Buổi tối tụ tập với người khác, Thư Nhiên có út chút rượu, anh vừa nằm vào trong chăn, Tiểu Từ Thận giống như chó tiến lại gần ngửi anh, đâu cũng ngửi, ngửi hết tóc ngửi cổ, ngửi xong cổ ngửi môi: "Anh uống rượu rồi sao? ”
Thư Nhiên lập tức muốn chạy trốn, miễn cho loại hành động ái muội này tiếp tục, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chất vấn thuần túy của cậu, lại cảm thấy tư tưởng xấu xa của mình quả thực không xứng làm cha mẹ: "Khụ, tụ hội uống chút rượu thôi. ”
"Vui quá ta." Giọng điệu thiếu niên chua chát.
"Này, " Thư Nhiên không thể nhịn được mà nhắc nhở đối phương: “Mọi người đều ra ngoài vui vẻ, em đừng như vậy được không, chẳng lẽ em và bạn bè tụ tập không vui sao? ”
Từ khi trở về đến nay, tên này đều âm dương quái khí mấy lần, tính tình Thư Nhiên cũng có điểm mấu chốt.
Hơn nữa anh cảm thấy, không thể để mặc cho Tiểu Từ Thận khắc sâu dục vọng chiếm hữu, dù sao thì chim con khi lớn lên cũng phải rời khỏi đôi cánh của cha mẹ nó.
"Không vui như anh." Tiểu Từ Thận xoay người lại, đưa lưng về phía Thư Nhiên.
"..." Thư Nhiên lười để ý tới cậu, vừa lúc tắt đèn ngủ.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Tiểu Từ Thận lại giở trò quỷ, quay đầu tố cáo Thư Nhiên: "Sao anh không dỗ dành em? Lúc nhỏ em tức giận là anh dỗ em liền."
Thư Nhiên cười lạnh: "Em cũng nói là lúc nhỏ đó, em bây giờ lớn như trâu, to như ngựa, em không dỗ anh thì thôi, còn muốn anh dỗ dành em..."
"Cũng đúng, " Tiểu Từ Thận xoay lại, bỗng nhiên ôm lấy Thư Nhiên từ phía sau: "Bây giờ em cao lớn hơn anh, sau này em dỗ anh.”
Dáng người Thư Nhiên vẫn luôn gầy gò thon thả, lúc khảm vào trong lòng ngực Tiểu Từ Thận, hai người bọn họ đều cứng đờ, một người là trong lòng có quỷ, người kia cũng là trong lòng có quỷ.
"Này, em làm gì đấy?" Thư Nhiên phản ứng lại, vội vàng ba chân bốn cẳng lăn ra từ lồng ngực đối phương, đồng thời trái tim đập loạn xạ, da người cũng nóng lên.
"Sao anh… lại phản ứng mạnh dữ vậy?" Vẻ mặt của thiếu niên trong bóng đêm rất buồn bực: "Làm như em là thứ gì đó bẩn thỉu vậy. ”
Cậu còn trả đũa.
Nhưng hữu dụng, Thư Nhiên lập tức xấu hổ, cũng cảm thấy mình phản ứng quá độ.
"Không phải, chỉ là anh không quen..."
"Không quen với việc em ôm anh?" Thiếu niên đến gần anh, dịu dàng chen vào lòng anh: "Vậy anh đến ôm em đi." Cậu đáng thương nói: "Em chỉ có một phụ huynh là anh, bởi vì em trưởng thành rồi anh không gần em nữa, đối với em liệu có công bằng không? ”
Đây là tử huyệt của Thư Nhiên.
Cũng đúng, những đứa trẻ khác đều có mấy người trong nhà yêu thương, không thiếu cảm giác an toàn, mà Tiểu Từ Thận chỉ có anh, mẫn cảm đối với thái độ của anh là bình thường.
Thư Nhiên thầm than một tiếng, nhận mệnh ôm lấy thiếu niên đã cao lớn hơn anh, đối phương cảm giác được sự dịu dàng của anh, cũng ôm lấy lưng anh, hai người thân mật vô cùng.
"Anh gầy quá.." Cánh tay thiếu niên, từ từ di chuyển đến eo Thư Nhiên, tuần tra khắp nơi.
"Chẳng phải là bởi vì lo cho em sao?" Thư Nhiên cũng không muốn nói đạo lý, nhưng anh dần dần cảm giác mình không thể xử lý thằng nhóc này, phải đứng ở điểm cao đạo đức, nắm giữ chút lợi thế.
"Nghiêm túc hả?" Tiểu Từ Thận nhướng mày, nói từng cái một cho anh rõ ràng: "Phương diện nào của em khiến anh phải lo? Thành tích tốt, phẩm hạnh tốt, giặt giũ nấu cơm đều tinh thông, anh phải lo cho em điều gì? ”
"..." Thư Nhiên không nói nên lời, có thể là do giọng nói này quá quen thuộc, cũng có thể là bầu không khí quá quen thuộc, cho nên đưa tay nhéo thịt mềm của đối phương.
"A..." Thiếu niên bất ngờ không kịp đề phòng kêu một tiếng, cảm giác từ lúc Thư Nhiên nhéo xuống mà mềm nhũn, biểu cảm trong bóng tối tràn đầy nhộn nhạo.
Thư Nhiên nhéo xong liền hối hận, anh lại một lần nữa đẩy thiếu niên bạch tuộc ra, tự mình quay qua ngủ.
Xa Từ Thận đã lâu, nhưng từ khi Tiểu Từ Thận lớn lên, anh càng ngày càng nhớ Từ Thận, nhớ người yêu trong quá khứ của mình.
Thiếu niên nhẹ nhàng hít vài hơi, không dám đi qua dính lấy Thư Nhiên, nam sinh cấp 3...thực sự quá vô sỉ, cậu phỉ báng chính mình.
Mấy ngày trước kỳ thi đại học, Tiểu Từ Thận tự giác chuyển về phòng mình để tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Người khác đều là chuẩn bị kỳ thi trước hai năm, mà cậu chỉ có một tuần trước khi thi mới có dáng vẻ chuẩn bị, đừng nói các bạn học cảm thấy ghen tị, Thư Nhiên cũng cảm thấy rất ghen tị, năm đó mình khắc khổ hơn thằng nhóc Tiểu Từ Thận này nhiều.
Thi cử là chuyện lớn, Thư Nhiên vẫn tự mình đưa đón, những đứa nhỏ được đối xử như nào, anh cũng không thể cho Tiểu Từ Thận bị bỏ lại…
"Hôm nay là trận cuối cùng rồi, " Thư Nhiên dừng xe lại: “Xe thể thao có đón được hay không còn phải xem trận đấu diễn ra như thế nào.”
"Chúc phúc cho em đi." Tiểu Từ Thận trước khi xuống xe, thăm dò đi qua hôn lên hai má Thư Nhiên sau đó nhanh chóng rời đi.
"Thằng nhóc thúi." Thư Nhiên lau mặt, cố gắng tự nói với mình đây là tình cảm gia đình, tình cảm gia đình!
Nhưng anh nhớ Từ Thận, rất nhớ, trái tim... Vẫn là không khống chế được mà loạn nhịp.
May mắn thay, hôm nay là trận đấu cuối cùng.
Thí sinh trong nhà cố gắng ở phòng thi, Thư Nhiên cũng giống như nhiều phụ huynh khác, ở gần đó bất an đi dạo, cho đến khi thí sinh thi xong thì về đón người.
Sau khi cửa lớn mở ra không lâu, một bóng hình như hạc đứng giữa bầy gà đi ra, dáng vẻ cao lớn đẹp trai của Tiểu Từ Thận, trước sau như một hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Thí sinh khác đi ra, đều được phụ huynh ôm lấy, mà Tiểu Từ Thận đi ra, trước khi Thư Nhiên kịp có động tác, cậu đã ôm Thư Nhiên trước, ôm lên xoay hai vòng mới tính xong.
"..." Thư Nhiên mất mặt xấu hổ ném đến đất nước Java, khuôn mặt nhã nhặn đẹp trai tràn đầy quẫn bách.
"Anh đứng ở bên cạnh phụ huynh..." Tiểu Từ Thận thấp giọng cảm khái: "Hình như không hợp, em liếc mắt một cái là có thể tìm được anh. ”
"Bởi vì anh còn trẻ." Thư Nhiên nói.
"Không phải," Thiếu niên một tay cầm túi đồ dùng học tập của mình, một tay ôm bả vai Thư Nhiên nói: "Người khác là đến đón con, anh đến tham gia đại hội cổ đông, loại cảm giác như vậy."
Quần áo chỉnh tề, văn chất nho nhã, hệ cấm dục.
"Quả thật anh sắp phải đi họp, em không nói anh cũng quên mất." Thư Nhiên đón Tiểu Từ Thận trở về xong ra ngoài xử lý công việc, hơn nữa vừa đi chính là ba ngày.
Tiểu Từ Thận thi xong ở nhà một mình phòng không nhà trống: "..."
Rất buồn bực, lòng ngứa ngáy.
Vâng, ngứa ngáy.
Do những thứ Thư Nhiên tạo thành, vừa vặn ảnh hưởng đến tình cảm ngây thơ trẻ trung của Tiểu Từ Thận, trước kia cậu cảm thấy không nỡ xa rời, tâm lý phức tạp, lớn lên là tốt rồi.
Nhưng càng lớn lên, cậu lại càng rõ ràng, đây không phải là tình cảm chim non, rõ ràng cậu có tình cảm trần trụi cùng với dục vọng, hạ lưu mà vô sỉ.
Thiếu niên ở trong thư phòng Thư Nhiên, ngồi trên ghế Thư Nhiên, hai má ửng đỏ, ánh mắt mê ly, lúc này, điện thoại di động nhận được yêu cầu gọi video của Thư Nhiên, cậu do dự một chút, lớn mật mở màn hình.
"Tiểu Thận," Lúc đầu Thư Nhiên không chú ý tới trạng thái thiếu niên, sau khi nhận máy thì dặn dò: "Anh sắp lên máy bay, buổi tối sẽ về nhà ăn cơm. ”
"Ừm, biết rồi." Thiếu niên đáp một tiếng. Giọng nói quá mức nhộn nhạo này làm cho Thư Nhiên giật mình, sau đó mới nhìn kỹ rõ ràng, thằng nhóc thúi trong video hình như đang... Cái gì, Thư Nhiên trong nháy mắt đỏ mặt tai hồng, đầu óc ong ong: "Em... Sao em lại nhận, cúp máy. ”
"Đừng" Thiếu niên hỏi, "Anh muốn ăn gì, chốc nữa em đi mua đồ ăn, tủ lạnh không có gì."
Thư Nhiên vốn rất xấu hổ, nghe vậy cau mày: "Mấy ngày nay em sống như thế nào, có ăn cơm ngon không? ”
"Có..." Dừng lại một lát, thiếu niên cũng cau mày mới tiếp tục nói: "Cho nên ăn sạch tủ lạnh, ăn xong ngủ, ngù xong ăn, chơi game, xem phim..."
Không phải sau kỳ thi tuyển sinh đại học đều như vậy sao?
"Không ra ngoài chơi với bạn bè à?" Thư Nhiên biết mình hẳn là nên cúp máy, nhưng mà, thiếu niên đẹp trai ánh mắt mê ly trong video, tựa như có ma lực, gắt gao ôm lấy tầm mắt của anh.
"Không có... Tự chơi..." Tiểu Từ Thận tiếp tục trả lời Thư Nhiên, bàn tay kia ở nơi Thư Nhiên không nhìn thấy chưa bao giờ dừng lại.
Sau đó, mặc dù hai người không nói lời nào, chỉ là nhìn vào camera, anh cũng cảm thấy rất kích thích, linh hồn như muốn bay lên.
Một tiếng kêu rên đánh thức Thư Nhiên, vẻ mặt anh bối rối cúp video, nội tâm chỉ còn lại hai chữ: lố bịch.
Thật lố bịch.
Tiểu Từ Thận phát hiện Thư Nhiên đã cúp máy, ánh mắt lóe lên, yên lặng thu thập tàn cục, cùng với... Chuẩn bị buổi tối làm sao lừa Thư Nhiên.
Lúc này, Thư Nhiên gửi tin nhắn cho cậu trước: "Em làm gì vậy, ban ngày ở thư phòng của anh làm loại chuyện này? ”
Tiểu Từ Thận cười cười, một tay trả lời một câu: "Ban ngày không thể, chẳng lẽ buổi tối là được? ”
Gửi xong cậu lập tức hối hận, cậu muốn bình ổn cảm xúc của Thư Nhiên, không phải đổ thêm dầu vào lửa!
Cho nên nói, nam sinh cấp 3 thật vô sỉ, đầu óc đều bị nhồi nhét phế liệu.
Chỉ hy vọng Thư Nhiên trở về đừng đánh gãy chân cậu.
"Thư Từ Thận! Em có muốn nghe lại những gì em vừa nói không? Anh không đùa với em, đừng cợt nhả với anh! "Thư Nhiên tức giận, chuyện gì vậy, chẳng lẽ thằng nhóc này cho rằng thi đại học xong là có thể làm càn hay sao?
"Thực xin lỗi, não em ngắn." Thiếu niên long trọng gửi một tin nhắn, đảm bảo: "Em sẽ xám hối, sau này không dám nữa."
"Tốt nhất nên là như vậy." Thư Nhiên nghiến răng nghiến lợi, xếp hàng lên máy bay.
"Vâng." Đáp Thư Nhiên xong, Tiểu Từ Thận đi vào phòng ngủ đối phương, lăn lên giường, có một loại... Cảm giác rơi ra khỏi đám mây.
Vừa rồi sảng khoái bao nhiêu, hiện tại có bao nhiêu khó chịu.
Bảy giờ tối, Thư Nhiên về đến nhà, lúc vào nhà cố ý đen mặt, miễn cho tên hôm nay làm sai tiếp tục cợt nhả với mình.
Sau khi mở cửa đi vào, trong nhà có mùi thức ăn.
"Về rồi à? " Thiếu niên mặc đồ thể thao đeo tạp dề, biểu hiện không khác gì bình thường: "Đi tắm rửa rồi ăn, hay là ăn cơm trước? ”
Thư Nhiên thật vất vả mới cứng rắn, lặng lẽ mềm nhũn vài phần, trên thế giới này, cũng chỉ có người này kiên trì mỗi ngày nấu cơm chờ mình về nhà.
Đối mặt với cục cưng trân quý nhất của mình, Thư Nhiên làm sao có thể hung dữ được nữa.
"Ừm, ăn cơm trước đi."
Lúc hai người ăn cơm, không có nói chuyện trưa hôm nay, sau khi ăn cơm xong, Thư Nhiên mới nói với cậu: "Chúng ta nói chuyện đi.”
"Được." Tiểu Từ Thận ngồi xuống đối diện anh, vẻ mặt thản nhiên: "Nói chuyện gì? ”
Cậu thản nhiên như vậy, thiếu chút nữa khiến cho Thư Nhiên cảm thấy như vậy là bình thường, nhưng cũng chỉ thiếu chút nữa mà thôi, chuyện này sao có thể là bình thường đây, cái này tuyệt đối không bình thường.
Thư Nhiên hít sâu một hơi: "Lúc trước đã hứa với em, chờ em mười tám tuổi sẽ nói cho em biết một chuyện, bây giờ em còn muốn nghe không?"
Tiểu Từ Thận nghe vậy, không trả lời ngay, giống như lâm vào do dự.
Nếu không có gì bất ngờ, nếu như mình gật đầu, có thể nghe được câu chuyện tình yêu của Thư Nhiên và người khác, nhưng hiện tại cậu chẳng hề muốn nghe câu chuyện tình yêu của Thư Nhiên và người ta chút nào.
"Có chuyện gì vậy? Em không muốn biết sao?" Thư Nhiên hỏi.
"Anh... Nói đi. "Suy nghĩ một chút, thiếu niên vẫn là lựa chọn nghe thử. Dù sao, mặc kệ Thư Nhiên nói cái gì, không ảnh hưởng đến chuyện cậu muốn làm cái gì.
"Tương đối huyền ảo, " Thư Nhiên uống một ngụm trà: "Em nghe có thể sẽ cảm thấy nhảm nhí, nhưng đó là sự thật, anh sẽ không lừa em."
"Em tin anh." Tiểu Từ Thận cắt ngang anh, ánh mắt kiên định.
Giữa bọn họ, đã không còn vấn đề tín nhiệm không tín nhiệm, chỉ cần Thư Nhiên nói cậu đều tin, ngược lại cũng vậy.
"À," Thư Nhiên né tránh ánh mắt quá mức chuyên chú của Tiểu Từ Thận, nếu không luôn có một loại cảm giác xấu hổ khi mình đồng cảm biệt luyến: "Vậy anh nói từ đầu, sự việc xảy ra vào đầu mùa hè năm 2022..."
"Năm em được sinh ra?" Tiểu Từ Thận cảm thấy không ổn, chẳng lẽ tình yêu của Thư Nhiên ngắn ngủi như vậy sao?
"Ừm, đừng cắt ngang." Thư Nhiên liếc cậu một cái, tiếp tục nói: "Em có biết khái niệm xuyên qua không?"
Tiểu Từ Thận muốn nói mình biết, nhưng nhớ tới Thư Nhiên không cho mình cắt ngang, bèn gật đầu.
"Anh xuyên qua đến năm 1983, gặp một người đàn ông tên là Từ Thận, năm đó anh ấy hai mươi hai tuổi, anh mười tám tuổi," Thư Nhiên rũ mắt xuống, câu chuyện tiếp theo phải thẳng thắn còn rất ngượng ngùng, anh ho nhẹ một tiếng: "Sau này anh ấy trở thành người yêu của anh, bọn anh cùng nhau khởi nghiệp, sống cùng nhau, từ khi còn trẻ đến tuổi xế chiều. ”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bán Yêu Và Bán Sơn2.
Tùy Tùng3.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn4.
Anh Rung Động Được Không?=====================================
Câu đầu tiên của Thư Nhiên đã làm cho Tiểu Từ Thận bị choáng ngợp, lúc ấy cậu đã muốn nói gì đó, nhưng nghe được phía sau, cậu liền gắt gao ngậm miệng, trong lòng khó chịu như nuốt một ngàn con ruồi.
Thư Nhiên thích đàn ông, yêu nhau cả đời với người khác, sau đó người đàn ông kia chết, Thư Nhiên liền nhận nuôi một đứa nhỏ, đặt tên là Từ Thận.
"Anh nói những chuyện này, em có tin không?" Thư Nhiên cẩn thận hỏi.
"Em quả nhiên là thế thân của người khác." Thiếu niên oán khí đầy trời trừng mắt nhìn anh, còn cắn môi mình, giống như bị uất ức rất lớn.
"A, không, không phải, " Thư Nhiên vội vàng giải thích, không nói rõ ràng cảm giác đối phương sẽ khóc: " Em chính là Từ Thận, khi còn bé em là trẻ sơ sinh bị vứt bỏ, anh có được cơ hội liền ôm em từ năm 61 về nuôi nấng, đây là nguyện vọng lớn nhất của anh, muốn cho em một tuổi thơ vui vẻ, có thể vũ trụ cảm ứng được suy nghĩ mãnh liệt của anh nên cho anh cơ hội, anh chẳng hề do dự mà ôm em trở về."
Thư Nhiên nhìn Tiểu Từ Thận: "Tiểu Thận, em không phải thế thân gì, chỉ là anh cảm thấy... Bây giờ em là một người mới, không phải là tình yêu của anh, vì vậy em nên có một cuộc sống mới thay vì tiếp tục ràng buộc với anh. ”
Tiểu Từ Thận ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ câu chuyện sẽ phát triển theo phương hướng này, rất huyền huyễn, nhưng nội dung cậu rất thích, cho nên cậu tin chắc là thật: "Em chính là người yêu của anh? ”
Thư Nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, nhưng em chưa từng trải qua thời gian ở bên anh, cũng có thể nói không phải."
"Không, đúng là em." Trong lòng thiếu niên có tám trăm ý nghĩ, cậu từng cho rằng Thư Nhiên đang lừa mình, nhưng ai thèm quan tâm, cùng lắm là đối phương bịa chuyện, cậu cũng bịa chuyện: " Chẳng trách em vẫn luôn cảm thấy, em đã quen anh từ kiếp trước, đối với anh có một loại thân cận trời sinh, không phải loại người thân."
Thư Nhiên há miệng, nội tâm kinh ngạc.
“Thật mà, nếu không thì em đã gọi anh là anh trai hoặc là ba rồi,” Thiếu niên hiếm khi ngượng ngùng tiết lộ bí mật nội tâm: "Nhưng em không thể nói ra, luôn luôn cảm thấy rằng chúng ta không nên là loại mối quan hệ này, thân mật hơn."
"Cái này..." Trái tim Thư Nhiên đập thình thịch: "Em thật sự có cảm ứng sao? ”
"Có," Thiếu niên thề son sắt: "Từ nhỏ đã có, thích anh vô cùng."
Thư Nhiên: "..."
Tuy rằng rất ly kỳ, nhưng chuyện càng ly kỳ anh đều đã trải qua, cho nên tình huống này xảy ra với đối phương cũng không phải không có khả năng.
"Nhiên Nhiên," Tiểu Từ Thận thăm dò: "Trước kia có phải em gọi anh như vậy không? ”
Mặt Thư Nhiên đỏ bừng, qua một lúc lâu, gật gật đầu.
Trong lòng thiếu niên âm thầm cười trộm, đây chẳng phải là cảm ứng gì, là cái nhìn của cậu sâu sắc tương đối mạnh, suy luận ra mà thôi.
"Anh phải sớm nói cho em biết chứ." Tiểu Từ Thận đứng dậy đi đến bên cạnh Thư Nhiên, ôm lấy bả vai Thư Nhiên: "Mấy năm nay một mình anh gánh vác những thứ này, vất vả rồi. ”
Thư Nhiên một mình nuôi nấng Tiểu Từ Thận lớn lên, quá trình cũng không hề có uất ức gì, anh rất vui vẻ, nhưng giờ phút này được ôm an ủi, mũi liền cảm thấy chua xót, chính anh cũng nói không nên lời là vì sao.
"Cho nên... Anh vẫn thích em", Thiếu niên thì thầm hỏi: "Đúng không?" ”
Thư Nhiên trầm mặc, qua một lúc lâu, mới thở dài nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng thân phận này của chúng ta... Tiếp tục ở bên nhau không tốt lắm. ”
"Vậy thì có sao," Thiếu niên nói, " Không thì đoạn tuyệt quan hệ pháp lý, dù sao em cũng đã trưởng thành, chúng ta vốn là một đôi, cho tới bây giờ cũng không phải là người thân mà."
Vậy cũng được, sau này đóng cửa lại sống qua ngày, ai quản được.
"Tiểu Thận, em thật sự. Không phải nhất thời bốc đồng sao?" Thư Nhiên nghiêm túc hỏi.
Bây giờ không còn như xưa, hai người bọn họ kém hai mươi mốt tuổi, Thư Nhiên không muốn ích kỷ như vậy, nếu như có thể, anh hy vọng Tiểu Từ Thận có thể tìm một người yêu cùng tuổi với mình vượt qua cả đời.
Mặc dù vậy, anh chắc chắn sẽ rất khó chịu.
"Không phải, " Thiếu niên nghiêm túc nhìn khuôn mặt Thư Nhiên, để cho anh ngẩng đầu nhìn mình: "Em là loại người gì, anh không rõ ràng sao? Anh tin tưởng Từ Thận trong quá khứ có thể ở bên anh, nhưng lại không tin em của hiện tại? ”
"Không có, anh chỉ cảm thấy hai chúng ta chênh lệch tuổi tác quá nhiều..."
Lời nói của Thư Nhiên lập tức bị cắt ngang, thiếu niên ôm chặt lấy cậu vào lòng mình: "Em cũng không phải vì anh tuổi trẻ đẹp trai mới thích anh, em thích chính là cảm giác ở bên anh, nếu anh sợ một mình đi quá cô độc, ngày anh đi em sẽ đi theo anh..."
"Nói cái gì vậy!" Thư Nhiên lập tức che miệng Tiểu Từ Thận lại: "Kiếp trước em đi trước, anh cũng không có từ bỏ bản thân."
"Cho nên anh tin em không?" Thiếu niên bắt lấy bàn tay Thư Nhiên, ấn vào trong ngực nóng bỏng của mình.
Hành động của cậu cũng tốt, lời nói cũng tốt, ánh mắt nóng rực cũng tốt, đều là thẳng thắn minh bạch như vậy, đánh thẳng vào tâm lý Thư Nhiên.
Thư Nhiên vốn yêu cậu, nhớ nhung cậu, làm sao trốn thoát được.
"Sau khi chấm dứt quan hệ pháp lý...anh sẽ trả lời em một lần nữa. "Dưới ánh mắt hùng hổ của thiếu niên, Thư Nhiên dùng giọng nói nhỏ như muỗi trả lời.
"Được, " Tiểu Từ Thận không kìm được nhếch khóe miệng, vui vẻ nói: "Ngày mai sẽ đi làm. ”
Khi trở thành hai người tự do không dính dáng gì đến nhau, họ có thể nối lại quan hệ tình nhân.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thận: Có phải rất ngọt tới ngã gục không? Thằng nhóc thúi sắp lộ ra bộ mặt thật rồi.