Ngày ấy bên trong hoa viên phò mã phủ, dưới góc anh đào khoe sắc nhuộm hồng cả một khoảng trời xuất hiện một thân ảnh thiếu niên phiêu dật say sưa gãy cầm huyền
Phía xa Lý Minh Khuê một thân cung bào diễm lệ thất thần chìm đắm trong âm sắc ngân nga, cánh hoa anh đào nhỏ vụng tung bay khắp không gian làm thân ảnh bạch y trước mắt nàng càng được tô thêm một phần tiên sắc. Khung cảnh tuyệt mỹ này khơi lại ký ức trước đây nàng từng cùng người kia kẻ đánh đàn người múa kiếm dưới góc anh đào này, nay lại một lần nữa tái hiện trước mắt, trên môi Lý Minh Khuê bất giác nở nụ cười
Phía xa truyền đến tiếng bước chân, Ngọc Đan dừng động tác trên tay chậm rãi nhìn về phía người đang đến
Lý Minh Khuê dáng người kiều diễm, trên môi còn lưu lại nét cười như hoa khiến người ta say lòng, cô ôn nhu gọi nàng một tiếng: "Minh Khuê"
Lý Minh Khuê chậm rãi đi đến bên chiếc bàn nhỏ được đặt dưới góc anh đào ngồi xuống bên cạnh Ngọc Đan, khoé môi khẽ cong "Hôm nay sao lại ngẫu hứng mời bổn cung thưởng rượu nghe cầm?"
Ngọc Đan cầm lấy bầu rượu rót một chén cho Lý Minh Khuê, trêu đùa nói: "Đã có rượu thì không thể thiếu giai nhân"
Lý Minh Khuê cong khoé môi, sảng khoái nâng chén: "Hảo, vậy tiểu nữ không dám phật lòng công tử"
Ngọc Đan bên cạnh vươn tay gãy cầm huyền, thanh âm phiêu đãng quẩn xanh hoa viên, Lý Minh Khuê không hiểu sao tiếng đàn kia nay lại chứa sầu ý triền miên, trong lòng nói không rõ tư vị, một chén lại một chén nâng lên
Ngọc Đan hôm nay đặc biệt phong tình, vòng tay ôm lấy ái nhân trong lòng, nghiêng mình uống rượu, miệng chứa mĩ tửu đem môi mình phủ lên môi Lý Minh Khuê, đem rượu trong miệng uy hết cho nàng
Lý Minh Khuê hứng thú nhìn Ngọc Đan phóng túng như vậy, cũng không phòng bị, rượu trong miệng đều trôi hết xuống bụng, cứ thế liên tục bị cô chuốc say.
Môi lưỡi cùng nhau quấn quít giao triền hoà với hương rượu thoang thoảng vây quanh khiến Lý Minh Khuê mơ màng, nàng không hề phát giác Ngọc Đan chưa hề uống một giọt rượu nào, số rượu đó đều do một mình nàng uống cạn
Tách khỏi môi Lý Minh Khuê, Ngọc Đan thấy nàng đã ngà ngà say, như có như không cẩn thận đem thuốc bột đã chuẩn bị trước rắc vào bầu rượu, khẽ lây một cái rồi rót đầy chén nâng đến bên môi Lý Minh Khuê, Lý Minh Khuê cười đến câu nhân, không biết có phải do ảo giác hay không....hình như mắt cô có chứa lệ
Ngọc Đan trơ mắt nhìn Lý Minh Khuê nâng chén, lòng đau nhói nhưng chỉ có thể cười khổ
Lý Minh Khuê cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, thân ảnh người trước mặt dần mơ mồ, muốn đưa tay đặt lên má Ngọc Đan nhưng lại vô lực trượt xuống: "Nàng..."
Ngọc Đan đỡ lấy Lý Minh Khuê ôm vào lòng, giọt lệ cố ghìm trong mí mắt cuối cùng cũng đã tuông ra, luyến tiếc đặt môi lên trán, lên mũi, rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng: "Ta xin lỗi"
Ngọc Đan tự trách không thể nói lời từ biệt với Lý Minh Khuê, tuy nàng muốn bảo hộ cô, nhưng cô không muốn cứ mãi nhát gan nấp sau lưng nàng, cô cũng muốn bảo vệ được người mình yêu. Tạm rời xa hoàng cung để tránh tai mắt của Thái tử là cách tốt nhất. Sau cái hôn này không biết ngày nào mới có thể cùng nàng tái ngộ, nghĩ đến đây lòng Ngọc Đan lại dâng lên cảm xúc chua xót, cô vươn tay vuốt ve đôi má nàng
Thấy người trong lòng đã không còn động tĩnh Ngọc Đan mới run rẩy gọi người vào: "Đưa công chúa hồi tẩm điện"
Thiên Thanh, Như Tuyết, Nhã Tịnh nghe thấy nhanh chóng đi tới, từ trong lòng Ngọc Đan đỡ lấy Lý Minh Khuê
Như Tuyết nhìn Lý Minh Khuê đã sớm hôn mê, không đành lòng nói: "Phò mã, người thực sự quyết định như vậy?"
Ngọc Đan thở dài nói: "Các ngươi nhớ thay ta chăm sóc nàng thật tốt"
"Nơi chiến trường nhuộm màu sương máu, Phò Mã ngàn vạn lần đừng gặp chuyện bất trắc...nếu không điện hạ sẽ rất thương tâm" Nhã Tịnh nói
"Phò mã bảo trọng" Thiên Thanh nói
Ngọc Đan gật đầu từ biệt bọn họ, lẳng lặng liếc nhìn Lý Minh Khuê lần cuối rồi mới xoay người rời đi, nước mắt cô mới vô pháp ngăn được mà chảy xuống. Chiến trường cái chết không báo trước, xin nàng chớ trách
———đường phân cách hoa lệ
Ngọc Đan một thân ngân giáp, đầu đội mũ trụ ngồi trên lưng ngựa thập phần khí thế cùng Lý Minh Viễn dẫn đầu đội quân rời khỏi Kinh Thành
Gần một tháng liền người ngựa không ngừng vó cũng đã đến được Biên Ải bằng thời gian sớm nhất, tướng quân trấn giữ doanh địa từ xa nhìn thấy Lý Minh Viễn dẫn binh viện trợ liền vội vã tiếp đón, hắn đứng ở trước cửa quân doanh hổ thẹn dập đầu tạ tội: "Mạc tướng Lê Uẩn liên tiếp để thua trận xin Thất hoành tử trách phạt"
Lý Minh Viễn mặt không đổi sắc nhìn hắn, Lê Uẩn là một trong những tướng lĩnh tài giỏi lại có kinh nghiệm chiến trường bật nhất Nam Lang, lý nào lại bị một tiểu vương quốc chỉ bằng một phần ba Nam Lang đánh cho không ngóc đầu dậy nổi, trong lòng ôm nghi hoặc nhưng bên ngoài vẫn nghiêm mặt nhìn hắn: "Bàn chuyện quân trước, thưởng phạt nói sau"
"Tuân lệnh!" nói xong Lê Uẩn nhìn về phía Ngọc Đan: "Vị này là..."
Lý Minh Viễn nhìn theo tầm mắt của hắn rồi nhìn sang mọi người ra lệnh: "Vị này là Nhị phò mã nhận lệnh Bệ hạ làm quân sư cho trận chiến lần này, các ngươi phải thận trọng bảo vệ phò mã, nếu xảy ra sơ suất....trọng phạt!"
Đám quân lính nghe xong sợ toát mồ hôi hột, cả trăm binh đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến phò mã gia"
Trời ạ, một lạy đã muốn tổn thọ hết nữa cái mạng của cô rồi, bây giờ lại phải nhận hơn trăm cái lạy, đám người cổ đại này thực sự muốn cô lên tăng xông lăn đùng chết ngay tại chỗ sao!! Ngọc Đan vội vã phất tay: "Aizz không cần đa lễ, sau này cứ xem ta như huynh đệ mà chiếu cố"
"Chúng thần không dám!"
Như một ráo nước lạnh, Ngọc Đan đầu đầy vân đen bất lực với đám người này. Nhưng mà điều làm cô bất ngờ nhất chính là lần đầu nhìn thấy Lý Minh Viễn uy nghiêm ngất trời như vậy, đúng là phải nhìn hắn ta bằng cặp mắt khác a
Ngọc Đan theo chân đám người Lê Uẩn tiến vào quân doanh, binh sĩ đóng quân tại một bãi đất rộng, xung quanh là cây cao um tùm, các lều trại được chia ra thành hàng khắp nơi đều có binh lính tay cầm giáo tuần tra nghiêm ngặt, chuẩn xác là y như phim
Ngọc Đan được dẫn đến một lều trại to nhất quân doanh này cũng là nơi nghị sự của các tướng sĩ. Lê Uẩn cẩn thận giới thiệu một vòng các tướng lĩnh trong doanh trại cho đám người Ngọc Đan, cô đưa mắt đánh giá từng người một, sau đó vô tình hữu ý dừng lại trên người một tên phó tướng, không hiểu từ đâu một trận lạnh sống lưng kéo tới, cảm giác như đã từng gặp hắn ở đâu đó, cô nhớ không lầm hắn chính là Đồ Tồi....à không, ý cô là hắn tên Đồ Tồi còn việc hắn có tồi hay không thì phải nói sau
Ngọc Đan dời sự chú ý sang bản đồ quân sự được đặt trên bàn, theo như cô quan sát nơi bọn họ đóng quân có địa hình thập phần chiếm ưu thế, quân doanh có tới ba đường tiến công. Còn Liêu quân lại đóng quân trên núi cao, địa thế bấp bênh, nếu bị tập kích bất ngờ khẳng định bỏ mạng oan uổng. Với địa thế thiên thời địa lợi cùng số quân hơn mấy vạn binh lực lại bị đánh đến không có đường lui quả thật phi lý....trừ phi có kẻ đứng sau giở trò quỷ. Nghĩ tới đây Ngọc Đan thần sắc ngưng trọng, rất nhanh sau liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường
Lý Minh Viễn cũng nhìn lên tấm bản đồ rồi phân phó: "Ngày mai binh sĩ chia làm ba nhóm, 500 binh theo tướng quân Lý Uẩn tập kích cánh phải, 500 theo phó tướng Đồ Tồi tập kích cánh trái, 500 theo bổn hoàng tử bao vây tất cả các lối thoát của đường mòn"
———đường phân cách hoa lệ
"Ngũ hoàng tử tự mình xuất binh ha ha ha...xem ra lần này bổn vương có thể đem đầu hắn về làm quà cho Vương Thượng rồi" một tên mặt mày hung tợn cầm mảnh giấy báo tin trên tay cười phá lên nói
Bọn binh lính bên dưới cũng thuận tay vuốt mông ngựa một cái: "Xưa nay Liêu Quốc chúng ta luôn bị bọn man tộc Nam Lang chèn ép, nay đã có Vương gia dạy cho chúng một bài học xem chúng còn dám lên mặt nữa không ha ha"
Nhĩ Tặc - người được bọn lính xưng là Vương gia hài lòng cầm lấy bầu rượu tu một hơi: "Không nghĩ tên Thái tử kia lại muốn thẳng tay trừ khử đệ đệ mình như vậy"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT