Ngọc Đan vẻ mặt đăm chiêu, suy tư nói: "Ngày chúng ta xuyên không là vào mùa thu 2018, nhưng sau khi đến cổ đại lại là mùa xuân"
"Ý cậu là chúng ta đang ở hai thế giới song song?" Bảo Cường không chắc chắn hỏi
Ngọc Đan gật đầu tán thưởng: " Bingo, mùa xuân ở cổ đại tương ứng với mùa thu ở hiện đại" dừng một chút lại nói: "Lần xuất hiện trăng máu ở Tô Nguyệt thành rất có thể là dấu hiệu cửa thời gian của hai thế giới sắp được mở ra"
"Thế làm sao xác định được cửa thời gian sẽ mở ra vào lúc nào" Bảo Cường mơ hồ hỏi
Ngọc Đan trầm mặt hồi lâu mới thấp giọng nói: "Mình đã thăm dò qua Quốc sư những hiện tượng lạ diễn ra sắp tới, ông ấy bảo ngày rằm tới đây sẽ xuất hiện nguyệt thực" sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một quyển sổ đưa cho Bảo Cường
Bên trong quyển sổ vẽ hai mẫu lịch khác nhau, một bên là lịch hiện đại từ năm 2018 đến giữa năm 2020, một bên là lịch cổ đại từ đầu xuân 1376 đến hiện tại, Bảo Cường đánh giá sơ qua hai mẫu lịch rồi nghiêm mặt nói: "Đúng như cậu nói, quả thực ngày rằm sắp tới trùng hợp tương ứng với rằm trung thu ở hiện đại"
Ngọc Đan ảm đạm nói: "Đây là cơ hội hiếm hoi"
Bảo Cường xiết chặt lấy tay Ngọc Đan, vẻ mặt khẩn trương nói: "Đan, lần này chúng ta phải đánh cược một phen, nếu như những gì cậu nói là đúng có thể chúng ta sẽ được trở về nhà"
Nhìn ánh mắt quật cường của cậu, Ngọc Đan lòng nặng trĩu, máy móc gật đầu qua loa: "Ừ, mình hiểu rồi"
Không hiểu sao cuối cùng cũng đã tìm được cách trở về hiện đại nhưng Ngọc Đan lại chẳng mấy hào hứng, cô cảm giác như mình đang bị ràng buộc bởi một thứ vô hình nào đó, có thể là cô luyến tiếc nơi này, cũng có thể là luyến tiếc một ai đó
——— đường phân cách hoa lệ
Lúc Ngọc Đan trở về phủ thì trời đã tối mịt, cô định ghé ngang thư phòng tìm mấy tập thoại bản đọc giết thời gian, vừa đúng lúc Lý Minh Khuê cũng đang bên trong thư phòng đọc sách, Ngọc Đan chần chừ một lát rồi vẫn quyết định bước vào, không được tự nhiên nói: "Điện hạ"
Lý Minh Khuê cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc sách,âm thanh nhàn nhạt: "Đã khỏe hẳn chưa?"
Kể từ khi biết được tâm ý của Lý Minh Khuê đối với mình, tâm tình Ngọc Đan chưa một ngày bình tâm, cuộc sống cô như bị xáo trộn hoàn toàn, từ một người vô lo vô nghĩ bây giờ lại chất đầy một mớ cảm xúc khó hiểu, cô không biết phải làm sao để có thể đối mặt với Lý Minh Khuê như trước kia. Nói xem cô có cái gì tốt lành mà được cả đương kim Nhị công chúa yêu nghiệt này yêu thích chứ, vừa không có tài lẻ gì, lại chẳng có một tí gia sản dính túi, chỉ có mỗi nhan sắc dùng tạm qua ngày.... cô thầm nghĩ chẳng lẻ nàng ta yêu thích mình là vì nhan sắc được của ló này hay sao?
"Ngươi đang nghĩ linh tinh gì đó?" giọng nói nhàn nhạt của Lý Minh Khuê lười biếng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ ngớ ngẩn của cô
"Sao cơ!"
Ngọc Đan hốt hoảng lên tiếng, cô còn mãi đoán già đoán non, không ngờ tới Lý Minh Khuê lại gọi mình, có chút chột dạ, cô lẩn tránh cái nhìn của Lý Minh Khuê, rất thật trân ho khan một tiếng: "À...ta khỏe hẳn rồi, Điện hạ không cần để tâm"
"Nếu không muốn bổn cung để tâm, sau này đừng vì bổn cung làm những chuyện ngu ngốc như vậy, nếu chẳng may bổn cung không cứu được ngươi thì phải làm sao?" Lý Minh Khuê ngẩng đầu, ánh mắt hết sức thâm tình nhìn Ngọc Đan
"Lấy tư cách là thuộc hạ...bảo vệ Điện hạ là trách nhiệm của ta" Ngọc Đan nghiêm túc nhìn nàng, đặc biệt nhấn mạnh nói: "Giữa khoảng cách và địa vị, Điện hạ không cần phải biết ơn ta...ta không nhận nổi" Ngọc Đan là người sống thiêng về lý trí, giữa một thứ tình cảm mơ hồ gần như không có tương lai, buộc cô phải chọn phương án tìm mọi cách thẳng tay gạt bỏ tình cảm của nàng, cũng như cảm xúc mông lung của chính mình
Lý Minh Khuê cũng không vội đáp lời, nàng đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn làn hương phiêu lãng trong không khí, ánh mắt ảm đạm không một tia sáng: "Ngươi rất sợ bổn cung?"
Ngọc Đan ngơ ngác nhìn nàng, không nghĩ đến nàng lại hỏi mình như vậy, rất nhanh hồi phục lại tinh thần, làm ra vẻ hiển nhiên đáp: "Đương nhiên, vì người là chủ tử, ta đương nhiên phải sợ" không hiểu sao nói ra mấy lời này làm lòng cô bứt rứt không thôi, nhưng đây là cách duy nhất để đẩy nàng ra khỏi cô. Lý Minh Khuê sau này còn có cuộc sống riêng của mình, còn cô không có khả năng cả đời ở lại đây giả danh nam tử để được bên cạnh nàng, cô vốn không thuộc về nơi này. Xét về tình về lý buộc cô phải vào thế nhẫn tâm đẩy nàng ra khỏi mình
Nghe Ngọc Đan mở miệng ra là một câu khoảng cách, hai câu địa vị như muốn trấn tĩnh nàng rằng hai người các nàng chính là hai đường thẳng song song, tuyệt nhiên không được vượt qua giới hạn kia, khiến tâm tình Lý Minh Khuê phi thường âm trầm, không nói hai lời tức giận nện bước tiến đến phía Ngọc Đan, gần như thô lỗ dùng sức ghì chặt hai má cô, nghiêng mặt chuẩn xác hôn lên môi Ngọc Đan, đầu lưỡi khiêu khích lướt qua khe hở, không phải là nhẹ nhàng ôn nhu, mà là phát tiết bất mãn trong lòng
Ngọc Đan đại não nhất thời trống rỗng, mở to mắt nhìn nàng, tay chân bị Lý Minh Khuê chế trụ đến không thể nhút nhích. Cô sững sờ nhìn dung nhan như họa của nàng gần trong gang tấc, từng đường nét một như ngọc thạch được thợ công cẩn thận chế tác, tinh xảo đến câu nhân làm Ngọc Đan nhất thời đánh mất lý trí, theo bản năng mấp máy môi, thả lỏng phòng bị, đôi tay lấp lửng giữa không trung, ôm cũng không được mà đẩy ra lại càng luyến tiếc
Nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, Ngọc Đan đầu óc mê muội, loại cảm giác này tựa hồ đã bị chính cô cùng áp lực giấu kín rất lâu, nay lại được một đám lửa khơi dậy càng trở nên mãnh liệt, không cách nào kiềm chế. Thẳng đến khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau, cả người Ngọc Đan bỗng run lên, thần hồn như được kéo về với xác, bối rối hoảng sợ đẩy Lý Minh Khuê ra, nhưng lại bị nàng dùng sức giữ chặt hơn, bất đắc dĩ cô đành phải dùng lực cắn một cái lên môi nàng, quả nhiên Lý Minh Khuê bị đau kinh hô lên một tiếng, cô thừa cơ liền đẩy nàng ra
Nhìn môi Lý Minh Khuê còn vương huyết, trên mặt là rặng mây đỏ, thần sắc yêu diễm dị thường, trái tim Ngọc Đan bất giác đập chậm một nhịp, cô cố kiềm nén cảm xúc trong lòng, lạnh lùng nói:"Lý Minh Khuê! hồ đồ"
Đây là lần đầu tiên cô dám đem thẳng tục danh của Nhị công chúa hô lên
Lý Minh Khuê cũng không né tránh, ý vị thâm thường nói: "Chủ tử cũng có quyền làm thế chứ?"
Ngọc Đan thực sự không biết phải làm sao, nhíu mày thái độ bất mãn nhìn Lý Minh Khuê: "Ngươi có còn coi mình là công chúa không? Rõ ràng biết ta là nữ tử ngươi vẫn cố chấp như vậy"
"Vậy còn ngươi, có coi mình là phò mã của bổn cung không?" Lý Minh Khuê thái độ ngạo mạn đáp lại
Ngọc Đan nhất thời cứng họng, ngây ngốc mở to hai mắt nhìn nàng, không nghĩ tới Lý Minh Khuê lại có bộ mặt ngang ngược như vậy: "Ngươi...ngươi"
"Ta thích nàng" Lý Minh Khuê sóng mắt như nước, lớn giọng chắc nịch nói
Đây là những điều Ngọc Đan vốn đã biết từ trước, nhưng hôm nay ngoài dự kiến lại được chính miệng Lý Minh Khuê khẳng định thực sự làm cô không kịp chóng đỡ. Cô sửng sốt nhìn nàng, không biết nên làm sao cho phải, chính cô còn không thể xác định được tình cảm của mình đối với nàng là như thế nào, cô đương nhiên không thể nhẫn tâm từ chối Lý Minh Khuê, càng không thể nhẹ dạ gật đầu đồng ý, chỉ biết trì độn ngây ngốc nhìn nàng
Nhìn Ngọc Đan cố ý né tránh mình, Lý Minh Khuê không khỏi cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh lẽo, dù đã dự đoán trước được mọi chuyện sẽ diễn ra thế này, nhưng lại không cách nào nhịn được đau xót cùng thất vọng, trái tim đau đớn không thôi
Ngọc Đan mất vài phút để đại não xử lý thông tin, cố né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Minh Khuê, cô cảm giác ánh mắt nàng chất chứa đầy cảm xúc bên trong, tựa hồ đều là hướng về mình, làm cho cô cảm thấy như mình đang phụ bạc nàng.
Ngọc Đan cố trấn tĩnh lại, khắc chế tình cảm trong lòng, lãnh đạm nói: "Công chúa điện hạ, vi thần sẽ xem những gì ngài vừa nói chỉ là nhầm lẫn, hy vọng điện hạ cũng xem là vậy" lời vừa nói ra liền cảm thấy vô cùng tự trách, trái tim đau đớn một cách khó hiểu, khiến cô không thể nào tiếp tục đối mặt với Lý Minh Khuê thêm giây phút nào nữa .
||||| Truyện đề cử:
Độc Gia Sủng Thê |||||
Ngọc Đan dứt khoát xoay người bỏ lại Lý Minh Khuê một mảnh cô độc, như người mất hồn một mình lưu lại bên trong thư phòng, đi được vài bước bỗng dừng lại nói: "Vi thần cảm thấy trong người có bệnh không tiện hầu hạ công chúa điện hạ một thời gian, xin điện hạ chuẩn cho thần được dọn sang Tây uyển dưỡng bệnh"
Lý Minh Khuê cười khổ một tiếng, âm thanh yếu ớt nói: "Chuẩn"
"Là sương đang vây trong đáy mắt, hay là trăng đang khuyết trong lòng"