: Thẩm Thanh Đường của hiện tại sẽ không đợi được Lan Đình của em ấy.
Khi linh quang dần nở rộ, khế ước đã hoàn thành.
Thẩm Thanh Đường vốn cho rằng mèo con chỉ nói cho vui thôi, không ngờ mèo con lại nghiêm túc định khế ước với cậu, khiến cậu dở khóc dở cười một hồi, nhưng bây giờ chuyện hóa rồng của Tần Di thật sự rất khẩn cấp, cậu chỉ có thể làm như vậy.
Dù sao cũng chỉ là cậu đồng ý với mèo con thôi, chờ Tần Di hóa rồng thành công, Tần Di có đồng ý hay không là chuyện của Tần Di.
Mà lôi kiếp bên Tần Di đã bắt đầu giáng xuống.
Mây giông lúc nãy còn chưa hình thành rõ ràng bất thình lình giương nanh múa vuốt, kim quang điên cuồng bùng nổ quanh người Tần Di, từng đường từng đường lôi điện đánh vào cơ thể Tần Di, khiến người ta kinh hãi tột cùng.
Tần Di nhắm chặt hai mắt, mái tóc đen tung bay, y phục bị lôi kiếp xé rách, da thịt trên người cũng bị tia sét đốt cháy, để lại từng đường cháy sém đen thui.
Dù là như vậy, Tần Di cũng chỉ mím chặt môi mỏng, thần sắc bình tĩnh, không lộ ra một tia đau đớn.
Thẩm Thanh Đường thì ngược lại, nhìn Tần Di như vậy lại càng lo lắng hơn, lúc này không khỏi sốt ruột liếc nhìn mèo con.
Mèo con và Thẩm Thanh Đường nhìn nhau, nhưng sau khi nhìn nhau xong, nó mới chậm rãi kêu một tiếng nhao nhao, đại khái là hiện tại Tần Di còn có thể chịu đựng được, nếu nó ra tay có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả hóa rồng.
Thẩm Thanh Đường:...
Ban đầu, Thẩm Thanh Đường chỉ lo lắng, nhưng khi đám mây sấm sét ngày càng lớn hơn, diện tích xung quanh Tần Di gần như bị bao trùm hoàn toàn trong tiếng sét ầm ầm, không còn nhìn rõ bóng dáng của Tần Di nữa.
Đất đai cây cối xung quanh đã bị cháy đen, lộ ra đất đai màu nâu ở bên trong, nhưng chẳng mấy chốc, đất nâu cũng bị tia sét mang theo uy áp nóng hổi thiêu đốt đến đỏ rực, hơi nóng hầm hập xông thẳng vào mặt.
Ngay cả nơi mà Thẩm Thanh Đường và những người khác đang đứng cũng có thể cảm nhận được chấn động không nhỏ.
Giữa trời và đất là một khoảng không bao la, ngoại trừ mây đen, còn có sấm sét, ngay cả Cố Thanh Dung cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy, huống hồ là Thẩm Thanh Đường.
Thấy đám mây giông không ngừng khuếch đại và lan rộng ra, lúc này Cố Thanh Dung cau mày, sau đó vươn tay kéo Thẩm Thanh Đường nói: "Tránh xa một chút, sức khỏe của ngươi không tốt, coi chừng bị ảnh hưởng."
Thẩm Thanh Đường mím môi, không chớp mắt chăm chú nhìn mảnh đất không ngừng vang lên tiếng sấm đùng đoàng bao trùm Tần Di ở bên trong, nhẹ giọng nói: "Không sao, nơi này đã đủ xa rồi, nếu ta còn đi xa thêm, Lan Đình sẽ không cảm nhận được ta nữa, sẽ không yên lòng."
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, Cố Thanh Dung hơi xúc động, sau đó cũng không khuyên nhủ nữa, cũng không tự mình bỏ đi, mà chỉ đứng đó, lặng lẽ ở bên cạnh Thẩm Thanh Đường.
Lôi kiếp vẫn đang tiếp diễn, mặt đất đã bị thiêu đốt thành tro bụi bay tứ tung, đất đai dần biến mất, trên mặt đất vốn bằng phẳng dần xuất hiện một cái hố to, thật là kinh người!
Nhìn trận lôi kiếp vô cùng hãi hùng trước mặt, trái tim Cố Thanh Dung dần thắt lại.
Lúc này, Cố Thanh Dung không còn ích kỷ nữa, thay vào đó, anh bắt đầu ngưỡng mộ lòng can đảm và khí phách của Tần Di, càng hy vọng Tần Di sẽ nhanh chóng thăng cấp thành công - không phải bất kỳ con yêu thú hóa rồng nào cũng có thể duy trì sự bình tĩnh hiếm có trong trận lôi kiếp như vậy.
·
Không phải Tần Di không đau, mà là hắn sống sót qua trận đau đớn đầu tiên khi bị lôi hỏa thiêu đốt da thịt, đến khi xương cốt không còn, hắn dường như đã không còn cảm giác được đau đớn nữa.
Hay nói cách khác, ý thức của hắn đã bị lấp đầy bởi nỗi đau, dẫn đến tê liệt.
Bây giờ hắn chẳng thể cảm giác được gì, chỉ có thể cảm nhận một cách rõ ràng sấm sét đang không ngừng đánh vào xương cốt hắn, đau đớn chi chít dày đặc lan tràn trong ý thức của hắn.
Hắn có thể cảm nhận được những tia sét này muốn nghiền xương hắn thành tro.
Rõ ràng kiếp trước không phải như vậy...
Chẳng lẽ kiếp này đã xảy ra sai lầm gì sao?
Nhưng sau đó, sét đánh càng lúc càng dữ dội khiến Tần Di không còn nghĩ nhiều được nữa, chỉ có thể liều mạng cắn chặt răng, giữ vững thần hồn, đảm bảo mình không bị phân tâm.
Mấu chốt để hóa rồng nằm ở chỗ này.
Một khi thần hồn bị đánh tan, lôi kiếp sẽ kết thúc ngay lập tức, cũng chính là hóa rồng thất bại.
Nói cách khác, phải đợi đến khi trận sấm sét này đốt cháy hết xương thịt trong cơ thể hắn, chỉ còn lại thần hồn thuần túy nhất mới có thể tắm mình trong tinh hoa của nhật nguyệt, được linh khí của trời đất gột rửa, từ đó hóa thành rồng.
Bỗng nhiên, trước mặt Tần Di lại xuất hiện ảo giác giống như ảo giác Hóa Long Thảo đã từng gây ra cho hắn.
Nhưng lần này, vẫn là trước bia mộ của Thẩm Thanh Đường trên ngọn đồi phía sau thành Lăng Dương.
Trong lòng Tần Di hiểu rõ, đây hẳn là thử thách cuối cùng của lôi kiếp, hắn trái lại càng bình tĩnh thêm vài phần.
Thử thách của hắn ở kiếp trước là Thẩm Thanh Đường không thể sống lại từ cõi chết.
Hắn đã vượt qua.
Cũng không biết kiếp này sẽ ra sao.
Lúc này tâm tình của Tần Di vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại.
Hắn nhìn thấy Lâm Cẩn Du mặc bạch y cả người phủ đầy dây leo, lặng lẽ đi đến trước mộ của Thẩm Thanh Đường, cười lạnh một tiếng.
Trái tim Tần Di đột nhiên quặn thắt—— chẳng lẽ kiếp trước còn phát sinh chuyện gì mà hắn không biết sao?
Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm vang, dây leo do Lâm Cẩn Du phóng ra đã đập nát mộ phần của Thẩm Thanh Đường.
Nháy mắt, bụi đất tung tóe, quan tài gỗ lim còn chưa khô hẳn đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Cẩn Du.
Tần Di:?!
Tần Di siết mạnh nắm tay, hắn tự nhủ, không được tức giận, không được phẫn nộ, không được phân tâm.
Tất cả đều là quá khứ rồi.
Thẩm Thanh Đường hiện tại vẫn đang chờ hắn hóa rồng trở về.
Nhưng ảo giác vẫn đang tiếp diễn.
Đương nhiên, mục đích của Lâm Cẩn Du không đơn giản như vậy, sau khi phá mộ Thẩm Thanh Đường, hắn ta dùng một chưởng đập nát quan tài của Thẩm Thanh Đường.
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường đang yên lặng nằm trong quan tài, ăn mặc chỉnh tề, dung nhan như còn sống lộ ra trước mặt Lâm Cẩn Du.
Khi Tần Di nhìn thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, hắn không khỏi khẽ run lên — tại sao hắn lại nhớ rằng khi hắn chôn cất Thẩm Thanh Đường ở kiếp trước, sắc mặt của Thẩm Thanh Đường không được tốt như vậy?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Tần Di không dám nghĩ thêm, Lâm Cẩn Du đã thấp giọng cười một tiếng, vươn ra một sợi dây leo, quấn lấy Thẩm Thanh Đường.
"Quả nhiên, Mộc linh căn Thiên phẩm không dễ chết như vậy, nhưng mà hiện tại, linh căn này thuộc về ta thật rồi."
Đầu óc Tần Di nổ tung.
Dây leo của Lâm Cẩn Du siết chặt từng chút một, những chiếc gai sắc nhọn đâm vào da của Thẩm Thanh Đường, bắt đầu hấp thu chất dinh dưỡng.
Nhưng sau khi Lâm Cẩn Du sung sướng hấp thu được một lúc, Thẩm Thanh Đường, người vẫn luôn ngủ say trong quan tài, lông mi dài khẽ run lên, lẳng lặng mở mắt ra.
Lâm Cẩn Du:?!
Tần Di:!!!
Mà lúc này, vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường rất bình tĩnh, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Du mặt mày tái nhợt, khàn giọng nói: "Là ngươi."
Lâm Cẩn Du sắc mặt khẽ biến, sau đó liền ý thức được Thẩm Thanh Đường đã đọc được ký ức của hắn khi hắn đang cố gắng cướp linh căn của cậu.
Nhưng rất nhanh, Lâm Cẩn Du lại nở nụ cười: "Là ta, là ta đã giết tất cả những người ngươi quan tâm, ngươi hối hận rồi sao?"
Nghe những lời này của Lâm Cẩn Du, trên đôi môi tái nhợt của Thẩm Thanh Đường bỗng nhiên hiện lên ý cười mờ mịt trống rỗng: "Ta đương nhiên hối hận."
"Tuy nhiên, ngươi không nên khinh địch."
"Ta đã đọc được cách giết ngươi rồi."
Sắc mặt Lâm Cẩn Du đại biến, hắn ta theo bản năng muốn rút dây leo lại, nhưng đã quá muộn.
Hắn ta cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình không ngừng bị Thẩm Thanh Đường rút đi.
Lâm Cẩn Du kinh hãi tột độ, tức giận tột độ, nhưng giờ phút này hắn ta lại phát hiện ra mình không thể động đậy.
Thẩm Thanh Đường vẫn nhìn hắn ta, đôi mắt đen trong veo lúc này vô cùng lạnh lùng.
Vô số dây leo đan vào nhau, bao trùm lấy nhau.
Tần Di nhìn thấy cảnh này, lồng ngực phập phồng không dứt.
Lúc này, hắn dùng hết chút ý chí cuối cùng tự nhủ, hiện tại mình đang độ kiếp hóa rồng, hắn nhất định phải kiên trì.
Nhưng hắn cũng muốn biết, khi đó đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, Lâm Cẩn Du dù sao cũng đang kỳ Hóa Thần, ngay cả khi hắn ta không thể giãy thoát khỏi bí thuật phản phệ của Thẩm Thanh Đường, hắn ta cũng nhanh chóng phản công.
Hắn ta đã hấp thu đủ loại linh thực vật, trên người cũng mang theo một lượng độc tố rất nặng, lúc này hắn ta men theo dây leo truyền độc tố của mình vào cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường vốn đã yếu, những chất độc này sẽ giết chết cậu sớm thôi.
Quả nhiên, độc tố đã xâm nhập vào cơ thể cậu, những vệt đen đáng sợ bắt đầu xuất hiện trên một nửa khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường, nhưng mặc dù cậu vô cùng yếu ớt, cậu vẫn không dừng hành động hấp thu Lâm Cẩn Du.
"Ngươi điên rồi sao?!"
Lâm Cẩn Du gầm lên giận dữ.
Thẩm Thanh Đường dùng chút sức lực cuối cùng, nhàn nhạt cười: "Ta không điên, là do ngươi tự chuốc lấy—"
Lời vừa dứt, trên thân thể của Lâm Cẩn Du và Thẩm Thanh Đường bắt đầu xuất hiện vô số ảo ảnh.
Không gian bắt đầu vặn vẹo, thời gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Ảo ảnh đang điên cuồng biến đổi, mọi thứ đang xoay chuyển một cách điên rồ.
Cứ như vậy, Tần Di trơ mắt nhìn linh hồn của Thẩm Thanh Đường lang thang không mục đích trong thời gian và không gian vỡ vụn đó, va tới va lui, hết kiếp này đến kiếp khác.
Tất cả những bí thuật liên quan đến thời gian và không gian đều có nhược điểm lớn.
Thẩm Thanh Đường đã thao tác bí thuật khi trúng độc, đương nhiên không thể có được cả hai.
Nhưng trí nhớ của em ấy quá sâu.
Vì vậy, trong mỗi kiếp sống, em ấy đều có thể đọc được gần như cùng một quyển sách, quyển sách được tạo ra bằng cách đan xen những ký ức rời rạc của em ấy và Lâm Cẩn Du.
Nó được em ấy sử dụng để nhắc nhở bản thân về thân phận của mình, để em ấy không quên mất sự tồn tại của kiếp trước.
Cho nên... Thẩm Thanh Đường mới thích đọc sách như vậy, cũng thích đọc thoại bản như vậy.
Biết được rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng lại chưa hẳn chính xác hoàn toàn.
Máu thịt của Tần Di đã bị lôi hỏa thiêu đốt, nhưng giờ phút này hắn lại có thể cảm giác được trái tim của mình đang rỉ máu.
Hắn muốn khóc, nhưng hắn không thể.
Mà đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hắn.
"Ngươi muốn trở về tìm cậu ta không?"
"Bù đắp lại tất cả."
"Cậu ta chịu khổ nhiều như vậy, lẽ nào ngươi không muốn trở lại lúc đó, giết Lâm Cẩn Du cứu cậu ta sao?"
"Đây là lần thứ hai ngươi độ kiếp rồi, chưa chắc có thể thành công, nhưng sức mạnh của lôi kiếp đủ để ngươi nghịch chuyển thời không, tìm được cậu ta trước khi cậu ta chịu khổ."
"Ngươi không cân nhắc sao?"
Nghe được thanh âm này, Tần Di đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trong hốc mắt chỉ còn lại xương của hắn lặng lẽ chảy ra hai dòng máu.
Hắn cười.
"Thời gian và không gian có thể đảo ngược, nhưng tất cả những gì đã xảy ra thì không thể xóa nhòa."
"Nếu lúc này ta quay về, ta có thể cứu được em ấy trong quá khứ, nhưng Thẩm Thanh Đường của hiện tại sẽ không đợi được Lan Đình của em ấy."
"Ta đã bỏ lỡ một lần rồi."
"Ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ lần thứ hai."
Một tiếng sấm nổ vang lên, vang dội trên đỉnh đầu Tần Di, mang theo sự phẫn nộ khi tính sai.
Nhưng lần này, thần hồn của Tần Di chấn động hồi lâu, lại rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Giờ khắc này, trong lòng hắn tràn ngập dũng khí vô hạn, không chút sợ hãi.
Hắn biết, hắn nhất định để cho ThẩmThanh Đường đợi được hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT