Editor: Yang1002

Ngoài phòng tiếng ếch và ve sầu liên tục kêu vang, bên trong lại im lặng đến tiếng một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được, Cơ Tùng ngồi trên xe lăn, Diệp Lâm Phong đang thi châm cho y.

Diệp Lâm Phong nhẹ nhàng chuyển động ngân châm trên đỉnh đầu Cơ Tùng, ông mới vừa bị đánh thức từ trong giấc ngủ, thanh âm có chút khàn khàn: "Gần đây nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần nghĩ nhiều không cần sầu lo. Dùng Hắc Quỷ Tán nhiều ít gì cũng sẽ có chút di chứng, bất quá không phải rất nghiêm trọng, từ từ sẽ tốt hơn."

Mới vừa nãy thị vệ vội vã tới tìm ông, nói Cơ Tùng phát chứng cuồng loạn rồi, ông sợ tới mức ngay cả giày cũng chưa mang liền xách theo hòm thuốc vội chạy tới Văn Chương Uyển. Cũng may trời nóng, đạp chân trần trên mặt đất cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng bầu không khí ngưng trệ trong phòng làm cho ông có chút buồn bực: "Các ngươi...... lại cãi nhau rồi?"

Diệp Lâm Phong không hôn phối, đời này cũng không chuẩn bị cưới vợ sinh con. Nhưng lại gặp qua không ít vợ chồng trước đó ngọt ngào sau này mâu thuẫn xung đột không ngừng, nhìn thấy phản ứng của Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh, Diệp Lâm Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gãi gãi hai má: "Không nên gấp gáp, có khúc mắc gì hai người ngồi xuống hảo hảo tâm sự, nói ra là tốt rồi."

Cơ Tùng không đáp lại, ánh mắt y phức tạp nhìn về phía Nhan Tích Ninh. Nhan Tích Ninh ngồi ở ghế bên cạnh, hắn cúi đầu hai tay đặt ở trước người, như là đứa nhỏ đã làm sai chuyện.

Cơ Tùng há mồm: "A Ninh, lời ngươi mới vừa nói, là có ý gì?"

Kỳ thật sau khi nói ra, Nhan Tích Ninh liền cảm thấy chính mình quá xúc động. Hắn cảm thấy hiện tại mình không nên nói ra bí mật, huống chi lúc ấy còn có Nghiêm Kha ở đó. Nhưng nói cũng đã nói ra rồi, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói tiếp.

Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên, hắn chậm rãi nói từng chữ một: "Ta không phải Nhan Tức Ninh mà ngươi biết kia, ta là một u hồn đến từ dị giới, tên của ta là Nhan Tích Ninh."

Khoé miệng Diệp Lâm Phong trừu trừu, ông yên lặng mở hòm thuốc cầm ba cái ngân châm đi đến bên cạnh Nhan Tích Ninh: "Tình huống gì đây? Dung Xuyên dùng Hắc Quỷ Tán thần chí hoảng hốt còn chưa tính, sao Tích Ninh cũng như vậy."

Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nói: "Tức của nguyên chủ, là "Tức sự ninh nhân", Tích của ta, là Tích trong quý trọng, trân tích. Tuy rằng tên của chúng ta nghe có chút giống nhau, nhưng chúng ta là hai người khác biệt."

Lời còn chưa dứt, Nhan Tích Ninh cảm giác trên trán truyền đến nỗi đau đớn rất nhỏ. Diệp Lâm Phong đã nhanh chóng đâm ba châm lên trên trán hắn, thoáng ve ngân châm vào trong huyệt vị vài cái, Diệp Lâm Phong rút châm ra.

Diệp Lâm Phong nhướng mày: "Di?" Nếu là chứng cuồng loạn, ba châm này đi xuống sẽ có máu đen bị vài trừ ra, trên trán Tích Ninh lại sạch sẽ. Chẳng lẽ...... không phải chứng cuồng loạn?

Nhan Tích Ninh một tiếng trống làm dậy tinh thần, ngữ khí kiên định: "Phụ thân ta không phải Nhan Bá Dung, ông tên là Nhan Kiến Quân, mẫu thân ta cũng không phải Mạn Nương, tên nàng là Cố Hiểu Hồng. Ta sinh ra trong một gia đình bình thường ở thế giới kia, ta đã học tập công tác ở nơi nào, ta đều có thể nói hết tất cả tên trường học cho ngươi, cũng có thể nói cho ngươi ta chỗ ta làm công đi làm, hiện tại thần trí ta rất rõ ràng, ta không có chứng cuồng loạn, không có hồ ngôn loạn ngữ."

"Đời trước nguyên nhân ta tử vong là thức đêm tăng ca mà đột tử, khi chết mới hai mươi lăm tuổi. Ta không phải tư sinh tử của Hộ bộ Thượng thư mà ngươi biết, ta cùng hắn là hai người hoàn toàn bất đồng."

Diệp Lâm Phong kinh ngạc: "Phụ thân?"

Ở Sở Liêu có một nhóm người tin vào quỷ thần. Gặp được chuyện gì, bọn họ sẽ đi cầu thần bái phật. Dân gian cũng sẽ có một ít bà cốt, nghe nói bọn họ có thể thông quỷ thần, để cho người chết đối thoại với người sống m. Người chết bám vào trên thân người sống, cái này kêu là phụ thân.

Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Có thể nói như vậy. Tuy rằng ta cũng không biết vì sao lại đến Sở Liêu, nhưng khi ta tỉnh lại, cũng đã ở trong thân thể này."

Nói tới đây, Nhan Tích Ninh suy sụp dựa vào ghế tựa. Hắn rốt cuộc cũng không cần che che lấp lấp, về phần kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, mặc cho số phận đi.

Diệp Lâm Phong đặt tay lên mạch đập của Nhan Tích Ninh, mạch đập vững vàng khỏe mạnh, vô luận là xem bao lâu, đây đều là một bộ thân thể không tồi m. Diệp Lâm Phong có chút chần chờ: "Tích Ninh a, nếu ngươi nói ngươi tới từ dị giới, vậy Tức Ninh của thân thể này đi nơi nào?"

Nhan Tích Ninh cười khổ nói: "Ta nghĩ nguyên chủ hẳn là đã mất. Ngày mà ta tiếp nhận thân thể này, cơ thể này đang nằm ở dưới tàng cây long não, ta nghĩ nguyên chủ đã treo cổ chính mình."

Chiếm thân thể nguyên chủ thời gian dài như vậy, trừ bỏ lúc đối mặt với người Nhan gia, thân thể xuất hiện cảm xúc không thể khống chế, thời điểm khác hắn dùng thật sự thuận tay. Nếu nguyên chủ còn ở, nhiều ít gì Nhan Tích Ninh cũng sẽ có chút cảm giác.

Ánh mắt Diệp Lâm Phong hơi hơi sáng lên, ông nhìn Nhan Tích Ninh từ trên xuống dưới rồi nói hai chữ: "Thú vị......" Thân là y giả, ông có bản năng là hứng thú với nghi nan tạp chứng.

Nhưng Cơ Tùng lại không cảm thấy đây là chuyện thú vị, y chỉ cảm thấy việc này rất ly kỳ. Nếu người khác nói chuyện này với y, y nhiều nhất cười cười rồi quăng ra sau đầu, nhưng mà người nói lời này là A Ninh, y không có cách nào không tin.

Nhan Tích Ninh cười khổ nhìn về phía Cơ Tùng: "Trước đây ngươi một mực hỏi ta, từ nơi nào học được nhiều cách nấu ăn như vậy, lại là từ nơi nào học được thuật tính tinh diệu như thế. Ở thế giới ban đầu của ta, mấy thứ này cũng không ngạc nhiên. Ở thế giới kia kia của ta, trẻ con sáu tuổi sẽ đi học vỡ lòng, chi dù là người thường, cũng sẽ nhận được giáo dục."

Ánh sáng trong mắt Cơ Tùng dần dần tắt, lời nói của A Ninh chọt đúng vào tâm khảm y. Trước đây y cũng có nghi hoặc, A Ninh bị Nhan Bá Dung nuôi ở thôn trang, hắn từ đâu mà học được thuật tính tinh diệu như vậy? Phải biết rằng Nhan Tức Ninh ở Quốc Tử Giám nổi tiếng là kẻ học sinh kém, thành tích thuật tính của hắn phi thường không xong, mỗi lần phu tử Quốc Tử Giám nhìn đến hắn đều đau đầu.

Mà A Ninh lại có thể tranh cao thấp với đại sư thuật tính nổi tiếng Ô Chu của Liêu Hạ ở yến hội, tính từ luac hắn rời Quốc Tử Giám đến nhập Vương phủ, cũng chỉ có mấy tháng ngắn ngủi. Nếu không phải có cao nhân chỉ điểm hoặc là có kỳ ngộ khác, làm sao hắn có loại thực lực này?

Nói tiếp t cũng từng gặp qua nguyên chủ một lần, ngày đại hôn, y và nguyên chủ gặp nhau lần đầu. Tuy rằng nguyên chủ có ý đồ xốc thảm trên đùi y lên, nhưng trong cặp mắt kia tràn đầy sự sợ hãi cùng nhát gan.

Còn lần đầu tiên A Ninh đến trước mặt mình trước mặt mình, Cơ Tùng liền cảm nhận được hắn cùng lúc trước không giống nhau. Hắn tự tin hơn, cũng sáng sủa hơn. Nhưng trước đó Cơ Tùng cũng không hiểu rõ về Nhan Tức Ninh, bởi vậy mới không để chuyện này ở trong lòng.

Sau khi hiểu rõ A Ninh, Cơ Tùng ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được Bạch Đào nói về A Ninh, Bạch Đào nói thiếu gia của hiện tại cùng lúc ở Nhan phủ khác nhau một trời một vực, cảm giác như là hai người......

Từng manh mối cùng chỉ thẳng chỉ vào một kết luận cuối cùng: A Ninh thật sự là người đến từ dị giới.

Đầu Cơ Tùng như bị gậy gõ mạnh một cái, hai tai y vang lên tiếng nổ bén nhọn. Một loại khủng hoảng khó hiểu quanh quẩn trong lòng y, nguyên lai trong lòng A Ninh của y cất giấu bí mật lớn như vậy. Y rốt cuộc hiểu được mấy ngày nay vì sao A Ninh sẽ tránh né y, chính như A Ninh nói vậy, giữa bọn họ cách một mạng người.

Nói thật, y không thèm để ý A Ninh trước mắt có phải u hồn hay không, y xác định người mình thích đích thực chính là A Ninh ôn nhu yêu cười trước mắt này, mà không phải Nhan Tức Ninh nhát gan trước đó.

Hốc mắt Cơ Tùng phiếm hồng: "Cho nên A Ninh, ngươi là bởi vì Nhan Tức Ninh nên mới không tiếp nhận ta sao?"

A Ninh thiện lương như vậy, sau khi hắn chiếm thân thể của nguyên chủ vẫn đối xử tử tế Bạch Đào. Mà chính mình lại làm hại nguyên chủ tự sát...... Cơ Tùng cảm giác trong lòng trào ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo này quét qua lòng y thổi về hướng tứ chi. Rõ ràng là tam phục thiên, y lại cảm thấy được trong phòng rét lạnh dị thường.

Nhan Tích Ninh lắc lắc đầu: "Không phải, không phải vì nguyên nhân này." Người giãy giụa trong nghịch cảnh rất nhiều, hắn cũng từng có lúc thống khổ, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ đi lên tuyệt lộ. Nguyên chủ tự sát là do rất nhiều nguyên nhân dẫn tới, nhưng khẳng định không có quan hệ với, y chưa từng làm qua chuyện có lỗi với nguyên chủ, sao lại có thể bởi vì nguyên chủ mà cự tuyệt Cơ Tùng?

Hắn hít sâu một hơi: "Ta là một người rất nghiêm túc về mặt cảm tình, ta cảm thấy hai người yêu nhau quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành khẩn. Nếu ta vĩnh viễn mang thân phận Nhan Tức Ninh, ta mãi mãi không có biện pháp làm bản thân chân chính. Nếu bầu bạn của ta ngay cả ta là ai, ta đến từ phương nào, ta muốn cái gì cũng không biết, làm sao chúng ta có thể ở cùng một chỗ?"

Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nhìn về phía Cơ Tùng: "Trước ngày hôm nay, ta một mực trốn tránh. Ta cảm thấy chưa tới thời điểm, không thể nói tình huống thực tế của mình cho ngươi."

Cơ Tùng căng chặt thân hình, y nghiêm nghị nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Vì sao?"

Nhan Tích Ninh cười khổ một tiếng: "Ta biết rõ người đối với ngoại tộc có bao nhiêu bài xích. Sở Liêu cùng Liêu Hạ bởi vì văn hóa cùng chủng tộc bất đồng mà khai chiến, người bình thường cũng sẽ bởi vì một số người thân thể có chỗ thiếu hụt mà cười nhạo bài xích bọn họ. Mà ta, ta cùng người chung quanh không giống nhau......"

Trong lòng Cơ Tùng đau buốt, khó trách lúc nãy A Ninh hỏi y, nếu biết chính mình chính là một u hồn đến từ dị giới, y có thể sẽ đem hắn ra ngoài thiêu hay không. Nếu tình huống của A Ninh bị những người khác biết, thứ chờ hắn nhất định là tra tấn vô tận cùng đau đớn. Nếu đổi vị trí với hắn, Cơ Tùng cũng chỉ biết càng thêm cẩn thận hơn so với A Ninh.

Nhan Tích Ninh than nhẹ một tiếng: "Dung Xuyên, trước đây ta quả thật không thương ngươi. Ngươi là Vương gia cao cao tại thượng, mà ta chỉ là một con cá mặn muốn nằm yên, ngươi cho ta một khối đất, để cho ta có thể sống yên ổn qua ngày, ta liền vô cùng cảm kích."

Ánh mắt Cơ Tùng một mảnh ảm đạm, tâm y nặng nề rơi xuống. Nhưng mà lời nói sau đó của Nhan Tích Ninh làm cho y dấy lên hy vọng, Nhan Tích Ninh cười khổ nói: "Nhưng mà người luôn có lòng lam, có vật chất thì muốn có tinh thần. Nhưng lời ngươi nói với ta trước kia, để cho ta thấy được một loại khả năng khác."

"Đời trước vì trả nợ mua nhà mà cố gắng làm công, kết quả còn trẻ tuổi đã mệt chết chính mình. Ta không có cơ hội thành gia lập nghiệp, cũng không có cơ hội có được hạnh phúc của chính mình. Sau khi tới Sở Liêu, ta gặp ngươi, trong lòng nhiều hơn một ý niệm —— có lẽ ta cũng có thể có được hạnh phúc của bản thân?"

"Cành tiếp xúc với ngươi, ta lại càng cảm thấy ngươi rất tốt, nhưng là loại tốt này không phải là thứ ta muốn. Thứ ta muốn chính là một người bạn đời tâm ý tương thông với mình, ở trước mặt hắn, ta có thể là bản thân không kiêng nể gì. Nhưng ta ngay cả chính mình là ai cũng chưa thể nào thẳng thắn, làm sao có thể giả bộ như không có việc gì lừa gạt ngươi?"

Cơ Tùng nhạy bén bắt được ý tứ đằng sau lời Nhan Tích Ninh: "Nhưng A Ninh, hiện tại ngươi đã nói cho ta biết."

Cơ Tùng nghiêm mặt nói: "Có lẽ trước đây ta không biết ngươi, nhưng sau hôm nay, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể thổ lộ hết mọi bí mật trong lòng cho ta. Ngươi không phải một mình, bên cạnh ngươi còn có ta. Có lẽ bây giờ ngươi còn chưa tiếp nhận ta, nhưng có thể thử tin tưởng ta."

Tảng đá trong lòng Nhan Tích Ninh ầm ầm rơi xuống đất, trái tim hắn không hề rầu rĩ sinh đau mà là nảy ra một niềm vui sướng nho nhỏ: "Ngươi không chê ta là người đến từ dị giới sao?"

Cơ Tùng thao tác xe lăn tới trước mặt Nhan Tích Ninh, y nhìn sâu vào hai mắt Nhan Tích Ninh: "Ta cảm kích ngươi tới bên cạnh ta, ta rất hối hận không thể đúng lúc phát hiện cảm xúc của ngươi, không thể đúng lúc nghe suy nghĩ thật lòng của ngươi. Thực xin lỗi a, rõ ràng ngươi là Vương phi của ta, hôm nay ta lại mới hiểu biết ngươi."

Hốc mắt Nhan Tích Ninh đỏ lên một chút: "Dung Xuyên, cám ơn ngươi."

Sau khi tới Sở Liêu, kỳ thật hắn rất sợ hãi, hắn như một con ngọc trai, cẩn thận khoá mình bên trong lớp vỏ. Hắn sợ người khác phát hiện ra hắn khác thường, coi hắn như ngoại tộc tha ra ngoài thiêu chết, hắn sợ ngày lành thật vất vả mới tới trong khoảnh khắc liền hóa thành bọt nước.

Hiện tại hắn không cần sợ, trên thế giới này hắn không chỉ có một mình. Có một người, y biết lai lịch của mình cũng đối tốt với mình.

Cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay, nước mắt của Nhan Tích Ninh rốt cuộc cũng tràn mi. Đến cuối cùng hắn không chỉ có một mình, có thể mở rộng cửa lòng tự do tự tại làm người, có thể theo đuổi hạnh phúc của mình...... Thật tốt.

Diệp Lâm Phong không biết từ khi nào đã rời khỏi phòng ngủ, ông để không gian lại cho hai người bọn họ. Đêm đã khuya, nhưng hai người trong phòng lại không chút buồn ngủ, bọn họ nằm trên hai chiếc giường thiên mã hành không mà trò chuyện.

Đây là một loại cảm giác rất mới mẻ, Nhan Tích Ninh chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn có thể giới thiệu về cuộc sống ở thế giới hắn từng trải qua với một người của thế giới khác. Cơ Tùng là một người lắng nghe rất tốt, nghe được nội dung mà mình cảm thấy hứng thú, y còn có thể hỏi một câu.

Làm một người hiện đại, Nhan Tích Ninh cảm giác khoảng thời gian hắn ở hiện đại cơ bản đều là học tập, bởi vậy hắn có ấn tượng cực kỳ sâu đậm với thời học sinh: "Ở thời đại kia của ta, vật chất phong phú khoa học kỹ thuật phát đạt, cho dù là người thường cũng có quyền lợi tiếp thu giáo dục."

"Liền lấy ta làm ví dụ, ta bốn tuổi đã phải đi nhà trẻ trên trấn, học ba năm nhà trẻ sau đó lên tiểu học. Sáu năm tiểu học, ba năm sơ trung, ba năm trung học, bốn năm đại học...... Đúng rồi, đề gà thỏ chung lồng mà lần trước Thái phó đưa ra, chính là nội dung toán tiểu học."

Cơ Tùng líu lưỡi: "Vậy mà phải học thời gian dài như vậy!" Y tính toán một chút, thời gian A Ninh học ở trường thế nhưng lại tốn đến mười chín năm. Khó trách hắn có thể thoải mái giải ra đề toán khó khăn như vậy.

Hơn nữa tốt nghiệp tiểu học ở Sở Liêu tương đương với học trò nhỏ, tốt nghiệp sơ trung chính là tú tài, tốt nghiệp trung học đã là cử nhân. A Ninh nói hắn còn học đại học, vậy chẳng phải là...... Trạng Nguyên?

Ý thức được điểm ấy Cơ Tùng cực kỳ kiêu ngạo: "Nguyên lai A Ninh nhà ta là Trạng Nguyên lang."

Y rất may mắn, may mắn khi A Ninh tới Sở Liêu đã vào Vương phủ, nếu hắn lưu lạc bên ngoài tham gia khoa cử, y sẽ không gặp được hắn cũng không thể bảo hộ hắn dưới cánh chim.

Nhan Tích Ninh cười khúc khích: "Một lần khoa cử chỉ có một Trạng Nguyên, mà hiện đại có rất nhiều sinh viên. Ta cảm thấy lấy học thức của ta, không làm được Trạng Nguyên đâu."

Trong lòng Cơ Tùng lại kinh ngạc: "Rất nhiều sinh viên?"

Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy, trên đại học còn có thạc sĩ - tiến sĩ, mỗi một năm đều sẽ có vô số nhân sĩ có học thức tiến vào các ngành nghề trong xã hội."

Đồng tử Cơ Tùng co rụt lại, y cảm thán: "Thật sự là một thế giới rất tuyệt." Y biết rõ sức mạnh của học thức, nếu một vương triều có rất nhiều nhân sĩ có trí thức, bọn họ sẽ toả sáng ở các ngành nghề khác nhau.

Nếu có một ngày, Sở Liêu cũng có thể biến thành vương triều như vậy, thật là tốt biết bao? Trong giọng Cơ Tùng chất chứa một tia hâm mộ: "Vậy cuộc sống của dân chúng ở hiện đại, hẳn là rất hạnh phúc đi."

Nhan Tích Ninh lên tiếng: "Đúng vậy, ít nhất không lo cơm áo. Bất quá cuộc sống của người thường vẫn có áp lực rất lớn, mọi người phải cố gắng làm việc, mới có thể kiếm tiền sinh hoạt." Sợ Cơ Tùng không hiểu, hắn bổ sung: "Tiền là một loài tiền giấy ở hiện đại, chính là tờ giấy lớn cỡ bàn tay."

Cơ Tùng tự hỏi một lát liền hỏi: "Ngân phiếu?"

Nhan Tích Ninh nói: "Đồng dạng với ngân phiếu, nhưng có hạn mức rất nhỏ. Tuy rằng cũng có thực kim bạc trắng, nhưng vàng bạc trong tay dân chúng cũng không tính là nhiều." Ngoại trừ những người biết đầu tư, dân chúng chỉ biết mua chút đồ trang sức. Mục tiêu chủ yếu của mọi người vẫn là kiếm tiền, có tiền mới có thể sống tốt.

Cơ Tùng hiểu rõ: "Xem ra người ở thời đại nào cũng sống không dễ dàng. Bất quá có thể cơm no áo ấm, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, quân vương của các ngươi đã cực kỳ lợi hại."

Vấn đề này laj làm cho Nhan Tích Ninh không thể trả lời, hắn không biết nên giải thích như thế nào với Cơ Tùng vì sao hiện đại không có quân vương. Cũng may đa số lực chú ý của Cơ Tùng ở trên người Nhan Tích Ninh: "A Ninh, nói với ta một ít chuyện về người trước đây đi. Ngươi đột nhiên tới Sở Liêu, hẳn song thân trong nhà rất lo lắng đi."

Nghe vậy ánh mắt Nhan Tích Ninh ảm đạm xuống: "Lúc năm nhất, thân thể ba ba ta không thoải mái, đi bệnh viện kiểm tra rồi mới phát hiện là ung thư thực quản. Ung thư là một loại bệnh nan y, không có thuốc đặc hiệu, chỉ có thể thông qua trị liệu kéo dài sự sống."

Trong lòng Cơ Tùng có dự cảm không hề tốt: "Vậy...... bá phụ đại nhân có khỏe không?"

Nhan Tích Ninh tiếc nuối lắc lắc đầu: "Không có, từ khi có kết quả đến khi ba ba rời đi, thời gian cũng chỉ hơn một năm." Trong một năm kia, nhà bọn họ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cơ Tùng đau lòng nói: "Nén bi thương." Y hiểu rõ nỗi đau mất đi, nếu đứa trẻ trong gia đình bình thường không có phụ thân, ngày tháng của cô nhi quả phụ sẽ trở nên phi thường gian nan. Không biết A Ninh cùng mẫu thân hắn vượt qua những năm tháng thống khổ ấy như thế nào, nhất định rất gian nan.

Nhan Tích Ninh xả ra một nụ cười trấn an: "Không sao, sự tình đã qua rồi. Sau khi ba ba đi rồi, ta cũng không còn người nhà, tự nhiên cũng không có vướng bận."

Cơ Tùng sửng sốt một chút: "Sao vậy? Bá mẫu đại nhân đâu?" A Ninh nói tình cảm của ba mẹ hắn phi thường tốt, chẳng lẽ sau này mẫu thân A Ninh lại tái giá?

Ánh mắt Nhan Tích Ninh thống khổ, hô hấp ồ ồ hơn vài phần: "Sau khi ba ba sinh bệnh cần phải trị liệu bằng hoá chất, trị liệu bằng hoá chất cần rất nhiều tiền, mụ mụ bán đi nhà trong thành phố, vì thế một nhà chúng ta chỉ có thể chuyển đến nông thôn. Lúc ba ba trị liệu lần thứ năm, mẹ ta đi bệnh viện thăm ông ấy, trên đường về nhà gặp trời mưa to, mẹ ta xảy ra tai nạn xe cộ......"

Đây là nỗi đau mà Nhan Tích Ninh không muốn nhớ lại, hắn vĩnh viễn nhớ rõ vẻ mặt của trưởng bối trong nhà dầm mưa đến trường hắn. Lời bọn họ nói hắn cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ ngay lúc đó bản thân như bị choáng váng, cả người ngốc lăng, trong đầu chỉ có một câu: không còn mẹ nữa rồi.

Mẹ của hắn vì tiết kiệm tiền xe giao thông công cộng, sau khi tới bệnh viện thăm ba ba xong liền kiên trì đạp xe từ trong thành phố về nhà. Kết quả nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ, lúc được người phát hiện đã sớm không còn hô hấp, mà kẻ lái xe gây chuyện lại thừa dịp mưa to bỏ trốn mất dạng......

Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy: "Ta không thể nhìn thấy mụ mụ một lần cuối cùng, bọn họ ngăn cản ta, nói ta nhìn rồi sẽ có bóng ma." Hắn không dám nghĩ dáng vẻ cuối cùng của mẹ đã thành dạng gì, hắn chỉ có thể chắp vá về câu chuyện tàn nhẫn này từ trong lời nói của một vài thân thích.

Nhan Tích Ninh nhớ rõ trên mạng có một câu hỏi, là trơ mắt nhìn thấy trưởng bối chờ chết khó chịu hơn, hay là trưởng bối đột nhiên ly thế khó chịu hơn? Lúc nhìn thấy câu hỏi này, hắn muốn cười, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra.

Vô luận song thân dùng bất kỳ một loại phương pháp nào rời đi, đối với đứa con mà nói đều là nỗi đau không thể đụng vào.

Giọng Nhan Tích Ninh khàn khàn: "Mẹ ta xinh đẹp đáng yêu, nàng có một chiếc váy liền màu đỏ, mỗi lần mặc chiếc váy kia đều đẹp hơn cả cô nương trong thôn. Nhưng khi nàng đi, ngay cả váy cũng không thể mặc."

Người gây ra họa bỏ trốn mất dạng, thẳng đến trước khi Nhan Tích Ninh đột tử, hắn cũng không biết ai đã đâm chết nàng.

"Sau khi chôn cất mẹ xong, tinh thần của ba ba liền suy sụp, không đến mấy tháng sau, ba ba cũng đi theo nàng. Ta biết là ông nhớ mẹ, cảm tình của hai bọn họ tốt như vậy, thiếu một người, người còn sống cũng là thống khổ."

Chỉ là hai bọn họ để mình lại, từ nay về sau mình trở thành một cô nhi không nơi nương tựa, thủ một ngôi nhà cũ rách nát cùng một đống nợ bên ngoài.

Lòng Cơ Tùng đau đớn, y không nghĩ tới A Ninh vân đạm phong khinh lại trải qua quá khứ bi thảm như vậy. Y giãy giụa từ trên giường đứng lên, sau đó ngồi lên xe lăn tới bên giường Nhan Tích Ninh.

Nhan Tích Ninh lẳng lặng nằm nghiêng tựa đầu lên gối, hốc mắt hắn đã đỏ ứng. Cơ Tùng giơ tay sờ sờ mặt hắn: "Thực xin lỗi, ta không biết......"

Nhan Tích Ninh lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn: "Sự tình đã qua đi nhiều năm như vậy, hai bọn họ sớm gặp lại nhau trên trời, nói không chừng đã sớm chuyển thế đầu thai. Nếu không sao ta chưa một lần mơ thất bọn họ?"

Cơ Tùng không biết nên an ủi Vương phi của y như thế nào, y chỉ có thể cầm lấy ngón tay Nhan Tích Ninh: "A Ninh, ngươi chịu khổ rồi." Nếu đổi thành những người khác ở trong lúc thiếu niên không còn cha mẹ, khẳng định sẽ bỏ bê đèn sách. Mà A Ninh lại học xong trung học còn thi đậu đại học, trong đó có bao nhiêu khổ, Cơ Tùng không dám nghĩ.

Nhan Tích Ninh khụt khịt: "Từ nhỏ ba ba ta đã nói, ta là tiểu nam tử hán trong nhà, không thể bị khó khăn đánh gục. Ta là kết tinh tình yêu của bọn họ, vô luận tương lai ta ở nơi nào, bọn họ đều là hậu thuẫn kiên cường của ta."

Tuy rằng hắn còn chưa kịp trưởng thành, hậu thuẫn của hắn liền sụp. Nhưng tình yêu của ba mẹ dành cho hắn chống đỡ hắn một đường tiến tới, để cho hắn ở thời khắc thống khổ nhất cũng không buông tha bản thân.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn rất cố gắng, làm việc đến khiến bản thân đột tử. Bất quá ông trời đối với hắn không tệ, để cho hắn có thể làm lại một lần. Lúc này hắn muốn bù đắp hết mọi nuối tiếc của đời trước.

Cơ Tùng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Nhan Tích Ninh: "Bá phụ bá mẫu ở trên trời có linh, nhất định hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."

Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy, ba ba tới lúc cuối cùng đã không thể đứng lên nổi, ông nói sau khi ông đi rồi trên đời chỉ còn lại một mình ta. Ông hy vọng ta có thể khỏe mạnh vui vẻ."

Nghĩ đến đây, Nhan Tích Ninh đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, dáng vẻ ngươi ngồi trên xe lăn, giống như đúc dáng vẻ ba ba ta tựa vào xe lăn."

Cơ Tùng:......

Khi đó y khí huyết không đủ sắc mặt tiều tụy, bộ dáng nhất định khó xem. Mà Nhan Tích Ninh cũng không ghét bỏ y, còn đút chè đậu đỏ trần bì cho y ăn. Nguyên lai khi đó A Ninh thấy được hình bóng phụ thân ở trên người y sao?

Trong nhất thời tâm tình Cơ Tùng phức tạp, không biết nên khóc hay nên cười.

Y từng căm hận vận mệnh của mình vô số lần, mỗi một lần đều cảm thấy không thể đứng thẳng là chuyện thảm khốc nhất trên đời. Nhưng so với A Ninh, y phát hiện chính mình rất may mắn. Ít nhất Bình Viễn Đế còn sống, còn có thể quan tâm y. Y còn có một đám huynh đệ đi theo, không phải lẻ loi một mình. Y còn có chỗ dung thân, cũng có đủ tiền bạc, không cần bôn ba vì cuộc sống.

Quan trọng nhất là, bởi vậy y mới gặp được A Ninh.

Người xưa quả thật không lừa người, đúng thật là phúc họa tương y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play