Không biết lý chính đã nói với dân làng như thế nào mà số người đến học phương pháp hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo cũng không ít.

Dư Chu tìm một chỗ trống yêu cầu mọi người xếp thành một vòng tròn, sau đó hắn mới gọi Trần Phong và Nhị cẩu tử tiến vào bên trong vòng tròn đó.

Nhị cẩu tử hưng phấn nói: "Tiểu Chu ca ca ngươi thật sự muốn dạy cho ta đầu tiên sao?"

"Không, ta chỉ cần hai người trợ thủ mà thôi." Dư Chu lắc đầu.

Trần Phong nghi hoặc hỏi: "Trợ thủ?"

Dư Chu gật đầu chỉ xuống mặt đất:

"Đúng thế, trợ thủ nằm trên mặt đất."

Có thôn dân đứng vây bốn xung quanh kịp thời nghe hiểu được mấy lời Dư Chu vừa nói liền cười lớn đùa giỡn nói:

"Trần Phong này, đây là vì thôn làng làm ra công hiến, đừng có bẽn lẽn ở đó nữa."

"Ngươi không bẽn lẽn ngươi tới làm đi." Trần Phong quay đầu qua trừng mắt nhìn người kia một cái lại do dự nhìn vào ánh mắt xác thực của Dư Chu cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.

Người trước đó vừa trêu chọc anh ta thấy Trần Phong nằm xuống liền cười lớn nói:

"Còn không phải do tuổi tác ta đã cao rồi sao, mấy chuyện cống hiến cho thôn làng như thế này là cần đám thanh niên trẻ tuổi các ngươi ra mặt mới được."

Dư Chu thấy Trần Phong bĩu môi nằm đó, hắn sợ nếu người kia còn nói tiếp thì trong lòng Trần Phong sẽ cảm thấy không thoải mái liền mở lời cắt đứt cuộc thảo luận của mọi người,

"Đợi chút nữa sau khi ta làm động tác xong thì sẽ giảng giải một lượt những điều cần chú ý, hi vọng mọi người chú ý lắng nghe đừng để thiếu sót hoặc nhớ lầm."

Hắn vừa nói xong lời này thì thôn dân đứng ở bốn xung quanh quả nhiên đều lập tức im lặng, mọi người yên tĩnh đứng đợi Dư Chu làm mẫu.

Trước đây trong công ty Dư Chu có chuyên viên về đào tạo phương thức thực hiện hồi sức tim phổi cho nên hắn có thể tự tin làm đúng tất cả bước trong đó, giảng giải cũng đặc biệt chậm rãi và theo một trình tự rõ ràng, bước nào nên làm cái gì và làm ở mức độ như thế nào, cần chú ý những gì đều được hắn giảng giải một cách chi tiết.

Sau khi làm xong một loạt các động tác có vài người có trí nhớ tốt đã có thể nhớ được hết, liền hỏi tiếp:

"Vẫn còn một cái là miệng đối miệng thổi khí nữa mà?"

Lời nói của người này rõ ràng còn mang theo cảm giác xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, Dư Chu nhịn không được quay đầu qua liếc trắng mắt anh ta một cái:

"Dư Minh, một loạt động tác vừa nãy ngươi đã học xong chưa hả?"

"Học xong rồi mà." Dư Minh xắn ống tay áo đi lên phía trước nói,

"Không tin thì để ta làm một lần cho ngươi kiểm tra lại."

"Được đấy." Dư Chu không phản đối, phương pháp sửa lỗi trong lúc học tập đúng là có thể khiến người ta nắm bắt phương pháp một cách chính xác nhất, chỉ là trước khi Dư Minh thao tác thì hắn cũng không quên nhắc nhở cậu ta,

"Lúc ngươi ấn động tác cần phải nhẹ nhàng một chút, đây chỉ là đang làm mẫu thôi."

"Yên tâm đi, ta biết rồi." Dư Minh nói.

Vậy nên Trần Phong lại lần nữa bị bắt ép làm công cụ hình người.

Sự tự tin của Dư Minh xác thức là đều có nguyên do cả, một loạt các động tác sau khi được lặp lại một lần thì chỉ có hai chi tiết nhỏ là Dư Chu cần phải sửa lại cho cậu ta ra thì những động tác khác đều không có vấn đề gì.

Làm xong cậu ta hất cằm đắc ý nói,

"Ta đã nói là ta học được rồi mà."

Dư Chu gật đầu, "Đúng là đều biết hết rồi."

Dư Minh: "Vậy còn cái tiếp theo kia thì sao?"

Khóe miệng Dư Chu kéo lên thành nụ cười nói,

"Nếu như ngươi đã ưu tú như thế thì không bằng ngươi với Trần Phong làm mẫu cho động tác tiếp theo đi, ta sẽ đứng ở bên cạnh chỉ dẫn cho ngươi làm như thế nào."

Dư Minh:!!!

Sau khi cơn sốc qua đi anh ta mới bật thốt lên:

"Ta mới không cần phải miệng đối miệng thổi khí với tên tiểu tử thối Trần Phong kia đâu!"

Trần Phong cũng ngồi bật dậy nói,

"Nói như thể ta nguyện ý bị ngươi thổi không bằng ấy."

Giọng nói của đám người trẻ tuổi bốn xung quanh gào thét vang lên,

"Đều là nam nhân cả õng ẹo cái gì chứ."

Nhưng bởi vì bối cảnh của thời đại nên phần nhiều mọi người đều cảm thấy như vậy đúng là không thỏa đáng cho lắm liền hỏi ý Dư Chu:

"Có thể học những thứ khác, trong lúc làm mẫu cũng không cần thổi khí nữa."

Dư Chu suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý, chỉ làm nhấn mạnh thêm vài lần những chi tiết và những chỗ cần lưu ý.

Sau khi mọi người đều đã học được rồi liền vừa thảo luận vừa rời đi.

Trần Phong cũng từ dưới nền đất lật người đứng dậy gọi Dư Chu cũng đang định rời đi lại:

"Hôm nay ta đúng là phải trả giá quá nhiều rồi, cần phải được bồi thường tổn thất thì mới bù đắp được những hi sinh của ta nhá."

Dư Chu lộ ra nụ cười đã hiểu nói,

"Muốn bồi thường cái gì?"

"Tối hôm qua không phải ngươi nhặt được chút ốc đồng bên trong sông hả?" Trần Phong hì hì cười nói,

"Đợi lúc xào xong thì nhớ chia một phần cho ta đi."

Dư Chu: "Hôm qua không nhặt được bao nhiêu, nếu ngươi muốn ăn thì mau đi nhặt nhiều một chút về đây, đến lúc đó ta cùng làm một thể."

"Không thành vấn đề." Trần Phong lập tức đồng ý rồi mới vội vàng lôi kéo Nhị cẩu tử chạy về phía sông.

Dư Chu lắc đầu hết nói nổi, đa số người dân trong làng đều không ăn ốc đồng là bởi vì mùi vị của nó rất tanh, mà hắn lại chưa từng làm món này bao giờ nên không biết Trần Phong lấy đâu ra tự tin với trù nghệ của hắn cơ chứ, có điều hắn cũng không muốn đi hỏi nữa bởi vì Cẩm Xuyên còn đang cầm sọt cây thủy sinh đứng ở bên cạnh đợi hắn kìa.

Chiều tối hôm qua bởi vì bận rộn cứu giúp Sơn oa bị đuối nước nên không kịp đi vớt cây thủy sinh, hôm nay hắn bắt buộc phải vớt đủ số cây thủy sinh cần thả vào trong ao mang về mới được.

Sau khi hai người đi đến bên cạnh bờ sông thì Cẩm Xuyên có chút nghi hoặc nói:

"Phương pháp cứu người huynh dạy mọi người vừa nãy..."

Dư Chu không đợi cậu nói xong liền đón lời nói:

"Đệ muốn học không?"

Cẩm Xuyên nghiêm túc gật đầu nói: "Muốn."

"Vậy đợi chút nữa về nhà ta sẽ dạy lại cho đệ, cầm tay chỉ dạy từng bước một." Dư Chu nheo mắt mờ ám nói,

"Tuyệt đối không để dạy thiếu bất cứ một động tác nào hết."

Cẩm Xuyên:...

Cậu nhớ tới động tác bị lược bỏ trong lúc làm mẫu thì tay chân liền ngượng nghịu không biết nên di chuyển như thế nào.

Buổi tối ngày hôm đó Dư Chu thật sự nói được làm được, đúng là cầm tay chỉ dạy Cẩm Xuyên cách thực hiện từng động tác một của phương pháp hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo.

Số ốc đồng Trần Phong ngày nhớ đêm mong cũng được ngâm nước thêm ba ngày thì Dư Chu mới mang đi làm một thể. Tổng cộng bọn họ tích được hai thùng óc đồng lớn, nếu đều làm thành món ốc xào thì chắc chắn bọn họ sẽ không ăn hết được nhiều như vậy.

Vậy nên Dư Chu liền chia một thùng rưỡi số ốc trong hai thùng ra rồi bắc bếp cùng với nồi ra bên ngoài sân luộc chín, sau đó lại để Cảm Xuyên với Tiểu Quyên ngồi ngoáy hết số thịt ốc bên trong ra, như vậy có thể dùng để xào với rau ăn hoặc là nếu ăn không hết cũng có thể mang đi phơi khô để đến hết năm cũng không lo bị hỏng.

Nửa thùng ốc còn lại thì Dư Châu đem đi rửa sạch rồi dùng dao gõ vỡ đuôi vỏ ốc, sau khi mang đi xát rửa thêm vài lần mới bắt đầu bắc bếp xào.

Sau nhiều tháng thu thập thì hiện giờ bên trong nhà Dư Chu đã không còn thiếu những gia vị thường được dùng trong nấu ăn hàng ngày nữa, mấy thứ như gừng tươi, lá nguyệt quế, đại hồi hương, vỏ quế, hoa tiêu đều có cả, lại thêm nửa bát ớt ngâm do Trần thẩm cung cấp nữa thì đã đủ số gia vị có thể áp chế toàn bộ vị tanh của ốc đồng rồi.

Lúc Dư Chu xào ốc thì Trần Phong đứng ở bên cạnh vừa thêm củi lửa vừa vươn dài cổ nhìn vào bên trong nồi. Ngay cả cô nhóc Tiểu Quyên cũng thỉnh thoảng lại buông công việc moi ruột ốc trong tay xuống chạy tới bên ngoài cửa phòng nhìn xem hai người đã làm xong chưa.

Dư Chu thấy vậy liền phân phó tiểu cô nương:

"Tiểu Quyên đi ra mảnh vườn trước sân hái giúp ta một nắm ngọn tía tô mang vào đây, chút nữa dùng để cho vào trong nồi ốc."

Vừa nghe hắn nói là dùng để cho vào trong nồi ốc thì Tiểu Quyên liền vui vẻ nhảy nhót đi ra vườn hái rau.

Buổi tối cả nhà Trần gia qua nhà Dư Chu ăn cơm tối, Dư Chu với Cẩm Xuyên làm một đĩa ốc xào với một đĩa cá hấp thật lớn, lại xào thêm một vài món rau xanh.

Thức ăn sau khi làm xong được bày tại trong sân, thời điểm mặt trời xuống núi thì nhiệt độ bên ngoài cũng đã giảm thấp, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mấy người ngồi vây xung quanh chiếc bàn vừa ăn vừa vui vẻ nói cười. Bên trong sân vườn nhà Dư Chu trồng vài bụi cỏ ngứa nên mọi người cũng không cần lo lắng sẽ bị muỗi đốt.

Trần thẩm và Trần đại nương ăn xong đầu tiên, Trần thúc vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nên tốc độ chậm nhất, Dư Chu, Cẩm Xuyên cùng với hai huynh muội nhà Trần gia sau khi ăn xong lại mỗi người cầm một cây tăm trúc ra ngồi moi ruột ốc đồng ăn tiếp.

Trần thẩm thấy mọi người đều vui tươi hớn hở liền lắc đầu nói:

"Cũng chỉ có hai người các ngươi là nỡ dùng cả đống dầu với gia vị để xào một đĩa ốc đồng lớn như thế."

"Đó cũng là vì nó ăn ngon mà!" Dư Chu hớp một ngụm nước ốc nói.

Trần Phong nghe hắn nói vậy cũng gật đầu theo,

"Đúng là ăn ngon, nương à, lần sau ta lại đi nhặt chút ốc dồng mang về cho ngươi xào lên ăn nhé!"

Trần thẩm do dự thật lâu cũng không nói lời đồng ý.

Ngược lại sau khi Trần đại nương quét mắt nhìn đám người ăn tới ngon lành bên đó liền gật đầu nói:

"Ta thấy cũng được đấy, mặc dù có hơi tốn gia vị một chút nhưng nếu một năm chỉ ăn một hai lần thì cũng không tính là gì."

Sau khi mọi người đều đã ăn no uống đủ thì Dư Chu đi qua mảnh vườn cạnh sân ngắt mấy quả dưa chuột đem tới bên cạnh giếng nước múc nước rửa sạch sẽ, sau đó mới mang vào bẻ cho mỗi người một khúc cầm ăn.

Có thể nói là tương đối thoải mái.

Ngày tháng có trôi qua thực thoải mái thì Dư Chu vẫn không quên chuyện phải làm thơ tại hội Đăng cao.

Bắt đầu từ ngày Văn tiên sinh yêu cầu hắn chuẩn bị cho thật tốt thì cứ cách vài ngày hắn lại viết một bài thơ có liên quan đến hội Đăng cao mang qua cho tiên sinh nhận xét. Mà thỉnh thoảng tiên sinh cũng đưa ra đề mục để kiểm tra lại hắn.

Kì thực văn nhân tụ hội trong những ngày lễ tiết cố định như thế này thì đề mục làm thơ nếu không phải viết tình thì cũng chỉ có thể là viết cảnh, Dư Chu còn chuẩn bị trước tận ba tháng mà không ôn trúng được đề mục nào thì chỉ có thể nói là vận đen hỏi thăm tới tận nhà mà thôi.

Thậm chí hắn còn từng có suy nghĩ nếu như thật sự không được nữa thì cứ kiếm đại một bài hắn từng học thuộc trước kia để dùng,

Có điều suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu liền bị hắn đè ép trở về, thứ nhất là bởi vì trình độ của hắn chỉ có vậy, nếu để tiên sinh thấy được bài thơ đó thì ông khẳng định có thể hiểu rõ nó không phải do hắn làm ra. Thứ hai là dù cho không có ai nhìn ra được thì đó cũng là đi ăn cắp về dùng, tự bản thân hắn không cách nào chấp nhận được chuyện này.

Chớp mắt đã đến tháng tám, trải qua hai tháng dòng luyện tập thì Dư Chu đã thử tập viết hết một lượt tất cả những đề mục có khả năng sẽ được đề ra.

Ngày hôm nay sau khi hắn đem bài thơ mình đã viết đưa qua cho Văn tiên sinh xem qua một lượt, Văn tiên sinh gật đầu nói:

"Tốt lắm, bài thơ này nếu được dùng trong hội Đăng cao thì dù cho không thể lấy được danh đầu nhưng cũng không đến nỗi trở thành trò cười cho người khác."

Dư Chu mới học làm thơ khoảng vài tháng gần đây mà có thể đạt được tới trình độ hiện tại thì hắn đã cảm thấy cực kì thoả mãn rồi, nghĩ tới hiện tại còn cách hội Đăng cao khoảng gần một tháng nữa liền nói:

"Thưa tiên sinh, mấy ngày gần đây thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ta muốn đi tới núi Thanh Nham trước một chuyến."

Văn tiên sinh nhìn chằm chằm Dư Chu một lúc sau mới gật đầu đồng ý,

"Có thể, ngày mai cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, không cần tới chỗ ta học tập."

Sau khi về đến nhà hắn liền vui vẻ nói lại tin tức này cho Cẩm Xuyên nghe,

"Ngày mai hai chúng ta cùng nhau đi tới núi Thanh Nham nhé!"

Cẩm Xuyên biết ít lâu nữa Dư Chu sẽ phải đi tới ngọn núi Thanh Nham này tham gia hội Đăng cao, cậu nghĩ tới cái gì đó nhưng không quá xác định hỏi:

"Huynh là muốn?"

"Thăm thú cảnh trời thu, thuận tiện dò xét địa hình trước."

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play