Nghiêm Kha sửa chữa lại, nhưng bọn họ cũng không phải thợ chuyên nghiệp, nóc nhà có thể kiên trì đến trận mưa to này mới dột, đã rất không dễ dàng.
Cơ Tùng không nghĩ tới trong Vương phủ vậy mà còn phòng bị dột nước, lúc y ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, một giọt giọt nước mưa trùng hợp dừng trên trán y. Nhan Tích Ninh tùy tay lau giọt mưa trên trán Cơ Tùng, hắn đứng dậy dịch vị trí xe lăn: "Nơi này hình như không bị dột, ngươi mau ăn."
Cơ Tùng:......
Không biết có phải ảo giác hay không, y cảm thấy động tác lau trán y của Nhan Tích Ninh giống y như đúc động tác hắn sờ đầu Tiểu Tùng.
Nhan Tích Ninh tùy tay lấy chậu gỗ đặt ở trên bàn hứng nước mưa: "Ngươi ăn trước, ta đi nhìn xem trong phòng có còn chỗ nào bị dột hay không."
Cơ Tùng thấy Nhan Tích Ninh ôm hết bồn chậu xoong nồi trống trong bếp đi vào phòng, y buông bát xuống, đi theo cước bộ của Nhan Tích Ninh vào đại sảnh.
Trong đại sảnh xuất hiện vài chỗ dột nước, có ở cây cột, có ở trên ghế, vậy mà còn có trên án thư của Cơ Tùng. Chỗ nhỏ nước nghiêm trọng bị Nhan Tích Ninh đặt thứ có thể hứng nước vào, chỗ không quá nghiêm trọng thì tùy mưa tí tách.
Giọt nước mưa rớt xuống đủ thứ lọ bất đồng chất liệu phát ra tiếng vang kỳ diệu, Nhan Tích Ninh ở trong phòng vòng vo vài vòng, mỗi một cái tô chén được ôm ra từ phòng bếp đều có công dụng.
Cơ Tùng chưa từng gặp qua trường hợp này, trong lúc nhất thời y không biết nên nói cái gì.
Ở phòng trong tuần tra mấy lần, Nhan Tích Ninh lạc quan vỗ vỗ tay: "Hẳn là không có sơ hở đi?"
Nhưng mà luôn kiểm tra xuống, vẫn là có sơ hở. Mưa rớt xuống trên chăn không có thanh âm, chờ Nhan Tích Ninh phát hiện ra, chăn trên tháp gấm đã ướt một tảng lớn.
Nhan Tích Ninh cực kỳ chột dạ, vừa mới nãy hắn chỉ chú ý xem trên giường mình có dột nước hay không, nhưng lại không nghiêm túc kiểm tra tháp gấm. Tự hỏi một lúc, Nhan Tích Ninh chột dạ nhìn về phía Cơ Tùng: "Nếu không...... buổi tối hôm nay ngươi chen chúc cùng ta?"
Thân thể Cơ Tùng cứng lại, y quay đầu nhìn về phía chăn đệm ướt nhẹp, hai tai hơi hơi nóng lên.
Nhan Tích Ninh vỗ ngực thề: "Ngươi yên tâm, ta ngủ rất quy củ, hai chúng ta mỗi người một nửa giường, ta cam đoan không vượt Lôi Trì nửa bước."
Cơ Tùng nghĩ tới lần ở bãi săn Hoàng gia cả người Nhan Tích Ninh đều bò lên y, lỗ tai càng nóng hơn: "Ân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT