Lộ Khiêm nhớ tới mấy câu đoán mò trên mạng, thêm cả trận battle voice với cảm xúc mãnh liệt ở tài khoản phụ của Lộ Lê, vì thế anh mở lời nói với Khương Minh Chi.

Khương Minh Chi vừa cắn dở miếng cánh gà bỗng dừng lại, sau đó quay phắt sang.

Lộ Khiêm bảo cô công khai?

Ý là không chỉ đơn giản như thông báo với mọi người cô đã thoát ế, tìm được anh người yêu có tên viết tắt là H.

Khương Minh Chi chìn đánh giá Lộ Khiêm, nhà tư bản bảo thủ, từ nhỏ đến lớn không coi ai ra gì, kiêu căng chỉ biết mình, cả người viết đầy “Tôi cao quý các người không xứng”, “Nhà tôi kiếm tiền đều dùng phương pháp khoa học để tính”, “Mấy người phụ nữ trong giới giải trí luôn chường mặt ra bên ngoài đừng mơ tiếp cận tôi”.

Herbert hunters thay hết đời này đến đời khác đều không thu hoạch được gì, hễ có người giới tính nữ nào công khai xuất hiện bên cạnh Lộ Khiêm đều được cánh truyền thông viết bài văn dài đặc tả, bây giờ nếu như đột nhiên anh công khai tình cảm, người yêu còn là cô...

Khương Minh Chi cắn cánh gà lập tức lắc đầu.

“Như bây giờ không tốt sao?” Cô bỏ lại cánh gà vào trong bát, nhìn cánh gà, đậu phụ rồi cả bánh tart trứng trước mặt, vẻ mặt cô bỗng nghiêm túc.

“Em cảm thấy anh không chỉ muốn hủy hoại vóc dáng của em mà còn muốn hủy hoại sự nghiệp của em.”

Lộ Khiêm: “...”

Mặc dù phải giữ dáng nhưng chẳng mấy khi nhà tư bản xuống bếp, Khương Minh Chi rất nể mặt ăn thật nhiều. Sau cùng cô nằm nhoài ra bàn gặm bánh tart trứng, khóe mắt liếc người đàn ông đang lần lượt bỏ bát đũa vào trong máy rửa chén.

Bình thường ngày nào cũng hỏi cô có về nhà không, hôm nay cô ở đây rồi mà sao không lên tiếng giữ cô lại chứ?

Mặc dù cô không muốn ở lại cho lắm nhưng anh không mở miệng hỏi thử, có phải không tôn trọng cô không?

Đạo lý đơn giản rõ ràng như kiên trì bền bỉ, không ngừng cố gắng mà cũng không hiểu.

Khương Minh Chi nghĩ lung tung, sau đó cô nhìn thấy tin nhắn Hàn Cần gửi cho cô qua Weixin.

Hai cái tin nhắn thoại.

Khương Minh Chi không hề nghĩ ngợi gì, mở tin nhắn lên, bật loa ngoài.

Giọng nói rõ ràng của Hàn Cần truyền qua loa điện thoại, vang vọng ra khắp bầu không khí yên tĩnh.

“Thế nào rồi nữ minh tinh, tình hình bây giờ vẫn an toàn chứ, người kia có âm mưu quấy rối em không?”

“À mà có cần chị báo cảnh sát không?”

Khương Minh Chi nghe tin nhắn xong thì giật mình, điện thoại dựng trên bàn rơi cạch một cái.

Sau đó cô ngước mắt lên, đối diện với người đàn ông thu dọn bàn ăn xong, vừa mới đi tới trước mặt cô.

“...”

Khương Minh Chi cầm điện thoại lên, bánh tart trứng trong miệng rơi xuống, cười gượng hai tiếng: “Ha, ha ha.”

“Hay là em về trước nhé.” Cô cất điện thoại vào trong túi áo, tự an ủi mình rằng vừa nãy người đàn ông này không nghe thấy nội dung hai câu tin nhắn thoại kia.

Lộ Khiêm gật đầu: “Ừ.”

“Không cần báo cảnh sát.” Khi Khương Minh Chi thở phào một hơi thì anh nói.

Khương Minh Chi: “...”

Quả nhiên, rèn luyện cơ bản của nhà tư bản có cả tai thính mắt tinh, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.

Cô dẩu môi, đứng lên, đi tới trước mặt anh.

Khương Minh Chi chủ động ôm eo Lộ Khiêm, ngẩng đầu lên làm nũng: “Báo cảnh sát gì chớ.”

Cô nghiêng đầu, còn kiễng chân lên ghé vào tai anh nói nhỏ: “Báo cảnh sát tối này nhà tư bản xấu xa gọi em qua đây để hối lỗi trực tiếp sao?”

Lộ Khiêm im lặng nghe, hơi thở của cô phả vào tai và cổ anh, khi anh dùng một tay ôm chặt eo cô, bầu không khí phút chốc trở nên mờ ám.

Khuôn mặt nhỏ của Khương Minh Chi nóng bừng, cảm nhận bàn tay trên lưng, cô cúi đầu không mấy vui vẻ hỏi: “Có phải em béo lên rồi không?”

Lần trước ôm nhau cô mặc cái áo khoác bông vừa ấm vừa dày, hôm nay chỉ cách nhau có miếng vải, cô cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay người đàn ông.

Chắc chắn là cô béo hơn rồi, nghỉ bao nhiêu ngày, còn không ăn kiêng, cũng lâu lắm rồi không tập pilates.

Trong chín cái cảnh chụp trộm cô mặc áo dày nên không ai để ý cô béo hay gầy, lần tiếp theo lộ mặt nơi công cộng, mặc váy cái là lòi đuôi ngay.

Lộ Khiêm thấy Khương Minh Chi để ý như thế thì c4n môi dưới: “Để anh xem thử?”

Sau đó Lộ Khiêm nâng hông nhấc bổng Khương Minh Chi lên.

Khương Minh Chi nhìn người đàn ông từ trên cao xuống, sốt sắng nuốt nước bọt: “Không béo chứ.”

Lộ Khiêm còn áng chừng cân nặng của cô, sau đó nói: “Hình như không béo lên đâu.”

Khương Minh Chi vốn chờ mong câu trả lời “không hề”, ai ngờ lại đợi được câu “hình như không”, cô vừa nghe đã cuống lên: “Không! Tuyệt đối không béo!”

Phụ nữ nói mình mập là khiêm tốn, người khác phụ họa theo thì đó chính là giẫm vào bãi mìn một cách chuẩn xác.

“Chắc chắn là do vừa mới ăn xong, em ăn nhiều như thế không thể không nặng hơn xíu nào, cân nặng lúc bụng rỗng sẽ giống hệt trước kia!”

“Còn nữa, chắc chắn là anh không tập luyện, sức yếu đi, em nhẹ thế này mà anh không bế nổi.”

Khương Minh Chi tức giận đẩy bả vai Lộ Khiêm một cái, chân vùng vẫy: “Anh bỏ em xuống.”

Lộ Khiêm nhẹ nhàng đặt Khương Minh Chi xuống đất, Khương Minh Chi quay người định đi, đột nhiên rơi vào vòng ôm lành lạnh.

Lưng Khương Minh Chi kề sát lồng nguc người đàn ông, anh kéo giữ cô về phía người anh.

Khương Minh Chi vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Em béo không?”

Cuối cùng Lộ Khiêm cũng nhỏ giọng đáp: “Không.”

Khương Minh Chi hừ một tiếng, có vẻ lúc này mới hài lòng.

Sau đó người đàn ông khẽ khàng hôn từng chút một lên tóc, vành tai, gò má cô, cuối cùng Khương Minh Chi xoay lại, anh lại hôn trán, chóp mũi, rồi xuống môi cô.

Lộ Khiêm nhìn cô với ánh mắt xin cô đồng ý.

Khương Minh Chi nhìn thẳng vào mắt Lộ Khiêm, vô thức nhớ tới bình luận fan phê bình cô “mê muội nam sắc”, không biết cố gắng đỏ hết cả tai.

Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ tí tách, đồ bị mang đi khi trước đều được xếp đầy lại toàn bộ.

Hàn Cần gửi tin nhắn cho Khương Minh Chi mãi không thấy trả lời, đang do dự có nên báo cảnh sát thật không thì nhận được cuộc gọi của Trần Trung.

Đêm đã khuya, hôm nay bà chủ ăn cơm vui vẻ nên tạm thời ngủ lại bên này.

Hàn Cần nghe điện thoại xong thì mở mấy tấm ảnh gif hôn nhau như ảnh leak của phim thần tượng, bỗng mỉm cười.

Nhiệt độ trong phòng tắm Tử Duyệt Tinh Hà cố định ở mức hai mươi tám độ.

Khương Minh Chi mặc áo sơ mi trắng, phần bị thấm ướt hơi xuyên thấu dán sát lên người, hít thở hơi nghẹn, không nhìn rõ trên mặt là nước bình thường hay nước mắt, trong giây phút người đàn ông ngẩng đầu lên, cô quay phắt mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh.

Lộ Khiêm nhìn gò má ửng hồng của Khương Minh Chi, mắt hơi tối lại, trên môi là ý cười nhàn nhạt.

Lúc Khương Minh Chi được ôm lên, tay cô chạm tới mái tóc ngắn của người đàn ông, cơ thể vốn khẽ run bắt đầu co rúm lại, nhắm chặt mặt, cứ như trở về lúc mặc cho cô không còn sức, giãy dụa ngăn cản, sợi tóc mềm mại ấy vẫn kề bếp mép chân cô.

...

Tử Duyệt Tinh Hà một đêm không nghỉ, lúc đầu bên chủ thầu khu nhà xây dựng lên biệt thự cao cấp, giữa đêm khuya vẫn có ánh đèn lác đác.

Chợt có người đi ngang qua, từ xa nhìn lên sẽ không kìm được đoán rốt cuộc ai ở trong đó.

Sáng chủ nhật mọi người yên bình, không phải thời gian làm việc, mãi một lúc lâu mới thấy có một chiếc xe sang trọng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.

Lộ Khiêm vừa kết thúc một cuộc gọi rất dài, quay lại phòng ngủ.

Anh nhìn cục bông vẫn nằm im không nhúc nhích trên giường, đi tới cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ lại, che lấp ánh sáng ngoài trời chui vào qua khe hở.

Khương Minh Chi vẫn mơ màng chìm giữa giấc nồng, trong giấc mơ bên cạnh cô đột nhiên lõm xuống.

Sau đó cô mở mắt ra, trong cơn mông lung, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là nút thắt áo ngủ của đàn ông.

Lộ Khiêm vốn đang rón rén, không ngờ anh vẫn đánh thức Khương Minh Chi.

Anh không nói gì, kéo chăn đắp lên người, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc mai Khương Minh Chi, cuộn chặt chăn phía sau lưng cho cô lại.

Ra hiệu cho cô ngủ tiếp.

Khương Minh Chi miễn cưỡng nhắm mắt lại, vô thức cọ người về phía trước, nhưng người đàn ông vừa dậy trên áo ngủ lành lạnh, Khương Minh Chi cảm nhận được luồng mát lạnh ấy bỗng tỉnh táo lại.

Cô mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm mỉm cười, đang định vươn tay vuốt lại lọn tóc rối vướng ở mũi Khương Minh Chi, cô đột nhiên ôm chăn lăn một vòng, rời xa anh.

Khương Minh Chi chỉ để lộ đôi mắt cảnh giác ra khỏi chăn, trên người có một số chỗ đau nhức, nhìn mặt Lộ Khiêm là bắt đầu run lẩy bẩy, thứ duy nhất cô nghĩ ra được vào lúc này chỉ có hai chữ: cầm thú.

Năm đó ba ngày ba đêm ở Las Vegas cô chẳng kêu trời không thấu, gọi đất không nghe như thế này, lúc truyền thông Cảng Thành hình dung anh bằng mấy từ cấm dục, bạc tình, lãnh cảm các thứ các kiểu, có từng nghĩ đến cảm nhận của bản thân người bị hại là cô hay không.

Cô một đời ngông nghênh, lớn từng này rồi có từng xin tha với người khác đâu chứ, tối hôm qua lại gọi “chồng ơi” hết tiếng này đến tiếng khác, cô vứt bỏ hết tôn nghiêm, xin anh chậm một chút.

Ấy thế mà người đối diện chỉ đồng ý ngoài miệng, cơ thể không hề dừng lại.

Tại sao lúc đó cô lại không nhận ra lời đồng ý của hắn qua loa nhường nào cơ chứ, cứ ở đó ngây thơ chờ mong, kết quả chờ được là càng táo tợn hơn, muốn khóc cũng không có chỗ nào khóc được.

Khương Minh Chi âu sầu vì tiền mất tật mang, cô cảm thấy cô cần suy nghĩ cẩn thận lại về quan hệ vợ chồng của cô và Lộ Khiêm.

Sinh hoạt vợ chồng hài hòa cũng là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong cuộc sống vợ chồng.

Lộ Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ với biểu cảm tuyệt vời của Khương Minh Chi, vươn tay kéo cô lại.

Anh hôn trán cô một cái, giọng lúc mới ngủ dậy hơi khàn, như đang vỗ về ai đó: “Được rồi.”

Khương Minh Chi chui ra khỏi lòng anh một chút, nói rất nghiêm túc: “Lộ Khiêm em cảm thấy chúng ta vẫn không hợp nhau cho lắm.”

Lộ Khiêm: “...”

“Cái này không tính.” Anh nhắm mắt lại, dí cái người đang định nói “Sao lại không tính” vào trong lồng nguc mình.

Khương Minh Chi chưa nói hết câu đã bị Lộ Khiêm đè xu0ng, không thể làm gì khác hơn là cắn mấy cái lên người anh cho hả giận, sau đó ôm cổ anh, vùi mặt trước ngực anh, yên tĩnh lại.

Tay Lộ Khiêm chậm rãi vu0t ve lưng Khương Minh Chi, hôn đỉnh đầu cô, đột nhiên nói với người đang yên lặng trong lòng mình: “Minh Chi, anh đã nói với bác cả em rồi.”

“Sau này về nhà ở.”

Khương Minh Chi chui ra như con Marmot một lần nữa: “?”

Lộ Khiêm ôm cô lại khi cô chưa hỏi được gì, nói: “Chúng ta là vợ chồng.”

...

Tới tận chiều Khương Minh Chi mới ngáp ngắn ngáp dài chui ra khỏi chăn, Lộ Khiêm có việc, giờ đang ở phòng sách.

Khương Minh Chi lấy điện thoại dưới gối ra, vừa mở Weixin lên đã thấy trong nhóm chat phòng làm việc spam đầy meme “Khuôn mặt nhỏ biến vàng”.

Cái meme này bị spam từ tám giờ sáng, ban đầu chỉ là hơi vàng bình thường, sau đó theo thời gian, cô chưa xuất hiện, khuôn mặt nhỏ biến vàng ấy ngày càng vàng hơn, giờ đã vàng đến mức không thể vàng hơn được nữa.

Khương Minh Chi: [.]

Lần đầu tiên cô nhận ra cái meme này có thể thay đổi màu sắc.

Khương Minh Chi chẳng muốn tham gia vào cuộc chiến lớn trong nhóm, cô trở mình, thấy Weibo của mình nhận được một thông báo tin tức...

“Gắng gượng bám váy phụ nữ hay có âm mưu khác? Vì bạn đào sâu về bí sử trèo cao của cậu bạn trai không thể cho ai biết của Khương Minh Chi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play