Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ấy thuận thế nằm xuống luôn, đầu gối lên hai tay, nhìn trời cao vời vợi, khẽ nói: "Diệp sư đệ, lần tranh đấu lớn này, đệ có giành được hạng nhất không?"
Diệp Quân cũng nằm xuống, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Ta không biết, chẳng ai nói rõ được chuyện tương lai cả mà, ta chỉ biết ta sẽ cố gắng hết sức, còn những thứ khác, giao lại cho ông trời!"
Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn Diệp Quân, nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, mặt cô ấy bất giác đỏ ửng.
Sư đệ này, dường như càng ngày càng đẹp trai!
Diệp Quân bỗng nói: "Sư tỷ, khi trước ta nghe sư phụ nói gia tộc Nam Lăng lại tới tìm tỷ nữa!”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Đúng vậy!"
Cô ấy dừng lại rồi khẽ nói: "Đệ cũng mong ta quay về à?"
Diệp Quân lắc đầu: "Ta thấy dù tỷ có trở về đó cũng sẽ không được xem trọng".
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy! Nhưng sư phụ lại bảo ta quay về!"
Diệp Quân nói: "Sư phụ lo Đạo Môn sẽ khiến tỷ lỡ làng!"
Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: "Ta thích ở lại đây!"
Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: "Vậy thì cứ ở lại đây, chỉ cần ta còn ở đây thì không ai có thể ép buộc tỷ được!"
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nhoẻn môi cười: "Được!"
Diệp Quân lại nhắm mắt lại, cảm nhận gió mát thổi qua, lòng hắn dần tĩnh lặng.
Tu luyện!
Cũng không biết tại sao, từ sau khi ra khỏi Huyền Tháp, hắn không còn nghĩ tới chuyện tu luyện nữa!
Cũng không đúng!
Hắn cảm thấy tu luyện không đơn giản là chỉ thực lực!
Còn có tâm cảnh nữa!
Tu hành, không phải tu cảnh giới, mà là tu tâm!
Mà tu tâm thì cần phải trải qua hồng trần thế tục.
Hồng trần thế tục chính là hòn đá mài tâm cảnh!
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, ngươi nói thật cho ta biết, thật ra cha ta không phải là người tới ở rể, đúng không?"
Tiểu Tháp im lặng.
Nữa rồi!
Thằng nhóc này lại nữa rồi!
Diệp Quân tiếp tục nói: "Theo suy đoán của ta, có hai lý do khiến bọn họ để ta ở gia tộc họ Diệp.
Thứ nhất chắc là vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó! Thứ hai có thể là muốn ta tu luyện từ đầu, để ta trải nghiệm khổ nạn, đúng không?"
Tiểu Tháp vẫn im lặng.
Diệp Quân cười nói: "Tháp gia, tiết lộ chút xíu đi mà!"
Tiểu Tháp hỏi lại: "Ngươi có hận cha mẹ mình không?"
Đánh trống lảng!
Khi không thể trả lời một câu hỏi nào đó thì dứt khoát đánh trống lảng, để đề tài khác lấn át đi!
Diệp Quân cười nói: "Phải xem tình hình thế nào! Nếu vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ mà phải nuôi ta ở bên ngoài thì ta có thể hiểu được! Nhưng trong lòng cũng sẽ hơi giận! Dù sao ta cũng không phải là thánh nhân, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sự chua chát đó, người ngoài không hiểu được đâu!"
Tiểu Tháp thở dài.
Diệp Quân lại nói: "Dù thế nào, Tháp gia, ta cũng phải cảm ơn ngươi.
Nếu không có ngươi, dù ta có nỗ lực thế nào cũng không thể đạt được đến trình độ ngày hôm nay!"
Bây giờ hắn đang là Bán Bộ Kiếm Đế, nhưng hắn hiểu rõ mình có được điều này là nhờ sự giúp đỡ của Tháp gia!
Thiên phú?
Nỗ lực?
Không phải không quan trọng, nhưng nếu không có quý nhân giúp đỡ, dù ngươi có thiên phú, dù ngươi rất nỗ lực thì ngươi cũng không đi xa được!
Thế giới này phân chia tầng lớp rất rõ ràng, nếu không có cơ duyên hay vận khí lớn, muốn bước qua tầng lớp khác còn khó hơn lên trời!
Tiểu Tháp khẽ nói: "Không cần phải khách sáo!"
Diệp Quân khẽ cười: "Tháp gia, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, hỏi rồi thì sau này sẽ không hỏi lại nữa!"
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: "Hỏi đi!"
Diệp Quân hỏi: "Cha mẹ ta, bọn họ có phải là người tốt không?"
Tiểu Tháp đáp: "Là người rất rất tốt!"
Diệp Quân bật cười.
Vậy là đủ rồi!
Thời gian một tháng chớp mắt đã tới gần.
Hôm nay trời vừa hửng sáng, cửa phòng của Diệp Quân đã mở ra.
Ngày hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng, tóc dài buộc sau đầu, mày kiếm mắt sáng, chậm rãi bước đi, ung dung không hấp tấp, trầm ổn nhưng lại hệt như một thanh kiếm mới tuốt vỏ một nửa, để lộ sự sắc bén!
Tĩnh: Ta là người tốt!
Động: Ta là kẻ tàn nhẫn!
Diệp Quân đi về phía xa, nhưng lúc này, hắn bỗng đứng ngây ra như phỗng!
Vì gần đó có hai người đang đứng, chính là Đạo hoà thượng và Nam Lăng Nhất Nhất!
Nhìn thấy hai người, Diệp Quân trầm lặng.
Hắn vốn dĩ định lặng lẽ rời đi, vì hắn không thích khoảnh khắc chia ly!
Đặc biệt là lần này, lần này có lẽ không phải là chia ly, mà là vĩnh biệt!
Rất nhanh, Diệp Quân đã ngự kiếm biến mất ở phía cuối chân trời.
Diệp Quân vừa đi không lâu, một cô gái bước tới nơi hắn vừa đứng, đó chính là Nam Lăng Nhất Nhất!
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn chân trời, một hồi rất lâu sau, cô ấy mới quay người trở về đại điện.
Cô ấy chầm chậm quỳ xuống trước bàn thờ, hai tay chắp lại, thành kính nói: "Sư tổ, người nhất định phải bảo vệ tiểu sư đệ bình an trở về! Con nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự bình an của tiểu sư đệ...".