Edit: QN.Beta: Mâu.Ở đầu bên kia điện thoại, Sử Thanh lại đột ngột nghe thấy giọng nữ một lần nữa, ông cảm thấy hôm nay hình như mình đã biết được tin tức nóng sốt gì rồi: “Cô…”
Cố Nam Ngạn vừa kéo Cao Phỉ, người đã ngã lăn ra lên ghế sô pha, vừa trả lời điện thoại: “Chào thầy Sử ạ, em là… em họ của Cố Nam Ngạn.”
“Ồ, em họ, em họ à, haha, nói với anh họ của em ngày mai nhớ đến đúng giờ nhé.” Ông lão cười ha ha hai tiếng, không biết do ông vui mừng vì nhận được sự cứu cánh của Cố Nam Ngạn hay là vì hai chữ “em họ” vừa độc đáo vừa trang nhã này.
“Vâng ạ.” Cố Nam Ngạn cúp máy.
Cao Phỉ vẫn đang chìm trong sự khiếp sợ, cô sững sờ nhìn Cố Nam Ngạn.
Cô nuốt nước bọt, cảm thấy chắc chắn Cố Nam Ngạn có hiểu lầm gì đó với mình rồi: “Anh xem qua phim tôi diễn chưa?”
Cố Nam Ngạn: “Chưa xem.”
“Nhưng nghe danh đã lâu, như sấm rền bên tai.” Anh nói thêm.
Cao Phỉ: “…”
Cố Nam Ngạn không biết là anh đang an ủi Cao Phỉ hay tự an ửi chính mình nữa: “Làm giám khảo thôi, chứ đâu có bắt cô phải lên sân khấu diễn, cứ tùy tiện nói vài câu là được rồi.”
“Người khác khen thì cô khen, người khác phê bình thì cô phê bình, cứ xem tình huống mà làm.”
Anh lại mỉa mai: “Vậy cô nghĩ tôi thay cô chụp ảnh tạp chí thì dễ dàng lắm sao?”
Cao Phỉ xấu hổ cúi đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu biểu hiện của tôi không tốt thì anh có thể nào đừng trách tôi được không?”
Cô tự biết mình là người có thể chất dễ bị bôi đen, thậm chí cô chỉ ăn một ít đồ này nọ trước ống kính thì cũng có thể bị bôi đen thảm thương. Nếu cô ăn nhiều một chút thì sẽ bị ném đá ham ăn, làm ra vẻ thích ăn uống cho ai xem. Nếu cô ăn ít một chút thì sẽ bị mắng chửi chính cô còn liều mạng giảm cân vậy mà lại mặt dày đi quảng phụ nữ ăn uống lành mạnh sẽ duy trì được vóc dáng. Dù sao cô làm gì thì cũng là sai cả, cái thể chất này từ trước đến giờ một mình cô chịu đựng là đủ rồi, nếu bây giờ còn liên lụy đến Cố Nam Ngạn thì cô thật sự không biết phải làm thế nào để xin lỗi anh.
Cố Nam Ngạn nhớ đến lúc Cao Phỉ thay mình chia sẻ tin tức trên weibo còn ba hoa thêm một đống câu dài dòng, anh xoa xoa ấn đường: “Chỉ cần ghi nhớ một câu này, nói ít thôi.”
Cao Phỉ: “Được.” Điều này cô vẫn tự hiểu, nói ít hơn đồng nghĩa với việc ít mắc lỗi hơn.
Ngày hôm sau, Cố Nam Ngạn đi ra ngoài trước Cao Phỉ.
Việc này không có nghĩa là anh sẽ tham gia vào họp báo ra mắt người đại diện của nhãn hiệu trên nên tảng wechat kia theo lịch trình của Cao Phỉ. Nhưng tất nhiên nếu đã quyết định chấm dứt hợp đồng thì phải làm càng nhanh càng tốt.
Tối hôm qua anh đã liên hệ với luật sư, hôm nay sẽ gặp mặt để trao đổi cụ thể hơn.
Cao Phỉ đưa tất cả giấy tờ tùy thân và hồ sơ liên quan cho Cố Nam Ngạn, bao gồm cả mật mã thẻ ngân hàng.
Cao Phỉ có tất cả hai thẻ ngân hàng. Sau khi nhận lấy thẻ, Cố Nam Ngạn kiểm tra số dư. Số dư một thẻ là 520, thẻ còn lại là 1314.
Anh phải thừa nhận cách tỏ tình này rất độc đáo, hay ho hơn nhiều so với việc đứng trước ống kính hét to mấy chữ “Cố Nam Ngạn, em yêu anh.”
Cao Phỉ thấy Cố Nam Ngạn đã nhìn chằm chằm vào số dư ngân hàng của cô rất lâu, cô khẳng định anh đã bị sự nghèo khổ của cô làm cho hoảng sợ.
Dù sao thì số dư của một thẻ khoảng hơn năm trăm, thẻ còn lại thì hơn một nghìn, cụ thể là bao nhiêu thì cô không nhớ.
Cao Phỉ tiễn Cố Nam Ngạn đi xong thì đến trưa người đại diện của Cố Nam Ngạn là Phương Kính đến Tĩnh Nam Uyển để gọi nghệ sĩ nhà mình đi quay chương trình.
Cố Nam Ngạn đã đưa ảnh người đại diện và trợ lý của anh cho cô xem qua trước. Cao Phỉ hít sâu vài hơi sau đó mới mở cửa xe ngồi vào, tâm trạng vô cùng lo lắng.
Mặc dù Cố Nam Ngạn đã dặn dò cô đừng nói nhiều, nhưng lúc Cao Phỉ ngồi vào vẫn mỉm cười gật đầu chào hỏi với người đại diện và trợ lý, thậm chỉ với cả người lái xe ngồi phía trên.
Trợ lý Tiểu Chu đang cầm ly trà sữa trong tay, lúc bất ngờ nhìn thấy Cố Nam Ngạn mỉm cười chào hỏi như gió xuân sau khi lên xe thì kinh ngạc đến mức trực tiếp nhét ống hút trà sữa vào lỗ mũi rồi hít một hơi.
“Khụ! Khụ khụ!”
Từ ghế sau vang lên một trận tiếng ho do sặc trà sữa, sau đó người ngồi sau liền luống cuống tay chân tìm khăn giấy để lau dọn.
Cao Phỉ không quá để ý, chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế.
Phương Kinh cũng cảm nhận được hôm nay Cố Nam Ngạn hơi khác thường, không còn khí thế mạnh mẽ, và cảm giác lạnh lùng xa cách như ngày thường nữa, hình như tâm trạng khá tốt.
Người mà năm đó khi nhận cả Tam kim cũng vô cùng bình tĩnh, thản nhiên, vậy thì hôm nay việc gì có thể làm cho anh vui vẻ thành bộ dạng này.
Người ta nói khi một người bắt đầu yêu đương thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn.
Trong lòng Phương Kính lập tức phủ định khả năng này. Việc này không thích hợp với Cố Nam Ngạn, anh tuyệt đối không phải là người hứng thú với việc yêu đương.
Cao Phỉ cảm thấy bầu không khí trong xe rất kì lạ, vì sao xe vẫn chưa di chuyển.
Cuối cùng, Phương Kinh giả vờ ho vài tiếng ra hiệu cho tài xế lái đi.
Cao Phỉ đến địa điểm ghi hình chương trình tuyển chọn thực tế giữa các ngôi sao lớn “Diễn viên xuất sắc nhất.”
Tuy mọi người ở đài truyền hình đều biết trước hôm nay Cố Nam Ngạn sẽ đến, nhưng khi được gặp anh ngoài đời bọn họ vẫn bị chấn động không nhỏ.
Ngoại trừ những talkshow đã tham gia trong hai năm đầu ra mắt và các buổi họp báo ra mắt tuyên truyền cho phim điện ảnh thì Cố Nam Ngạn gần như không tham gia bất kỳ chương trình giải trí nào khác, mức độ tiếp xúc cơ bản chỉ là con số 0. Lần này cũng chỉ có mỗi Sử Thanh có thể mời anh đến làm giám khảo khách mời.
Khi bên ngoài truyền ra tin tức giảm kháo khách mời tạm thời sẽ được đổi thành Cố Nam Ngạn, giá vé dành cho khán giả đến xem ghi hình trực tiếp càng đắt hơn.
Bên trong phòng hóa trang, Cao Phỉ đã trang điểm, thay quần áo và đeo tai nghe xong.
Khác với nữ nghệ sĩ cần trang điểm trước bốn đến năm tiếng đồng hồ trước khi lên sân khấu, Cao Phỉ nhận thấy việc trang điểm của Cố Nam Ngạn thật sự rất đơn giản. Chuyên viên trang điểm chỉ cần dặm một ít phấn trên mặt cô, sau đó xịt một ít keo rồi vuốt vuốt mái tóc cho cô vậy là đã hoàn thành xong.
Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhanh đến mức làm cho người khác phải ghen tị.
Chương trình ghi hình không có diễn tập trước, biên tập chỉ trực tiếp chạy đến nói sơ qua nội dung và phân đoạn chương trình hôm nay cho “Cố Nam Ngạn”.
Cao Phỉ vẫn nhớ rõ Cố Nam Ngạn đã dặn dò cô ít nói lại, ngoại trừ gật đầu thì chỉ cần “Ừm” là được.
Biên tập cầm kịch bản chương trình trong tay mà lòng vui như nở hoa.
Ngoại trừ những người mới vào nghề, cô ấy đã gặp qua rất nhiều nghệ sĩ tên tuổi khác, hầu hết những người đó đều không mấy để tâm đến nội dung và kịch bản của chương trình. Có người vừa nghe kịch bản chương trình vừa trang điểm thậm chí còn có người vừa nghe cô ấy nói vừa nghịch điện thoại.
Chỉ mỗi Cố Nam Ngạn, rõ ràng là một ngôi sao tên tuối, nổi tiếng hơn bất kỳ ai nhưng lại lắng nghe vô cùng nghiêm túc. Anh không chỉ chăm chú lắng nghe mà thỉnh thoảng còn gật đầu đáp lại cô ấy.
Sau khi biên tập nói xong về quá trình quay hôm nay, cô nhìn anh với ánh mắt sùng bái hỏi: “Xin hỏi anh có câu hỏi nào không ạ?”
Cao Phỉ cảm thấy lúc cần nói thì không thể không lên tiếng được. Rốt cuộc cô cũng mở lời, thận trọng hỏi: “Ngoại trừ đưa ra lời nhận xét, sẽ không cần tôi phải thị phạm chứ.”
Biên tập cười xấu hổ nói: “Mặc dù kịch bản chương trình là như vậy nhưng trong quá trình ghi hình chính thức có thể phát sinh rất nhiều yếu tố bất ngờ, vì vậy nhất định sẽ có một số thay đổi.”
“Nếu có cơ hội, thật sự vẫn mong anh có thể hướng dẫn và giao lưu nhiều hơn với các diễn viên trên sân khấu.”
Cao Phỉ không chắc được câu trả lời như vậy là phủ định hay khẳng định, buồn bực cau mày: “Cảm ơn.”
Biên tập vui mừng hớn hở rời đi, cô ấy quyết định bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ trở thành fan não tàn của Cố Nam Ngạn.
Một lúc sau, chương trình bắt đầu ghi hình.
Cao Phỉ gặp được thầy của Cố Nam Ngạn là Sử Thanh. Tinh thần của ông lão vô cùng phấn chấn. Cao Phỉ hiểu được đạo lý tôn sư trọng đạo là rất quan trọng đối với Cố Nam Ngạn, cô nhanh chóng đi đến chào hỏi.
Khi Sử Thanh nhìn thấy Cố Nam Ngạn trên mặt ông lộ ra vẻ “Thầy hiểu mà”. Dường như ông rất vui khi nhìn thấy người thanh niên lạnh lùng ít nói năm đó rốt cuộc cũng có một mặt như thế này: “Em họ vẫn còn đang ở nhà em sao? Hay là đi rồi?”
“Yên tâm đi, tôi không nói với ai đâu.”
Cao Phỉ: “…”
May mắn là lúc này MC của chương trình đang thử mic trên sân khấu, hoàn thành khâu chuẩn bị cuối cùng trước khi bắt đầu.
Cao Phỉ ngồi xuống vị trí giám khảo khách mời. Khi toàn bộ đèn ở trường quay được bật sáng, cô nhìn thấy xung quanh phim trường 360 độ đều là máy quay, phía trên là mấy chữ lớn “Diễn viên xuất sắc nhất”, dù cho tối qua Cố Nam Ngạn đã nói người khác bình luận như thế nào thì cô cứ bình luận như thế đó, nhưng Cao Phỉ vẫn vô cùng lo lắng, đến mức toát cả một tầng mồ hồ mỏng trong lòng bàn tay.
Lỡ như có chỗ nào cô làm không tốt khiến cho Cố Nam Ngạn bị bôi đen thì phải làm sao, lỡ như cô đưa ra lời nhận xét không tốt làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Cố Nam Ngạn thì phải làm sao.
Cố Nam Ngạn tốt bụng như vậy, còn giúp cô kết thúc hợp đồng nữa, nếu cô làm không tốt thì làm sao có thể đối mặt với anh.
Cao Phỉ tâm sự nặng nề cau mày.
Ở hiện trường ghi hình có một máy quay để đặc tả riêng giám khảo khách mời, trên màn hình ở hậu trường, đạo diễn nhìn thấy hình ảnh ảnh đế cau mày thì lập tức cắt bỏ cảnh đó, sau đó ghi chú vào một cuốn sổ nhỏ:
Còn chưa ghi hình mà đã cau mày, đây chính là thái độ và phong cách làm việc chuyên nghiệp, nghiêm túc của ảnh đế!
Cuộc thi “Diễn viên xuất sắc nhất” bắt đầu ghi hình.
Người đến tham gia cuộc thi này hoặc là những diễn viên có diễn xuất tốt nhưng mãi vẫn không thể nổi lên được, hoặc là những người mới vừa ra mắt. Chương trình này có độ ảnh hưởng nhất định trong nước, tất cả mọi người đều rất xem trọng cơ hội lần này.
Cặp tranh tài đầu tiên là một diễn viên lão làng và một diễn viên thần tượng, biểu diễn lại một trích đoạn điện ảnh nổi tiếng.
Biểu diễn xong, hai người cùng nhau đứng trên sân khấu chờ đợi lời nhận xét, sau khi ba vị giám khảo thường trực nhận xét xong, quyền phát biểu được chuyển giao cho giám khảo khách mời—Cố Nam Ngạn.
Cao Phỉ nhớ lại lời nhận xét của ba vị giám khảo thường trực, rồi chọn ra một ý khen và một ý phê bình để lặp lại.
Cô nhìn thấy mọi người có mặt ở hiện trường đều gật gù.
Cao Phỉ thở phào nhẹ nhõm.
Vòng đầu tiên cứ như vậy trôi qua, cặp thi đấu thứ hai bước lên sân khấu.
Lần này là cuộc tranh tài giữa hai diễn viên thâm niên vô cùng có thực lực. Cao Phỉ vốn định giống như vòng trước đó, người khác nhận xét như thế nào thì cô cũng nhận xét như vậy, nhưng sau khi phần biểu diễn kết thúc, MC lại nói: “Vòng này tôi xin được phép mời giám khảo Cố Nam Ngạn được ra lời nhận xét trước.”
“Ô!” Khán giả phía dưới reo hò.
Cao Phỉ nhìn thấy ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người có mặt ở trường quay, sững sờ tại chỗ.
Cô thật sự đã xem rất nghiêm túc, nhưng với trình độ của cô, trình độ của một khán giả bình thường, cô chỉ có thể nhìn thấy cả hai diễn viên đều diễn rất tốt. Nếu yêu cầu cô nói rõ hơn ưu điểm hay chỉ ra chỗ nào diễn chưa tốt thì cô hoàn toàn mù tịt.
Chẳng lẽ nói rằng: “Tôi cảm thấy hai người đều diễn rất hay”? Là ảnh đế mà chỉ có thể bình luận thế này thôi sao?
Cao Phỉ cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, cô đứng ngồi không yên, mồ hôi tay càng ngày càng nhiều hơn.
“Ừm…” Cô cầm mỉcro lên, sau đó đột nhiên nhìn về Sử Thanh đang ngồi bên cạnh.
Cao Phỉ: “Lúc tôi diễn bộ phim điện ảnh đầu tiên, chính đạo diễn Sử là người đã chỉ dạy cho tôi rất nhiều. Tôi tin rằng so với tôi thì thầy Sử sẽ càng nhận xét sâu sắc hơn về diễn xuất của hai vị. Đạo diễn Sử, mời thầy.”
Mấy lời này vừa được nói ra, thì người cười hạnh phúc nhất, tự hào nhất và đồng thời cũng là người có mặt mũi nhất trường quay đó chính là Sử Thanh.
Tuy ông là đạo diễn cho bộ phim điện ảnh đầu tiên của Cố Nam Ngạn nhưng Cố Nam Ngạn đạt được những thành tựu như hôm nay tất cả là nhờ vào tài năng và sự chăm chỉ của anh. Ông đã lớn tuổi rồi, chỉ có thể làm giảm khảo ở những chương trình thế này, Cố Nam Ngạn lại đang ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng bây giờ khi cả hai cùng ghi hình với nhau, Cố Nam Ngạn vẫn dành cho ông sự tôn trọng lớn nhất, vẫn duy trì sự khiêm tốn của một học trò ở trước mặt ông.
MC của chương trình chỉ đành tiếp lời nói: “Đạo diễn Sử, ông nghĩ gì về màn trình diễn này?”
Sử Thanh hăng hái, lải nhải rất nhiều câu, nói đến đủ loại kỹ thuật và lý luận biểu diễn. Sau khi ông nói xong, “Cố Nam Ngạn” ngồi bên cạnh còn gật gù tán thành: “Đúng vậy, ý kiến của tôi cũng giống như ý kiến đạo diễn Sử.”
Học trò ảnh đế có cùng quan điểm với mình, Sử Thanh cảm thấy đây chính là khoảnh khắc đỉnh cao trong cuộc đời mình ngoại trừ việc trở thành đạo diễn xuất sắc ra.
Biên tập ở phía sau hậu trường lại tiếp tục ghi vào sổ nhỏ “Quan điểm thứ 2: Cố Nam Ngạn tôn sư trọng đạo, không quên sơ tâm.”
Sau khi vòng thi đấu thứ hai kết thúc, Cao Phỉ ngồi trên ghế thở phào một hơi nhẹ nhõm, lau mồ hồ trên trán.
Chương trình ghi hình liên tục, vòng thi thứ ba lập tức diễn ra.
Hai người lên sân khấu lần này, một người là tiểu sinh [1] tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất, một người là thần tượng chuyển hướng đóng phim.
[1] Tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.Kỹ năng diễn xuất của hai người họ tất nhiên không thể so được với hai diễn viên tiền bối trước đó. Cao Phỉ tiếp tục dựa vào lời nhận xét của các giám khảo khác rồi chỉ ra hai khuyết điểm của diễn viên thần tượng. Diễn viên thần tượng kia tỏ vẻ khiêm tốn tiếp thu, sau đó bỗng nhiên nắm lấy microphone ánh mắt mong đợi nhìn về phía cô: “Tôi vẫn luôn là người mê phim của tiền bối Cố Nam Ngạn, anh có thể làm mẫu cho tôi cách diễn đoạn vừa rồi được không?”
Quả nhiên là nghé con không sợ hổ, nhưng khán giả vừa nghe thấy Cố Nam Ngạn thị phạm thì vô cùng kích động, vỗ tay ầm ầm.
Cố Nam Ngạn chắc chắn là diễn được, vì vậy hãy để Cố Nam Ngạn lên diễn đi.
Cao Phỉ: “…” Cô đột nhiên muốn rút lại những lời vừa khen ngợi người mới “nhiệt tình” này.
Làm mẫu gì chứ, làm mẫu em gái cậu!
Chỉ là bầu khí ở hiện trường đã nóng lên rồi, và rất rõ ràng một điều đó là không thể nào không thị phạm được.
Bỗng nhiên Cao Phỉ muốn khóc, nhưng hiện tại cô chính là Cố Nam Ngạn, nếu dám khóc ở đây, cô bảo đảm tối nay Cố Nam Ngạn chắc chắn sẽ giết chết cô.
Cao Phỉ mờ mịt nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt cô dừng lại trên người một giám khảo thường trực khác, đó là diễn viên gạo cội từng đạt giải Ảnh hậu Ứng Hân.
Cao Phỉ nuốt nước bọt, lại tiếp tục cầm lấy microphone nói: “Tôi nhớ cô Ứng Hân từng diễn qua một bộ phim điện ảnh tên là “Cát đá vàng”. Tôi rất thích diễn xuất của cô Ứng Hân trong bộ phim đó, cô đã lột tả được hình tượng người lao động nông thôn kiên cường, mộc mạc và đầy dũng cảm, tính cách và đặc điểm nhân vật rất giống với vai diễn hôm nay của cả hai vị người mới. Tôi nghĩ cô Ứng Hân có thể thị phạm cho hai bạn còn tốt hơn cả tôi.”
Ứng Hân căn bản không ngờ được Cố Nam Ngạn sẽ nhắc đến mình, hơn nữa lại còn đề cập đến bộ phim hơn hai mươi năm trước.
Bà ra mắt đã hơn ba mươi năm, có rất nhiều tác phẩm tiêu biểu. Khi người ta nói về bà thì thường sẽ nhắc đến những bộ phim nổi tiếng quen thuộc kia, nhưng không ngờ hôm nay bộ phim mà Cố Nam Ngạn nhắc đến lại không phải là tác phẩm nổi tiếng nhất của bà, nhưng lại là tác phẩm bà thích nhất.
Thời điểm đó, bộ phim điện ảnh này bị cạnh tranh rất khốc liệt, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt được giải thưởng, sau cùng lại bị công chúng lãng quên theo thời gian. Cho dù sau này bà có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn không thể quên được sự tiếc nuối này.
Bây giờ tác phẩm bà yêu thích nhất nhưng lại ít nổi tiếng nhất được Cố Nam Ngạn nhắc đến, đồng thời bày tỏ sự yêu thích, Ứng Hân vô cùng kích động. Bà nhanh chóng lên sân khấu thị phạm cho hai diễn viên mới nên làm thế nào để khắc họa được hình ảnh của tầng lớp nhân dân lao động dưới đáy xã hội.
Diễn viên thần tượng lúc nãy đã đề nghị Cố Nam Ngạn làm mẫu cũng vui vẻ tiếp nhận sự hướng dẫn của Ứng Hân.
Cao Phỉ nhìn thấy Ứng Hân thị phạm, lại thở phào nhẹ nhõm trên ghế ngồi.
Điều này cũng có thể được xem là may mắn, tuy cô không xem qua nhiều phim nhưng khi còn nhỏ ở nhà cô lại có đĩa phim”Cát đá vàng”, cô và ba đã xem đi xem lại rất nhiều lần.”
Người biên tập nước mắt rưng rưng ghi chú vào sổ nhỏ: “Cố Nam Ngạn không hề hống hách, còn chủ động tạo cơ hội cho tiền bối.”
Cao Phỉ lại một lần nữa tập trung vào tiết mục ghi hình.
Đã đến cặp thi đấu cuối cùng trong danh sách “Diễn viên xuất sắc nhất.”
Cao Phỉ vui sướng đến mức muốn nhảy cẩng lên, trong lòng reo hò cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Sau khi kết thúc màn tranh tài giữa hai diễn viên, Cao Phỉ tiếp tục hùa theo lời nhận xét của những vị giám khảo khác, cô chỉ chờ MC tuyên bố buổi ghi hình kết thúc là lập tức bỏ của chạy lấy người ngay.
MC: “Cuộc thi ngày hôm nay đến đây là kết thúc. Thông qua sự bình chọn của bốn vị giám khảo và các khán giả có mặt tại trường quay, người chiến thắng ngày hôm nay là—Lý Phi.
Cao Phỉ vỗ tay hòa theo mọi người.
MC: “Dựa theo quy tắc của chương trình thì người chiến thắng cuối cùng ở mỗi lượt thi có thể chọn một trong bốn giám khảo để làm bạn diễn, cùng nhau đem đến màn trình diễn xuất sắc của cuối cùng cho người xem!”
Tiếng vỗ tay của Cao Phỉ lập tức ngừng lại.
Cái gì vậy???
Tại sao lại có thêm phần này nữa?
Tại sao biên tập không nói với cô vậy trời ơi!
Đứng trên sân khấu, Lý Phi tỏ ra cực kỳ hồi hộp khi phải chọn một trong bốn vị giám khảo để làm bạn diễn.
Khó khăn lắm mới lừa gạt được hết mọi người cả một buổi chiều, kết quả lại nghe thấy chương trình còn chưa kết thúc, Cao Phỉ sắp phát điên mất rồi. Cô lập tức cúi đầu, không có bất kỳ eyes contact nào với người trên sân khấu.
Sau đó, trong ánh mắt trốn tránh của cô, chỉ nghe thấy Lý Phi đứng trên sân khấu nói: “Lựa chọn của tôi là thầy Cố Nam Ngạn.”
Tiếng reo hò, hoan hô vang lên khắp trường quay, như một lẽ hiển nhiên đó là hôm nay có Cố Nam Ngạn ở đây với tư cách giảm khảo khách mời, mà người chiến thắng lại chọn người khác làm bạn diễn thì chắc chắn là có điều kỳ lạ gì đó.
“Tiếp theo hai vị sẽ có một tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát.” MC tuyên bố trong tiếng vỗ tay.
Người chiến thắng Lý Phi trực tiếp đi đến ghế ngồi của giám khảo, chủ động bắt tay “Cố Nam Ngạn” đang đờ người ra, phấn khích nói: “Thật vinh hạnh khi có thể hợp tác với anh!”
Đối diện với khuôn mặt tươi cười sáng lạn và ánh mắt đầy ngưỡng mộ đó, hai mắt Cao Phỉ tối sầm lại.
…
Đêm nay Cố Nam Ngạn về nhà rất trễ.
Các thủ tục chuẩn bị cho việc kiện tụng không hề dễ dàng. Hôm nay anh vừa mở điện thoại thì đã nhìn thấy đủ loại các lời lẽ mắng chửi và đe dọa từ Thang Thục Tiệp.
Về đến nhà, anh thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, Cao Phỉ ngồi bất động trên ghế sô pha với ánh mắt vô hồn.
Cố Nam Ngạn biết hôm nay Cao Phỉ phải thay anh đi quay chương trình, nhưng cũng không phải chương trình gì khó khăn, chỉ là làm giám khảo thôi mà.
Cao Phỉ nhìn thấy Cố Nam Ngạn đã về thì đứng bật dậy.
Cô không biết nên để tay thế nào cho phải, bộ dáng bức rứt nói: “Tôi đã nấu bữa tối cho anh rồi, anh, anh ăn chút đi.”
Cố Nam Ngạn đi đến phòng bếp thì nhìn thấy bữa tối hôm nay vô cùng phong phú.
Năm món mặn và một món canh, sườn heo xào tỏi, cá sốt chua ngọt, thậm chí còn có cả món vịt hầm Bát Bảo cực kỳ khó làm.
Cố Nam Ngạn dời ánh mắt từ đồ ăn trên bàn sang gương mặt của Cao Phỉ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi thẳng.
Đối diện với ánh mắt của Cố Nam Ngạn, Cao Phỉ sợ sệt lùi về phía sau, “bịch” một tiếng ngồi bẹp xuống ghế ở bàn ăn.
Cô mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được thành lời, chỉ cúi đầu che mặt: “Thật xin lỗi.”
Cố Nam Ngạn hít sâu một hơi, lúc anh đang định hỏi lại thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Anh nhìn lướt qua, đó là thông báo từ weibo.
Anh vốn chẳng hứng thú gì với mấy tin tức trên weibo, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ trên tiêu đề thì lập tức khựng lại.
Cố Nam Ngạn nhấn mở thông báo, nhìn thấy tiêu đề tin tức—
“Chương trình “Diễn viên xuất sắc nhất” ghi hình bừng bừng khí thế, Cố Nam Ngạn biểu diễn ở trường quay với diễn xuất xuất thần!”
Cố Nam Ngạn “hàng thật”:?