"Ôi," Thư Nhiên cầm tay hắn, ngón tay siết chặt lại: "Anh ly hôn rồi, em cũng không còn là em vợ của anh nhưng quan hệ vẫn tốt, anh nói xem người ta có nghi ngờ không?"

"Cái này có cái gì?" Từ Thận cũng siết chặt tay Thư Nhiên, ngón tay quấn lấy triền miên: "Bái làm anh em sống chết có nhau không được à?"

Cũng đúng, Thư Nhiên tựa đầu vào vai Từ Thận, yên lặng hưởng thụ thời gian được ôm nhau này.

Nằm một lát, Thư Nhiên đá nhẹ Từ Thận, "Vậy anh dậy tới nhà anh rể đi."

"Được rồi." Từ Thận ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn tiếp tục nằm: " Anh nằm thêm một lát nữa. ”

Thư Nhiên rất bất ngờ liếc mắt: "Anh vẫn muốn nằm ỳ trên giường à?"

"Tại sao không?" Từ Thận thoải mái vươn vai, cười nói: "Không có việc gì làm là anh còn nhác hơn cả em."

"Chậc, em nghe thấy rồi đấy." Thư Nhiên lấy gối đầu giận dỗi đập hắn: "Được lắm, anh quanh co lòng vòng nói em lười biếng."

"A..." Từ Thận kêu một tiếng, truyền đến trong lòng Thư Nhiên, cậu mê say một lát, sau đó nhớ mãi không quên.

“Hay đấy, nói lại xem?” Thư Nhiên muốn tiếp tục trêu ghẹo Từ Thận, nhưng đối phương đã lật người lăn xuống, giống như chạy trốn.

Từ Thận vừa mặc quần áo vừa u oán trừng mắt nhìn Thư Nhiên, không cho đối phương cơ hội trêu chọc mình: "Khụ, anh ra ngoài. ”

Bên ngoài bây giờ cực lạnh, bốn giờ chiều đã không còn nắng ấm, Từ Thận mặc một chiếc áo bông dày, còn khoác thêm khăn quàng cổ, đeo găng tay.

Trước khi hắn ra ngoài, lại tới cúi người hôn vợ một cái.

"Đi sớm về sớm."

"Ừ."

Từ Thận rất hiếm khi đến nhà chị gái Thư Nhiên, hắn nhét rất nhiều đồ vào xe, bao gồm cả đồ ăn và quần áo, dù sao cũng là thể hiện sự hào phóng. Suy nghĩ một chút, lại tiện thể mang theo quà mừng năm mới cho bác sĩ Hồ.

Cuối năm các đơn vị đều có quà mang về, đơn vị Trương Vân Sinh cũng phát, Chu Huệ nhìn một lượng lớn cá và thịt hộp, cũng muốn chia cho em trai.

"Hai người bọn họ không tiện bày đồ nấu ăn, đồ đóng hộp hâm nóng là có thể ăn được rồi." Chu Huệ nhìn, còn có hoa quả đóng hộp, không dễ hỏng.

Trương Vân Sinh gật đầu: "Ôi, em chuẩn bị xong đi rồi anh qua."

Vừa nói xong thì Từ Thận đã tới, xách theo không ít đồ đạc, hai tay cầm không hết khiến bọn họ kinh hãi không nhẹ.

"Anh Thận, sao lại mang nhiều đồ thế?" Hai vợ chồng Chu Huệ vội vàng tới giúp một tay, đây... có hộp trái cây, hộp quà và đồ dùng sinh hoạt, mấu chốt là có rất nhiều.

Nhưng ngẫm lại cũng không lạ, Từ Thận vốn rất hào phóng, năm nay lại làm ăn phát đạt.

"Không nhiều lắm, tết ăn hết được đấy." Từ Thận nói đơn giản, sau đó đi thẳng vào vấn đề chuyển đạt ý của Thư Nhiên, hỏi hai vợ chồng bọn họ có thời gian tham gia hội nghị thường niên trong nhà máy hay không: "Chỉ ăn uống, rút thăm trúng thưởng, mọi người vui vẻ hạnh phúc."

Chu Huệ nghĩ: "Tôi đi được không?"

Từ Thận gật đầu: "Có thể, sao lại không được? Vợ Vương Đông sinh con nên về quê rồi, trong xưởng không còn ai biết. Nói đơn giản là bạn bè đến góp vui là được."

"Vậy chúng ta cùng đi góp vui đi." Trương Vân Sinh cười nói: "Dính vào hỉ khí của anh em Từ Thận, không chừng sang năm anh cũng có thể thăng chức. ”

Chu Huệ cười: "Vậy đi thì đi."

"Ừm, đúng rồi." Từ Thận thông báo cho bọn họ: "Đến lúc đó tôi có thể sẽ tuyên bố chuyện ly hôn, không thì ai cũng muốn gặp vợ giám đốc nhà máy."

"À." Chu Huệ cũng cảm thấy hẳn là như thế, dù sao cũng đã công khai với người trong nhà, chờ Từ Thận tuyên bố rõ ràng với bên này, giữa bọn họ coi như rõ ràng, về sau Từ Thận lấy vợ cũng không ngại.

Từ Thận uống chén trà xong thì nói muốn đi, còn muốn đi tặng quà năm mới của nhà khác, Chu Huệ vội vàng đưa đồ hộp cho hắn.

"Được rồi." Dù sao cũng là tâm ý của chị Thư Nhiên, Từ Thận vui vẻ cầm lấy.

Chờ hắn đi rồi, Chu Huệ nhìn quà năm mới trên mặt đất, cảm thán: "Anh Thận là người tốt, thật sự là không ngờ tới."

Trương Vân Sinh giúp vợ sửa sang lại đống đồ, hơi khó hiểu lẩm bẩm một câu: "Sao em trai không đến nhỉ, để Từ Thận đến hình như không hợp tình lắm."

"Ou," Nói về chuyện này, Chu Huệ một bụng oán giận nói với chồng: "Em trai em trước kia chăm chỉ lắm, từ khi vào thành phố quen anh Thận thì nó lên trời rồi, cái này mặc kệ, cái kia cũng mặc kệ."

Chu Huệ cười khổ: "Không phải em không nhắc nó, lần nào gặp cũng nói."

Trương Vân Sinh gật đầu, có lần anh cũng ở đấy, còn nói đỡ em vợ vài câu.

"Giờ thì tốt rồi, còn để cho một ông chủ lớn như anh Thận chạy việc vặt cho nó, đến tột cùng anh là anh rể của nó hay là anh rể của Từ Thận." Chu Huệ cằn nhằn.

Trương Vân Sinh một tay sắp xếp lại đồ đạc, tìm lời giải thích hợp lý: "Ha ha, em trai được người ta yêu quý, nếu em ấy bảo anh làm gì anh cũng làm thôi."

Chu Huệ: "Anh là anh rể của nó nên hợp lý thôi."

Trương Vân Sinh không biết nói gì nữa,chuyển đề tài: "Ngày mai tới nhà máy, đón em gái về ở 2 ngày xong lại lên hả? ”

Chu Huệ nghĩ đến tình cảnh của em gái ở nhà, gật đầu: "Ừ, đã lâu rồi bọn em không nói chuyện với nhau. " Bây giờ có chị dâu ở nhà, cô muốn dạy cho em gái mình một số cách chăm sóc bản thân thật tốt, điểm đầu tiên chính là không thể nộp toàn bộ tiền lương.

Trợ cấp trong nhà ít nhiều cũng không đủ, còn phải nghĩ đến bản thân nhiều hơn.

Thư Nhiên đã sớm nghĩ thay cho Chu Lan, Chu gia hiện tại căn bản không biết cụ thể tiền lương của Chu Lan là bao nhiêu. Hơn nữa bình thường cậu cũng cố ý trợ cấp thêm, để Cho Chu Lan sớm tích góp được tiền riêng.

Chờ Từ Thận đưa quà năm mới trở về, Thư Nhiên đã dậy ở nhà làm cơm ăn, bên chân bày một cái chậu than nướng lửa, cậu hỏi: "Chị không nói gì chứ? ”

"Không nói gì." Từ Thận ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh, thân hình cao lớn làm cho không gian lập tức có vẻ chật chội.

"À." Hai người chân dài, lập tức bao phủ chậu than nhỏ, Thư Nhiên nói: " Em đoán anh vừa đi là chị em với anh rể cằn nhằn em lười cho xem."

Đúng là cậu nên nên đi theo tặng quà tết, nhưng bận rộn một thời gian dài mới được nghỉ ngơi, cậu không muốn động đậy.

Từ Thận làm ấm tay mình mới đi nắm tay Thư Nhiên: "Không sao đâu, không sống chung với 2 người họ, họ không xen vào được."

Cũng đúng, Thư Nhiên cười cười xong mặc kệ.

Cậu đã nấu xong cơm, chờ Từ Thận trở về xào rau, hôm nay ăn thịt khô xào măng tây, cậu rửa sạch măng nhưng không có thái thịt khô, xét về dùng dao thì Từ Thận lợi hại, cắt mỏng như cánh dế.

Mỏng hay dày thật sự rất ảnh hưởng đến hương vị, Sau khi Thư Nhiên thử qua thì không muốn làm nữa, chuyện chuyên nghiệp vẫn là giao cho người chuyên nghiệp làm.

Họp thường niên đang là chương trình thời thượng nhất của công nhân hiện nay, bọn họ chưa từng nghe nói đơn vị nào trước khi nghỉ lễ sẽ mời mọi người ăn một bữa, còn có thể rút thăm trúng thưởng tặng quà, cái này tốn bao nhiêu tiền!

Thật ra cũng không sao, bày bảy tám bàn mà thôi, các cổ đông năm nay kiếm được tiền, lấy ra một chút cũng đủ cho công nhân ăn một bữa đủ chất béo, rút thăm trúng ít chút đồ gia dụng nhỏ, bầu không khí rất tốt.

Hai vợ chồng Chu Huệ đúng hẹn mà đến, nhìn đồ ăn trên bàn không khỏi âm thầm líu lưỡi, Từ Thận quả nhiên kiếm được rất nhiều tiền.

Còn có những giải thưởng có giá trị không thấp, đừng nói công nhân muốn trúng thưởng, hai vợ chồng Chu Huệ thấy giải thưởng cũng muốn trúng, chỉ là không biết có vận may hay không thôi.

Hai người bọn họ ngồi ở bàn chính, Chu Huệ nhỏ giọng hỏi em trai: "Tỷ lệ trúng thưởng có cao không, chị và anh rể em cũng muốn rút thử một cái."

Thư Nhiên nhỏ giọng nói: "1/4 cơ hội, rất cao, bốn người chúng ta, cũng không thể không có người nào trúng chứ."

Chu Huệ cười: "Đúng vậy."

Trong lòng Thư Nhiên thầm nghĩ, thật ra là năm người, không tới nỗi không trúng đâu nhỉ?

Cơm ăn được ba phần no nê, Giang Phàm và Trần Khải là hai đối tác hài hước lên làm MC, bắt đầu rút thăm trúng thưởng cho mọi người.

Công nhân ăn đến miệng dính toàn dầu mỡ, còn phải lưu ý có rút được số của mình hay không, rút được thì cười đến thấy răng không thấy mắt, vội vàng lau miệng đi lên lĩnh thưởng.

Có người ôm máy ghi âm, có người ôm đi máy sấy tóc, còn có người trúng giải độc đắc, trực tiếp đạp về một chiếc xe đạp.

Chu gia bốn người cộng thêm anh rể chờ trúng thưởng, rốt cục Chu Huệ lĩnh đèn pin, cái này cũng rất thực dụng, em gái Chu Lan trúng một cái đồng hồ báo thức.

Thư Nhiên và Từ Thận chống cằm, trơ mắt nhìn Trần Sâm cũng trúng thưởng, hai người bọn họ sửng sốt thế mà mình không trúng.

Thư Nhiên nhìn số của mình, số này là số may mắn cậu lợi dụng chức vụ chọn ra!

"Ai, đều là số phận rồi. " Từ Thận thở dài, tự an ủi: "Không sao, dưới ghế cũng có phần thưởng an ủi.”

Phải... Đây cũng là ý tưởng của Thư Nhiên, rút thăm trúng thưởng mà, sẽ có người vui có người buồn, vì bù đắp cho sự mất mát có người không rút được giải thưởng, cậu săn sóc chuẩn bị giải thưởng an ủi, không ngờ tới mình và Từ Thận đều ở trong hàng ngũ được an ủi.

Dán dưới gầm ghế là hai đôi tất bông dày, để cho mọi người có một cái tết ấm áp.

Chờ mọi người nhận giải thưởng an ủi mà giám đốc Thư chuẩn bị dưới đáy ghế. Thư Nhiên đá Từ Thận, bảo hắn nhân cơ hội này bắt đầu biểu diễn, a không, tuyên bố.

Từ Thận gật đầu, rót cho mình một cốc nước trắng, đứng dậy, sức kêu gọi của hắn vẫn rất tốt, mọi người phục hắn cũng giống như phục Trần Sâm, hiện trường không hẹn mà cùng yên tĩnh.

Từ Thận nâng ly lên, cười: "Mọi người vất vả rồi, sang năm càng ngày càng tốt hơn nhé. " Hắn ngửa đầu uống hết, mọi người vỗ tay cho hắn, đang rất vui thì nghe hắn bất ngờ tuyên bố: "Đúng rồi, nói với mọi người một chuyện, tôi đã ly hôn, bây giờ đang... Độc thân. ”

Hiện trường yên tĩnh.

Nhất thời không kịp phản ứng, gì cơ?

"Tôi đã ly dị được một thời gian rồi. " Từ Thận nói, "Xin lỗi, hôm nay mới thông báo với mọi người, bởi vì đã không tìm được một cơ hội tốt."

Các anh em đang vỗ tay lập tức trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt đông cứng lại, dù sao thời nay ly hôn là chuyện trọng đại, có nghĩa là không tốt.

"Biểu cảm gì đây?" Từ Thận tức giận nở nụ cười, vội vàng giải thích cho bọn họ: "Đây là chuyện tốt, lúc đầu tôi còn chưa trưởng thành, mù quáng lựa chọn kết hôn, về sau còn cảm thấy tự do yêu đương là tốt nhất, vì vậy hai bên ly hôn trong hòa bình! Không đáng tiếc chút nào."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có lẽ bọn họ cũng không ngờ rằng lý do ly hôn của Từ Thận lại hợp thời như vậy, phản đối hôn nhân sắp đặt không phải là khẩu hiệu của những người tiên phong đó sao?!

Có bao nhiêu người trong số họ thực sự đi đến ly hôn?

Nói tóm lại, không liên quan gì đến người bình thường, nhưng bởi vì một câu 'chống lại hôn nhân sắp đặt' liền tạo thành cơn sóng của thời đại.

Chỉ có thể nói một câu, không hổ là anh Thận.

Từ Thận ngồi xuống, khoác vai Thư Nhiên bên cạnh, nói: "Nhìn bọn tôi ăn ý như này thì mọi người cũng biết là ly hôn trong hoà bình, không thì sao có thể ăn cơm cùng nhau chứ."

Cái này thì đúng, Từ Thận và Thư Nhiên chưa từng cạch mặt nhau, rất khách sáo với nhau. Vậy thì... Mọi người vừa nghĩ, thôi quên đi, ly hôn thì ly hôn, giờ mọi người cùng nhau kiếm tiền đã rất tốt rồi.

Thư Nhiên hắng giọng, cảm thấy mình cũng cần phải nói đôi câu: "Đúng vậy, anh Thận nói đúng, tuy rằng bọn em không phải là họ hàng, nhưng tình nghĩa vẫn còn," Cậu nhìn sang bên cạnh, tận lực biểu hiện thản nhiên nói: "Sau này bọn em vẫn sẽ cùng nhau hợp tác kiếm tiền, dẫn dắt mọi người tới cuộc sống càng ngày càng tốt hơn."

Từ khi thành lập nhà máy tới nay, mọi người đều thấy được năng lực của Thư Nhiên, ai cũng phục cậu, phục đến thấu hiểu, Lý Kiệt dẫn đầu vỗ tay ủng hộ, tuy rằng bọn họ rất kinh ngạc, xem Từ Thận như thế mà đã sớm ly hôn, chỉ là vẫn không công bố tin tức, ai, tin tức này rất rất thái quá.

Chờ tiếng vỗ tay giảm xuống một chút, Từ Thận nói: “Vậy chuyện này coi như xong, về sau đừng hỏi vợ tôi tại sao không xuất hiện, khi nào làm cha," Nói đến đây, hắn hít sâu một hơi, rất bất đắc dĩ: "Mọi người chẳng biết mình phiền cỡ nào đâu."

"Ha ha ha ha ha..." Mọi người cười rộ lên.

Từ Thận cũng cười theo, liếc mắt thấy Thư Nhiên cũng đang cười tủm tỉm, nói xong chuyện này, trong lòng thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khó tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play