Mấy dấu vết này không thể để Chu Huệ nhìn thấy, bằng không Chu Huệ sẽ phát điên cho coi.

Từ Thận vào phòng mặc quần áo xong, lại hỏi Trần Khải xác định sẽ không lộ đuôi, lúc này mới cùng Trần Khải xuống lầu.

"Em trai tôi đâu? Nó vẫn chưa dậy à?"Chu Huệ nhíu mày hỏi.

Giờ đã không còn sớm, còn nằm ỳ trên giường là thế nào? Hơn nữa, chỗ này cũng không phải nhà mình, sao có thể không có quy củ như vậy.

"Đừng gọi em ấy." Từ Thận nói: "Tối hôm qua em ấy ngủ không quen giường nên ngủ muộn, cứ để em ấy ngủ đi. ”

Chu Huệ im lặng một hồi rồi nói: "Định tử yếu ớt như vậy từ khi nào chứ, lúc ở nhà còn tốt lắm mà."

Bình thường giờ này đã dậy làm việc rồi. Cả một phòng người ta đều có mặt cả, chỉ còn mình cậu chưa dậy, vậy còn ra thể thống gì.

"Không sao." Từ Thận nhiều lần bày tỏ: "Dù sao cũng không có việc gì làm, không vội."

Chu Huệ thật sự ngượng ngùng: "Anh Thận, anh chiều nó quá, sau này tôi nhất định phải nói nó mới được."

Sau đó nói: "Anh ngồi đi, tôi bưng cho anh một bát cháo cá diếc, còn rán thêm bánh hành."

Nhìn thấy bột mì, cô không khỏi ngứa tay, bánh hành lá rán ra xốp thơm ngon miệng, có lớp rõ ràng, cô tham lam ăn một chiếc thật to.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
2. Tần Cảnh Ký
3. Trời Sinh Thích Em
4. Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
=====================================

Nhà đông anh em, hiếm khi có được bữa cơm vừa ý.

"Ngon quá." Trần Khải cắn một miếng bánh mỡ hành, cười tủm tỉm nhìn Từ Thận, vẻ mặt chế nhạo.

Từ Thận trở tay sờ sờ cổ, phía trên còn lưu lại cảm giác lúc Thư Nhiên gặm hắn, nghĩ tới đây liền cảm thấy nóng cả người, chỉ có thể ép mình không nghĩ nữa.

Bữa sáng không tính là sáng này ăn cho đến hơn 10 giờ.

Giang Phàm và Trần Sâm cũng từ nhà vút qua đây, hỏi Chu Huệ có ăn gì không.

"Có, có, hai người ngồi đi, tôi dọn cho." Chu Huệ đang siêng năng lau cửa sổ cho nhà Từ Thận, nghe vậy vội vàng bỏ giẻ lau xuống đi vào phòng bếp.

"Cứ thoải mái, để cho chúng nó tự đi." Từ Thận nói.

"Không sao." Chu Huệ sảng khoái đáp.

Từ Thận nhìn Giang Phàm đang chen chúc nói: "Trần Sâm độc thân, trong nhà không có ai thì thôi, Giang Phàm nhà mày có giúp việc, còn không biết xấu hổ cọ cơm nhà tao vậy hả?"

"Em không được chào đón." Giang Phàm nói: "Em vừa thức dậy, giúp việc ngay cả bánh bao cũng không để lại cho em, Vượng Tài nhà em còn ăn ngon hơn em"

(Vượng Tài là tên con cẩu =)))

Giang Phàm đi theo anh chị dâu tới đây, anh trai Giang Hàng ba năm trước được điều đến nơi này nhậm chức, thuận tiện mang theo thằng em ngỗ ngược của anh tới đây, ở lại đã mấy năm.

Hiện tại hắn đã hai mươi tuổi, chân chính không có công việc làm ăn đoàng hoàng, mỗi ngày đều đi theo đám người Từ Thận lăn lộn, trong nhà cũng mặc kệ hắn, chỉ cần không phạm tội là được.

Trần Sâm cực kỳ đói bụng, đi theo vào phòng bếp tự động thủ, phát hiện là cháo cá diếc, ăn một ngụm giơ ngón tay cái lên: "Chị Chu Định, cháo làm rất ngon."

Chu Huệ ngượng ngùng nói: "Là nguyên liệu ngon, tôi chỉ tùy tiện làm thôi. Đây, ở đây còn bánh hành nữa."

Trần Sâm bưng cái bát men sứ lớn đi ra, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Chu Định đâu?"

Chu Huệ càng ngượng ngùng, đưa bát cho Giang Phàm muốn lên lầu gọi người: "Tôi đi gọi nó, tiểu tử thúi, sao mà không lễ phép vậy chứ!"

Mấy giờ rồi?

Từ Thận chân nhanh hơn mồm, thấy thế người đã chắn ở cửa cầu thang, hai tay chống vách tường: "Không vội, để cho em ấy ngủ một lát."

"Phụt..." Trần Khải thật sự không nín được bật cười.

Trần Sâm gãi gãi đầu, ý thức được mình nói sai, vội vàng khắc phục: "Đúng, đúng, không vội, để cho em ấy ngủ."

Giang Phàm nhìn Từ Thận, đen tối nhướng mày, giống như đang hỏi: Ăn hiếp người ta đúng không?

Chu Huệ: "Anh đối xử tốt với nó quá, không được, không thể như vậy được đâu! "

Từ Thận ngăn cản Chu Huệ, trong lòng tự nhủ, đó là vợ tôi, đối xử tốt với em ấy là đạo lý hiển nhiên.

Trên lầu, bên trong phòng ngủ của Từ Thận, Thư Nhiên coi như miễn cưỡng cố gắng ngủ đủ 7 tiếng, tỉnh lại không còn cảm thấy mắt cay xè nữa, chỉ là eo mỏi chân sưng tướng lên, bộ dạng dục vọng quá độ.

Miễn cưỡng đứng lên, vào trong toilet đánh răng rửa mặt, xong việc cậu tới soi gương, môi sưng lên, khóe mắt đỏ ửng, làn da trắng nõn, sau tai và xương quai xanh, khắp nơi đều là dấu vết Từ Thận làm ra, đúng kiểu không thể gặp người ta lúc ban ngày.

"Mẹ kiếp..." Thư Nhiên mím môi, chỉ với cái hình tượng thê thảm này của mình, muốn giấu Chu Huệ cũng không giấu được.

Nghe thấy Chu Huệ ở dưới lầu giằng co với Từ Thận, Thư Nhiên đi ra ban công, gọi với xuống phía dưới: "Chị, em dậy rồi." Nói xong mới phát hiện, giọng của mình cũng khàn khàn, nghe vô cùng thê thảm.

Chu Huệ ngẩn người, trong nháy mắt, cô phát hiện bóng dáng Từ Thận chắn ở đầu cầu thang đã biến mất, hình như là lên lầu?

Thấy Từ Thận, Thư Nhiên tức giận trợn lòi con mắt, nói: "Anh nhìn em như này sao mà ra ngoài gặp người ta được?"

Lúc này cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cùng với quần đùi, để trần hai chân dài miên man, hình ảnh rất bắt mắt.

Từ Thận cảm thấy vợ mình rất đẹp, nửa đời này chưa từng được hưởng qua loại hạnh phúc này, không khỏi nhìn chằm chằm hồi lâu, bị Thư Nhiên trừng mắt mới đuối lý cười cười, nghẹn ra một câu: "Anh tìm quần áo khác cho em."

Thanh niên đi vào tủ quần áo tìm cho Thư Nhiên một chiếc áo cổ cao, tuy nói ngày tháng 6 mặc cái này thì hơi kỳ, nhưng cũng không còn cách nào khác, may mà Thư Nhiên đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp.

Về phần dấu vết sau tai, Thư Nhiên tìm thấy một lọ thuốc màu đỏ, bảo Từ Thận bôi cho mình một chút, nói là bọ cắn.

"Vẫn không nói cho chị em biết à?" Từ Thận chậm rãi vặn nắp lọ thuốc đỏ: "Khi nào mới có thể nói cho chị em biết?"

Người Chu gia không biết không sao, nhưng Chu Huệ ở gần như vậy, không ngừng lén lén lút lút, khiến Từ Thận cảm thấy không thoải mái, giống như hắn đang làm chuyện gì đó đáng xấu hổ không thể cho người ta biết vậy.

Thư Nhiên ngáp, chậm rãi nói: "Để xem đã, dù sao hiện tại cũng không được.”

Cậu dẫn đầu xuống cầu thang.

Từ Thận im lặng, đuổi theo phía sau.

Rốt cục nhìn thấy em trai dậy rồi, Chu Huệ vốn định quở trách cậu vài câu, nhưng đột nhiên thấy cậu phờ phạc như vậy, không đành lòng nặng lời: "Thật là, sao chị không biết em có tật xấu khó ngủ vậy nhỉ? Hơn 2 giờ đêm hôm qua, chị thấy đèn trong phòng còn sáng đấy, em không ngủ thì thôi đừng ảnh hưởng đến anh Thận.”

Thư Nhiên bất đắc dĩ cười cười, không biết nói cái gì cho phải: "..."

Chu Huệ: "Vào ngồi đi, chị bưng thức ăn cho em.”

Mấy tên đàn ông đều biết chuyện, nhưng người ta là chị đang dạy dỗ em trai, bọn họ nửa câu cũng không xen vào được, chỉ có thể âm thầm đồng cảm với Thư Nhiên trong lòng, đồng thời cực lực lên án Từ Thận, cái tên cặn bã này.

Chờ Chu Huệ đi rồi, mấy tên đàn ông lập tức phóng cho Từ Thận ánh mắt hình con dao, nói: "Từ mỗ, anh cũng quá đáng lắm nha, về sau đừng hưng phấn quá như vậy."

Hơn hai giờ đêm, há chỉ là quá đáng!

Xem người Thư Nhiên bị giày vò thành cái dạng gì rồi, giống như bị yêu tinh hút đi nửa cái mạng, chẳng lẽ đây chính là hỏa lực của lão xử nam?

Từ Thận: "..."

Đúng là mình không để ý, Từ Thận sờ sờ mặt, gọi Thư Nhiên: "Đi, anh lấy cho em một cái ghế mềm."

Thư Nhiên lập tực nện một phát vào lưng hắn, cầm thì cầm, nói ra làm gì?

Thư Nhiên tức giận nói: "Khoe khoang thì giỏi lắm, sao anh không thể làm nhiều nói ít đi?"

"..." Từ Thận bị nện cho một phát còn cười, vẻ mặt phơi phới, vội vàng nói: "Rõ rồi thưa vợ."

Thư Nhiên vội vàng nhìn về phía phòng bếp, thấy Chu Huệ còn chưa tới gần mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người: "Chậc, chú ý ảnh hưởng chút đi!

Từ Thận lấy ghế cho Thư Nhiên, chính là cái ghế gấp có đệm da thập niên 8/90, không hề rẻ, trong nhà tổng cộng chỉ có hai cái, Từ Thận vì kết hôn mới mua, còn có một cái ở trong phòng ngủ, bày ở trước mặt bàn làm việc.

Thư Nhiên không muốn trở nên đặc biệt, nhưng lại không thể không thừa nhận, tư vị được người ta chăm sóc nâng niu trong lòng bàn tay quả thực rất tuyệt.

"Giang Phàm." Từ Thận đứng một bên rót nước cho Thư Nhiên, một bên hỏi: "Khi nào mày đến đơn vị hỏi thăm, việc này chị em ấy không thể kéo dài."

Giang Phàm vừa ăn no muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, đành phải đứng lên nói: "Được, hiện tại em đi hỏi thăm một chút, buổi tối trở về báo cáo tin tức cho anh.”

Thư Nhiên vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn anh Phàm, anh Phàm anh vất vả rồi.”

Hôn sự của Chu Huệ, đúng là ưu tiên trong lòng cậu, không giải quyết thì vẫn luôn canh cánh trong lòng.

"Chuyện nhỏ." Giang Phàm xua tay: "Đúng rồi, viết cho anh một tờ chữ đi, anh cầm về khoe khoang với anh trai anh, tránh cho ổng suốt ngày bảo anh toàn đám bạn heo chó."

"Được, không thành vấn đề." Thư Nhiên lập tức đồng ý, quay đầu nghi hoặc nhìn Từ Thận nói: " Anh Thận, đám bạn heo chó có phải nói anh hay không? ”

Từ Thận: "..."

Tự nhiên giễu cợt vậy làm người ta trở tay không kịp luôn á.

Giang Phàm: "Phụt há, tôi đi trước, hai người nói chuyện đi ha."

Mọi người bình thường cũng thích đùa giỡn với nhau, nhưng rất ít người lấy Từ Thận ra đùa. Từ Thận chả có gì đáng cười, không giống Trần Khải, một tên đàn ông toàn thân đều là sơ hở.

Từ Thận là một người rất nghiêm túc, ai cũng cảm thấy hắn trưởng thành hơn tuổi khá nhiều, dù sao cảnh ngộ vẫn còn ở đó.

Thư Nhiên đến, giống như rót vào một tia nắng mặt trời cho cuộc sống ảm đạm của Từ Thận.

Suy cho cùng hiện tại rất tốt, hy vọng sẽ không có biến cố gì.

Trần Sâm uống trà, nói với Từ Thận: "Nếu hôn sự của anh đã xong, em và Khải Tử đi ra ngoài giải quyết vụ lớn kia, đã nhiều ngày rồi, hao tổn cũng không phải là chuyện tốt, anh nói đúng không? ”

Từ Thận liếc nhìn Thư Nhiên ngồi bên cạnh mình ăn điểm tâm, hàm hồ nói: "Đi đi.”

Thấy thế, Trần Sâm cũng không nói nhiều, dẫn Trần Khải đi.

Thư Nhiên biết mình không nên quản, nên giả điếc giả câm coi như không nghe thấy gì cả, bởi vì chuyện bọn Từ Thận làm, là chuyện sâu không thấy đáy, mình một người ngoài cũng không quản được.

Nhưng…

Con người bằng xương bằng thịt, mình còn ăn cá Trần Khải bắt, Thư Nhiên không thể nào không quan tâm, bèn nói: "Anh Thận, bọn họ không gặp nguy hiểm chứ?"

Từ Thận sửng sốt, nở nụ cười: "Yên tâm đi."

Nhưng chuyện khác thì không nói

Từ Thận cưới Thư Nhiên, điều gì cũng có thể thẳng thắn với Thư Nhiên, thậm chí tiền kiếm được mấy năm nay đều có thể giao cho Thư Nhiên, nhưng có một số việc giấu được là chuyện tốt.

Thứ nhất Từ Thận không muốn Thư Nhiên nghe những chuyện kia, thứ hai, Từ Thận cảm thấy thanh danh của mình vốn không tốt, nếu nói toàn bộ ra, còn không biết Thư Nhiên ghét bỏ hắn như thế nào.

"Bình thường các anh đều đi cùng nhau à?" Thư Nhiên lại cố tình hỏi thăm hắn.

"A." Từ Thận cảm thấy sắc mặt Thư Nhiên đang thay đổi, nói: "Tương đối ít, hôm qua lúc anh trần truồng em không nhìn kỹ hả? Không có vết sẹo trên cơ thể.”

Đúng là không có nhìn thấy vết sẹo, cũng không sờ được, chứng tỏ bình thường Từ Thận không đánh nhau quá hung ác, nhưng Thư Nhiên vẫn xen vào việc của người khác nói một câu: "Anh thông minh, hẳn là biết bán sức là việc ngu ngốc nhất, làm không lâu, nên sớm chuyển nghề thôi."

Từ Thận nghịch bật lửa trong tay, nghe vậy vui vẻ cười nói: "Vợ, em đang lo lắng cho anh hả?"

Cho dù Thư Nhiên không nói tiếp nữa, nhưng Từ Thận vẫn cười, cuối cùng rất dịu dàng hứa hẹn: "Yên tâm đi, chồng em sẽ không để em góa bụa đâu.”

Thư Nhiên âm thầm oán than, cũng không biết là ai chết trẻ, mới 37 tuổi.

Cậu quả thật sẽ không thủ tiết, bởi vì đến lúc đó, cậu trăm phần trăm sẽ không đi theo Từ Thận sống qua ngày đâu à nha.

- ------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thư Nhiên: Tôi hiểu rất rõ nha (Thực tế mềm lòng)

Từ Thận: Tôi rất nhẹ nhàng (Thực tế rất tàn nhẫn, lý tính)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play