Từ văn phòng làm việc đi ra, Bùi Hàn Dữ bảo lái xe đưa bọn họ đến Uy Nhuy Hiên.
Anh đã bảo người đặt đồ ăn từ trước, vừa đến là bưng đồ ăn lên.
Khương Đào thấy anh giữ lời như vậy, trong lòng âm thầm gật đầu.
Bùi Hàn Dữ chỉ tùy ý ăn hai miếng sau đó dừng đũa lại.
Ánh mắt của anh đặt lên trên người Khương Đào, dần dần xuất hiện hoài nghi và lo lắng.
Từ nhỏ, anh đã rất đen đủi.
Gần như mỗi ngày đều chống chọi trong đủ các loại tai bay vạ gió, các chùa chiền, đạo quán ở trong nước anh đều đi bái hết một lượt, gặp không ít các đại sư, nhưng đều không có ai có thể giải quyết được vấn đề của anh.
Bùi Hàn Dữ ở trong sự đen đủi này mà dần lớn lên.
May mà phần lớn đều là mấy chuyện nhỏ, tổn thương cũng không tính là lớn, chủ yếu là phiền phức, anh cũng dần dần quen rồi.
Nhưng ngày hôm qua lại trôi qua bình yên đến lạ thường.
Xe không hề bất ngờ nổ lốp, cũng không có chuyện cặp đôi cãi nhau kết quả hất trà sữa lên mặt anh, anh thuận lợi quay về nhà, hệ thống báo động vẫn tốt, thang máy vẫn tốt, thiết bị điện trong nhà cũng vẫn tốt, tất cả đều bình yên đến mức khiến anh không thể tin nổi.
Anh cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, tất cả đều giống như lúc bình thường.
Nếu nhất định phải nói thì chắc là cùng ăn cơm với Khương Đào.
Bởi vì thể chất này của anh mà bình thường anh không ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác.
Giống như ngày hôm qua, vì sao quả bóng của đứa trẻ đó lại cứ phải đập vào bọn họ.
Nhưng Khương Đào lại không bị thương giống như anh suy nghĩ.
Thậm chí, người bị xui xẻo ngược lại là người nuôi dạy đứa trẻ đó.
Nhưng lúc đó anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bản thân liên lụy đến người khác, có chút áy náy.
Vốn cho rằng hôm qua chỉ là ngẫu nhiên, anh và Khương Đào cũng chỉ như là bèo nước gặp nhau, không có khả năng gặp lại lần nữa.
Không ngờ rằng ngày hôm sau đã gặp lại cô rồi.
Khoảnh khắc đó, Bùi Hàn Dữ cũng không biết tâm tình của bản thân là như thế nào.
Anh quá mê luyến cuộc sống bình yên của ngày hôm qua, cái kiểu này đối với người bình thường mà nói chỉ là một ngày rất bình thường nhưng lại là thứ mà anh khát vọng nhất.
Nếu như có thể khiến cho anh có được cuộc sống như vậy, cho dù trả giá như thế nào anh cũng đồng ý.
Nhưng mà, Khương Đào thực sự có thể giúp anh biến giấc mơ thành sự thật à.
Khương Đào thỏa mãn ăn hết cả bàn đồ ăn, bàn đồ ăn hôm nay còn ngon hơn so với hôm qua, xem ra có ông chủ ở đây vẫn rất quan trọng.
Lần sau muốn đến nhà hàng của anh ăn, thì phải dẫn cả anh theo cùng.
Thế là cô chủ động lấy điện thoại ra: “Chúng ta add WeChat đi.”
Bùi Hàn Dữ hơi sững sờ.
Khương Đào giục anh: “Nhanh lên!”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại lấy điện thoại ra, quét mã QR của cô.
Hai người nhanh chóng thông qua lời mời kết bạn.
Trên WeChat của Bùi Hàn Dữ vô cùng sạch sẽ, đơn giản giống như là tài khoản mới lập vậy.
Một thông báo tin nhắn nhanh chóng hiện trên giao diện của WeChat.
Anh mở ra, phát hiện là Khương Đào.
Avatar WeChat của Khương Đào là món phật nhảy tường*.
Cô gửi cho anh nhãn dán lần đầu tiên gặp mặt.
Nhãn dán là một bé gái bản chibi xách váy khom người cúi chào bé trai đối diện, nhảy ra hộp thoại viết “Lần đầu tiên gặp mặt xin hãy quan tâm nhiều hơn”, bé trai đối diện cũng khom người như vậy, nhưng lúc ngẩng đầu lên, bé gái đối diện lại ngậm lấy đầu của cậu bé.
Bùi Hàn Dữ: “...”
Khương Đào còn vô cùng tự hào: “Cái này là nhãn dán mà fan của tôi làm cho tôi, đáng yêu không?”
Bùi Hàn Dữ: “...Ừm, vô cùng độc đáo.”
Khương Đào: “Ánh mắt của anh thật tinh tường.”
Cô nói xong lại gửi cho anh một nhãn dán.
Vẫn là bé gái bản chibi đó, cô bé há miệng, nuốt cả bàn và đồ ăn trên đó vào bụng, sau đó ợ một cái, nhảy ra hộp thoại “cảm ơn vì đã chiêu đãi”.
Bùi Hàn Dữ cúi đầu nhìn đồ ăn trên mặt bàn bị ăn sạch sẽ.
Không thể không nói, còn rất thực tế.
Sau khi Khương Đào khoe hết nhãn dán mà fan tặng cho cô, thì cất điện thoại, đứng dậy: “Cảm ơn sự tiếp đãi của anh rất nhiều, tôi đi trước nhé.”
Bùi Hàn Dữ gọi cô lại, chỉ là đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô.
Cuối cùng không nói được cái gì cả, khẽ gật đầu: “Không có gì, đi đường cẩn thận.”
-
Khương Đào quay lại khách sạn, cô đang hạnh phúc lăn lộn ở trên giường thì nhận được điện thoại của tổ chương trình “Hiện trường vụ án”, nói là muốn đưa cho cô kịch bản của nhân vật ngày mai, hơn nữa còn muốn quay một video ngắn của nhân vật, sẽ phát làm video bên lề.
Trước đây không có phân đoạn này, nhưng Khương Đào cũng không quan tâm, để bọn họ trực tiếp đi qua.
Lát sau cửa phòng của cô bị gõ.
PD cầm phong thư viết tên của nhân vật và quay phim cùng nhau đi vào.
Đợi khi quay phim dựng xong máy quay, anh ta mới để Khương Đào mở thư.
Máy quay hướng vào mặt của Khương Đào.
Cô tùy ý mở phong thư ra, lấy ra một tấm thẻ, nhanh chóng nhìn qua một lượt, “ồ” một tiếng, lại đóng lại, nhét lại vào phong bì.
PD hỏi: “Khương Khương, đối với nhân vật lần này, bạn có gì muốn nói không? Không được tiết lộ nhân vật của bạn đâu nhé.”
Khương Đào: “Không giống như lần trước.”
PD lại hỏi: “Nếu như để cho bạn gửi tin nhắn cho một khách mời tập tiếp theo, bạn sẽ gửi cho ai?”
Khương Đào nghĩ một chút: “Tần Ngộ.”
PD sững sờ một lát, anh ta còn cho rằng quan hệ của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn khá là thân thiết, cô sẽ gửi cho Thẩm Chi Diễn cơ.
Nhưng vì được dạy dỗ tốt nên anh ta vẫn nuốt mấy lời định nói xuống, tiếp tục hỏi: “Bạn sẽ gửi nội dung gì?”
Khương Đào: “Gửi nhãn dán cho anh ta.”
Cô nói rồi lại mở điện thoại ra, tiện tay gửi tin nhắn đi cho Tần Ngộ.
Dưới sự yêu cầu của PD, cô còn đặt biệt chuyển nhãn dán đó ra trước máy quay.
Một bé gái phiên bản chibi miệng còn to hơn người, trong miệng là một bé trai đang run rẩy, đỉnh đầu còn có một hộp thoại “Hôm nay anh đã mời tôi ăn cơm chưa?”
PD: “...”
Đồng thời ở trong một khách sạn khác, một tổ PD và quay phim khác của “Hiện trường vụ án” cũng đang phỏng vấn Tần Ngộ.
“Anh Tần anh có hài lòng với nhân vật tập này không?”
Tần Ngộ nhếch mép: “Cũng được.”
PD lại hỏi: “Thế nếu như để anh gửi tin nhắn cho một khách mời tập này, anh sẽ gửi cho ai?”
Tần Ngộ đang định nói, điện thoại lại kêu lên.
Anh mở ra, sắc mặt lập tức đen lại: “Khương! Đào!”
Anh đối diện với máy quay “soàn soạt” gõ mấy chữ trả lời lại.
[Nhanh thu hồi về! Cô sẽ hối hận!!!]
Khương Đào nhanh chóng trả lời lại anh: [Đã không còn kịp rồi]
Tần Ngộ:!!!
Đồng thời, PD của Thẩm Chi Diễn lại hỏi một vấn đề khác: “Hôm nay chúng tôi có một phân cảnh, chính là để tất cả các khách mời tập này gửi tin nhắn cho nhau, anh cảm thấy ai sẽ gửi tin nhắn cho anh?”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười hòa nhã nói: “Tôi đoán, trừ Tần Ngộ và Khương Đào ra, những người khác chắc sẽ đều gửi tin nhắn cho tôi.
PD: “!!!”
Thẩm Chi Diễn: “Nhìn biểu cảm của anh, chắc tôi đoán đúng rồi hả.”
“Nhưng anh Tần là bạn thân của anh, Khương Khương cũng là diễn viên từng hợp tác với anh, vì sao anh lại cảm thấy bọn họ sẽ không gửi tin nhắn cho mình?” PD không hiểu hỏi.
Thẩm Chi Diễn: “Bởi vì Tần Ngộ cược với Khương Khương, nợ cô ấy một tháng tiền cơm, Khương Khương chắc chắn sẽ dùng đủ mọi cách để nhắc nhở cậu ta, còn Tần Ngộ, tôi đoán cậu ta chắc không muốn lịch sử đen tối này của mình bị lộ ra, tuy rằng, lịch sử đen tối của cậu ta đã có rất nhiều rồi.”
PD: “!!!”
Wow! Thế mà cũng đoán đúng hết!
Tuy là vậy nhưng vì sao anh lại biết rõ đến như vậy chứ?!
PD: “Câu hỏi cuối cùng, nếu như là anh, anh sẽ gửi tin nhắn cho ai?”
Thẩm Chi Diễn dừng lại giây lát, làm cho sự tò mò của PD dâng cao lên, mới nói: “Tôi sẽ gửi tin nhắn cho hung thủ thực sự.”
PD: “!!!”
Anh ta vô cùng hoảng sợ: “Kịch bản của chúng tôi bị lộ rồi à?’
Thẩm Chi Diễn: “Đừng lo lắng, không hề. Chỉ là phán đoán của tôi mà thôi.”
“Tổ chương trình đưa cho chúng tôi nhiều manh mối như vậy, đương nhiên tôi cũng muốn có qua có lại chứ, tin nhắn này tạm thời sẽ không cho mọi người xem, đợi ngày mai khi quay xong, tôi sẽ đưa ra.”
PD: “...”
Có đúng là anh rất ít khi tham gia show không vậy?!
Hiệu quả show này được kéo dài rồi!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT