Nam tử mặc trường bào có nhã hứng ngắm trăng, không có vẻ sẽ rời
đi. Nàng quyết định làm nóng bầu không khí đang ngày càng chìm xuống này.
Nàng cầm cành khô cong quẹo chọc chọc vào tà áo hắn, khẽ gọi:
“Vương gia.”
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào như mưa xuân, lọt vào tai nam tử
nào cũng sẽ làm tâm tình chộn rộn, tâm can nhảy nhót. Nhưng biểu cảm của Đường
Chính không đổi, hắn dời tầm mắt từ vầng trăng sáng sang gương mặt nàng.
Phong thái nhã nhặn mang theo chút lãnh đạm, gương mặt tuấn mỹ như
tượng tạc làm đồng tử nàng nở to. Như có một đạo sét đánh vào đầu, nàng bỗng cảm
thấy bản thân không muốn chạy trốn nữa, những lời muốn đàm phán hủy hôn sắp ra
đến miệng bị nuốt ngược vào trong. Dù biết đây là nhan sắc nên có của một nam
chính, nhưng mục sở thị thế này, nàng không cảm thấy đây chỉ là nhân vật trên
nét bút nữa. Đây là một thế giới thật sự tồn tại!
Những suy nghĩ hỗn độn cuối cùng biến thành một câu bật ra khỏi miệng:
“Vương gia đẹp trai thật!”
Một tia sững sờ thoáng qua trong đáy mắt, hắn khẽ cười, tiếng cười
trầm thấp bật ra từ cổ họng: “Bản vương có thể hiểu là Thẩm tiểu thư có ý với
ta không?”
Thẩm Diệp Anh thu lại ánh mắt thèm thuồng, đứng dậy, vứt cành khô
đi, phủi phủi tay, tùy ý vươn vai một cái: “Tương lai vương gia sẽ là trượng
phu của ta, ta có ý với ngài không có gì lạ cả.”
Nàng không cảm thấy sợ hãi hắn cho lắm, vì nàng hiểu rõ vị nhiếp
chính vương lạnh lùng trong mắt người khác này, hắn có bộ dạng vô tình như ngày
hôm nay chung quy cũng chỉ là thân bất do kỷ.
Chỉ có điều, dù đang đứng thẳng người nàng cũng chỉ đứng đến vai hắn,
sự chênh lệch chiều cao này khiến nàng có cảm giác bị yếu thế. Hơn nữa hắn còn
đang nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò không chút giấu diếm.
“Vậy sao nàng lại muốn trốn?” Hắn hứng thú nhìn nàng.
Thẳng thắn vậy sao?
“Ta nào có, ta là lặn lội đường xa đến để cổ vũ cho vương gia.”
Nàng nói ra một câu đến cả bản thân cũng không tin nổi.
“Ồ? Cổ vũ bản vương?” Hắn vẫn thẳng tắp đứng đó, đôi mắt dán chặt
vào gương mặt đang cười giả lả vô tội của nàng.
“Đúng vậy, cổ vũ ngài và cả huynh trưởng ta nữa.” Nàng cười hì hì,
sau đó vỗ vỗ vai hắn: “Không còn sớm nữa, vương gia cũng nghỉ ngơi đi, ta về
trước đây.” Nói rồi nàng chạy nhanh về lều như dưới chân có gắn hỏa tiễn.
Đến khi đứng thở dốc trong căn lều ấm áp nàng mới nhìn lại bàn tay
mình. Trời ạ, lúc nãy nàng vừa làm gì vậy? Sao có thể chào tạm biệt vương gia bằng
cách dùng với đám bạn hư hỏng kia chứ.
Trong bóng đêm xen lẫn chút ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng, làn gió
đêm se lạnh khẽ lướt qua mái tóc đen mượt, cơ thể chìm trong sương lạnh nhưng
chỗ vai được nàng chạm đến dường như còn lưu lại hơi ấm. Trong lòng hắn khó hiểu,
Thẩm thừa tướng lại dưỡng ra một nử tử kỳ
lạ thế này sao?
***
Buổi sáng, lúc Thẩm Diệp Anh đến lều chính tìm Thẩm Khải Uy thì
thấy một đoàn người tiễn một lão già trang phục lạ lẫm ra ngoài, sắc mặt ông ta
đen sì, trông không mấy vui vẻ. Các tướng sĩ dưới sự huấn luyện nghiêm ngặt
không hề nhiều lời bàn tán diện mạo của nàng, chỉ gật đầu lên tiếng chào hỏi rồi
đi ngang qua.
Rất nhanh Thẩm Khải Uy cũng chui ra khỏi lều, bên cạnh còn có nhiếp
chính vương Đường Chính.
Thấy Thẩm Diệp Anh đứng đó, Thẩm Khải Uy tiến nhanh về phía nàng:
“Anh Nhi, tìm huynh có việc gì không?”
Nàng mỉm cười không hề khách sáo nói: “Muội muốn đại ca đền cho muội
con ngựa khác.” Con hắc mã nàng dùng để bỏ nhà ra đi được nàng tỉ mỉ lựa chọn,
dùng rất nhiều tiền mới mua được, phải nói là cực kỳ ưng ý, nhưng nó bị Thẩm Khải
Uy không chút nể tình mà chém cho tàn phế rồi.
Thẩm Khải Uy nhớ lại chuyện hôm qua, cũng chỉ là một con ngựa, tiểu
muội đã mở lời hắn há nào lại không đồng ý. Hắn nở nụ cười sảng khoái: “Đi, đại
ca dẫn muội đi chọn.”
Hắn quay đầu nhìn Đường Chính: “Vĩnh Vương điện hạ, ta xin phép.”
Đường Chính chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa lều nhìn hắn, gật đầu.
Thẩm Diệp Anh cũng học theo huynh trưởng, khẽ nhún người: “Tạm biệt
vương gia.”
Lưng Thẩm Khải Uy cứng đờ, thậm chí lúc quay đầu lại nhìn nét mặt
của Đường Chính còn nghe thấy tiếng cổ kêu răng rắc. Từ lúc nào muội muội của hắn
lại không hiểu phép tắc như vậy?
Thấy nét mặt Đường Chính vẫn lạnh nhạt không đổi, nhìn không giống
đang tức giận, hắn thở phào trong lòng, quay lại kéo tay Thẩm Diệp Anh mau
chóng rời khỏi.
Đến khi bóng người kia khuất hẳn hắn mới giơ ngón tay chọc vào
trán Thẩm Diệp Anh làm đầu nàng ngửa ra sau: “Tiểu nha đầu, sau này ăn nói với
điện hạ chú ý một chút, đừng tùy tiện như vậy nữa.”
“Ngài ấy sẽ không vì chuyện cỏn con này mà trách tội muội đâu.” Dù
sao nàng đối với hắn vẫn còn có giá trị lợi dụng.
“Còn cứng đầu, quay về ta tìm ma ma dạy lễ nghi lại từ đầu cho muội.”
Thẩm Khải Uy hết cách, hắn cảm thấy muội muội của mình như biến thành người
khác.
“Biết rồi biết rồi biết rồi, muội sẽ chú ý, chúng ta đi chọn ngựa
đi.” Nàng không muốn vì chuyện không đâu mà mất hứng nữa, hào hứng cùng Thẩm Khải
Uy đi chọn ngựa.
Ở thế kỉ 21, xe cộ tấp nập, mỗi ngày đi học nếu không phải đi xe
buýt, tàu điện ngầm thì là bắt taxi, dù là đi bằng phương tiện gì cũng đều
không tránh khỏi cảnh chen chúc hoặc kẹt xe. Thời cổ đại như bây giờ dù khoa học
không quá phát triển, cuộc sống không tiện lợi bằng, nhưng đổi lại là một bầu
không khí trong lành, đường xá thông thoáng và trời đêm đầy sao không hề bị ảnh
hưởng của ô nhiễm ánh sáng. Thẩm Diệp Anh thích thú cảm giác cưỡi ngựa chạy
băng băng qua đường mòn, thảo nguyên, thấy bản thân thật tiêu diêu tự tại, quá
khứ tối tăm trước kia đều có thể quẳng hết thảy ra sau đầu, không nhớ đến nữa.
Thẩm Khải Uy dẫn nàng đến chuồng ngựa của đội kỵ binh, ngựa ở đây
đều được mặc giáp sắt, sức khỏe dẻo dai, chọn đại một con đều tốt hơn con hắc
mã xấu số của nàng.
Thẩm Diệp Anh không dụng tâm chọn lựa, chỉ đi một vòng nhìn ngó,
chuồng ngựa trải dài tít tắp, chỉ đi thôi cũng mất khoảng một canh giờ.
Dù gì lần này nàng tìm Thẩm Khải Uy cũng không hẳn để bắt đền ngựa,
chỉ là muốn dò hỏi về tình hình chiến sự một chút. Hai mắt nàng dò xét từng con
chiến mã, tâm tư lại thầm tính toán nên mở miệng thế nào.
“Đại ca, người ăn mặc hơi lạ lúc sáng ra khỏi lều trước huynh là
ai vậy?” Cuối cùng cũng tìm được điểm bắt đầu.
“À, ý muội nói là sứ giả của Tề quốc sao?”
“Sứ giả Tề quốc? Họ cử người đàm phán à?” Nàng sờ sờ bờm ngựa, lơ đãng
hỏi.
Thẩm Khải Uy không có ý giấu diếm, dù gì cũng không phải chuyện cơ
mật, sớm muộn tin tức cũng được thông báo ra ngoài.
“Tề quốc chấp nhận cắt sáu tòa thành bồi thường tổn thất chiến
tranh, ký hòa ước mười năm ngưng chiến.” Thẩm Khải Uy không giấu được sự vui mừng.
Chinh chiến nhiều năm như vậy, luận về sức mạnh Tề quốc không tính là cường địch,
nhưng trận chiến vẫn mãi dai dẳng kéo dài, bá tánh ở biên giới khốn khổ, binh sĩ
ngã xuống nhiều vô kể.
“Lần này đều nhờ thao lược như thần của Vĩnh Vương điện hạ, thật đáng
khâm phục.” Năm năm chiến tranh liên tiếp cuối cùng cũng kết thúc, vừa nhớ đến
trận chiến khốc liệt mà vẻ vang vừa qua, trong lòng hắn không khỏi cảm thán tài
mưu lược của vị nhiếp chính vương trẻ tuổi.
Nhìn gương mặt chất chứa sự sùng bái của Thẩm Khải Uy, nàng bất chợt
thấy mờ mịt. Lẽ nào nàng nhớ sai cốt truyện? Thời điểm hiện tại cách binh biến
không còn xa nữa, mà Thẩm Khải Uy này lại không có vẻ có tư tâm.
Dù sao lòng người khó dò, nàng nên lo tốt cho bản thân trước thì hơn.
Những chuyện
khác để tính sau vậy.
Thẩm Diệp Anh chọn bừa một con hắc mã rồi
quay về lều nghỉ ngơi. Lúc nãy Thẩm Khải Uy có nói, sáng sớm mai sẽ hồi kinh, bây
giờ nhắm mắt lại nàng có thể thấy số ngày được sống của mình đang bị trừ dần. Cảm
giác bản thân không còn được hít dương khí bao lâu nữa khiến nàng không sao ngủ
được. Nàng tự nhận mình không phải người yếu đuối, nhưng nàng thật sự… thật sự
sợ chết.