Nhờ ly trà trong bữa tiệc cộng với việc ngủ cả buổi chiều, Thẩm Diệp
Anh vẫn trợn to mắt cho đến rạng đông.
Khi tiếng người ngựa bên ngoài rộn rã, nàng liền vác tay nải ra
ngoài tập hợp.
“Điện hạ! Có thể xuất phát rồi.” Mục Nguyên Thành kiểm tra lại một
lượt rồi quay sang báo cáo.
Đường Chính gật đầu.
Ở một bên khác, Thẩm Khải Uy lại đen mặt vì Thẩm Diệp Anh không chịu
ngồi xe ngựa.
“Khi nào muội cưỡi ngựa mệt thì lên xe ngồi, có được không?” Thẩm
Diệp Anh cầm tay hắn lắc qua lại.
“Trước mặt điện hạ muội làm bao nhiêu chuyện mất mặt còn chưa đủ
sao?” Hắn bóp mặt Thẩm Diệp Anh làm miệng nàng chu ra há tròn như con cá.
“Ra dáng tiểu thư khuê cát một chút!” Nói rồi hắn thả tay, một
chân đạp bàn đà phóng lên ngựa, không cho nàng cơ hội phản bác.
Trừ binh sĩ lưu lại trấn thủ biên ải, có trên dưới năm vạn quân
quay về kinh thành, trong đó một nửa là quân dưới trướng Thẩm tướng quân, một nửa
là quân dưới trướng nhiếp chính vương Đường Chính.
Tốp binh sĩ hùng hậu xếp hàng ngay ngắn, Đường Chính và Thẩm Khải
Uy cưỡi ngựa phía trước dẫn đầu.
Tiếng vó ngựa vang lên từ đằng sau, chớp mắt một con hắc mã chen
vào giữa Đường Chính và Thẩm Khải Uy, cảnh tượng so với tiệc rượu đêm qua không
khác biệt cho lắm.
“Muội…” Thẩm Khải Uy bị nàng làm tức giận đến nghẹn họng.
Đường Chính quay đầu nhìn chiếc xe ngựa phía sau.
Thẩm Diệp Anh đưa mắt theo tầm nhìn của hắn, phá lên cười: “Mục
Nguyên Thành ở trong đó.”
Nghe thấp thoáng tên mình, Mục Nguyên Thành vén rèm ló đầu ra, bắt
được ánh mắt sắc bén của Đường Chính, hắn bèn lặng lẽ chui ra khỏi xe ngựa, sai
người mang xe ngựa đi, bản thân leo lên một con ngựa khác đi đến sau lưng Đường
Chính.
Thẩm Diệp Anh đeo bám cầu xin đến phát phiền, vã lại hắn cũng muốn
ngồi xe ngựa một chút, hành quân thật sự là quá gian khổ, sướng được lúc nào
hay lúc đó, thế là đồng ý mang ngựa đến cho nàng, hắn thì thay nàng ngồi xe ngựa.
Nhưng tình hình hiện tại, dường như Đường Chính không được vui cho lắm. Nghĩ
cũng phải, một nữ tử cưỡi ngựa hành quân, đường đường là một nam tử lại lười
nhác ngồi trong xe, quả thực làm mất mặt điện hạ. Hắn hổ thẹn sờ sờ mũi.
“Là ta kêu hắn ngồi, cũng không phải chuyện gì to tát, vương gia
ngài đừng nhỏ nhen vậy.”
“Anh Nhi.” Thẩm Khải Uy gằng giọng.
Thẩm Diệp Anh bĩu môi không thèm để ý.
“Xuất phát!” Đường Chính ra lệnh xuất phát, không tiếp tục chủ đề
nhàm chán này nữa.
Với tiến độ hành quân trên con đường được vạch kế hoạch sẵn, tốc độ
nhanh hơn Thẩm Diệp Anh lúc trước tự mình đi lòng vòng, lộ trình ước chừng mất
khoảng năm ngày là đến nơi.
Đến ngày thứ ba, mưa lớn không ngừng, bầu trời âm u, trời sắp tối,
đoàn quân đến dưới chân một ngôi làng dưới hẻm núi thì dựng lều nghỉ ngơi.
Binh sĩ ai nấy đều mệt lã, ngồi trong lều uống từng hớp nước lớn.
Thẩm Diệp Anh, Thẩm Khải Uy, Đường Chính ngồi cùng một lều, không
ai nói với ai tiếng nào.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng ào ào như thác lũ, người này nối tiếp
người kia hét lớn: “Lũ quét tới, chạy mau.”
Đường Chính lập tức đứng dậy ra khỏi lều, Thẩm Khải Uy cũng cầm kiếm
theo sau.
Bên ngoài là cảnh người dân đang bỏ chạy tán loạn, nước trên sườn
núi ồ ạt tuông xuống cuốn trôi nhà cửa đồ đạc.
“Nguyên Thành!” Đường Chính hét lên.
Mục Nguyên Thành nhanh chóng chạy đến trước
mặt hắn ôm quyền hành lễ: “Điện hạ!”
“Dẫn một tốp binh sĩ cứu viện, số còn lại
đưa người dân cùng di chuyển về hướng tây.”
“Vâng.” Mục Nguyên Thành không nhiều lời,
lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Nhân lúc tốc độ lũ chưa cao, tốp binh sĩ
được phân công nhanh chóng tiến vào giải cứu người dân không may bị mắc kẹt lại
trong cơn lũ, có người bám vào cây to, có người bám vào vách đá.
Đường Chính và Thẩm Khải Uy cũng không chần
chừ lao vào cứu người. Thẩm Diệp Anh vội chạy theo sau.
“Nắm tay ta.” Đường Chính đứng trên chỗ
cao, một tay bám vào nhánh cây, một tay vươn ra nắm lấy tay người phụ nữ đang
bám vào vách đá bên con suối.
Con suối ngay bên dưới chân núi, lũ tới đột
ngột làm nàng ta không kịp tháo chạy. Hiện tại tốc độ dòng chảy ngày càng
nhanh, tay Đường Chính lại cách quá xa, nếu vươn người ra mà nắm không chặt chắc
chắn sẽ bị cuốn trôi. Nàng ta sợ hãi bám chặt vách đá khóc lóc, lắc đầu nguầy
nguậy.
“Vương gia, dùng cái này.” Thẩm Diệp Anh
đưa một cây gỗ cho Đường Chính.
Đường Chính quay đầu nhìn thiếu nữ dưới
mưa, tóc ướt tán loạn bết vào hai bên má, hắn nhíu mày. Đồng thời hắn nhanh
chóng nhận lấy cây gỗ, vươn ra để người phụ nữ kia nắm lấy.
Người phụ nữ vừa nắm chặt cành cây, Đường
Chính dùng lực kéo một cái, nàng ta lao đến, chao đảo ôm chặt hông hắn.
“Đưa nàng ta đến chỗ an toàn.” Đường Chính
nói với Thẩm Diệp Anh, nhanh chóng tiến đến cứu người khác.
Vạt áo hắn bị người phụ nữ kia níu lại,
nàng ta khóc lóc quỳ xuống: “Cầu xin ngài cứu phu quân ta, huynh ấy vẫn còn
trên núi.”
“Ở chỗ nào?” Do dùng nhiều sức lực cứu người
trong thời gian dài, giọng hắn trở nên khàn khàn.
Nàng ta chỉ tay về một phía: “Huynh ấy đốn
củi trên đó, cầu xin ngài cứu huynh ấy, xin ngài…” Nàng ta khóc đến khản giọng.
Theo hướng nàng ta chỉ, vị trí đó không nằm
trong dòng chảy của cơn lũ, nhưng đợi cơn lũ san bằng thôn làng phía dưới, nếu
không được cứu ra ngoài chắc chắn sẽ bị kẹt lại trên núi.
“Đưa nàng ta đến chỗ Mục Nguyên Thành, nói
với hắn giúp ta chăm sóc nàng ta.” Đường Chính nhìn Thẩm Diệp Anh nói, sau đó
quay người chạy lên núi.
Thẩm Diệp Anh nhìn người phụ nữ quỳ rạp
trên mặt đất, đúng lúc Mục Nguyên Thành ở gần, nàng kéo nàng ta đến truyền đạt
lại ý của Đường Chính.
Trời vẫn mưa rả rích, lúc Đường Chính đi
sâu vào trong núi, trời đã tối đen như mực.
“Vương gia đợi ta.” Váy đỏ của Thẩm Diệp Anh
dính đầy bùn đất, nàng thở hổn hển chạy đến bên cạnh hắn.
Ma xui quỷ khiến hắn thật sự đứng lại đợi
nàng.
“Làm chuyện hồ đồ.” Hắn buông lại một câu rồi tiếp tục đi lên núi.
Thẩm Diệp Anh nhanh tay kéo tay áo hắn, lon ton đi bên cạnh.
“Vương gia, ta cảm thấy nơi này có hơi kỳ quái.” Càng đi nàng càng
cảm thấy thấp thỏm bất an.
“Ngài nói xem, có khi nào...”
Đường Chính quay sang nhìn nàng, hắn không ngờ nử tử này lại khá
thông minh.
“Có khi nào có ma không?” Nói xong nàng còn trợn mắt le lưỡi, miêu
tả chân thực suy nghĩ của bản thân.
Thì ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
“Cứu mạng! Cứu ta với...” Phía xa vọng lại tiếng kêu cứu.
Lần theo giọng nói vang vọng, Đường Chính thấy một người đàn ông
phía sau đeo giỏ trúc đựng củi, có lẽ hắn là phu quân của người phụ nữ kia.
Phía sau người đàn ông là vực sâu vạn trượng, tay hắn cố níu lấy vách núi, cả
người lơ lửng trong không trung, luôn miệng kêu cứu.
Người đàn ông thấy Đường Chính như thấy cọng rơm cứu mạng, hắn vội
nói: “Ta vào rừng đốn củi không may gặp lỡ đất, lúc tháo chạy bị trượt ngã tại
nơi này. Công tử cứu ta!”
Đường Chính tiến đến đưa tay kéo hắn lên. Đột nhiên người đàn ông
rút trong tay áo ra thanh chủy thủ đâm thẳng vào ngực hắn. Hắn phản ứng nhanh,
chuyển tay ra một chưởng, đánh người đàn ông bay khỏi vách núi.
Phía sau vang lên tiếng sột soạt, hắn xoay người, cả người Thẩm Diệp
Anh đổ vào lồng ngực. Một tay hắn đỡ lấy nàng, một tay vung chưởng đánh lùi
thích khách phía sau Thẩm Diệp Anh, tiếp đó tung ám khí vào mấy tên áo đen vừa
nhảy ra khỏi bóng đêm.
Đất dưới chân mềm xốp bỗng nứt ra, hắn chỉ kịp nắm lấy tay Thẩm Diệp
Anh, cả hai người trượt đi một đoạn, nửa người dưới Thẩm Diệp Anh còn trên vách
núi, nửa người trên cùng với Đường Chính đã lơ lửng giữa không trung, phía dưới
vực sâu vạn trượng, chờ đợi bọn họ là dòng lũ dữ tợn.