Thiếu nữ trong bộ đồng phục JK nằm dưới
vách đá bất tỉnh. Bầu trời lắm tắm mưa phùn, hạt mưa khẽ chạm vào bắp đùi trắng
nõn bị lộ ra sau làn váy ngắn rồi vỡ vụn, cái lạnh thấu xương làm da thịt vốn
trắng nõn càng thêm nhợt nhạt hơn.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi! Người đâu, tiểu
thư ở bên này!” Một người đàn ông trung niên tay cầm đuốc hét to.
Một thân đầy máu của thiếu nữ làm ông ta
hoảng hốt, điều kinh người hơn cả là trang phục quái dị và mái tóc đỏ thẫm như
màu máu kia.
Lý Tiểu Diệp tỉnh lại đã là chuyện của hai
ngày sau. Cả người nàng đau nhức như muốn rã ra, nàng nằm bất động, hai mắt dán
lên trần nhà, tự mình đảo một vòng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Tối đó nàng đi uống rượu với đám bạn, sau
khi ngà ngà say thì bỏ về trước, đám bạn còn chê nàng không có nghĩa khí. Vì từ
quán bar về nhà khá gần, nàng không gọi xe mà đi bộ về. Trên đường nhìn thấy một
tiệm bách hóa, nàng bèn sang đường mua vài gói mì để buổi sáng ăn trước khi đi
học. Không ngờ chỉ sang được nửa đường, một chiếc ô tô lao đến như tên lửa, mặc
kệ cột đèn giao thông màu đỏ chói mắt, lao qua vạch ngăn, đâm thẳng vào người nàng.
‘Rầm’ một cái, nàng bay xa mấy chục mét.
Lý Tiểu Diệp hốt hoảng đưa tay sờ mặt, rồi
lại giơ hai bàn tay lên nhìn, cử động chân, thử ngồi dậy. Tất cả đều không
thành vấn đề!
“Phù… May quá!” Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lý Tiểu Diệp mới nhận thấy có điều
gì đó không đúng. Cách bài trí này, trang phục trên người… Lẽ nào?
“Tiểu thư tỉnh rồi sao? Để nô tì đi báo với lão gia.” Tiểu Hồng chạy
nhanh đến bàn tròn, đặt chậu nước cùng chiếc khăn lau mặt trên tay xuống, trong
giọng nói run rẩy vì khẩn trương còn mang theo chút vui mừng.
Đến khi bóng dáng Tiểu Hồng không thấy đâu nữa, rồi lại có một tốp
người đến, mặt đầy nước mắt nước mũi hỏi thăm, Lý Tiểu Diệp vẫn ngồi ngây ra
đó.
Cuối cùng vẫn là Thẩm lão gia kêu mọi người ra ngoài, để nàng yên
tĩnh dưỡng thương.
Lý Tiểu Diệp lại gọi Tiểu Hồng vào giúp thay y phục. Thật ra ngoài
việc cơ thể có hơi đau nhức thì không có bất cứ ngoại thương nào, nhưng trang
phục cổ đại thế này nàng không biết cách mặc.
Lý Tiểu Diệp có gương mặt trái xoan kiều diễm, làn da trắng nõn mịn
màng bao người mơ ước, mũi thon nhỏ tinh tế, đôi môi anh đào chúm chím. Tuy bề
ngoài là kiểu yểu điệu thục nữ điển hình, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa một
chút nghịch ngợm. Khoác lên mình bộ áo lụa được cắt may tỉ mỉ, cả người toát
lên vẻ cao quý. Mái tóc màu đỏ xoăn như sóng nước dài chấm eo càng tôn thêm vẻ
đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng, trong sự quý phái của tiểu thư nhà danh
giá còn mang theo vẻ yêu mị mê hoặc lòng người.
Nàng mất hơn nửa canh giờ để xác định bản thân đã xuyên không, một
điều vượt ngoài sức tưởng tượng.
Thật là thần kỳ hết chỗ nói!
Trước khi xuyên không bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, hẳn là khả
năng sống sót không cao. Nếu ông trời đã rộng lòng thương cho nàng thêm một cơ
hội được sống, nàng phải nắm bắt cho tốt.
“Ngươi tên Tiểu Hồng à?” Lý Tiểu Diệp quyết định làm rõ thân phận
hiện tại của bản thân.
Tiểu Hồng trợn mắt, ngạc nhiên trước câu hỏi kỳ quái của tiểu thư,
nhưng nghĩ đến có lẽ tiểu thư ngã vách đá bị thương nặng, ảnh hưởng đến trí não,
bèn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
“Vậy còn ta, ta tên gì?” Lý Tiểu Diệp ung dung hỏi.
Tiểu Hồng đang chải đầu vấn tóc cho nàng, tay chợt khựng lại, hơi
run rẩy, lắp bắp hỏi: “Tiểu thư... người... người bị mất trí nhớ sao?” Một loạt
điều kỳ lạ làm Tiểu Hồng kinh hoảng, chưa nói đến trang phục kỳ lạ của tiểu thư
trong đêm đó, ngã khỏi vách núi cao vậy mà cả người tiểu thư ngoài máu dính
trên trang phục lại không bị xay xát chỗ nào, còn cả mái tóc bỗng dưng biến
thành màu đỏ như bị yêu quái nhập xác.
Sau khi được Lý Tiểu Diệp trấn an, Tiểu Hồng mới dần bình tĩnh lại,
tiểu thư hỏi cái gì nàng bèn đáp cái đó.
Hỏi nửa buổi cuối cùng cũng hỏi xong, Lý Tiểu Diệp đối với tình cảnh
hiện tại của bản thân sáng tỏ như gương. Nàng cho Tiểu Hồng lui ra ngoài, một
mình ngồi bên cửa sổ ngắm cây ngân hạnh ngoài sân, trong lòng thở dài thườn thượt.
Ông trời đã động lòng thương xót sao không thương cho đến nơi đến
chốn. Nàng vậy mà lại xuyên thành một nữ phụ mờ nhạt trong quyển tiểu thuyết vừa
đọc mấy hôm trước. Hơn nữa, còn là một nữ phụ đoản mệnh, xuất hiện chưa đầy hai
chương đã ngoẻo.
Một Lý Tiểu Diệp cá tính mạnh mẽ xuyên thành Thẩm Diệp Anh, một tiểu
thư khuê cát, tri thư đạt lễ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Nàng cảm thấy, ngoại
trừ gương mặt này ra, nàng và Thẩm Diệp Anh thật sự là không còn điểm nào giống
nhau.
Theo cốt truyện, Thẩm Diệp Anh sẽ chấp nhận số phận mà gả cho nhiếp
chính vương Đường Chính, ngoan ngoãn làm con tin để hắn kìm hãm thế lực của Thẩm
thừa tướng. Chỉ là không ngờ, người cha từ nhỏ đến lớn luôn nuông chiều thương
yêu nàng lại vì tranh quyền đoạt lợi mà không màng đến sống chết của con gái, dấy
lên binh biến. Kết quả, đảo chính thất bại, trong một đêm, máu nhuộm Thẩm gia,
cả Thẩm Diệp Anh vừa được gả đi chưa đầy một tháng cũng bị nhiếp chính vương lạnh
lùng tàn khốc trong lời đồn một kiếm xuyên tim giết chết.
“Đợi vương gia khải hoàn trở về thì hôn lễ sẽ lập tức được cử
hành.”
Lời của Tiểu Hồng cứ ong ong trong đầu nàng. Đợi hắn khải hoàn trở
về thì ngày chết của nàng không còn xa nữa.
Nhân lúc còn kịp, đào hôn thôi!
Trong lòng nàng thầm tính toán, có chạy phải chạy xa một chút. Kết
quả những ngày sau đó nàng mặc kệ cái nhìn như muốn giết người của Thẩm lão
gia, học cách cưỡi ngựa. Nếu muốn trốn, đi bộ chắc đi đến kiệt sức cũng chưa chạy
khỏi kinh thành, vẫn nên có phương tiện đi lại thì hơn.
Cưỡi ngựa cả ngày, cơ thể bị xốc nảy đến rã rời, Thẩm Diệp Anh vừa
đi vừa xoa nắn hai bắp tay, xoay xoay cổ cho dãn gân cốt, lơ đễnh ngồi vào bàn
ăn.
Thẩm lão gia ném cho nàng một ánh mắt sắc bén, nhíu mày khiển
trách: “Đường đường là một nữ tử, suốt ngày chạy theo đám gia đinh học cưỡi ngựa
còn ra thể thống gì?”
Thẩm lão gia tuổi ngoài năm mươi, tóc trên đầu đã điểm hoa râm
nhưng đôi mắt lại tinh anh sáng ngời. Là người đức cao vọng trọng, ông tự mang
cho mình khí khái không giận tự uy.
Thấy lão gia không vui, trên bàn ăn không ai dám động đũa nữa.
“Nếu có thể con cũng không muốn làm một nữ tử đâu.” Thẩm Diệp Anh
mặc kệ bầu không khí bị đè nén cực độ, thong thả gắp đồ ăn cho vào miệng.
“Rầm!” Thẩm lão gia đứng dậy, đập một cái lên bàn. Cả bàn ăn rung
rinh như bàn tay đang run rẩy của đám người hầu, bát canh trước mặt Thẩm Diệp
Anh suýt nữa bị đổ ra ngoài, cô đưa đũa chặn lấy vành bát, giữ nó ổn định lại.
“Ta thấy con bị thương đến hỏng cả đầu óc rồi. Từ ngày mai còn đi
cưỡi ngựa, ta sẽ đánh gãy chân con.” Thẩm lão gia chỉ tay vào Thẩm Diệp Anh, tức
giận nói.
Thấy ông nộ khí bừng bừng rời đi, Thẩm Diệp Anh mím môi, không nói
gì nữa.
“Con đi chuẩn bị trà và điểm tâm mang đến thư phòng cho cha.”
Lương Thụy cũng đứng dậy, xin phép Thẩm phu nhân rồi rời đi.
Lương Thụy là vợ của Thẩm Khải Uy, đại tẩu của Thẩm Diệp Anh, xuất
thân từ dòng dõi thư hương, vừa chu đáo vừa thấu tình đạt lý.
Thẩm Diệp Anh nhìn bóng lưng yêu kiều vừa rời đi mà trong lòng cảm
thán không ngớt. Cô đã đọc qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết, xem qua không
biết bao nhiêu phim truyền hình về thời cổ đại, bây giờ được tận mắt chứng kiến
cảm thấy có hơi không chân thực.
“Anh Nhi, con đừng làm cha con tức giận nữa.” Thẩm phu nhân nở nụ
cười hiền từ an ủi, kéo tay Thẩm Diệp Anh lại, xoa lên mu bàn tay nàng.
“Con cũng sắp gả cho người ta, vẫn là nên có ý tứ một chút, đừng để
người khác chê cười.”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến hôn sự dây thần kinh trên đầu Thẩm
Diệp Anh liền căng ra.
“Mẹ, Đường… à… vương gia bao giờ thì trở về?” Xác định lại thời
gian một chút càng thuận lợi hơn cho quá trình chạy trốn.
“Sáng nay huynh trưởng con có gửi thư, nói tình hình chiến sự đang
tiến triển rất tốt, ước chừng mười ngày nửa tháng nữa là có thể trở về.” Huynh trưởng
của Thẩm Diệp Anh, Thẩm Khải Uy là vị tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử mấy
trăm năm của Đường quốc.
“Nhanh vậy sao?” Thẩm Diệp Anh trợn mắt.