Lúc này, tại thành Thanh Ngọc, nơi ở của Thẩm gia.
Thẩm Đình vẻ mặt tức giận đứng ở cửa, bị mấy tu sĩ Kim Đan ở trước cửa ngăn lại, trong mắt mang theo châm chọc lạnh lùng nói: "Thẩm đạo hữu xin hãy trở về đi, Thái Tử điện hạ lệnh cho bọn ta trông nom các người thật tốt, nếu xảy ra chuyện gì bọn ta gánh không nổi đâu."
Thẩm Đình nắm chặt hai tay, trầm giọng nói: "Thái Tử điện hạ đã nói Thanh Đường và Tần Di chỉ đến Thiên Hoàn diện Thánh, nhưng mấy ngày nay lại có tin đồn nổi nên khắp nơi, các vị cũng đột nhiên trở mặt không cho bọn ta ra khỏi cửa là có ý gì?!"
Các tu sĩ Kim Đan nhìn nhau, sau đó hừ cười nói: "Thái Tử điện hạ nhân từ, không nói cho các ngươi biết chân tướng, nhi tế của nhà ngươi là tà tu, nhi tử của ngươi cũng là đồng lõa, nếu thật sự truy cứu, cả nhà các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, đừng có mà tự rước lấy nhục nữa. Lời đồn đại gì chứ? Tất cả đều là sự thật!
Thẩm Đình nhìn vẻ mỉa mai trên gương mặt của những tu sĩ Kim Đan kia, gân xanh trên trán ông nổi lên, ước gì mình có thể xông lên đánh chết họ.
Nhưng những người này đều là Kim Đan!
Bên ngoài còn một đám Nguyên Anh thủ hộ nữa...
Thẩm Đình thực sự không hiểu tại sao Cung Minh Trạch vừa mới rời khỏi thành Thanh Ngọc được ba ngày liền phát sinh những chuyện như này?
Chẳng lẽ Thẩm Thanh Đường và Tần Di thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
Lúc này chuyện Thẩm Đình lo lắng cũng không phải cái này, ông quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, lại nắm chặt nắm tay, gắng gượng đổi thành vẻ mặt coi như khiêm nhường nhìn mấy vị Kim Đan nói: "Thế nhưng mấy vị tiền bối, phu nhân của ta thân thể suy nhược, mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn cần uống thuốc, nếu các người không cho bọn ta ra ngoài, ít nhất cũng giúp bọn ta mời y tu đến có được không?"
"Hay là trả ngọc bài truyền tin lại cho bọn ta đi. Ta sẽ liên lạc với nhi tử của ta Thẩm Thanh Ngạn. Nó là đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông, những việc vặt này cũng có thể sắp xếp giùm bọn ta."
Mấy vị Kim Đan nhìn nhau, lập tức phát ra một trận cười trào phúng, trong đó có một người quái gở nói: "Con trai ngươi ngộ tính cao, mấy ngày nay không tới đây e là hắn đã cắt đứt hoàn toàn với các ngươi rồi. Về phần ngọc bài truyền tin, hừ! Quốc sư đã đích thân dặn dò, không cho phép các ngươi tự liên lạc với nhau, nếu như liên lạc với hai kẻ đào phạm kia, bọn ta gánh không nổi."
Thẩm Đình nhìn vẻ mặt của những tu sĩ Kim Đan đó, rồi lại nghe những lời chế giễu và trêu chọc của bọn họ, lúc này trong đầu ông giống như có một quả pháo nổ tung.
Trong nháy mắt, Thẩm Đình không kịp nghĩ nhiều, ông hét lên một tiếng, chưởng một phát về phía tu sĩ Kim Đan có thái độ chế nhạo nhiều nhất.
Những vị tu sĩ Kim Đan kia thực ra cũng không phải là những kẻ độc mồm độc miệng, nhưng ai biểu quốc sư đã ngấm ngầm hạ lệnh, vì Thái Tử đang bảo vệ bọn họ, ngoài mặt không thể động đến Thẩm gia.
Nhưng nếu người Thẩm gia rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bọn họ chấp pháp theo lẽ công bằng.
Quốc sư cũng đã nói trong truyền tin rằng ai có thể giải quyết mối họa người Thẩm gia cho hắn ta sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh.
Vì vậy, khi Cung Minh Trạch vừa rời đi ba ngày, những tu sĩ Kim Đan này đã âm thầm bàn cách giày vò Thẩm gia như thế nào, buộc Thẩm gia phải tự mình ra tay phạm luật - mà người phá luật này chính là Thẩm Đình.
Về phần những tu sĩ Nguyên Anh kia, bởi vì địa vị và thể diện, bọn họ không muốn ra tay, những tu sĩ Kim Đan này đều muốn tiến thêm một bước, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này?
Lúc này, Thẩm Đình vừa ra tay, những vị Kim Đan kia âm thầm đắc ý trong lòng, lại cố ý đứng yên tại chỗ.
Trước khi một chưởng của Thẩm Đình xuất ra, ông đã biết mình sẽ bị bắt, thế nhưng bệnh ho của Liễu Nhứ Lam đã hết cách rồi, thậm chí ông còn nghĩ rằng hôm nay có phải liều mạng để làm lớn chuyện này, ông cũng phải lấy được thuốc chữa bệnh cho Liễu Nhứ Lam!
Nhưng ông không ngờ khi chưởng phong của ông chạm đến ngực của tu sĩ Kim Đan kia, tu sĩ Kim Đan lại không hề tránh đi.
Thẩm Đình:?!
Đến lúc này, Thẩm Đình rốt cục mới ý thức được —— mình đã bị gài bẫy!
Ông cuống cuồng muốn thu tay lại, nhưng một chưởng này ông đã dùng toàn lực rồi, không thu lại được nữa.
Rầm một tiếng, chưởng phong của Thẩm Đình đánh mạnh vào lồng ngực của tu sĩ Kim Đan kia!
Tu sĩ Kim Đan vốn chỉ tăng lên một tầng tu vi, định tùy tiện chống đỡ một cái, giả bộ ho ra máu để đối phó chuyện này.
Nhưng hắn ta không ngờ tới tu vi của Thẩm Đình lại vững chắc như vậy!
Một chưởng này đánh lên khiến kinh mạch ở ngực hắn ta chấn động, lập tức phun ra một ngụm máu!
Những tu sĩ Kim Đan khác không biết tình hình thực tế, bọn họ trợn mắt há hốc mồm, âm thầm cảm khái người này giả bộ giống thật.
Chỉ có vị tu sĩ Kim Đan bị trúng chiêu đau đến nói không ra lời, lúc này hắn ta hộc máu xong mới hòa hoãn lại, khàn giọng hét lên: "Làm càn, ngươi dám động thủ với quan binh của Thiên Hoàn! Cái này là coi thường pháp luật! Còn không mau bắt ông ta lại!"
Ngay khi hắn ta hét lên, mấy tu sĩ Kim Đan còn lại cuối cùng cũng ý thức được họ phải bắt người lại, lúc này mới như tỉnh mộng nhào về phía Thẩm Đình.
Thẩm Đình nhìn bộ dáng đám tu sĩ Kim Đan điên cuồng xông về phía mình, cũng đã hiểu được mình bị tính kế rồi, ông nghiến răng quay đầu lao vào trong nhà.
Cho dù ông bỏ chạy, ông cũng phải mang Liễu Nhứ Lam theo.
Kế sách tồi tệ nhất chính là ngọc nát đá tan, bằng không nếu rơi vào tay những kẻ này, không biết sẽ sống không bằng chết như thế nào.
Nhưng sau cùng Kim Đan vẫn là Kim Đan.
Một chưởng vừa rồi của Thẩm Đình đắc thủ, một là vì ông đã dùng toàn lực, hai là vì vị Kim Đan kia cố ý dàn xếp.
Bây giờ thì khác, mọi người đều muốn bắt Thẩm Đình để tranh công, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bao vây lấy Thẩm Đình.
Thẩm Đình cảm nhận được từng trận uy áp đến từ xung quanh mình, trái tim ông chùng xuống, biết sự tình không ổn rồi.
Sau khi bao vây Thẩm Đình, một trong số những tu sĩ Kim Đan đó ra tay trước bắt lấy Thẩm Đình để tranh công.
Nhưng đúng vào lúc này, một cỗ uy áp cực kỳ cường đại nặng nề đè lên đầu vai đang duỗi tay ra của tu sĩ Kim Đan, khiến hắn ta khó mà tiến lên một bước.
Tu sĩ Kim Đan cảm nhận được cỗ uy áp này, trên trán nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu lại giận dữ hét lên: "Là ai, cút ra đây cho ta?!"
Tu sĩ Kim Đan rống câu này xong, không có ai đáp lại.
Nhưng những Kim Đan khác không phát hiện ra có gì khác thường, thấy Thẩm Đình đơn độc, bọn họ lại lần lượt xông lên.
Nhưng lần này, bọn họ cũng gặp phải tình huống giống hệt như tu sĩ Kim Đan vừa rồi.
Cho dù giơ tay ra như thế nào cũng không bắt được Thẩm Đình, càng không thể tiến thêm một bước!
Mà đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp mơ hồ lại cực kỳ uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu bọn họ.
Giọng nói đó giống như sét đánh ngang tai, chán ghét mà phun ra một chữ.
"Cút!"
Sau một tiếng như vậy, trên mặt đất bằng phẳng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, đám Kim Đan bị quật ngã đầy đất, té nhào như chó ăn phân.
Đợi khi bọn chúng chật vật gắng gượng đứng dậy, nhìn xung quanh đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Đình ở đâu nữa?
Một tu sĩ phản ứng nhanh hơn, vội vã xông vào trong nhà.
Không lâu sau, hắn ta mồ hôi đầm đìa chạy ra ngoài, kinh ngạc nói: "Vị phu nhân kia cũng mất tiêu rồi, mau báo tin cho các tiền bối Nguyên Anh, nhờ bọn họ ra tay hỗ trợ!"
Lúc này, đám tu sĩ Kim Đan mới kinh hãi triệt để, có thể làm ra loại chuyện này ngay dưới mí mắt của một đám Kim Đan như bọn họ tuyệt đối không phải là một Nguyên Anh bình thường, ít nhất cũng là Hóa Thần!
Thành Thanh Ngọc từ khi nào lại xuất hiện một đại năng như vậy?
Bọn họ cũng chưa từng nghe nói Thẩm gia có vị thân thích nào lợi hại như vậy cả?
Nhưng đã đến lúc này rồi, những tu sĩ Kim Đan đó cũng không chậm trễ nữa, tất cả đều xông ra ngoài, truyền tin triệu tập viện binh đến.
Một giây cũng không dám nán lại nữa, sợ bản thân sẽ mất mạng ngay tại đây.
·
Thẩm Đình được bao phủ trong một luồng sáng vàng, nhoáng một cái đã bay đi được hơn mười dặm.
Lúc này ông khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, muốn hỏi một câu tiền bối là ai, tiền bối có thể cứu phu nhân của ta luôn không?
Kết quả bên tai ông lại vang lên một giọng nói lành lạnh quen thuộc.
"Đến rồi, nhạc phụ có thể mở mắt ra rồi."
Thẩm Đình:?
Cùng lúc đó, chân Thẩm Đình nặng nề rơi xuống một mảnh đất mềm.
Lúc này, ông mới bàng hoàng mở mắt ra, liền đối diện với một khuôn mặt tuấn mỹ thánh khiết như thiên tiên.
Chỉ là chủ nhân của khuôn mặt này thoạt nhìn có chút lạnh lùng, hơn nữa còn có một đôi mắt màu đỏ rất giống Tần Di.
Nhưng... Dựa vào tu vi của hắn mà nói, người này tuyệt đối không phải Tần Di.
Thẩm Đình mấp máy khóe môi, còn chưa kịp định thần lại, khóe mắt đột nhiên liếc thấy cảnh tượng dưới gốc cây cách đó không xa.
Thẩm Thanh Đường mặc bạch y đang lặng lẽ đỡ Liễu Nhứ Lam ngồi xuống dưới gốc cây hòe to lớn, lấy ra một viên thuốc đút cho Liễu Nhứ Lam.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Thẩm Đình co rụt lại, cái gì cũng không kịp suy nghĩ vội vàng chạy tới.
Thẩm Đình chạy vội tới, Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, sau đó cười với ông: "Phụ thân."
Có ai ngờ, Thẩm Đình lại mặt đầy cảnh giác nghiêng người chắn trước mặt Liễu Nhứ Lam, lạnh lùng nói với Thẩm Thanh Đường: "Ngươi là ai, tại sao lại giả làm nhi tử của ta?"
Thẩm Thanh Đường:?
Thẩm Thanh Đường đang dở khóc dở cười, sau lưng Thẩm Đình đã vươn ra một bàn tay nhẹ đẩy ông một cái.
"Ta thấy ông hồ đồ quá rồi đó, nhi tử của mình cũng không nhận ra nữa."
Giọng nói dịu dàng bất lực của Liễu Nhứ Lam khẽ vang lên.
Thẩm Đình nhíu mày, còn có chút không dám tin một màn kịch tính ngay trước mắt, thì Tần Di cách đó không xa đã đi tới.
Nhìn thấy Tần Di tới gần, ánh mắt Thẩm Đình nhất thời lóe lên, thần sắc có chút cổ quái.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Đình, Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, mới chợt hiểu ra, liền cười nhìn Tần Di nói: "Đều là tại Lan Đình chàng đó, chàng không đeo mặt nạ nên khiến phụ thân không nhận ra chúng ta đó."
Tần Di:......
Thẩm Đình:???
Cuối cùng, Tần Di nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nhạc phụ đâu có nghi ngờ ta, rõ ràng là vấn đề tại em."
Mọi người:......
·
Sau một nén nhang.
Thẩm Đình kinh ngạc nhìn Tần Di mấy lần, cuối cùng nhịn không được nói: "Những tên Kim Đan lúc nãy đều do con xử lý sao?"
Tần Di gật đầu: "Vâng."
Thẩm Đình nhướng mày: "Vậy sao con không ra mặt đánh chúng một trận, cũng chứng minh được con không phải tà tu."
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó cười nói: "Chỉ là một đám nhãi nhép mà thôi, nhạc phụ đừng nóng vội."
Thẩm Đình hừ một tiếng: "Không làm được việc lớn."
Thẩm Thanh Đường biết tính cách Thẩm Đình có thù tất báo, nhưng lại không muốn Tần Di chịu oan nên cười giải thích: "Vừa rồi trước khi đến con đã truyền tin cho đại ca rồi, đợi đến lúc đại ca đoàn tụ với chúng ta, xác nhận cả nhà đều bình an vô sự rồi báo thù cũng không muộn."
Nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, Thẩm Đình chợt hiểu ra, có chút xấu hổ gãi đầu: "Điều này ta không nghĩ đến, trách lầm con rồi."
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười: "Phụ thân bị người ta ức hiếp, tức giận cũng là điều bình thường."
Thẩm Đình: "Phải đó."
Nói xong lời này, Thẩm Đình vẫn là không nhịn được lại nhìn về phía Tần Di.
Ông vẫn không tin được người thanh niên đẹp trai, phong độ phóng khoáng trước mặt mình lại là đứa nhi tế xấu xí, thường ngày trầm mặc ít nói của mình.
Ánh mắt Thẩm Đình quá lộ liễu, khiến Tần Di có chút bất đắc dĩ.
Tần Di đang muốn bình tĩnh dời mắt đi, ý bảo Thẩm Đình đừng nhìn hắn nữa, sau lưng lại truyền đến một tiếng hô kinh ngạc vui mừng.
"Thanh Đường, Tần Di! Hai người thật sự không sao!"
Là Thẩm Thanh Ngạn đã vội vàng chạy đến sau khi biết tin.
Giọng nói của Thẩm Thanh Ngạn vừa vang lên, Tần Di liền tranh thủ thời gian lặng lẽ đứng dậy, xoay người tránh đi tầm mắt của Thẩm Đình, chào hỏi Thẩm Thanh Ngạn.
Nhưng hắn đâu có ngờ khả năng tiếp nhận của Thẩm Thanh Ngạn cũng tệ như Thẩm Đình vậy.
Vừa nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt anh lập tức đông lại, đồng thời bày ra vẻ mặt nghi ngờ.
Tần Di:...
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Ngạn không có thái quá như Thẩm Đình, anh chỉ im lặng một lúc, cảm nhận được tu vi của Tần Di, sau đó rất lễ phép chắp tay nói với Tần Di: "Xin chào tiền bối."
Tần Di:?
Thẩm Thanh Đường: "Phì..."
Và đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vui mừng khác lại vang lên.
"Tần đại ca huynh hóa rồng rồi sao?!"
Mọi người:???
·
Nửa giờ sau
Tần Di mặt không đổi sắc ngồi ở đó, nhìn ánh mắt của mấy người xung quanh như muốn chọc thủng hắn, thiếu điều còn muốn đưa tay ra sờ soạng cả người hắn, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Đúng vậy, vô cùng khó chịu.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường thực sự không thể nhìn nổi nữa, thở dài nói: "Phụ thân đại ca, thật sự là Lan Đình mà, hai người xem, Tiểu Phi nhỏ tuổi như vậy còn không thấy có gì lạ, hai người sao lại kinh ngạc đến vậy chứ?"
Thẩm Đình lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng: "Không phải tại chưa từng thấy qua sao?"
Thẩm Thanh Ngạn: "Hơn nữa Tần Di còn đổi cả mặt, hóa rồng có thể đổi mặt sao? Có phải đổi theo sở thích của Thanh Đường không?"
Tần Di:???
Mộ Phi ở bên cạnh khoanh tay nói: "Chỉ là mấy vết sẹo đã biến mất mà thôi, đổi mặt cũng đâu có dễ dàng như vậy."
Thẩm Thanh Ngạn: "Thì ra là vậy à..."
Dáng vẻ hình như có chút thất vọng.
Mộ Phi ở một bên: Tại sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ huynh cho rằng hóa rồng có thể đổi mặt thì huynh liền có thể hóa rồng sao?
Tần Di rốt cục cũng không chịu được nữa.
Lúc này, hắn vươn tay nắm chặt nắm đấm, đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Mọi người đều đã bình an vô sự, chúng ta cũng nên đến Thanh Ngọc Kiếm Tông thôi."
"Trở về đó làm gì?" Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên nhíu mày, mấy ngày nay anh chịu quá nhiều kỳ thị và áp lực, hiện tại Tần Di và Thẩm Thanh Đường đều bình an vô sự, anh chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt.
Anh còn chưa biết toàn bộ thực lực của Tần Di, cho dù biết Tần Di đã hóa rồng, anh vẫn cảm thấy lo lắng.
Lúc này Tần Di cũng không giải thích nhiều, chỉ chậm rãi đứng dậy, ngước nhìn mặt trời đã lên cao ở phía xa xa, đối mặt với ánh dương rực rỡ, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tỏa sáng như một vị thần, gió thổi tung mái tóc đen của hắn, tung bay phấp phới.
Chỉ nghe thấy hắn bình tĩnh nói: "Tất nhiên là có ân báo ân, có thù báo thù."
"Mọi người đều đã bình an vô sự."
"Cũngđã đến lúc thanh toán rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT