Hướng Tây Bắc ngoài kinh thành Sở Liêu đi hơn mười dặm có một mảnh dãy núi kéo dài, bãi săn Hoàng gia liền ở chỗ này. Mỗi cuối tháng ba đầu tháng tư, hoàng thất sẽ tổ chức xuân săn. Tới tham gia xuân săn không chỉ là Hoàng tử vương tôn còn có vương công đại thần cùng thanh niên tài tuấn.
Có thể nói, mấy ngày xuân săn này, nhân tài có danh tiếng trong kinh sẽ tụ tập ở bãi săn Hoàng gia. Bọn họ không chỉ hưởng thụ lạc thú khi săn thú, mà còn vì quan sát hướng gió chính trị.
Trong quá trình săn bắn ai bị răn dạy, ai được tán thưởng, nhìn như việc nhỏ, sau lưng lại thường nhấc lên những cơn sóng gió động trời.
Nhưng mà những thứ đó và Nhan Tích Ninh không có quan hệ, hắn thầm nghĩ làm một con cá mặn nhỏ vui vẻ. Mà hiện tại, tiểu cá mặn phải mang theo ba lô đồ ăn vặt của hắn đi du lịch!
Cửa Dung Vương phủ, xe ngựa rộng thùng thình đã chờ lâu từ sớm, chung quanh xe ngựa là đám thị vệ tư thế oai hùng phấn chấn bừng bưng chờ xuất phát. Xe lăn của Cơ Tùng dừng ở ngoài cửa lớn, ngón tay thon dài không nhanh không chậm gõ vang trên tay vịn: "Vương phi còn chưa có tới sao?"
Lãnh quản gia khom thắt lưng: "Đã sai thị vệ đi đón, chắc là bởi vì Văn Chương Uyển hẻo lánh, Vương phi đi tới cũng cần thời gian."
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh Nhan Tích Ninh đích thân ảnh xuất hiện ở tại cửa: "Ta tới rồi!"
Nhìn Nhan Tích Ninh nhảy chân sáo ra khỏi cánh cửa cao của Vương phủ, Lãnh quản gia ôi một tiếng: "Vương phi ngài chậm một chút!"
Bọn thị vệ phát ra tiếng cười thân mật, đầu lĩnh Nghiêm Kha hắng giọng áp chế nụ cười trên mặt: "Không thể thất lễ." Ở trong Vương phủ cười cười nháo nháo cũng liền thôi, ra Vương phủ nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, bọn họ phải thận trọng từ lời nói đến hành động.
Cơ Tùng cẩn thận tỉ mỉ nhìn Vương phi của y, Nhan Tích Ninh trên thân khoác áo choàng cùng kiểu nhưng khác màu với y. Áo choàng màu nhạt trắng trong thuần khiết, tôn khéo vóc dáng thon dài của thanh niên như cây lan, làm người ta liếc mắt một cái liền không rời được tầm mắt.
Nhưng trên bả vai có hai cái dây lưng tầm hai tấc là chuyện gì?
Nhìn Nhan Tích Ninh đi về phía trước hai bước, Cơ Tùng mày hơi hơi nhíu lên: "Ngươi sau lưng đeo cái gì?"
Nhan Tích Ninh thoải mái xoay người khoe cho Cơ Tùng thấy rõ ba lô sau lưng mình, đây là sau khi hắn biết được phải xuất môn lữ hành đã nói Lãnh quản gia đốc thúc chế tác. Thêu nương tay nghề cao xem qua bản vẽ của hắn một lúc còn phát huy thêm một chút năng lực chuyên nghiệp, lúc này mới có ba lo sau lưng hắn.
Chiếc túi màu xám dùng vải bố làm thành, rắn chắc lại bền bỉ, tuy rằng giống như cái mai rùa ở sau lưng, nhưng nó thật sự đựng đồ không tồi! Ba lô căng phồng tạo cho Nhan Tích Ninh cảm giác an toàn rất lớn, vạn nhất không cẩn thận lạc đường, dựa vào trang bị trong ba lô, hắn có thể sống vài ngày đâu!
Cơ Tùng sắc mặt biến rồi lại biến, cuối cùng y chỉ chỉ xe ngựa: "Lên xe đi, đừng lỡ canh giờ."
Vì có thể chứa được cả xe lăn của Cơ Tùng, nội thất bên trong xe ngựa Vương phủ đã được cải tạo qua, bên trong so với xe ngựa bình thường sẽ rộng rãi hơn một ít. Theo một tiếng ra lệnh của Nghiêm Kha, thị vệ Vương phủ bọn thị vệ chậm rãi di chuyển, xe ngựa cũng lăn bánh đi theo.
Nhan Tích Ninh hưng phấn vén màn xe nhìn ngắm phong cảnh ven đường, Dung Vương phủ toạ lạc ở phố xá phồn hoa trong kinh thành, ven đường cửa hàng san sát, dòng người dày đặc. Nghi thức xuất hành của Dung Vương đem nhóm người qua đường chia ở hai bên, Nhan Tích Ninh nhìn vài lần lại cảm thấy chính mình trở thành khỉ bị vây xem, hắn phẫn nộ buông rèm.
Sau khi hạ rèm xuống, trong xe ngựa liền tối đi. Nhan Tích Ninh nhìn nhìn Cơ Tùng, chỉ thấy vị đại gia này đang nhắm mắt dưỡng thần, vì thế hắn đánh bạo quan sát Cơ Tùng.
Cơ Tùng lúc không nói không cười phi thường doạ người, ánh mắt Nhan Tích Ninh theo sợi tóc y rơi xuống lông mi, lại từ lông mi dời xuống trên mũi cao thẳng, càng xem hắn càng chua: Không biết Cơ Tùng ăn cái gì lớn, càng nhìn càng soái a.
Nhìn một cái ngũ quan của người ta, tách ra có thể đánh, hợp lại có thể chiến, lại ngắm chính mình...... Nhan Tích Ninh xoa xoa cằm mình, hắn đụng đến thịt mềm mềm.
Đến khi ánh mắt Nhan Tích Ninh rơi xuống hai chân đang đắp thảm dầy của Cơ Tùng, hắn lâm vào trầm tư. Hai chân dưới thảm thon dài, nếu Cơ Tùng có thể đứng lên, y nhất định cực kỳ cao......
Cơ Tùng đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi giống như sao lạnh: "Nhìn đủ rồi sao?"
Nhan Tích Ninh nhanh chóng dời tầm mắt: "Không nhìn không nhìn."
Bánh xe áp qua đường cái phát ra tiếng vang nặng nề, trong chốc lát Nhan Tích Ninh cảm giác buồn tẻ: "Tùng Tùng, còn bao lâu mới có thể đến khu vực săn bắn?"
Cơ Tùng lại nhắm hai mắt lại: "Một canh giờ."
Một canh giờ chính là hai tiếng, thời gian vừa đủ để ngủ thêm một giấc. Nhan Tích Ninh đem ba lô nhét vào dưới ghế dài, thân thể nằm nghiêng ở trên ghế: "Ta đây ngủ một chút nga, đến nơi ngươi gọi ta là được nga."
Bánh xe lăn " chi đát ", Nhan Tích Ninh buồn ngủ, lúc hắn đang thiếp đi, hắn nghe được Cơ Tùng đáp lại: "Ân."
Giấc ngủ này cảm giác đặc biệt ngọt ngào, chờ lúc Cơ Tùng đánh thức hắn, xe ngựa đã dừng ở bên ngoài khu vực săn bắn. Nhan Tích Ninh hốt hoảng tỉnh dậy, hắn nhu nhu hai má bị đè ra dấu vết: "Đến rồi?"
Cơ Tùng lên tiếng: "Ân."
Lúc này ngoài xe ngựa truyền đến đây một đạo âm nhu thanh tuyến: "Này không phải là xe ngựa Dung Vương phủ sao? Hoàng đệ, ngươi ở trên xe sao?"
Nhan Tích Ninh hưu một tiếng ngồi ngay ngắn lại, đến rồi, có thể gọi Cơ Tùng là Hoàng đệ, không phải Cơ Nam chính là Cơ Lương, hai người này cũng không phải người tốt! Hắn theo bản năng nhìn về phía Cơ Tùng hạ giọng: "Làm sao bây giờ?"
Cơ Tùng thấp giọng nói: "Là Cơ Lương. Không có việc gì, ngươi đem mành xốc lên."
Nhan Tích Ninh sửa sang lại quần áo, rồi sau đó xốc mành xe lên.
Nhị hoàng tử Cơ Lương một thân hoa phục màu đỏ đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một cái chiết phiến viền mạ vàng, trên chiết phiến viết thật to hai chữ "Phong lưu".
Hắn vóc người tầm trung màu da trắng lạnh, có một đôi mắt hồ ly, không biết sẽ tưởng hắn là một cô nương. Ánh mặt trời chói loá, Cơ Lương hơi hơi híp mắt, hắn thoạt nhìn như một con hồ ly thoả mãn.
Chiết phiến quạt một cái, làn gió thơm cùng với hơi ấm ngoài xe phà mặt mà tới, Nhan Tích Ninh cảm thấy mũi đau xót, không nhịn được hắt xì một cái.
Động tác lay quạt của Cơ Lương dừng một chút, trong mắt hẹp dài loé ra một tia sáng nhanh như chớp.
Nhan Tích Ninh lộ ra tươi cười chiêu bài: "Nhị Hoàng huynh."
Cơ Lương đóng cây quạt lại: "Ai nha! Đây là Tam đệ tức đi? Đã sớm nghe nói em dâu dung mạo xuất chúng, hiện giờ vừa thấy danh bất hư truyền."
Nhan Tích Ninh cười mà không nói, hắn thủy chung nhớ kỹ dạy bảo của Cơ Tùng đối với hắn. Đám Hoàng tử vương tôn tâm nhãn đầy mình, một câu nói không tốt không chừng sẽ gán cho hắn tội danh gì đó, nếu không biết nói gì lấy trầm mặc cùng tươi cười ứng đối hết thảy.
Đợi sau khi Cơ Tùng từ trên xe ngựa xuống dưới, Nhan Tích Ninh đứng phía sau xe lăn.
Nghe Cơ Tùng cùng Cơ Lương hàn huyên, hắn chăm chú đánh giá chung quanh.
Đây là quân doanh ở một vùng trũng trong núi, là địa phương mà đại quân xuân săn đại quân xây dựng cơ sở tạm thời. Lúc này chung quanh đã xuất hiện mấy trăm lều trại đỉnh màu vàng hoặc màu đen, vô số người trong ngoài lều trại qua lại không dứt.
Mục tiêu của Nhan Tích Ninh đích không ở trong doanh, mà ở dãy núi địa thế ôn hoà ngoài doanh địa. Lấy kinh nghiệm của hắn, loại núi nhỏ này bên sườn núi nhất định chất chứa vô số đồ ngon. Đang lúc hắn tập trung tinh thần hết sức, hắn cảm giác được tay của mình bị ai đụng một chút.
Nhan Tích Ninh phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy một đám người nghênh diện đi tới. Đầu lĩnh là nam nhân mặc hoa phục màu minh vàng, căn cứ luật pháp Sở Liêu, được mặc áo ngoài màu minh vàng trừ bỏ Hoàng đế chỉ có Thái tử. Căn cứ số lượng nhóm người này, hiển nhiên tới là Thái tử Cơ Nam.
Đoạn thời gian trước Cơ Nam đi Dung Vương phủ một chuyến, dẫn đến Nghiêm Kha bọn họ ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Cơ Nam. Ở trong ấn tượng của Nhan Tích Ninh, Cơ Nam chắc hẳn phải là một người kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng sau khi thấy rõ diện mạo Cơ Nam, Nhan Tích Ninh thật ra không quá xác định.
Dung mạo Cơ Nam cũng không nổi bật lắm, thoạt nhìn thậm chí có chút hàm hậu chất phác, nhưng thật ra Thái tử phi bên người y tươi đẹp động lòng người, thần sắc lanh lợi. Cơ Nam thái độ thân thiết: "Chính Tắc, Dung Xuyên."
Chính Tắc là tên tự của Cơ Lương, còn lại Dung Xuyên là tự của Cơ Tùng. Nhan Tích Ninh nâng mày, Cơ Tùng tự Dung Xuyên? Cơ Tùng Dung? Cơ Tùng Nhung!
Không được, không thể phát tán lối suy nghĩ như vậy được, hắn phải kéo khóe miệng không được cười! Nhan Tích Ninh nhéo chính mình một phen, áp chế nụ cười không hợp thời điểm.
Cơ Nam miệng cười vui vẻ nói: "Thân mình Dung Xuyên nhìn thấy so với lúc trước tốt hơn, vi huynh thật là vui mừng."
Thái tử phi tươi cười toả nắng: "Đúng vậy, Tam Hoàng đệ trước đây cơ thể không khoẻ, Thái tử lo lắng trùng trùng. Hiện giờ thấy Hoàng đệ khôi phục, Thái tử cũng có thể yên tâm."
Cơ Nam ôn thanh nói: "Chỗ vi huynh có một gốc sâm hoang dã năm trăm năm, chốc nữa sẽ cho người đưa tới. Thân thể đệ mới vừa khôi phục, cần chú ý nghỉ ngơi."
Cơ Tùng thần sắc như thường, y chắp tay: "Tạ ơn Hoàng huynh."
Nhan Tích Ninh đứng ở sau xe lăn giả chết, chỉ hy vọng các Hoàng tử hàn huyên chấm dứt thì nhanh rời đi. Nhưng sự tình không như ý hắn, chỉ thấy Thái tử phi mỹ mạo như hoa: "Vị này là Dung Vương phi đi?"
Nhan Tích Ninh trong lòng thở dài, xem, tới rồi!
Hắn vừa định hành lễ, Thái tử phi liền tiến lên nâng tay hắn: "Người một nhà không cần đa lễ."
Dừng một chút Thái tử phi thân thiết nói: "Dung Vương phi nhập phủ đã mấy tháng, đã quen chưa?"
Nhan Tích Ninh cả người nổi da gà đầy đất, hắn chịu không nổi cách nói chuyện nho nhã này, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn còn không thể trốn. Vì thế hắn chỉ có thể mỉm cười nói: "Tạ ơn Thái tử phi quan tâm, ta ở Vương phủ hết thảy đều tốt."
Thái tử phi tươi cười càng chói mắt: "Vậy liền tốt. Đúng rồi, lần này xuân săn Nhan thượng thư cũng đến đây, ngươi có muốn đi gặp người nhà một chút hay không?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Chắc chắn là muốn gặp, nhưng thân thể Vương gia không tiện, ta còn muốn ở lại bên người Vương gia chăm sóc."
Cơ Tùng không nhanh không chậm: "Tạ ơn Thái tử phi quan tâm A Ninh. A Ninh lần đầu tham gia xuân săn, có chỗ nào không phải còn thỉnh Hoàng huynh Hoàng tẩu thông cảm nhiều hơn."
Nhan Tích Ninh thầm nghĩ cho Cơ Tùng một cái điểm tán, không hổ là người từng trải, mở miệng liền ngăn chặn miệng nhóm người này.
Hàn huyên một lúc, trước khi mọi người chuẩn bị tản ra, một đạo thanh âm trong sáng từ bên cạnh truyền tới: "Là A Ninh sao?"
Nhan Tích Ninh quay đầu, chỉ thấy một vị thanh niên quần áo thư sinh bước nhanh hướng về phía mà đến. Linh hồn bát quái của hắn nhất thời hừng hực cháy lên, hắn chế nhạo nhìn Cơ Tùng liếc mắt một cái: Mau! Bạch nguyệt quang của ngươi đến đây!
Người tới không phải ai khác, mà là con trai trưởng của Hộ bộ Thượng thư Nhan Bá Dung - Nhan Tử Việt, cũng là vị đại ca tiện nghi của nguyên chủ, là người Cơ Tùng cầu mà không được trong truyền thuyết.
Hiện trường cẩu huyết bùng nổ như vậy, hắn rốt cuộc có thể tự mắt nhìn thấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT