Editor: Yang1002

Nhìn thấy ngón chân Cơ Tùng cử động, trong mắt Nghiêm Kha ứa ra nước mắt, hắn lớn tiếng khụt khịt. Diệp Lâm Phong liếc hắn một cái: "Nghẹn, đừng làm cho nước mắt nước mũi của ngươi dính vào miệng vết thương."

Nghiêm Kha vội vàng ngẩng đầu ý đồ nghẹn nước mắt vào trong, ngày hôm qua Diệp thần y nói với hắn, lúc phẫu thuật cho chủ tử, bộ vị nào trên thân thể hắn cũng không thể va chạm vào miệng vết thương của chủ tử. Thần y nói trên người có rất nhiều đồ vật bẩn, nếu chạm vào miệng vết thương, thời gian miệng vết thương khôi phục cũng chậm.

Chủ tử thật vất vả mới có hôm nay, như thế nào có thể bởi vì chính mình ảnh hưởng y khang phục đâu?

Nghiêm Kha đỏ cả hốc mắt lên, Cơ Tùng có chút không đành lòng: "Ta không sao, không cần lo lắng cho ta."

Diệp Lâm Phong lạnh nhạt nói: "Ngươi đương nhiên không có việc gì, ngươi chỉ cần nằm úp sấp là được. Có việc chính là lão phu, lão phu phải vội suốt một ngày."

May vá thần kinh là một việc tinh vi, trong thời gian này Diệp Lâm Phong dùng thỏ để luyện tập. Căn cứ kinh nghiệm tích lũy được gần đây, ông cảm thấy thời gian giải phẫu phải kéo dài đến giờ Tuất. Trong khoảng thời gian này, ba người bọn họ không thể rời khỏi mật thất, tự nhiên cũng không thể ăn uống.

So sánh ra, Cơ Tùng là nhẹ nhàng nhất trong ba người, mệt nhất tự nhiên là Diệp Lâm Phong. Trong tay Diệp Lâm Phong nắm chính là kinh mạch của Cơ Tùng, thoáng sai lệch một chút, liền quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau của Cơ Tùng. Mỗi khi khâu một sợi thần kinh lại, thần kinh Diệp Lâm Phong liền căng chặt tới cực điểm.

Nghe được hai người Nghiêm Kha cùng Cơ Tùng cổ vũ cho nhau, ông tức lại không có chỗ phát: "Sao không ai lo lắng cho lão phu? Lão phu cũng là người."

Cơ Tùng chắp tay: "Vất vả thần y." Việc Diệp Lâm Phong là cữu phụ y chỉ có y cùng Nhan Tích Ninh biết, bọn Nghiêm Kha cũng không rõ. Cũng không phải Cơ Tùng không tín nhiệm đám thị vệ này của y, mà là Diệp Lâm Phong cố ý công đạo việc này không thể truyền ra ngoài.

Diệp Lâm Phong còn muốn vui vẻ gây sức ép cho đám thị vệ của Vương phủ đâu, ông liền thích xem bọn thị vệ bị ông khi dễ đến gào khóc kêu la không có biện pháp làm gì ông. Nếu để cho bọn thị vệ biết tầng quan hệ này, ông sẽ không thể không biết xấu hổ xuống tay.

Thời gian trôi qua từng chút, kinh mạch từng cái từng được khâu lại. Đợi khi may lại phần da đã mở ra, Diệp Lâm Phong ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát. Thời gian giống như đúc thời gian mà ông tính ra, lúc này đúng là giữa giờ Tuất.

Sắc mặt Diệp Lâm Phong trắng bệch, hai chân ông đã cứng đến chết lặng. Nhưng ông vẫn nghiêm túc quấn một tầng băng gạc thật dày lên chân và trên lưng Cơ Tùng, chờ quấn băng gạc xong, ông lau lau mồ hôi trên đầu: "Sắp mệt chết lão phu. Dung Xuyên a, kinh mạch đứt của ngươi lão phu đã khâu tốt cho ngươi rồi."

Nghiêm Kha kích động không thôi: "Thần y, chủ tử của chúng ta có phải có thể đứng lên không!"

Diệp Lâm Phong thu từng khối băng gạc dính máu lại: "Làm sao dễ dàng được như vậy, thần kinh mới vừa khâu lại phi thường yếu ớt. Dung Xuyên bị thương nặng, ít nhất phải dưỡng trên nửa năm mới có thể khôi phục, hơn nữa trong lúc đó không thể lại bị thương. Ngàn vạn lần không thể vội vã đứng lên, cần phải được ta gật đầu, y mới có thể đặt chân chạm đất, đã biết chưa? Dục tốc bất đạt."

Nghiêm Kha liệt miệng: "Đã biết đã biết. Thuộc hạ nhất định sẽ trông chừng Vương gia, để y ngoan ngoãn nghe lời thần y."

Diệp Lâm Phong "Sách" một tiếng: "Ngươi a? Hay là thôi đi. Nếu ngươi có thể ngăn được chủ tử nhà ngươi mới có vấn đề, việc này ta quay đầu nói lại cho Tích Ninh, có hắn quản ta yên tâm."

Mới vừa làm xong giải phẫu, hai chân Cơ Tùng không thể gấp khúc, y nằm ở trên giường bị bọn thị vệ nâng ra ngoài. Lúc bọn thị vệ kích động nâng Cơ Tùng đi lên hành lang gấp khúc, Cơ Tùng đột nhiên nhớ tới sau khi gặp chuyện ở bãi săn, Vương phi của y cũng bị nâng đi giống như vậy.

Lúc ấy thần tình Nhan Tích Ninh sinh vô khả luyến, lúc ấy y không hiểu vì sao A Ninh lại lộ ra biểu tình như vậy. Hiện tại y có thể lý giải, bởi vì bị bọn thị vệ nâng đi, thật sự cảm thấy rất thẹn.

Gió đêm ấm áp thổi tới trên người, càng ngày càng tới gần Văn Chương Uyển, tâm tình Cơ Tùng trở nên đặc biệt vui mừng. Tim đập một tiếng so với một tiếng nhanh, y đã suốt một ngày không gặp Vương phi của mình, không biết A Ninh đang làm cái gì? Là đã ngủ rồi, vẫn là làm đồ ăn ngon chờ y trở về?

Lúc này bên tai y lại vang lên giọng Diệp Lâm Phong: "Đúng rồi, có chuyện nói với ngươi. Đầu tiên lão phu phải chúc mừng ngươi trọng chấn hùng phong, bất quá ngươi gần nhất phải có điểm kiềm chế, đừng đụng tới kinh mạch yếu ớt, lão phu không muốn khâu lại cho ngưoi lần thứ hai. Một câu, phải cấm dục."

Cơ Tùng:......

Biểu tình của bọn thị vệ chung quanh càng phức tạp, nguyên lai trước đây chủ tử của bọn họ...... lhông được sao? Làm khó Vương phi. (😂😂😂)

Còn chưa tới gần Văn Chương Uyển, Cơ Tùng chợt nghe được tiếng bước chân của Nhan Tích Ninh. Y cố gắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhan Tích Ninh vội vàng chạy lại đây: "Dung Xuyên, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nhan Tích Ninh hôm nay làm thuật toán cả một ngày, đừng nói, dưới sự chi phối của đề toán, hắn thành công giải thoát từ trạng thái rối rắm rồi. Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hôm nay Cơ Tùng hôn hắn, chính là bởi vì y rất khẩn trương.

Làm một người sắp tiến hành giải phẫu, Cơ Tùng cần người an ủi. Đều nói người đang chịu kích thích lớn sẽ làm ra hành động khác thường, Cơ Tùng nhất định là nghĩ thông qua việc hôn môi này giải phóng áp lực.

Nhan Tích Ninh tự thôi miên mình, hơn nữa thành công thôi miên chính mình. Nhưng khi hắn nhớ tới nụ hôn kia của Cơ Tùng, vẫn có chút mặt đỏ tai hồng tim đập nhanh, vì thế hắn không thể không làm nhiều thêm vài đề mới áp chế được tình tự khác thường.

Bọn thị vệ dừng cước bộ, Cơ Tùng thấy rõ mặt Nhan Tích Ninh. Dưới ánh nến Vương phi nhà y giống như trích tiên, làm cho y không thể rời tầm mắt. Nghĩ đến nụ hôn mềm nhẹ trước đó, nhịp tim Cơ Tùng lại nhanh hơn vài phần.

Y chưa từng nghĩ tới, có một ngày y sẽ không khống chế được chính mình, ở trước công chúng hôn môi một người. Hiện giờ hồi tưởng lại, bên tai Cơ Tùng cũng có chút nóng lên.

Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng hận không thể ôm Vương phi của y vào trong ngực. Nhưng y không thể nhúc nhích, vì thế chỉ có thể bắt buộc bản thân bình tĩnh, y ôn thanh nói: "Ta đã trở về. Thần y nói trị liệu rất thành công."

Trái tim căng chặt cả một ngày của Nhan Tích Ninh rốt cuộc cũng hạ xuống, hắn tươi cười sáng lạn: "A, thật tôat! Chúc mừng Dung Xuyên! Cám ơn thần y!" Lúc Nhan Tích Ninh cười rộ lên đặc biệt linh động, trong lòng Cơ Tùng ngứa ngáy, có cái gì đó rốt cuộc không đè được.

Nếu chính mình tạm thời không có biện pháp ôm Vương phi của mình, vậy để cho Vương phi đến ôm mình đi!

Cơ Tùng mở hai tay với Nhan Tích Ninh, ánh mắt chờ mong: "Vương phi, có thể ôm ta một chút không?"

Trong đầu Nhan Tích Ninh lại lướt qua cái hôn nhẹ sáng nay, hắn nghĩ hắn hẳn là tìm cái lý do cự tuyệt Cơ Tùng. Nhưng mà thân thể hắn lại nhanh hơn ý thức, khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã ôm Cơ Tùng trong lòng.

Tren người Cơ Tùng có vị thuốc đông y chua xót, hỗn hợp mùi huân hương ngửi vào cũng không khó ngửi. Hô hấp của Cơ Tùng cùng tiếng tim đập bị phóng đại bên tai, cùng lúc đó bên tai hắn nổi lên một tiếng tim đập khác như đánh trống reo hò, một tiếng lại một tiếng......

Đó là, tiếng tim của mình.

Hai nhịp tim kỳ dị đan vào, hô hấp hai bên cũng chậm rãi giao hòa. Ngay tại thời khắc này, nhịp tim hai người hợp lại làm một, nhịp tim cao thấp mạnh yếu bất đồng biến thành tần suất giống nhau.

Nửa người Nhan Tích Ninh ghé vào trên người Cơ Tùng, tim đập như trống sắc mặt đỏ lên máu toàn thân đều đang gia tốc. Hắn có chút mờ mịt, chỉ là một cái ôm mà thôi, như thế nào sẽ có loại phản ứng này đâu?

Vì không cho Cơ Tùng nhìn ra khác thường, Nhan Tích Ninh vỗ nhẹ nhẹ lên ngực Cơ Tùng ý đồ nói sang chuyện khác: "Đói bụng không? Ta làm canh đậu xanh thanh mát giải nhiệt."

Hắn thử đứng thẳng dậy, nhưng mà Cơ Tùng cũng không muốn buông hắn ra. Mặt Nhan Tích Ninh đỏ hơn một chút: "Tùng Tùng......"

Bên tai truyền đến tiếng của Diệp Lâm Phong: "Mới vừa nói với ngươi như thế nào? Cấm dục a."

Lúc này Cơ Tùng mới lưu luyến không rời mà buông tay, y oán niệm nhìn lại, chỉ thấy trong tay Diệp Lâm Phong bưng một cái bát rộng, một mùi hương bạc hà thanh mát truyền tới.

Diệp Lâm Phong khuấy canh đậu xanh trong bát: "Chưa từng thấy qua canh đậu xanh trong suốt như vậy, làm thế nào vậy? Xanh xanh đỏ đỏ trong này là cái gì? Còn có viên màu xanh trắng này là cái gì? Bên trong sao còn có gạo nếp?"

Nhan Tích Ninh đứng thẳng thân hình, hắn trộm liếc Cơ Tùng một cái rồi áp chế cảm xúc phức tạp: "Nga, màu xanh đỏ gọi là sợi hoa hồng, màu xanh trắng chính là đường bí đao. Loại canh đậu xanh này là làm theo vùng Tô Phủ, đem đậu xanh hầm đến nở bung rồi vớt ra, đồng thời chưng chín gạo nếp, sợi hoa hồng, đường bí đao cùng nước sôi để nguội khuấy tan, thêm mật hoặc là đường phèn, thêm một hai giọt bạc hà tạo thành."

"Canh đậu xanh sau khi làm xong đặt vào thùng băng, hiện tại ăn vào có phải đặc biệt mát lạnh hay không?"

Diệp Lâm Phong liên tục gật đầu: "Ân, nước canh thanh thấu, thanh mát giải nhiệt, mỹ vị mỹ vị." Uống một chén canh đậu xanh, mỏi mệt tiêu tán đi không ít, thời tiết nóng cũng tiêu tán hơn rất nhiều.

Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta làm một tô đặt ở trong thùng băng, tất cả mọi người đi uống một chén đi."

Nghe nói như thế bọn thị vệ hoan hô một tiếng: "Cám ơn Vương phi!" "Chỉ có Vương phi nhớ thương chúng ta."

Hai chân Cơ Tùng không thể đã bị vật nặng đè ép. Lo lắng mình ngủ không quy củ, Nhan Tích Ninh đã ở trong phòng dọn dẹp ra một khối đất dùng để đặt giường của Cơ Tùng. Giường liền an trí ở chỗ từng đặt tháp gầm, giữa tháp gấm và giường đặt một bức bình phong.

Trước đây khi ngủ ở tháp gấm, Cơ Tùng cũng không cảm thấy bình phong vướng bận. Chính là hôm nay không biết sao lại thế này, y quay đầu nhìn thấy bình phong trong lòng liền toát ra một chút tức giận không tên.

Không thể cùng ngủ với A Ninh đã rất khó chịu, vậy mà bình phong còn ở giữa bọn họ. Nhẫn cũng không thể nhẫn, Cơ Tùng vẫy tay với Nghiêm Kha: "Đem bình phong nâng ra ngoài đi."

Nghiêm Kha còn đang nhớ về canh đậu xanh trong veo, trong lòng hắn buồn bực đồng thời nghe theo lời chủ tử nhà hắn: "Vâng a. Hàn Tiến, tiến vào giúp một tay."

Lúc Nhan Tích Ninh bưng canh đậu xanh vào nhà chỉ thấy bọn Nghiêm Kha đem bình phong tới góc tường, lúc này Cơ Tùng ra mệnh lệnh: "Đem giường của ta dịch qua bên kia một chút."

Nhan Tích Ninh:......

Cảm xúc Nhan Tích Ninh cưỡng chế lại điên cuồng xông ra, hắn lại bắt đầu luống cuống. Hắn cảm thấy hắn đại khái có tật xấu gì, vì sao hiện tại muốn tới gần Cơ Tùng, lại muốn rời xa y? Chẳng lẽ trời quá nóng, khiến cho hắn nóng đến choáng váng sao?

Nếu không một lát vẫn là đi làm vài đề toán đi? Hắn cảm thấy hắn cần bình tĩnh một chút.

__________________________

Tác giả có chuyện nói:

Diệp Lâm Phong: Dịch cái gì mà dịch? Lại dịch tiếp liền biến thành giường đôi. Tách ra, nhớ rõ lời lão phu nói, cấm, dục!

Cơ Tùng: Ta chỉ nhìn, không làm cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play