Mấy người Giang Nguyệt Bạch trở về, tuyệt đối là tin tốt cho những đệ tử Thiên Diễn Tông ở Phù Phong.

Lúc nhìn đến Ngư Trầm cùng Tô Ngọc đứng ở cửa chờ, còn có những đệ tử Tốn viện kiên nghị trầm ổn đứng phía sau, Giang Nguyệt Bạch trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ngư Trầm vẫn luôn lo lắng cho các nàng, hiện giờ nhìn thấy sư tôn cùng Hoa Như Vãn, Bạch Tĩnh đều bình yên vô sự, nàng không thể chịu đựng được nữa, bước nhanh tiến lên, còn chưa nói chuyện nước mắt đã hạ xuống.

Giang Nguyệt Bạch cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, Ngư Trầm là đồ đệ đầu tiên của nàng, cũng là người có thiên phú cùng thực lực tốt nhất. Đoạn thời gian này nhìn Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh, nàng liền ngăn không được nhớ tới Ngư Trầm, sợ Ngư Trầm gặp nạn trong cuộc chiến đó. Bây giờ nhìn thấy Ngư Trầm khỏe mạnh, nàng cũng nghẹn ngào lên.

"Ngươi gầy đi rất nhiều." Giang Nguyệt Bạch đầy ngập lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành năm chữ này.

"Sư tôn." Ngư Trầm khóc không thành tiếng, hai chân cong xuống muốn quỳ, lại bị Giang Nguyệt Bạch ngăn cản.

"Chớ có quỳ, nhanh đứng lên."

Một bên Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh thấy thế cũng vây quanh đi qua, nhất thời đều hai mắt đẫm lệ.

Sư đồ bốn người tình cảm không thể kiềm chế, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly thực tự giác mà không quấy rầy.

Tô Ngọc nhìn đến tình cảnh này, cơ hồ là đồng cảm như bản thân mình cũng bị, không khỏi hai mắt đỏ hoe.

Trình Tố rất hiểu Tô Ngọc, nhìn không hiện sơn lậu thủy, nhưng thực chất thiện lương từ trong xương cốt, rất dễ đồng cảm với người khác. Nàng âm thầm quan sát một hồi, quả nhiên, cô nương ngốc này hai mắt hàm chứa lệ, nhìn chằm chằm mấy người Giang Nguyệt Bạch.

Trình Tố cũng không nói gì, lặng lẽ đi qua, đưa cho Tô Ngọc một chiếc khăn tay.

Nhìn thấy khăn tay đột nhiên xuất hiện, Tô Ngọc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Trình Tố. Bởi vì nước mắt lưng tròng, dáng vẻ Trình Tố rơi vào trong mắt nàng có chút không rõ ràng, nàng mới ý thức được chính mình khóc, mặt bỗng nhiên đỏ.

Nàng luống cuống tiếp nhận khăn tay, xấu hổ lau nước mắt, lúc này mới biết là khăn tay của Trình Tố. Nàng hơi chựng lại, nhất thời nắm chặt khăn không biết có nên trả lại cho Trình Tố hay không.

Trình Tố làm như không để ý lắm, chỉ là nhẹ giọng nói: "Sư tôn cùng sư muội của muội đều khỏe mạnh, mà mấy người Tử Đàn Quân cũng vậy. Đây là chuyện tốt, hẳn là nên vui vẻ. Những chuyện làm muội chua xót khổ sở đã trôi qua, chớ có lại bi thương."

Tô Ngọc ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, nóng bỏng lại cảm động.

Sau khi đưa khăn tay đi qua, Trình Tố dường như không có việc gì mà nhìn phía trước, bóng lưng của nàng giống như được độ lên một vầng sáng, làm Tô Ngọc có chút không dời mắt được.

Lạc Thanh Từ sợ rằng Tô Ngọc sẽ tức cảnh sinh tình mà khổ sở, vốn là muốn đi qua an ủi, ánh mắt vừa chuyển lại nhìn thấy một màn kia.

Đồ đệ ngốc nhà nàng đang ngơ ngác nhìn Trình Tố, còn Trình Tố thì nghiêm trang nhìn chằm chằm phía trước, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Tô Ngọc.

Tình cảnh này Lạc Thanh Từ làm người từng trải không thể nào rõ ràng hơn, cố tình hai người kia đang ở trong đó lại không ý thức được.

Nguyễn Ly theo thói quen nhìn Lạc Thanh Từ, thấy nàng nhìn chằm chằm Tô Ngọc, lông mày nhẹ vặn, "Sư tôn, làm sao vậy?"

Lạc Thanh Từ ý bảo nàng cũng nhìn đi qua, Nguyễn Ly vừa xem liền bật cười, "Sư tôn rất quan tâm chuyện các nàng?"

Lạc Thanh Từ nhướng mắt, "Nàng xem, bọn họ thật sự có vấn đề, không phải ta nghĩ nhiều."

Nguyễn Ly khẽ gật đầu, mặt mày mang cười, nàng chỉ là hơi bất ngờ trước dáng vẻ này của Lạc Thanh Từ, nhọc lòng lại rối rắm, còn như thế tò mò, trông thật đáng yêu.

Trong mắt nàng lộ ra một tia sủng nịch, "Sư tôn nói đúng, là có vấn đề."

Ngữ khí này làm sao có chút không đúng? Lạc Thanh Từ xoay đầu nhìn nhìn thần thái của Nguyễn Ly, có chút ngượng ngùng.

Nhưng nàng tốt xấu là người nắm trong tay vô số áo choàng, thực mau liền đứng đắn lên, bày ra sư phó uy nghiêm: "Vi sư đang nói chuyện nghiêm túc, đồ nhi chớ có nhìn ta như vậy, ta là sư tôn của ngươi."

"Vâng, đồ nhi biết sai, sư tôn chớ có tức giận." Nguyễn Ly tức khắc nhận sai, đáng tiếc là không có một chút chân thành.

Hệ thống đã hoàn toàn bất lực trước trình độ diễn xuất của sư đồ Lạc Thanh Từ, nghe thế nhịn không được phun tào, "Ta đều nhìn thấu tình thú của các ngươi, cường điệu sư tôn đồ đệ có tác dụng gì?"

Lạc Thanh Từ bị Hệ thống đột nhiên ra tiếng giật mình, sau khi phản ứng kịp, ho khan một tiếng, "Sao lại vô dụng?"

Hệ thống vô ngữ nói: "Đồ nhi này của ngươi đã quen khi sư diệt tổ, mà sư tôn như ngươi cũng đã không còn thể thống gì, khi dễ đồ đệ đến hạ bút thành văn."

Nói xong Hệ thống lại chậc chậc một tiếng, "Không hổ là sư đồ luyến, vừa cấm kỵ lại kích thích, khó trách ở thế giới kia của ngươi, rất nhiều người say mê đuổi theo loại tiểu thuyết này, vô pháp tự kềm chế."

Lạc Thanh Từ suýt nữa ho ra tới, không thể tưởng tượng nói: "Sao ngươi lại biết? Ngươi xem qua?"

Lần này đến phiên Hệ thống không được tự nhiên, sau một lúc lâu nàng muộn thanh nói: "Ta có chút hiếu kỳ nên mới đi tìm hiểu, cũng giúp cho ta bớt khó xử."

Mặc dù biết rõ tình sư đồ giữa Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đã sớm biến chất, lúc ở sơn động hai người cũng song tu qua, nhưng lúc đó Hệ thống che chắn ngũ cảm, cho nên có thể miễn cưỡng an ủi chính mình.

Nhưng sau khi ra ngoài, Lạc Thanh Từ mang theo Nguyễn Ly.... lại lớn gan như thế, ở tửu lầu song tu thì cũng thôi đi, tại dã ngoại cũng dám làm đến tận hứng, thật sự đem Hệ thống chấn đến đầu óc choáng váng. Đặc biệt là nghĩ đến đời trước Lạc Thanh Từ là chính mình, nó liền cảm thấy xấu hổ không thôi.

"May mắn thân thể này là của ngươi, nếu không, bảo ta như thế nào tự xử."

Lạc Thanh Từ mặt đều bắt đầu phiếm đỏ.

Nguyễn Ly thấy sắc mặt nàng hơi đổi, có chút nghi hoặc, "Sư tôn, nàng làm sao vậy?"

Lạc Thanh Từ vội thu hồi suy nghĩ, khẽ lắc đầu, "Không có gì, ta chỉ là nghĩ, đến khi nào A Ngọc mới có thể hiểu được tình cảm dành cho Trình Tố."

Nguyễn Ly nhìn Tô Ngọc, thấp giọng nói: "Sư tôn không cần lo lắng, nếu thật thích một người, sớm hay muộn sẽ biết. Có chút vui vẻ, ở thời điểm nào đó liền kìm nén không được mà dâng trào."

Nàng nhớ tới chính mình khi xưa, cũng không biết làm sao, đột nhiên phát hiện tình cảm dành cho Trì Thanh không bình thường. Loại cảm giác này luôn không chịu khống chế, giống như hồ nước tràn đầy. Xung quanh như có một bờ kè thật cao, tất cả niềm vui đều dồn vào đó, bỗng chốc bờ kè vỡ tung. Dòng chảy của sự yêu thích lan tràn, nhấn chìm chính mình trong đó, và nàng cũng không muốn tỉnh dậy nữa.

Lạc Thanh Từ nghe nàng nói, tựa hồ đã nhận ra cái gì, nhịn không được quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau, Lạc Thanh Từ nhìn thấy trong mắt Tiểu Long Tử nhà nàng tình tố vô pháp che giấu.

Đôi khi tình yêu giống như cơn mưa rào mùa hạ, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tới, tới, còn bọc gió lốc vui sướng tràn trề, ầm ĩ đến làm tất cả mọi người biết. Nhưng ngươi lại không cảm thấy phiền chán, thậm chí lòng tràn đầy chờ đợi, cùng toàn bộ thế giới đi nghênh đón sự nhiệt liệt đó.

Các nàng đã ở bên nhau một đoạn tháng ngày, hồi ức vãng tích giống như mộng ảo.

Sự an ổn ngắn ngủi đó luôn khiến người chìm đắm lại lo lắng, sợ rằng sẽ tan biến trong nháy mắt. Lạc Thanh Từ chỉ hy vọng các nàng có thể chịu đựng qua một ải này, được đến chân chính an bình.

Mấy người Vân Huyên tốc độ thực mau, chỉ trong hai ngày đã giúp đỡ Cố Chi Triều cùng Tần Nam Dương về đến Phù Phong. Chỉ là sắc mặt Vân Huyên cũng không ôn hòa như trước, nơi chốn lộ ra lạnh lẽo.

Lạc Thanh Từ nhìn thấy Cố Chi Triều mang theo lão nhân khiến người chán ghét kia, rũ xuống con ngươi. Cũng khó trách, Vân Huyên bọn họ đã thực khắc chế.

Thiên Cơ Tử còn sống, nhưng cũng chỉ còn sót lại chút hơi tàn.

"Đi về trước thôi." Lạc Thanh Từ nhìn hai người Tần Nam Dương chán nản suy sụp, cuối cùng cũng chỉ nói một câu như vậy.

Cố Chi Triều mái tóc đều hoa râm, thời gian qua hắn đã hứng chịu đả kích xưa nay chưa từng có. Lúc nhìn thấy Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly xuất hiện, hắn không nói thêm gì, đờ đẫn theo các nàng trở về.

Nguyễn Ly bình tĩnh đứng ở tại chỗ, nhìn Cố Chi Triều mang theo kẻ thù gần đất xa trời kia đi ngang qua nàng.

Thiên Cơ Tử vẫn còn chút nhận biết với ngoại giới, hắn nhấc lên mí mắt nặng nề, thấy được Nguyễn Ly, bàn tay khô khốc lập tức siết chặt quần áo. Vốn dĩ tròng mắt vẩn đục mang theo tử khí, lại lóe lên một cái, giống như dã thú đang hấp hối dùng hết toàn lực trừng mắt, tuyệt vọng mà cố chấp.

Nguyễn Ly chỉ là lạnh lùng liếc hắn, sát ý ngưng kết như đao, lại không có động tác nào khác.

Thiên Cơ Tử nhìn chằm chằm các nàng, tay trái nâng lên chỉ vào Lạc Thanh Từ, lại vô lực tê liệt ngã xuống, trong cổ họng phát ra hô hô quái âm.

Đã từng là thế hệ tiên sư thống lĩnh tiên môn, nắm vận mệnh Lạc Thanh Từ trong lòng bàn tay, bởi vì chính mình cố chấp cùng âm độc, cuối cùng rơi xuống kết cục này, cũng là đáng cho hắn.

Lạc Thanh Từ trong lòng cười lạnh, rồi lại có chút bi thương không diễn tả được. Hắn cũng là nhân tộc, sao có thể tàn ác đến nông nỗi đó.

Nguyễn Ly giờ phút này đang nhẫn nại, từ khi biết rõ chân tướng, kẻ đáng chết nhất chính là Thiên Cơ Tử, hắn sống lâu một khắc liền khiến nàng chán ghét thêm một khắc, huống chi hắn còn xuất hiện trước mặt nàng.

Bầu không khí đoàn tụ như ngày Giang Nguyệt Bạch trở về đã tiêu tán không còn bóng dáng, trong lòng từng người đều che kín u ám.

Sau khi trở về Lạc Thanh Từ đi đến trước mặt Nguyễn Ly, nửa ngồi quỳ xuống, nắm tay nàng: "Ta biết tâm tình của nàng, cũng hiểu rõ nàng hận cùng đau đớn, cảm ơn nàng đã vì ta mà nhẫn nại."

Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, khẽ lắc đầu, "Sư tôn, ta không sao. Việc nhỏ không nhịn được sẽ làm loạn việc lớn, đã nhiều năm như vậy, ta không để bụng một chốc một lát này, ta chỉ là nhất thời mất kiểm soát, không phải đại sự."

Lạc Thanh Từ sờ sờ mặt nàng, "Ta biết, trước mắt ta còn có chuyện muốn hỏi hắn, sẽ qua đó một chuyến, nàng ngoan ngoãn ở đây chờ ta, được chứ?"

Cố Chi Triều bọn họ chung quy chưa từng bị Thiên Cơ Tử đối xử tàn tệ, không thể nhẫn tâm vứt lại tình thầy trò, bọn họ nguyện ý mang Thiên Cơ Tử trở về, đã là bất đắc dĩ. Muốn Nguyễn Ly theo nàng đi gặp hắn, chỉ sợ không có khả năng.

"Được." Nguyễn Ly hiểu ý Lạc Thanh Từ, thấp giọng ứng.

Chờ đến Lạc Thanh Từ rời đi, Nguyễn Ly cũng theo đó ra ngoài, mục tiêu lại là ngoại thành Phù Phong.

Thấy Lạc Thanh Từ một người tiến đến, Cố Chi Triều thần sắc đen tối không rõ, buồn bã nói: "Hắn đã là phế nhân, thời gian không còn mấy, ngươi không thể buông tha hắn sao? Tốt xấu hắn cũng là sư phụ ngươi, đối ngươi có ơn dưỡng dục."

"Chưa trải qua người khác khổ, chớ khuyên người khác thiện, hắn làm hết thảy có từng nhắc qua nửa phần ân tình? Hắn bồi dưỡng ta, bất quá là muốn rèn một thanh kiếm bén, chưa bao giờ xem ta là đồ đệ. Bởi vì hắn cố chấp, mới dẫn đến cái chết của Lạc Y cô cô, không phải vậy ta cũng sẽ không đi đến tình cảnh này."

"Hắn thành tựu ngươi, đây là sự thật." Cố Chi Triều trầm giọng nói.

"Ngươi sai rồi, thành tựu ta không phải hắn. Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng giảng cho ta một câu pháp quyết, cũng chưa từng chỉ điểm ta một chiêu nửa thức, điều duy nhất hắn làm là ép buộc ta đứng thác nước, nhập u đàm chịu hình. Tất cả việc đó, không cần hắn, ta chính mình cũng có thể làm. Thành tựu Hoài Trúc Quân, không phải Thiên Cơ Tử, là Lạc Thanh Từ." Lời này không phải thế chính mình nói, mà là thế nguyên chủ.

Cố Chi Triều nhăn lại mi, còn muốn nói cái gì, lại không biết từ đâu mà nói, chỉ là thở dài: "Ngươi vì Nguyễn Ly, chẳng sợ gánh lấy cái danh khi sư diệt tổ, cũng muốn làm như vậy?"

Lạc Thanh Từ sống lưng thẳng tắp, liền như vậy nhìn Cố Chi Triều, trong mắt gợn sóng bất kinh, "Sớm tại một ngày kia, Lạc Thanh Từ đã mang danh khi sư diệt tổ."

Cố Chi Triều sắc mặt một mảnh xám trắng, hắn không biết tình thế vì sao sẽ rơi xuống nông nỗi này, hắn rốt cuộc làm sai cái gì, trời cao muốn như thế trừng phạt hắn?

Hiện giờ tông môn bị diệt, hắn đạo tâm bị hủy, sư tôn cũng dầu hết đèn tắt, đã từng trảm Long tộc giành lấy vinh quang, hiện giờ trăm ngàn lần trả lại.

Hắn suy sụp ngã ngồi trên ghế, thống khổ nhắm mắt.

Lạc Thanh Từ không hề nhiều lời, vòng qua hắn đi đến gian phòng phía sau.

Trước khi đẩy cửa, nàng bỗng nhiên nói: "Sư huynh, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không giết hắn, ta có thể cùng hắn tử chiến, nhưng ta sẽ không đối một lão nhân gần đất xa trời hạ sát thủ. Ta chỉ cần một đáp án."

Trong phòng một mảnh tối tăm, toàn bộ cửa sổ đều đóng lại, chỉ có lão nhân gầy trơ xương nằm trên giường, nhắm mắt lại thoi thóp thở.

Đích xác như Cố Chi Triều nói, hắn không còn sống được bao lâu nữa. Lạc Thanh Từ vừa đẩy cửa vào, liền ngửi thấy một luồng khí tức mục nát, thâm nhập tạng phủ.

"Ngươi tới làm gì? Giết ta, hay là chê cười ta?" Tiếng nói thô ráp khàn khàn như cát sỏi vang lên, lộ ra âm lãnh, chói tai khó chịu vô cùng.

Lạc Thanh Từ nhìn hắn, liền biết hắn cũng không có vì tội ác bản thân mà hối hận, cũng chưa từng tỉnh ngộ. Nhưng đây không phải trọng điểm, nàng cũng không quan tâm đến điều đó.

"Hai chuyện này với ta mà nói, không hề ý nghĩa." Nàng nói đến vân đạm phong khinh, không chút nào để ý, lại giống như kim châm trát vào người hắn.

Hắn bỗng nhiên ho khan lên, theo sau lại kịch liệt thở dốc, như thể một đoàn vải rách nát lắc lư. Nhưng hắn lại đang cười, cười đến thập phần khó nghe.

"Ngươi thật sự là trò giỏi hơn thầy, ta cho rằng ta dưỡng một con đại bàng, lại không ngờ bị đại bàng mổ mắt. Nhưng Lạc Thanh Từ, kết cục của ngươi cũng không tốt hơn ta đâu. Ngươi nhìn ta, không cảm thấy sợ hãi sao? Ngươi là kẻ thù giết cha của nàng, cho dù ngươi đem tội lỗi đẩy cho ta, nhưng sau khi ta chết, ngươi có thể tránh được sao? Ha ha ha......"

"Hiện giờ vẫn chưa có gì phát sinh, nếu ngày đó đến, ta cũng không sợ."

Thiên Cơ Tử cười đột nhiên im bặt, hắn hung hăng nhìn Lạc Thanh Từ, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn trải rộng khói mù: "Ngươi không sợ? Giỏi lắm. Ngươi cảm thấy ta rút tình căn của ngươi, ép ngươi tu Vô Tình Đạo là tra tấn ngươi, đúng hay không? Nhưng ngươi không biết, ta đây là cứu ngươi. Năm đó khi Lạc Y nhặt ngươi về Thiên Diễn Tông, Lưỡng Nghi trưởng lão từng bói một quẻ, ngươi có biết quẻ tượng nói gì không?"

Lạc Thanh Từ vốn không muốn để ý tới lời hắn, nhưng trong lòng lại không tự giác nhảy dựng, tâm tình cũng trong nháy mắt nổi lên sóng gió.

Nàng trầm mặc làm Thiên Cơ Tử hết sức đắc ý, hắn ha hả cười nói: "Quẻ đại hung, ngươi cả đời nếu đoạn tình tuyệt ái, còn có một đường sinh cơ, một khi lây dính thất tình lục dục, chú định sẽ vì một người mà vạn kiếp bất phục, vĩnh vô luân hồi!"

Trái tim Lạc Thanh Từ đột nhiên trầm xuống, nàng biết Thiên Cơ Tử không bịa đặt. Nguyên chủ thật là vạn kiếp bất phục, vĩnh vô luân hồi.

"Hết thảy nhân quả nghiệp chướng, đều phải tự mình chịu trách nhiệm. Ngươi đã gánh lấy nghiệp chướng chính mình, mà nhân quả của ta, không cần ngươi nhọc lòng."

"Ngươi không sợ, ngươi thế nhưng không sợ! Ngươi dựa vào cái gì đạm nhiên như thế? Lạc Thanh Từ, ta chính là vết xe đổ của ngươi, đồ đệ tốt của ngươi là rồng, là tử kiếp của ngươi! Ngươi sẽ chết thảm hơn ta rất nhiều, ngươi có hiểu hay không!"

Lạc Thanh Từ tùy ý hắn cuồng loạn, chính là không nói một lời, chờ đến hắn phát tiết xong rồi, nàng mới không nhanh không chậm nói: "Ngươi yên tâm, đồ đệ ta cũng không tàn nhẫn như đồ đệ ngươi, không đến mức phế đi sư tôn còn chạy đến trước mặt kích thích hắn. Nhiều nhất...." Nàng dừng một chút, nhớ tới nguyên tác, lại khinh phiêu phiêu bỏ thêm câu, "Nàng ấy nhiều nhất là đào thi cốt của ta, đem ta nghiền thành xương tro. Tuy nói kết cục không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ta cũng không chịu nhục, chết rồi liền không còn tri giác."

Hệ thống:......, nữ nhân điên này, dỗi người thì cũng thôi đi, ngay cả chính mình cũng không buông tha!

Nghĩ đến đây, Hệ thống càng thêm tích tụ, "Ngươi cắm dao nhỏ có thể hay không tha cho ta?"

Lạc Thanh Từ trong đầu nói xin lỗi, vẻ mặt lại không một tia hối cải, đời trước cũng là nàng, có gì phải ngại!

"Ngươi...... Ngươi......" Ngày xưa Lạc Thanh Từ ở trước mặt hắn luôn nhẫn nhục chịu đựng, đừng nói tranh luận, ngay cả khi hắn không hài lòng động thủ, nàng cũng sẽ không tránh. Hắn chưa từng nghĩ đồ đệ lạnh như tượng đất này, có một ngày miệng lưỡi sắc bén như vậy, khiến hắn tức điên.

"Lão già ngươi chớ có tức giận, tuy nói ngươi đang thoi thóp, nhưng nếu hiện giờ bị ta chọc tức chết rồi, tội danh khi sư diệt tổ kia, ta chính là rửa không sạch." Lạc Thanh Từ lại bày ra dáng vẻ hoang vắng như trước, lời nói lạnh băng không mang theo một tia cảm xúc, lại so với trào phúng còn lợi hại hơn, khiến Thiên Cơ Tử tức đến cơ hồ muốn nổ tung.

"Hỗn...... Hỗn trướng!"

"Đúng rồi ông già, Long tộc hiện giờ được Mặc Diễm dẫn dắt, đã nghịch chuyển xu hướng suy tàn, Tiên môn bại lui liên tiếp, chỉ còn sót lại Phù Phong. Ngươi hao phí nhiều tâm tư như vậy, ngược lại đẩy Tiên môn vào địa ngục."

Nói xong nàng còn thở dài, "Tuy ngươi không sống được bao lâu, nhưng chỉ cần Nhân tộc có thể tránh thoát một kiếp, tên của ngươi sẽ được nhắc lại vĩnh viễn. Không thể lưu danh muôn đời, liền để tiếng xấu muôn đời cũng không tệ."

"Ngươi —— phốc!" Thiên Cơ Tử phun ra một búng máu, đều nhịn không nổi nữa.

Hệ thống đều có chút không nỡ nhìn thẳng, đây là lần đầu nàng lĩnh giáo Lạc Thanh Từ độc miệng, chẳng những mắng người lợi hại còn thêm tuyệt kỹ xát muối vào tim, khiến người không tức chết không thôi.

Lạc Thanh Từ thấy hắn hộc máu, giơ tay một đạo linh lực ném qua, giúp hắn hòa hoãn lại đây.

Khuôn mặt hắn xám như tro tàn, lại trướng đến đỏ bừng, chỉ vào Lạc Thanh Từ khóe mắt muốn nứt ra: "Ngươi thật sự buồn cười đến cực điểm, ngươi đã quên ngươi là người sao? Ngươi dùng mạng ta, dùng tương lai Nhân tộc đi lấy lòng con rồng nhỏ kia, tự cho là chính nghĩa cao thượng. Ngươi cho rằng, chỉ bằng sức một mình ta liền có thể điên đảo Long tộc, ngươi cho rằng Hàng Long Thần Mộc khắc Long tộc đến chết kia như thế nào bị đưa ra ngoài?"

Lạc Thanh Từ thoáng giật mình, tay phải âm thầm thả ra bọt nước mộng mô.

Nàng biểu hiện cực kỳ thản nhiên, cười lạnh một tiếng, "Rất quan trọng sao? Chẳng lẽ còn có kẻ tiếp tay cho ngươi? Cho dù có cũng vô dụng, Mặc Diễm đã nhập ma, Tiên môn hiện giờ cũng không ai là đối thủ của hắn."

Thiên Cơ Tử ngây ngẩn cả người, hắn rốt cuộc ý thức được Lạc Thanh Từ không phải nói đùa, Tiên môn thật sự muốn xong rồi.

Hắn đáy mắt hiện ra một tia khẩn trương, rồi lại tràn đầy điên cuồng, "Thật sự là trò cười cho thiên hạ, kẻ ngu xuẩn ngày xưa bán đứng Long tộc, trộm đem Hàng Long Thần Mộc giao cho ta, thế nhưng lắc mình biến thành Long tộc cứu thế, quá mức hoang đường!"

"Ngươi nói cái gì? Hàng Long Thần mộc là Mặc Diễm đưa cho ngươi? Sao có thể? Hắn như thế nào sẽ ngu xuẩn đến mức đó, đem Long tộc mạch máu giao cho ngươi?" Lạc Thanh Từ biểu tình rốt cuộc biến đổi, đầy mặt khó có thể tin.

Thiên Cơ Tử cuối cùng cảm thấy một tia khoái ý, "Hừ, bởi vì hắn muốn mượn ta tay diệt trừ Hi Đan, chúng ta mục đích nhất trí, có cái gì kỳ quái, ngươi cho rằng Long tộc sinh ra đều cao thượng thuần lương sao? Còn không phải giống nhau, dối trá ngu xuẩn, ích kỷ!"

Hắn nhận thức Mặc Diễm cũng là trời xui đất khiến, vốn muốn đi Long tộc tìm Lạc Y trở về, lại vô tình kết giao với Mặc Diễm.

Bởi vì Long tộc hiếm khi đặt chân nhân gian, Thiên Cơ Tử vẫn chưa nghĩ đến Mặc Diễm là rồng, chỉ cho rằng gặp được một tán tu lợi hại.

"Ta không biết nên nói hắn ngu đần hay thông minh, hắn biết ta hận Hi Đan, ở một lần say rượu, hắn đã đưa cho ta chất lỏng Hàng Long Thần Mộc, nói rằng nó có thể khắc chế sức mạnh Long Vương." Khi đó Thiên Cơ Tử sinh tâm ma, đối Hi Đan bất mãn đã tới cực hạn, nghe thế liền tỉnh.

Hắn kỳ thật cũng không tin, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến cầm đi chất lỏng Hàng Long Thần Mộc. Hắn thử một lần, phát hiện chất lỏng của loại gỗ này là khắc tinh của Long tộc.

"Cho nên Mặc Diễm cũng không có đem Thần Mộc cho ngươi, chỉ là cho ngươi Thần Mộc linh dịch. Nhưng ngươi biết thứ này tồn tại qua hắn, cuối cùng Hàng Long Thần Mộc một phân thành hai, cũng là ngươi có được từ trong tay Mặc Diễm, đúng hay không?"

Thiên Cơ Tử cười đắc ý, "Vì thế ta ngủ đông mấy chục năm, cùng hắn giao hảo, cuối cùng tìm cơ hội lấy được thần mộc."

Đến tận đây hết thảy đều trong sáng, Hi Đan vì làm A Ly phá xác, không tiếc lấy thân phạm hiểm nhập Dục Long Uyên đào lên Hàng Long Thần Mộc, lại bị Mặc Diễm phát hiện, hơn nữa Mặc Diễm đã biết nó có thể khắc chế Hi Đan.

Mặc Diễm ghi hận huynh trưởng, càng nhìn không được Hi Đan vì vợ con mà không màng đại cục, cho nên hắn muốn mượn tay Thiên Cơ Tử giết Hi Đan, lại không biết chính mình bảo hổ lột da, hại Long tộc.

Khó trách hắn đã rời bỏ Long tộc nhiều năm, lại ở thời khắc mấu chốt xuất hiện mang đi nhiều tộc nhân như vậy, rõ ràng là biết xảy ra chuyện, đi chuộc tội.

Lạc Thanh Từ trong lòng nói không rõ là phẫn nộ hay bi thương, toàn bộ thảm kịch hai tộc Long Nhân phải gánh chịu đều khởi phát từ sự ích kỷ của một người một rồng. Đặc biệt là Mặc Diễm, hắn không cảm thấy tội lỗi sao? Khó trách hắn nhập ma, phỏng chừng tâm ma đã sớm biến thành thực thể.

"Ngày ấy ở Thiên Diễn Tông, ngươi thế nhưng có thể sống sót, Mặc Diễm đúng là vô dụng đến cực điểm." Lạc Thanh Từ lạnh lùng cười, nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Thiên Cơ Tử giận tím mặt, hắn đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, cho dù lúc này Lạc Thanh Từ tùy thời đều có thể giết hắn, hắn cũng không chịu cúi đầu, "Lạc Thanh Từ, ngươi làm càn!"

Lạc Thanh Từ hơi xoay người nhìn hắn, "Làm càn? Ngươi biết vì sao lúc đó ta không trực tiếp giết ngươi?"

Thiên Cơ Tử khóe miệng run rẩy, đều sắp bạo tẩu, Lạc Thanh Từ lại không cho hắn cơ hội phát tác, đạm thanh nói: "Bởi vì ta vẫn luôn không rõ, loại đồ vật nghịch thiên kia cớ gì xuất hiện trong tay ngươi, ngươi còn sống có lẽ hữu dụng. Mà chuyện liên quan Mặc Diễm ta đã sớm đoán được, hôm nay tới chỉ là muốn nghe chính miệng ngươi thừa nhận."

Thiên Cơ Tử mặt đều vặn vẹo, giãy giụa nói: "Ngươi có ý tứ gì?"

Lạc Thanh Từ chậm rãi vươn tay, một viên bọt nước màu xanh nhạt trôi nổi bay lên, mơ hồ có thể nhìn đến một ít hình ảnh.

"A Ly muốn trở thành Long Vương, Mặc Diễm nhất định phải xuống. Bọn họ nói A Ly cứu ta là phản bội Long tộc, vậy hành vi của Mặc Diễm càng xứng đáng nghiền thành xương tro, ngươi nói đúng không?"

"Ngươi...... Ngươi, ngươi cố ý, Lạc Thanh Từ!" Thiên Cơ Tử hai mắt sung huyết, tê thanh hô lên, bộ dáng giống như lệ quỷ, điên cuồng đáng sợ.

Lạc Thanh Từ thu bọt nước mộng mô, cười nhẹ nói: "Thật là đa tạ sư tôn, cuối cùng làm được một chuyện tích đức."

"Ngươi che chở nàng, ngươi sẽ hối hận! Vĩnh vô luân hồi, vạn kiếp bất phục!"

Lạc Thanh Từ mặt vô biểu tình, nhanh chóng đi ra ngoài. Vĩnh vô luân hồi? Hệ thống đã nói rồi, ngay cả khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng cũng chỉ còn lại một đời này, còn sợ cái gì nữa?

"Sư tôn!" Cố Chi Triều nghe được Thiên Cơ Tử hét lên điên cuồng, vội vàng vọt tiến vào, hắn nhìn Lạc Thanh Từ, lại nhìn Thiên Cơ Tử một đầu ngã quỵ trên mặt đất, phun ra mấy ngụm huyết, bất tỉnh nhân sự.

"Sư tôn! Sư tôn!"

Lạc Thanh Từ không có một tia dao động, nàng, nguyên bản Lạc Thanh Từ đều trả giá đắt như thế, chút thống khổ của lão già kia, tính là cái gì.

- -------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Miệng sư tôn, thật là ngàn vạn điểm sát thương!

Hệ thống: Ngươi cảm thấy đồ đệ của ngươi đào tiên cốt ngươi, đem ngươi nghiền xương thành tro, vẫn tốt hơn đồ đệ của Thiên Cơ Tử sao? Cho nên ngươi kiêu ngạo? Thái quá!

Lạc Thanh Từ: người chết không còn tri giác, A Ly vẫn rất nhân từ.

Hồng Ảnh: sư tôn, ta cái gì cũng không có làm, là lời đồn vớ vẩn thôi!

Hệ thống: kẻ nào? Kẻ nào đồn ác miệng như vậy?

Hồng Ảnh: sư tôn... là đồ nhi, đồ nhi đồn.

Hệ thống:......

Hồng Ảnh: sư tôn, thi thể của người, đồ nhi vẫn luôn để ở tẩm điện....

Hệ thống:......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play