Thịnh Gia Nam dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu: "Ừ." 

Giang Trì nhìn cậu, không biết suy nghĩ gì mà đột nhiên bật cười, cúi đầu vùi mặt vào cổ Thịnh Gia Nam, hắn cứ cười suốt.

Sau một lúc im lặng, Thịnh Gia Nam hỏi: "Cậu cười cái gì?" 

Giang Trì giơ tay ôm bả vai Thịnh Gia Nam. Mặt hắn cọ tới cọ lui trên cổ cậu, hơi thở nóng bỏng từng đợt từng đợt phả lên cổ Thịnh Gia Nam.

Chưa kể Giang Trì còn không ngừng cười, bờ vai hắn khẽ run, hơi thở dao động nặng nề. 

Thịnh Gia Nam đẩy hắn mấy cái Giang Trì mới lười biếng đứng thẳng dậy, khóe miệng nở nụ cười, nhìn Thịnh Gia Nam: "Thịnh Nam Nam, cậu có biết vừa rồi biểu hiện của cậu đặc sắc như thế nào không?"

Thịnh Gia Nam: "?" 

"Giống như là..." Giang Trì lại không nhịn được cười ra tiếng, giống như là cố ý chọc tức cậu, xong chậm rãi nhìn thẳng Thịnh Gia Nam: "Tôi muốn sàm sỡ cậu."

Thịnh Gia Nam trợn mắt, tràn đầy khí thế, nhìn Giang Trì từ dưới lên khiến hắn có chút ý xấu muốn bắt nạt cậu. 

Giang Trì tiến thêm một bước, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thu nhỏ lại, hắn nhìn người trong tay, cười nhẹ hỏi: "Cậu nói xem nếu tôi muốn sàm sỡ cậu thì cậu có thể trốn thoát không?"

Khoảng cách này đối với bọn họ không là gì, Thịnh Gia Nam đã quen từ lâu rồi, dù sao bọn họ thường xuyên ôm ấp ngủ cùng nhau, còn có nhiều hành động thân mật hơn nữa. 

Giang Trì rất ít khi nói ra những lời trắng trợn như vậy, điều này khiến Thịnh Gia Nam cảm thấy có chút dao động.

Cậu nhìn Giang Trì bằng ánh mắt dò hỏi. 

Trong khoảnh khắc này, Thịnh Gia Nam thậm chí còn tưởng rằng Giang Trì có thể yêu cậu, cũng sẽ sinh ra tình cảm với cậu. Ít nhất sẽ không mâu thuẫn việc cùng cậu thân mật.

Đến nỗi cậu có chút bốc đồng muốn thành thật với Giang Trì về tình cảm của mình, thậm chí còn không biết tự lượng sức mình, muốn bẻ cong Giang Trì trước khi nhân vật chính thụ xuất hiện. 

Nhưng sự xúc động chỉ là xúc động, bồng bột nhất thời.

Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, từ kiếp trước đến kiếp này, Thịnh Gia Nam đã học cách kiềm chế và từ bỏ những ảo tưởng không cần thiết từ rất sớm. 

Thịnh Gia Nam đẩy Giang Trì ra, vừa định đi ra ngoài thì ngoài cửa có mấy người bạn học đi vào, vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức bật cười: "Yo, anh Trì lại trêu vợ rồi."

Giang Trì quay đầu lại, khóe miệng cong lên, mắng: "Tránh sang một bên." 

Bọn họ vui vẻ đi vào trong, Giang Trì cúi đầu nhìn Thịnh Gia Nam: "Đây không phải do tôi nói đâu đấy."

Về cơ bản, Giang Trì đều ngầm đồng ý trước những câu nói đùa như vậy nhưng Giang Trì sẽ không lịch sự với bất kỳ ai khi nói về Thịnh Gia Nam và người khác. 

Thịnh Gia Nam biết rất rõ điều này, cậu im lặng một lúc rồi từ bên cạnh đi ra ngoài.

Giang Trì theo sát, nhìn bóng lưng của Thịnh Gia Nam, sau khi nghĩ lại vẫn cảm thấy câu nói này thật hay, quyết định không tính sổ với những bạn học nam kia nữa. 

...

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, ba Thịnh trở nên bận rộn với công việc. Trước khi hai người quay lại trường mẹ Thịnh đã tự làm một vài đồ ăn vặt.

Vì sức khỏe của Thịnh Gia Nam không được tốt nên mẹ Thịnh luôn phải dặn dò thêm vài câu trước khi cậu đi. Nhưng có Giang Trì ở bên, bà cũng không cần phải lo lắng quá, bởi vì Giang Trì có thể lo lắng mọi thứ tốt hơn bà. 

Có điều còn chưa kịp nói gì nhiều thì Giang Trì đã đến.

Mẹ Thịnh nhìn chàng trai có đôi chân dài đi tới, bà đột nhiên nói: "Tiểu Trì, cháu đã cao hơn trước rồi nhỉ?" 

Thịnh Gia Nam đang đứng bên cạnh gói bánh quy, cậu quay sang nhìn Giang Trì. 

Từ khi lên đại học Giang Trì quả thực đã cao hơn một chút.

Giang Trì bước tới chỗ Thịnh Gia Nam, rồi khoa tay múa chân với bà: "Dì à, dì nghĩ cháu cao hơn Nam Nam bao nhiêu?" 

Mẹ Thịnh nhìn hắn một lúc rồi nói: "Chắc là bảy tám cm phải không?"

Giang Trì cười một cái, nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam, quay qua nói với bà: "Vâng, hiện tại cháu cao tầm 1m9."

"Dì vừa nói có vẻ như cháu đã cao hơn một chút." Mẹ Thịnh nói, bà nhớ lại khi họ còn nhỏ, bà đã giơ tay ra và ra hiệu: "Mười năm trước, cháu vẫn là một đứa trẻ nhỏ như vậy."

"Lúc đó cháu cũng thích Nam Nam nhất, dì vừa nhìn đã thích cháu, liền cố ý trêu chọc cháu, nói sau này Nam Nam sẽ yêu người khác rồi kết hôn, không thể ở cùng cháu nữa. Lúc đấy cháu liền ôm Nam Nam cãi nhau với dì, lớn tiếng nói với dì là không được, cháu và Nam Nam sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không ai có thể cướp Nam Nam đi. Lúc ấy biểu cảm giống như hổ nhỏ muốn cắn người, đúng là rất hung dữ."

Nghe vậy Thịnh Gia Nam quay đầu nhìn Giang Trì, thật ra so với khi còn bé thì hắn cũng không thay đổi nhiều lắm, lúc đó Giang Trì chỉ có thể uy hiếp cậu nhưng hiện tại thật sự sẽ cắn người.

"Sau này cháu nói muốn gả cho Nam Nam, muốn ở bên cạnh Nam Nam vĩnh viễn. Mẹ cháu lừa cháu nếu kết hôn Nam Nam cần phải có của hồi môn, của ngon vật lạ, tiền tiêu vặt hàng tháng đều phải đưa cho Nam Nam, lúc đó cháu liền đi lấy tiền lì xì đưa cho thằng bé. Mẹ cháu nói trước kia dọa thế nào cháu cũng không chịu đưa lì xì cho ai."

Giang Trì yên lặng lắng nghe, khóe miệng cong lên thành một đường vòng cung mềm mại. Mặc dù không có những ký ức này, nhưng hắn có thể hình dung ra hình ảnh này. 

"Đột nhiên lớn như vậy rồi, bây giờ hai đứa đều cao lớn..." Mẹ Thịnh thở dài xúc động rồi nhìn Thịnh Gia Nam: "Từ khi lên đại học tới giờ Nam Nam hình như không phát triển nhiều lắm."

Giang Trì nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam, nắm một sợi tóc bạc trên đầu cậu: "Không cần phát triển, Nam Nam như thế này là ổn rồi dì." 

"Ừ." Mẹ Thịnh gật đầu. Lại nhìn thoáng qua Giang Trì, dừng trên cổ hắn một lúc, liền dời tầm mắt đi: "Nam Nam gầy sẵn rồi, nếu cao quá thì nhìn không đẹp."

Trên cổ Giang Trì có dấu răng, mẹ Thịnh đã nhìn thấy rồi. Chỉ là hai ngày trước dấu răng này đã biến mất, hôm nay bỗng nhiên rõ ràng hơn. 

Thịnh Gia Nam đang xếp bánh quy, Giang Trì đang đứng bên cạnh cậu, cố ý phá cậu. Thịnh Gia Nam gói xong một cái, hắn lại gỡ ra.

Sau khi làm đi làm lại vài lần, Thịnh Gia Nam đánh hắn một cái, phát ra âm thanh giòn giã. Giang Trì không những không vui, ngược lại còn rất thích thú, phá không thấy mệt. 

Cuối cùng, Thịnh Gia Nam nắm tay hắn ném ra ngoài, hắn mới yên phận hơn một chút.

Mẹ Thịnh đang nấu ăn, bà lặng lẽ quay sang nhìn hai người họ. Cách họ hòa hợp về cơ bản vẫn giống như trước đây, nhưng có vẻ như đã có một số thay đổi nhỏ. 

Mẹ Thịnh không thể hình dung cụ thể cảm xúc của mình, có lẽ cũng giống như những nam sinh ở tuổi vị thành niên khác luôn thích chọc tức trêu bạn.

Trước đây cũng không phải không có chuyện này xảy ra, chỉ là hai người luôn cho cha mẹ cảm giác chỉ là những đứa trẻ, hôm nay đột nhiên nhìn thấy đôi chân dài của Giang Trì, bà đột nhiên cảm thấy con mình đã lớn rồi. Đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. 

"Tiểu Trì càng ngày càng đẹp trai." Mẹ Thịnh nhìn Giang Trì cười: "Chắc là trong trường có nhiều nữ sinh theo đuổi cháu lắm nhỉ?"

"Không đâu dì." Ánh mắt Giang Trì từ trên tay Thịnh Gia Nam nâng lên nhìn mẹ Thịnh: "Hình như không có ai đuổi theo cháu." 

Đương nhiên mẹ Thịnh không tin điều này. Hai đứa nhỏ này từ khi còn nhỏ đã rất đẹp rồi.

Mẹ Thịnh: "Vậy cháu có thích ai chưa, theo đuổi ai chưa?" 

Giang Trì quay đầu lại nhìn Thịnh Gia Nam, Mẹ Thịnh cũng nhìn theo hắn.

Thấy ánh mắt của họ, Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì, sợ hắn lại nói nhảm nên cầm một miếng bánh quy lên nhét vào miệng hắn. 

Giang Trì mỉm cười, sau đó quay sang nói với mẹ Thịnh nói: "Dì à, cháu đã đồng ý với Nam Nam sẽ không yêu ai. Thời gian rảnh thì chơi với Nam Nam."

Thịnh Gia Nam: "..." 

Cậu nói hồi nào? 

"Được rồi." Mẹ Thịnh cười: "Hai đứa cứ sống cuộc đời của mình đi, vui là được."

...

Sau khi thu dọn đồ đạc, Giang Trì xách theo hai cái vali xuống dưới trước, Thịnh Gia Nam mang cặp sách trên vai rồi vẫy tay với mẹ Thịnh, vừa định đi đã bị bà kéo lại. 

"Con và Giang Trì đang hẹn hò à?" Mẹ Thịnh hỏi.

Thịnh Gia Nam lắc đầu: "Không có đâu mẹ." 

"Thật không?" Mẹ Thịnh hơi nghi ngờ: "Vậy dấu răng đó trên cổ thằng bé là thế nào? Con cắn phải không? Nói thật với mẹ đi, không phải là mẹ không đồng ý."

"... Đúng là do con cắn." Thịnh Gia Nam nhẹ nhàng thở dài giải thích: "Bọn con chỉ đang đùa thôi, không phải yêu nhau." 

Mẹ Thịnh nhìn cậu: "Nếu con muốn yêu thằng bé thì không sao hết. Chú dì không phản đối đâu. Mẹ chắc chắn đồng ý. "

Thịnh Gia Nam mỉm cười: "Mẹ, con biết, nhưng bọn con thật sự không yêu nhau." 

Chuyện này thật sự phải trách Giang Trì, đêm qua bọn họ ngủ cùng nhau, Thịnh Gia Nam vừa nhắm mắt liền bị Giang Trì đánh thức. Hắn khăng khăng rằng mình nên để lại kỷ niệm cho ngày lễ này, kêu Thịnh Gia Nam cắn hắn thêm cái nữa, để lại dấu răng có mùi đào.

Mẹ Thịnh rõ ràng là không tin lắm, chỉ nghĩ là hai đứa nhỏ muốn lừa bà. 

Dù sao nhân vật chính thụ sẽ sớm xuất hiện, Giang Trì sẽ sớm có người yêu, Thịnh Gia Nam không muốn giải thích nhiều, đi xuống dưới ánh mắt nghi ngờ của mẹ Thịnh.

Giang Trì đang đợi cậu ở dưới, hai chân mở rộng ngồi trên vali, nhìn cậu đi xuống cầu thang. 

"Thịnh Nam Nam, tôi đã đưa của hồi môn hơn mười năm rồi. Khi nào thì cậu mới chịu gả cho tôi đây?"

------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play