Hắn lại nhìn về phía vết thương.
Mũi thương ngang trời, dường như có thể xé rách trời đất, có vẻ như cũng hình thành một tổng thể hoàn mĩ.
“Đao pháp, thương phát tuyệt diệu quá, mặc dù chỉ có một chiêu, nhưng uy lực lại mạnh như vậy!” Diệp Tinh nhìn thật kĩ.
“Ấy? Đây là Đạo Tắc Sinh Mệnh! Là dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh!” Diệp Tinh nhìn thật kĩ, lúc đang nhìn một chiêu đao mang, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.
Theo hắn cảm nhận, vậy mà đao mang trước mắt này lại có dao động của hạt giống hư không Đạo Tắc Sinh Mệnh, hơn nữa còn hoàn chỉnh.
Diệp Tinh cố nén sự kích động, lại nhìn về phía khác.
Trên một đạo thương mang cũng cảm nhận được dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh!
“Trời ạ, đây là do vị cường giả nào để lại?” Diệp Tinh thầm thán.
Mỗi một người đều chỉ tinh thông một loại công kích, những thứ khác sẽ không am hiểu lắm.
Giống như Diệp Tinh tinh thông kiếm pháp, nếu như chiến đấu thi triển kiếm pháp sẽ mạnh hơn.
Tinh lực của mỗi người đều có hạn, nếu tương lai Diệp Tinh vẽ ra công kích có ẩn chứa hạt giống hư không như vậy, cũng chỉ thi triển qua kiếm pháp mà thôi.
Nhưng chủ nhân của những vết khắc trên vách đá lại tinh thông nhiều loại binh khí.
“Cảm giác kì diệu quá, thông qua các loại binh khí mà thi triển, cho dù đều cùng là một loại đạo tắc, nhưng lại khiến cho người ta có thể lĩnh ngộ tốt hơn.” Diệp Tinh cứ nhìn như vậy, vậy mà dần dần chìm đắm vào trong đó, cảm nhận sự tuyệt diệu trong đó.
Đây hoàn toàn là cảm nhận không do mình tự chủ, giống như lúc gặp được việc bản thân mình thích, không tự chủ được mà đắm chìm vào trong đó, không biết thời gian trôi qua thế nào.
“Hạt giống hư không, ngoài hạt giống hư không ra, dường như còn có điều tuyệt diệu khác,” Diệp Tinh không ngừng lĩnh ngộ.
Lúc này trên vai Diệp Tinh, sâu róm Tiểu Hắc cũng đang nhìn.
“Có chút tác dụng với mình, nhưng tác dụng không lớn lắm.”
Xem được khoảng một tiếng, sâu róm ngáp một cái, sau đó hóa thành một luồng sáng màu đen trở về trong nhẫn không gian của Diệp Tinh.
...
Thời gian trôi chảy, một tháng....hai tháng....
Diệp Tinh lặng lẽ ở nơi này, không hề bước ra ngoài.
“Vị đại nhân đó đi rồi sao?” bên ngoài khe núi, Hình Thạch thầm nói.
“Tiểu Thạch.” Có hai người từ phía xa đi tới, đó là Hình Vân và Lâm Tinh.
“Chị, anh Lâm Tinh.” Hình Thạch vội vàng hô lên.
“Tiểu Thạch, xảy ra chuyện gì vậy?” Hình Vân nghi ngờ hỏi.
“Không sao.” Hình Thạch lắc đầu.
“Không cần biết có rời đi hay không, mình ở đây có thể tăng cao thực lực của bản thân tốt hơn.”
Hình Thạch không rời đi, tiếp tục ở trong khe núi, không ngừng tăng cao kiếm pháp của bản thân.
...
Hai năm nháy mắt trôi qua.
Trong vách đá, Diệp Tinh im lặng đứng đó, từng luồng dao động trên người hắn tản ra, đó là dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh.
Lúc này Diệp Tinh đang nhìn vết khắc bàn tay.
Ong...
Bỗng nhiên hư không bên cạnh Diệp Tinh truyền tới một trận dao động kì lạ, trước mặt Diệp Tinh, một ánh sáng màu trắng xuất hiện, hơi tản ra dao động trong hư không, sau đó lại biến hóa thành một bí văn màu trắng huyền ảo.
Vút!
Sau khi bí văn màu trắng xuất hiện, trực tiếp tiến tới vị trí mi tâm của hắn, biến mất không thấy.
Oành!
Sau khi dung hợp bí văn màu trắng, dao động khí thế trên người Diệp Tinh bỗng dưng tăng mạnh, khí tức sinh mệnh bạo phát mạnh mẽ, tản ra dao động mạnh hơn trước đó gấp mấy lần.
“Đạo chi tâm!” vào lúc này, trong mắt Diệp Tinh lộ ra sự kích động: “Mình chạm tới đạo chi tam của Đạo Tắc Sinh Mệnh rồi!”
Lĩnh ngộ đạo tắc, mới bắt đầu là chạm tới hạt giống hư không, chỉ cần chạm được tới, tương lai có thể đột phá lên Hư Không Cảnh, thứ hai chính là chạm tới đạo chi tâm, sau khi chạm tới, tương lai có thể đột phá tới Chân Linh Cảnh.
Đây là hai bước cơ sở của tu luyện, muốn chạm tới rất khó, nhất là chạm tới trong giai đoạn đầu tu luyện, mỗi một người chắc chắn sẽ là thiên tài.
Lứa thiên tài mà lần này thành Thời Không tuyển chọn, Hỗn Vũ lúc còn ở giai đoạn Thiên Huyền Cảnh, Đạo Tắc Hủy Diệt, Đạo Tắc Lôi Điện đều đã chạm tới đạo chi tâm, được khen là thiên tài tuyệt thế của cả nhân tộc hàng trăm triệu năm mới xuất hiện một người.
Giờ đây Đạo Tắc Sinh Mệnh của Diệp Tinh cũng đã chạm tới đạo chi tâm!
“Trong những vết khắc này không chỉ có ý cảnh của hạt giống hư không, còn có cả ý cảnh của đạo chi tâm!” Diệp Tinh nhìn vách đá trước mặt, trong lòng vui mừng.
Ở nơi này ngoài dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh ra, còn có dao động của các đạo tắc khác, có điều Diệp Tinh không cảm nhận được, giờ đây hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ Đạo Tắc Không Gian và Đạo Tắc Sinh Mệnh mà thôi.
Có tất cả mười ba vết khác ẩn chưa Đạo Tắc Sinh Mệnh, Diệp Tinh xem chủ yếu là một thức kiếm pháp và một thức chưởng pháp.
Bởi vì những thứ này hắn hoàn toàn có thể sử dụng khi chiến đấu. Nếu như sử dụng đao pháp trái lại sẽ ảnh hưởng tới sức chiến đấu của hắn.
“Hửm? Chạm tới đạo chi tâm Sinh Mệnh, hình như Sinh Nguyên Thuật của mình cũng đột phá rồi?” tay phải Diệp Tinh nắm lại.
Oành!
Thúc giục Sinh Nguyên Thuật, khí thế dao động trên người Diệp Tinh càng trở nên dọa người.
Hiện giờ hắn nắm giữ Không Gian Thuật và Sinh Nguyên Thuật, trong đó Không Gian Thuật mười mấy năm trước hắn đã tiến vào giai đoạn thứ hai, tương đương với Phong Liệt Thuật của Lư Vân Đạt, giờ đây cuối cùng Sinh Nguyên Thuật của hắn cũng đã đạt tới giai đoạn thứ hai!
“Haha, đã muốn đột phá Sinh Nguyên Thuật từ rất lâu rồi, giờ đây lại thành công trong lúc vô ý.”