: Vậy là chàng chỉ vì muốn nâng cao tu vi mới song tu với em sao?

Không lâu sau, một túi đựng linh thạch từ bên ngoài bay vào phòng, tình cờ rơi trúng đầu của bà chủ.

Một chiếc túi lớn văng ra khỏi trán của bà chủ.

Chẳng qua lúc này bà ta vội vàng giơ tay lên bịt kín túi chứa đầy linh thạch, mở ra xem, lập tức tươi cười rạng rỡ.

Nhiều linh thạch như vậy, đợt này lời to rồi!

·

Lúc này, Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường bay vút qua xà nhà.

Thẩm Thanh Đường tựa vào lòng Tần Di, bấy giờ mới dám ngẩng đầu lên, liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Tần Di, nhịn không được hỏi: "Vừa rồi chàng đã cho bao nhiêu linh thạch thế? Có phải đã cho nhiều rồi không?"

Cái túi tiền căng phồng như thế, thoạt nhìn có không ít tiền nha.

Nghe vậy, Tần Di nhìn xuống Thẩm Thanh Đường: "Ta cũng không biết, chẳng qua giá cả ở Xuân Nguyệt Lâu khá cao, cho ít quá cũng không được."

Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ chọt chọt Tần Di: "Sư tôn đường đường là quận vương, làm sao có thể quỵt nợ được chứ, ngược lại là chàng đó, khó lắm mới dành dụm được ít tiền, bây giờ lại hết sạch rồi."

Tần Di cười nói: "Em chỉ nhớ được cái này thôi sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Di, tim Thẩm Thanh Đường đập lỡ một nhịp, cậu lại vô thức cúi đầu xuống, giả chết.

Tần Di cũng không vạch trần Thẩm Thanh Đường giả bộ ngoan ngoãn, lúc này mới xoay người lại, lẳng lặng ôm Thẩm Thanh Đường, đáp xuống quán trọ nhỏ hắn đang ở.

Tần Di ở trọ mấy ngày, chủ quán trọ cũng biết mặt hắn, đang muốn tiến lên chào hỏi thì Tần Di giơ tay ra hiệu ông ấy đừng có lên tiếng.

Chủ quán trọ hiểu ý liền nhanh chóng lui xuống.

Tần Di bế Thẩm Thanh Đường lên lầu.

Thẩm Thanh Đường trong lòng vẫn đang nghĩ đến tiền – nếu là trước đây, cậu sẽ không quan tâm đến những thứ này, nhưng Cung Phất Vũ đã phái người đi đón Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam, tất cả tiền của cậu đều đã giao cho Tần Di, lỡ như lần này đã thực sự tiêu hết tiền, sau khi cha mẹ đến đây không có đủ tiền tiêu thì phải làm sao?

Tần Di cảm thấy Thẩm Thanh Đường ở trong ngực mình có vẻ mất tập trung, khi vào phòng, hắn bế Thẩm Thanh Đường đến bên giường, yên lặng ngồi xuống, đột nhiên vươn tay nắm lấy vai Thẩm Thanh Đường, để Thẩm Thanh Đường nhìn hắn.

Hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run, cuối cùng cũng nhìn lên Tần Di.

Tần Di lúc này nhướng mày, nói: "Rõ ràng là em nói muốn gặp ta, sao bây giờ lại thất thần rồi?"

Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói ra điều mà cậu lo lắng: "Chàng không biết tiết kiệm gì hết, tiêu nhiều tiền như vậy, sau này chúng ta cần tiền thì phải làm sao đây?"

Tần Di:?

"Ầm ĩ nửa ngày trời, hóa ra là vẫn còn đang tiếc tiền sao?"

Sắc mặt Thẩm Thanh Đường hơi ửng hồng, cậu yên lặng cụp mắt xuống, nhưng vẫn không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tần Di không biết Thẩm gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cảm thấy hơi buồn cười khi Thẩm Thanh Đường đột nhiên trở nên yêu tiền như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy điều đó rất đáng yêu.

Nghĩ nghĩ, Tần Di nghiêng người tới, ghé sát vào tai Thẩm Thanh Đường, cười nói: "Nếu em thật sự tiếc tiền của ta như vậy, thì cố gắng giúp ta nâng cao tu vi đi, chờ ta Kim Đan rồi nhận một vài nhiệm vụ, số tiền này không phải sẽ trở về rồi sao?

Chất giọng Tần Di khàn khàn từ tính, mang theo chút lạnh lùng uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe.

Và khi Thẩm Thanh Đường nghe thấy những lời này của Tần Di, tai cậu bất giác nóng bừng lên.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Tần Di, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngoài việc trêu chọc em ra, chàng chẳng học được gì khác nữa."

Tần Di im lặng một lúc, lặng lẽ ôm vòng eo gầy của Thẩm Thanh Đường vào lòng, sau đó giơ tay ra, lấy ra một miếng ngọc giản, nói: "Em xem cái này đi."

"Đây là gì?"

"Em xem đi sẽ biết."

Thẩm Thanh Đường nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tần Di, do dự một chút, cuối cùng cầm lấy ngọc giản Tần Di đưa cho.

Truyền linh thức vào trong ngọc giản, Thẩm Thanh Đường nghiêm túc xem nó.

Nhưng sau khi đọc vài trang ngọc giản, Thẩm Thanh Đường đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, cố gắng hạ thấp giọng nói: "Lan Đình, chàng muốn—"

"Ừm." Tần Di bình tĩnh cắt ngang lời nói của Thẩm Thanh Đường.

"Chỉ cần đạt tới Kim Đan, ta sẽ có thể nhanh chóng tẩy tủy."

"Một khi tẩy tủy thành công, ta không cần trốn tránh như vậy nữa."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Di, đôi môi mỏng của Thẩm Thanh Đường chậm rãi mím thành một đường, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Nhưng ngọc giản này cũng nói, nếu như không thành công, cuối cùng... "

"Suỵt." Tần Di cau mày ngắt lời Thẩm Thanh Đường.

"Em không thể nói điều gì tốt hơn sao?" Tần Di không vui nói.

Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Tần Di, liền biết Tần Di đang nghĩ gì, lúc này cậu trầm mặc một hồi, chậm rãi đặt ngọc giản trong lòng bàn tay xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Tần Di.

Cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt khó chịu của Tần Di dịu đi một chút.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào mắt Tần Di, dùng giọng ấm áp nói: "Trước giờ em chỉ muốn Lan Đình bình an vô sự, chàng là người cũng được, là yêu thú cũng được, là thần thú cũng được, không quan trọng lắm."

"Hơn nữa trong ngọc giản cũng nói, chỉ có cảnh giới Kim Đan mới có thể thử loại tẩy tủy này, chàng không cần vội vàng như vậy."

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Đường, nhìn ánh mắt dịu dàng trầm lặng của Thẩm Thanh Đường, Tần Di khẽ thở ra một hơi, bình tĩnh nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường.

Viết vài từ vào lòng bàn tay.

Thẩm Thanh Đường cảm nhận được mấy chữ viết của Tần Di, trong lòng khẽ giật mình

Tần Di lúc này mới buông tay ra, bình tĩnh nói: "Bây giờ em đã hiểu chưa?"

Thẩm Thanh Đường mím môi, không nói nên lời.

Ngược lại, Tần Di sau khi nói những lời này với Thẩm Thanh Đường, trong lòng có chút nhẹ nhõm, lúc này mới nói: "Bất kể ta muốn nhanh chóng thăng cấp lên Kim Đan vì điều gì thì việc thăng cấp cũng đâu phải chuyện xấu mà, đúng không?"

Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Vậy là chàng chỉ vì muốn nâng cao tu vi mới song tu với em sao?"

Tần Di sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh cười nói: "Em đoán xem."

Thẩm Thanh Đường ngoảnh mặt đi: "Em không đoán."

Tần Di ánh mắt khẽ động, lúc này ghé vào bên tai Thẩm Thanh Đường thấp giọng nói: "Không phải em thích đọc mấy cuốn thoại bản kia sao? Mấy ngày nay ta học rất tốt đó."

Thẩm Thanh Đường toàn thân cứng đờ.

"Nếu em muốn, tối nay chúng ta hãy thử một vài kiểu mới nhé?"

Thẩm Thanh Đường:...

Thẩm Thanh Đường nhịn không được muốn đẩy Tần Di ra bỏ chạy.

Nhưng mà cậu vươn tay ra, không những không đẩy ra được, mà còn bị Tần Di nắm lấy cổ tay.

Ngay lập tức, một dải ruy băng vừa lạnh vừa đàn hồi được lấy ra, trong nháy mắt đã quấn quanh cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Thẩm Thanh Đường.

Nhoáng cái đã bị trói chặt rồi...

"Em ngoan ngoãn thì ta sẽ không chơi nhiều đâu." Tần Di thấp giọng nói.

Thẩm Thanh Đường:!

Sau nửa nén hương.

Đôi mi dài mảnh của Thẩm Thanh Đường run lên, hơi thở nóng rực, cậu âm thầm oán giận không thôi.

Nói mình ngoan ngoãn thì có gì khác biệt chứ?

Không phải Tần Di muốn làm gì thì vẫn cứ làm đó sao?

Cảm nhận được sự ai oán của Thẩm Thanh Đường, Tần Di đang hôn vành tai trắng nõn của Thẩm Thanh Đường đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng đỏ mọng và mềm mại của Thẩm Thanh Đường.

"Em không vui sao?" Tần Di thấp giọng hỏi.

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đỏ thẫm vẫn chưa hết gợn sóng của Tần Di, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, sau đó yên lặng cụp mi xuống, không nhìn Tần Di nữa.

Tần Di im lặng một lúc, vòng tay qua người Thẩm Thanh Đường, hỏi: "Em không thích thế này sao?"

Thẩm Thanh Đường trong lòng thầm nghĩ, không phải cậu không thích, chỉ là...

Ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vén mớ tóc rối loạn quanh tai Thẩm Thanh Đường lên, Tần Di thản nhiên nói: "Em từng bảo ta phải thành thật, nhưng bây giờ em mới là người không thành thật."

Thẩm Thanh Đường:...

Trái tim cậu run lên, rồi lại run lên.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường yên lặng ngẩng mặt lên, trong đôi mắt ướt át có chút cảm xúc khó nói thành lời nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: "Em không thích Lan Đình chỉ vì muốn nâng cao tu vi mà song tu với em."

Tần Di sững người, lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường.

Mà Thẩm Thanh Đường lúc này đối diện đôi mắt đỏ sẫm của Tần Di, nghiêm túc nói: "Em muốn chàng vì thích em mới muốn song tu với em."

"Xem thoại bản cũng vậy."

"Em không muốn chàng làm vậy chỉ để lấy lòng em, hoặc là vì có mục đích khác."

"Chàng có hiểu không?"

Có một khoảng lặng dài.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường nói những lời này là hy vọng Tần Di sẽ dỗ dành cậu, dịu dàng với cậu một chút.

Không ngờ Tần Di thế mà lại im lặng.

Thẩm Thanh Đường không vui nữa rồi.

Nhưng mà lúc này, Tần Di lại bất đắc dĩ thở dài: "Sao em lại khó dỗ như vậy chứ?"

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, tức giận nói: "Chàng có dỗ em đâu."

Lúc này, Tần Di có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thanh Đường, giống như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm không có cách nào dỗ cho ngoan: "Là ai nói muốn ta chủ động một chút?"

Môi Thẩm Thanh Đường mấp máy.

"Là ai suốt ngày lấy mấy cuốn thoại bản đó ra yêu cầu ta học chúng?"

Thẩm Thanh Đường:...

"Còn có, là ai nói song tu có thể làm sẹo của ta biến mất, còn có thể nâng cao tu vi, làm càng nhiều càng tốt?"

Thẩm Thanh Đường khẽ mở to mắt, không biết nên nói gì luôn.

Lúc này, cậu đột nhiên ý thức được một chuyện —— cậu cho rằng Tần Di đã hiểu ý mình.

Nhưng thật ra Tần Di chẳng hiểu cái gì hết.

Chỉ số cảm xúc của Tần Di căn bản không cùng cấp độ với cậu.

Thẩm Thanh Đường:...

Đột nhiên cậu cảm thấy hơi hụt hẫng.

Chợt, trán Thẩm Thanh Đường bị gõ nhẹ một cái.

Thẩm Thanh Đường cau mày ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ của Tần Di.

"Đừng có suy nghĩ lung tung."

"Nếu em không muốn song tu, đêm nay sẽ không làm nữa."

Nói xong, Tần Di vươn tay, từ từ cởi bỏ sợi dây buộc trên cổ tay Thẩm Thanh Đường.

Tuy nhiên, ngay lúc dải lụa được tháo ra, Tần Di vừa định đứng dậy thì Thẩm Thanh Đường đã lao tới.

Đột nhiên, Tần Di bị đẩy ngã xuống giường.

Tần Di:?

Sau đó, hắn bắt gặp đôi mắt đẹp có chút oán trách của Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường lúc này nhéo bả vai Tần Di một cái: "Nói một câu chàng muốn song tu là vì thích em bộ khó đến thế sao?"

Cậu chỉ muốn được Tần Di dỗ dành mà thôi.

Tần Di bấy giờ mới im lặng sửng sốt một hồi, trong mắt đột nhiên chậm rãi tràn ra ý cười.

Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi: "Nói xong thì có ưu đãi gì không?"

Thẩm Thanh Đường sáp đến gần hắn, cắn lên môi hắn một cái, rồi lẳng lặng nhìn Tần Di nói: "Nếu chàng nói, đêm nay em sẽ nghe lời chàng."

"Đơn giản như vậy sao?" Tần Di cười nói.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy Tần Di lại qua quít với mình, vừa định nổi giận, Tần Di lại đột nhiên ngồi dậy, vòng tay qua eo thon của cậu, ôm chặt cậu vào lòng.

Trong đôi mắt đỏ sẫm ấy lấp lánh ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

"Ngốc thiệt, ta đương nhiên là vì thích em mới muốn song tu với em."

"Em tốt như vậy, làm sao ta có thể không thích đây?"

Thẩm Thanh Đường sững sờ một lúc khi hơi thở ấm áp phả vào tai mình, cả người cậu tan chảy ra như ngâm trong đường nóng.

Sau đó Thẩm Thanh Đường không nhịn được nở một nụ cười, ngẩng đầu lên, nhào tới hôn lên môi Tần Di.

Lần này, cậu rất chủ động.

Đôi môi của Thẩm Thanh Đường mềm mại và ngọt ngào, Tần Di không tự chủ được ngã ngửa ra sau khi cậu hôn hắn như vậy.

Còn Thẩm Thanh Đường cũng cúi đầu, từ từ ngả vào trong lòng hắn.

Giống như một viên kẹo mềm, từ từ tan ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play