Nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đứng bất động thật lâu, nét mặt bình tĩnh của Thái Tử sắp không còn giữ nổi nữa.

Hắn thở dài nói: “Muội là đang đề phòng ta? Những lời ta nói lúc nãy đều là thật lòng.” Hắn cầm lấy ly rượu, vẫn để trước mặt Chung Niệm Nguyệt như cũ, một lúc lâu sau vẫn không có ý định thu tay lại.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Muội chính là người thân cận nhất với ta trên thế gian này. Lớn lên với nhau từ nhỏ, vẫn luôn rất thân thiết. Chỉ là khi đó ta tuổi vẫn còn nhỏ, đã làm ra rất nhiều việc sai trái, đối xử lạnh nhạt với muội. Đến khi có thể hiểu rõ, chỉ có một mình muội là thật lòng đối xử tốt với ta, thì muội đã đi rất xa rồi, mấy năm qua cũng không gặp mặt được mấy lần. Ta thường hay nhớ lại, nếu có thể quay lại khoảng thời gian ở huyện Thanh Thủy, ta sẽ thay muội chắn thuốc độc, thay muội chịu đựng những đau đớn kia, nếu như vậy thì về sau muội sẽ không cùng phụ hoàng thân cận nữa, và cũng sẽ không xa cách ta…”

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, nếu thuốc độc kia để ngươi uống…

Chỉ sợ nàng sẽ không sống được tới ngày hôm nay.

Lạc Nương vẫn chưa được nhìn thấy Thái Tử, lúc này thật sự đã bị dọa sợ đến ngây người, trong lòng nàng ấy cảm thấy Thái Tử dịu dàng trẻ tuổi, nhưng mặt khác lại cảm thấy lời nói của Thái Tử có chút không ổn, giống như…giống như hắn có vài phần tình ý với tiểu thư.

Sao mà được chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play