Vương Phi Bướng Bỉnh

Chương 5: Vương gia thật tốt!


1 năm

trướctiếp

Biển hoa bỉ ngạn đỏ rực đến chói mắt trải dài vô cùng tận. Lý Tiểu Diệp thấy đôi giày gấm thêu hoa của mình đang giẫm lên cánh hoa rơi vãi trên đất. Bầu trời trong xanh không có lấy một gợn mây, xanh đến kỳ lạ. Trước mặt không xa là thiếu nữ mặc y phục bằng lụa màu ngọc bích, đầu tóc đen nhánh búi kiểu thùy tấn phân tiếu kế, nàng ta từ từ quay đầu nhìn Lý Tiểu Diệp.

Một khuôn mặt giống nàng y như đúc.

“Cô nương đến đây!” Hai mắt nàng ta ngấn nước, giọng nói nghẹn ngào.

Lý Tiểu Diệp cảnh giác nhìn nàng ta: “Cô nương có chuyện gì cứ nói, ta đứng đây vẫn nghe được.”

Thẩm Diệp Anh nhìn ánh mắt đề phòng của nàng, không miễn cưỡng nữa, tự mình bước đến.

Lý Tiểu Diệp thấy Thẩm Diệp Anh bước đến gần mình rồi dừng lại mới phát hiện, giữa hai người ngăn cách bởi một con sông nhỏ.

Thẩm Diệp Anh không nói lời nào liền quỳ xuống, nước mắt ngân ngấn nơi hốc mắt trào ra.

Lý Tiểu Diệp kinh ngạc nhìn nàng ta không chớp mắt, đợi nàng ta mở miệng.

“Tiểu nữ Thẩm Diệp Anh, nhị tiểu thư của Thừa tướng phủ, không may mệnh số ngắn ngủi, trước khi rời đi ta chỉ muốn xin cô nương một chuyện.”

Lý Tiểu Diệp nhìn khung cảnh xinh đẹp lại quỷ dị rồi nhìn thiếu nữ đang quỳ trước mặt mình: “Mời nói!”

“Cơ duyên thần kỳ hiếm có, nếu mọi sự đã vậy, xin cô nương giúp ta sống tốt quãng đời còn lại, tận hiếu với phụ mẫu, có như vậy Diệp Anh mới cam lòng ra đi.” Trong ánh mắt nhu mì toát lên vẻ kiên cường cứng rắn.

Ánh mắt Lý Tiểu Diệp bình tĩnh đến lạnh lùng: “Dù không cam lòng thì vẫn phải ra đi, không phải sao?” Nàng nhìn sâu vào mắt Thẩm Diệp Anh: “Vì ngươi đã chết rồi.”

Câu nói như mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, Thẩm Diệp Anh khẽ run lên, nàng cắn môi, giọng điệu trở nên khẩn thiết: “Xem như ta cầu xin cô nương.”

Lý Tiểu Diệp suy tư một lúc, cuối cùng thở dài: “Không cần xin ta, có rất nhiều chuyện ta muốn quản cũng không quản được, về người nhà của ngươi ta sẽ tận lực, còn việc giúp ngươi sống tốt quãng đời còn lại thì thôi đi.” Nàng nở một nụ cười không mang ý cười: “Vì ta chỉ sống cho ta, không vì ai cả.”

Thẩm Diệp Anh nghe những lời sâu xa mơ hồ của nàng, mím môi.

Lý Tiểu Diệp lại lên tiếng: “Nhận cái quỳ này của ngươi cũng không thể nhận không, nhưng thiên mệnh đã định, ta không chắc sẽ giúp được gì.”

Thẩm Diệp Anh là tiểu thư khuê cát, trước giờ chưa từng can dự vào triều chính, những chuyện tranh đấu tính toán lẫn nhau nàng đương nhiên không hiểu, cũng không hiểu thiên mệnh đã định trong lời của Lý Tiểu Diệp là có ý gì.

“Tiểu nữ chỉ cầu phụ mẫu an khang, huynh trưởng bình an nơi sa trường, gia thất an ổn, không dám cưỡng cầu gì hơn.”

“Có những chuyện tưởng đơn giản nhưng thật ra lại khó vô cùng.” Lý Tiểu Diệp tiếp lời.

“Được rồi, ta đã dùng cái tên Thẩm Diệp Anh thì sẽ dốc sức làm tròn bổn phận, ngươi không cần lo lắng.”

Thẩm Diệp Anh ngước mắt nhìn nàng vẻ cảm kích, lại có chút bi thương: “Người tốt ắt có phúc báo, cầu chúc cô nương tuế nguyệt an khang.”

Giọng nói mềm mại của thiếu nữ như tan đi trong gió, cùng với đó thân ảnh cũng từ từ vỡ vụn thành sương khói.

Lý Tiểu Diệp tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, xung quanh tối đen như mực. Nàng thở ra một hơi, ngồi dậy đi ra khỏi lều.

Nàng bây giờ không còn là Lý Tiểu Diệp nữa, nàng là… Thẩm Diệp Anh.

Vừa bước chân ra khỏi lều, tiếng cười nói náo nhiệt từ xa vọng lại, nàng lần theo âm thanh đi đến thao trường.

Lửa trại sáng rực một vùng, ngàn vạn binh sĩ ngồi thành từng cụm vừa ăn vừa uống, bộ dáng ai cũng lắc lư, có người say đến ngã chỏng vó trên đất bị kéo dậy uống tiếp.

Vài binh sĩ ở gần thấy nàng vừa cười hì hì vừa chào một tiếng Thẩm tiểu thư.

Trong đám đông có người đứng dậy tiến về phía nàng, trông hắn chưa đến hai mươi, trên mặt là nụ cười tươi rói, hắn đến trước mặt nàng ôm quyền hành lễ: “Thẩm tiểu thư, ta đưa tiểu thư đi gặp tướng quân và vương gia.”

Nàng không nhiều lời, gật đầu đi theo hắn, len qua đám người.

“Ngươi tên gì?” Nàng hỏi.

Hắn cười rất sảng khoái nói: “Tiểu thư quên ta rồi sao? Ta là Mục Nguyên Thành, hôm đó ta thay vương gia đưa sính lễ đến Thừa tướng phủ đã từng gặp qua tiểu thư.”

Mục Nguyên Thành… Mục Nguyên Thành, nàng thầm nhẫm cái tên này, thì ra là thư đồng của Đường Chính.

Nàng híp mắt cười, mắt cong như vành trăng non, vô cùng khả ái: “Hình như trí nhớ ta không tốt lắm.”

“Không sao.” Hắn lễ độ đáp lại.

Tại đống lửa trại to nhất, mọi người vẫn mải mê chè chén no say, nói cười rôm rả. Nàng bước đến sau lưng Thẩm Khải Uy khẽ gọi một tiếng: “Đại ca.”

Thẩm Khải Uy vừa ngửa đầu uống cạn một ly rượu quay lại nhìn nàng, hắn thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng cao hứng: “Anh Nhi sao lại đến đây?”

Theo tiếng nói của hắn, nam tử mặc trường bào đen bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn, tay hắn cầm ly rượu, nụ cười trên môi còn chưa kịp thu lại.

Hắn… cười sao?

Giữa những binh sĩ giáp bạc, y phục của hắn quả thực nổi bật, chưa nói đến khí chất hơn người cùng ngũ quan tuấn mỹ của hắn.

Chỉ có điều, vị nhiếp chính vương lạnh lùng tàn khốc này đang cười, hắn cười rất tự nhiên sảng khoái. Lần thứ hai nàng nghi ngờ mình nhớ nhầm cốt truyện.

“Anh Nhi lại đây ngồi nào.” Thẩm Khải Uy lên tiếng làm nàng định thần trở lại.

Binh sĩ ngồi bên cạnh dịch người sang bên để trống một chỗ cho nàng, một binh sĩ khác nhanh chóng mang bục gỗ nhỏ đến đặt vào chỗ trống đó.

Thẩm Diệp Anh mỉm cười vui vẻ, nàng tiến lên nhưng không ngồi lên bục gỗ mà trực tiếp chen vào giữa Thẩm Khải Uy và Đường Chính, ngồi bệt xuống đất. Vì chỗ giữa hai người quá nhỏ, nàng nhúc nhích người hệt như con sâu đục thân cây để chiếm chỗ.

Thẩm Khải Uy sững sờ ngồi im như hóa đá, vẫn là Đường Chính có phản ứng, hắn khẽ nhích người sang bên một chút để nàng ngồi vào.

Nàng nhìn hắn cong mắt cười: “Đa tạ vương gia.”

Lúc này Thẩm Khải Uy mới hoàn hồn, hắn nghiêm mặt, kéo tay nàng: “Hồ nháo, sang bên kia ngồi.”

Nàng giằng tay ra: “Muội muốn ngồi cạnh vương gia.”

Thẩm Khải Uy nhìn sang Đường Chính: “Tiểu muội ta nghịch ngợm, bất kính với điện hạ rồi.” Nói rồi hắn lại cầm tay Thẩm Diệp Anh: “Đừng để đại ca nhắc lại lần nữa.”

Bầu không khí bởi cái cau mày của Thẩm Khải Uy mà trầm xuống, mọi người đang uống rượu nói cười cũng dừng lại.

Thẩm Diệp Anh vẻ mặt uất ức, sống chết không chịu nhúc nhích.

“Cứ để nàng ấy ngồi đi.” Đường Chính nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, biểu cảm nhàn nhạt không rõ vui hay giận.

Mục Nguyên Thành cũng tiến lên, nhấc bục gỗ sai một binh sĩ cất đi, ngồi vào chỗ trống vốn dĩ của Thẩm Diệp Anh, mở miệng hòa hoãn không khí: “Nào, tiếp tục uống, đến ai rồi?” Xung quanh phút chốc lại ồn ào hẳn lên.

Thẩm Khải Uy nhìn Thẩm Diệp Anh thở dài, còn nàng thì ngước mặt nhìn Đường Chính chớp chớp mắt. Có vẻ cảm giác được ánh mắt của nàng, hắn cũng nghiêng đầu nhìn sang, nàng nở một nụ cười sáng lạn. Hắn không nói lời nào, tiếp tục uống rượu với các tướng sĩ.

Có người mang trà đến để nàng lấy trà thay rượu. Ngồi giữa các binh sĩ thế này, nàng có thể cảm nhận sâu sắc niềm hân hoan khi chiến sự chấm dứt, người người được đoàn tụ với vợ con phụ mẫu, cũng nghe ra được nỗi đau trong từng tiếng cười khổ, nỗi đau khi nhìn chiến hữu ngã xuống trước mặt. Điều nàng không ngờ nhất là Đường Chính cũng đích thân ra trận, không chỉ ở phía sau vạch mưu, hắn còn xuất mã thân chinh.

Trong nguyên tác chỉ đề cập đến trận chiến với Tề quốc trong đoạn ngắn: “Đại chiến thành An Nam toàn thắng, Đường Chính khải hoàn trở về liền lập nhị tiểu thư Thừa tướng phủ làm chính thê, khống chế cục diện chia bè phái trong triều.”

Đằng sau vài con chữ là một biển sương máu sa trường, là những con người vô danh nằm lại trên trận mạc không người biết đến. Bỗng Thẩm Diệp Anh cũng thấy mình thật vinh hạnh, được nhắc đến trong hai chương liền, thế là nàng một mình ngồi cười khúc khích vì suy nghĩ hàm hồ trong đầu.

“Ngồi cạnh bản vương khiến nàng vui đến vậy ư?” Đường Chính ghé sát tai nàng nói nhỏ.

Hơi rượu phả vào tai làm mặt nàng nóng bừng, còn cả giọng nói trầm thấp hòa cùng men rượu như mị hoặc, khiến người không uống tự say.

“Vương gia thật tốt!” Tốt hơn trong tưởng tượng của nàng, không đến nổi vô tình không thể tiếp cận, kế hoạch lấy lòng vương gia có chút ánh sáng làm nàng vui mừng khôn xiết.

Đường Chính cảm thấy đôi mắt thiếu nữ thật trong sáng thuần khiết, chỉ đáng tiếc hắn đã nhìn thấy vẻ vô tình ẩn sâu trong đáy mắt.

Dù vậy, không hiểu sao vẫn bị một câu ‘vương gia thật tốt’ của nàng làm tim hẫng đi một nhịp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp