Ly chân cao theo tiếng mà nứt, mảnh thủy tinh vỡ tung tóe.

Cả căn phòng im bặt, cuối cùng không có ai nói “Nhảy một bài nữa”.

Khương Minh Chi lớn từng này rồi, ngoại trừ lúc biểu diễn ở trường và ở tiệc tối ngày trước, cũng chỉ có lúc còn học tiểu học, trong cuộc họp mặt gia đình hằng năm, Khương Minh Sùng cổ vũ kiểu gì cô cũng chỉ trưng cái mặt bí xị ra, chỉ có bé con Khương Minh Chi buộc tóc hai sừng biểu diễn ca hát nhảy múa cho người lớn trong nhà, cả nhà cười đùa, vui vẻ hòa thuận.

Khương Minh Chi lạnh lùng nhìn mấy người họ.

Cô biết rõ nói những người này thà muốn xem nhảy chẳng bằng nói lăn lộn trong cái giới này lâu rồi nên thích kiểu công khai đùa giỡn bạn như con khỉ, ấy vậy bạn không thể không kiềm chế, khuất nhục làm kẻ dưới, thậm chí còn phải tươi cười đón nhận niềm vui khi khiến bọn họ hài lòng.

Đặc biệt là cái người tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn mỉm cười lại còn là nữ minh tinh đang độ nổi tiếng.

Dựa vào mấy cốc rượu mà lời gì cũng dám nói, việc gì cũng dám làm, dù hành vi quá đáng đến đâu đi chăng nữa thì hôm sau cũng chỉ nói một câu khi đó bọn tôi uống nhiều thôi, nếu bạn mà để trong lòng thì nghĩa là bạn là người không đáng để chơi cùng. Hầu hết mọi người gặp phải trường hợp này, ngoại trừ kiềm chế thì không có cách gì khác.

Thật ra trong lòng bọn họ vốn chẳng vừa mắt bạn, tự cho rằng mình cao quý hơn bạn, gọi bạn theo kiểu “ai đó”, cố ý lờ đi cái tay bạn duỗi ra, ép bạn uống cái thứ rượu mà bạn không muốn uống.

Tiếng vỡ tan của thủy tinh khiến đám người uống rượu say chếnh choáng bắt đầu tỉnh táo lại.

Sếp Trần nhìn Khương Minh Chi đập ly thì đờ người.

Khương Minh Chi nhịn cả buổi tối, cuối cùng đến lúc này không muốn nhịn nữa.

“Còn nhảy không.” Cô đứng hỏi giữa một đống mảnh thủy tinh.

Sắc mặt đám người đó ai ai cũng khó coi, ở trong giới có diễn viên nào đến mà dám không nể mặt mấy người họ ba phần, vậy mà hôm nay có người trực tiếp trở mặt.

Ông Cao ban nãy say dữ nhất, là người đầu tiên bảo Khương Minh Chi nhảy góp vui cho mọi người trực tiếp đập bàn đứng lên: “Ô hay, dám đập vỡ cốc ly, tôi cmn thấy cô đúng là cho mặt mũi mà không thèm.”

“Hôm nay cô nhảy thì nhảy, không nhảy cũng phải nhảy!”

“Hừ? Vậy cơ á?” Khương Minh Chi cười lạnh một tiếng, giật một tờ giấy lau ngón tay một cách tỉ mỉ, “Tôi không nhảy đấy, sao nào?”

“Ngài Cao đây thích xem nhảy như thế thì chi bằng ông tự đi mà nhảy.”

“Buồn nôn!” Khương Minh Chi nói xong thì ném tờ giấy kia xuống, đi thẳng một mạch ra ngoài.

Cô nghe thấy tiếng mắng chửi không ngớt ở phía sau.

Những người kia tự phụ tự kiêu, không bao giờ công khai ăn ngang nói ngược, vây đuổi chặn đường nên không đuổi theo cô.

Khương Minh Chi đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ An Hòa.

Buổi tối gió mát thổi đến làm cô tạm thời tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cảm giác ngột ngạt mùi rượu thuốc lá lượn lờ ở trong phòng cũng giảm bớt.

Tài xế chờ ở bên ngoài, Khương Minh Chi ngồi lên xe về nhà.

Cô về đến nhà thì đến phòng vệ sinh trước, thay băng vệ sinh đã dùng mấy tiếng, lúc này bụng dưới quặn đau dữ dội.

Là tại ly Whisky có đá kia.

Khương Minh Chi rửa mặt, nhìn đôi môi trắng bệch của mình trong gương, sau đó lê người đến làm ổ trên ghế sofa trong phòng ngủ.

Cô tìm một tấm thảm đắp lên đùi, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 28 độ.

Khương Minh Chi lấy điện thoại trong túi ra, thấy hiển thị toàn cuộc gọi nhỡ.

Đa số đều là Hàn Cần gọi tới, còn có sếp Trần.

Khương Minh Chi không quan tâm mấy cuộc gọi nhỡ ấy, mở Weixin ra, thấy trong vòng bạn bè, mấy người trong giới truyền thông đang chia sẻ một tấm ảnh.

Sự việc ở câu lạc bộ An hòa bị truyền ra nhanh chóng.

Họ đồn nhau rằng tối nay Khương Minh Chi tới cuộc hẹn của nhóm đạo diễn Khâu Bính Đức, ấy vậy mà trong cuộc hẹn ấy cô hung tợn làm mất lòng nhóm người ấy, Cao Tử Phú và Từ Hoằng chửi ầm luôn trên vòng bạn bè.

Khương Minh Chi mở bức ảnh mà giới truyền thông đang truyền nhau ra, đó là nội dung vòng bạn bè của hai người nào đó, không điểm mặt chỉ tên nhưng mắng rất khó nghe, “Một số nữ diễn viên nào đó cho mặt mũi mà không cần”, “Bố mẹ không dạy làm người, chẳng lẽ người cùng ngành trước kia không dạy à”, “Bắt đầu từ hôm nay để tao dạy mày cách làm người”, “Sau này đừng mơ lên phim của tao”, “Loại diễn viên tố chất chạm đáy như thế, kiến nghị toàn ngành phong sát”...

Khương Minh Chi nhìn đống câu chữ ấy, trên mặt không có biểu cảm gì cả, làm mới, Weixin có một đống tin nhắn mới.

Cô nhìn thấy chấm đỏ bên góc phải biểu tượng của tin nhắn chưa đọc, nhưng cô không muốn trả lời cái nào cả.

Có lẽ vì lúc đi ra gió thổi lạnh khiến giây phút này đầu óc cô choáng váng.

Khương Minh Chi bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt lại, đặt tay lên phần bụng đau khi dao khoét.

Cô cuộn người lại như con tôm nhỏ, trong cơn khó chịu không nhịn được rên mấy tiếng.

...

Tối nay Lộ Khiêm tăng ca.

Lộ thị mới mở trụ sở ở Bình Thành, không chỉ có bất động sản Đức Thân và tài chính Gia Tín chủ chốt nhất ở đây, một số dự án nhỏ bên dưới cũng theo đến, chuyện không lớn nhưng khá là rườm rà, có một số khâu cần thiết phải để anh ký tên xem qua.

Khi anh về đến Tử Duyệt Tinh Hà, trong nhà không có ánh đèn, rất yên tĩnh.

Tối nay Khương Minh Chi chưa về, Lộ Khiêm nhớ là cô có buổi hẹn gì đó, không biết đi cùng ai.

Lộ Khiêm đổi giày, lặng lẽ đi về phòng, lấy điện thoại ra định nhắn Weixin hỏi Khương Minh Chi giờ đang ở đâu, đột nhiên nhìn thấy trong phòng ngủ hắt ra ánh sáng yếu ớt.

Anh tưởng Khương Minh Chi quên tắt đèn nên đi tới.

Căn phòng ngủ rộng lớn chỉ có một chiếc đèn sàn đang sáng.

Khương Minh Chi ở nhà.

Chìm giữa bóng tối và ánh sáng, anh nhìn thấy cô rúc trên ghế sofa như con tôm nhỏ, mái tóc đen dài che kín gương mặt nhỏ nhắn, cả người cô bị bao trùm bởi cảm giác yếu đuối, dường như chỉ chạm vào là vỡ.

Lộ Khiêm nghe thấy tiếng rên khe khẽ.

“Minh Chi?” Lộ Khiêm nhíu mày, lập tức đi tới chỗ Khương Minh Chi.

Khương Minh Chi ngẩng đầu lên trong cơn mê man.

Lúc này cô đã đau đến mức ý thức không rõ, trải qua một buổi tối này cô đã mệt mỏi cực độ, khi nhìn thấy người đang đi về phía mình, không biết tại sao cô lại thấy ấm ức khôn cùng, vành mắt đỏ ửng, mếu máo vươn tay ra: “Ôm.”

Lộ Khiêm đi rót cốc trà gừng đường đỏ.

Anh đưa cốc cho Khương Minh Chi, sau đó bế cô ngồi lên đùi anh rồi kéo thảm đắp lên người cô.

Khương Minh Chi tựa vào ngực Lộ Khiêm, trong tay nâng cốc trà gừng ấm áp, cái miệng nhỏ uống từng hớp nhỏ.

Lộ Khiêm đặt tay lên bụng dưới cô, nhẹ nhàng xoa ấn.

Có lẽ vì vòng ôm quá ấm áp, hoặc là trà gừng đường đỏ quá ngọt, khi Khương Minh Chi yên tĩnh lại thì cảm nhận được cảm giác an toàn nồng ấm.

Lộ Khiêm cho cô cảm giác an toàn.

Người khác thấy cô từ khi ra mắt đã luôn thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ vụ cặp đôi BE với Tô Ngạn trước kia thì không gặp trở ngại gì cả, nhưng chỉ có một mình cô biết đoạn đường này không dễ dàng chút nào.

Gia đình cô không đồng ý cô bước vào giới giải trí, sau chuyện của Tô Ngạn thì toàn thể phản đối, nhưng cuối cùng mọi người cũng không thể thay đổi chuyện cô tiến vào giới, vì thế từ lúc đó mỗi lần gặp phải chuyện gì Khương Minh Chi đều tự mình giải quyết, chẳng bao giờ mở miệng nói với người trong nhà.

Đường là do cô chọn, cô không muốn để lộ sự thối nát trong giới trước mặt người nhà mình, cũng chính vì thế mà mặc dù có những chuyện rất khó vượt qua thì cô cũng không có cách nào dốc bầu tâm sự, chỉ biết tự mình lặng lẽ tiêu hóa.

Lộ Khiêm vẫn nhẹ nhàng xoa bụng dưới cho Khương Minh Chi.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Anh hỏi.

Khương Minh Chi cảm nhận được bàn tay ấm áp trên bụng, gật đầu: “Ừ.”

Lộ Khiêm vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Khương Minh Chi: “Uống rượu sao?”

“Đến tháng rồi mà còn uống rượu.” Anh cau mày, sau khi Khương Minh Chi bớt đau mới trách cứ nhẹ.

Khương Minh Chi nghe thấy điệu quở trách trong giọng Lộ Khiêm.

Thật kỳ diệu, cô không thấy tức giận chút nào.

Lộ Khiêm hỏi tiếp: “Tối nay ăn cơm với ai?”

Anh cảm thấy Khương Minh Chi sẽ không chủ động uống rượu khi biết rõ mình đang tới tháng, uống rượu thế này chắc là người khác khuyên.

Nếu là bạn bè thì không cần tiếp tục qua lại gì nữa.

Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm hỏi tối nay cô ăn cơm với ai, tâm trạng vốn dịu xuống lại nổi lên, chỉ trong nháy mắt ấm ức trong lòng đạt tới cực điểm một lần nữa.

Dường như nhớ lại cảnh căn phòng với đám người hỗn tạp uống say ba phần thì làm ầm bảo cô nhảy góp vui, coi cô như kẻ hèn hạ mà trêu chọc, rồi cô lại nghĩ đến những lời nói độc địa khiến người ta tức nổ phổi trên vòng bạn bè.

Khương Minh Chi đột nhiên buông trà gừng xuống, xoay người ôm Lộ Khiêm, vùi mặt vào trong cổ anh thật sâu.

Giống như đứa trẻ con bị ngã, không nhìn thấy người lớn thì rất kiên cường, không khóc không gây ồn, tự mình vỗ bụi bặm đứng dậy, nhưng chỉ cần nhìn thấy người lớn là lập tức nũng nịu òa khóc, vươn tay ra đòi ôm đòi hôn.

Lộ Khiêm nhạy cảm nhận ra tâm trạng cô khác thường: “Sao thế?”

“Chồng ơi.” Khương Minh Chi yếu ớt khóc nghẹn ngào: “Có người bắt nạt em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play