Cách dùng từ của Trình Sở Tiêu khiến Diệp Thu Hàm cảm thấy rất kì lạ, thành ngữ “cầu còn không được” hình như không phải dùng vào lúc này chứ, nhưng lại nghĩ tiếng Trung của Trình Sở Tiêu có giỏi đến mấy cũng là một hòa thượng bên ngoài về, dùng sai từ cũng là việc bình thường.
Cô bưng một ít đồ ăn rồi nhìn mẹ đáng đứng ở phía xa nói: “Mẹ, chúng con vào đó ăn đây, mẹ ăn xong thì để bát đĩa ở đó đi, con xem xong liền ra dọn.” Nói xong liền cùng Trình Sở Tiêu vào phòng, bệnh viện quản lí rất nghiêm ngặt các tài liệu hình ảnh phẫu thuật, căn bản là không cho phép đem ra ngoài bệnh viện, Trình sở Tiêu thân phận có đặc biệt đi nữa cũng không thể gây phiền toái cho anh, tối nay xem xong lập tức bảo ảnh trả lại, để thời gian dài lại sinh ra vấn đề.
Nhìn con gái và Trình Sở Tiêu rời khỏi phòng khách, Dư Phàm nhanh chóng đem đồ ăn về phòng bếp, quay lại lấy vài quả táo thở dài một hơi: vẫn là ăn chay một tuần thôi.
Về đến phòng Diệp Thu Hàm mới phát hiện ra có chút vấn đề, phòng của mình tuy rằng không nhỏ nhưng không thích hợp để hai người ăn cơm, bình thường cô hoặc là làm việc ở bàn đọc sách nhỏ, hoặc là nằm xem tivi đọc sách, còn có một chiếc sofa đơn bằng vải đặt cạnh cửa sổ, tuy rằng có thẻ ngồi hai người nhưng mình và Trình Sở Tiêu chắc chắn là phải dính sát vào nhau cũng không tốt lắm, hơn nữa góc nhìn để xem tivi cũng không đúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT