Trans: Thanh Long
Khi buổi ghi hình bắt đầu, các khán giả chờ đợi đã lâu cũng vào xem phát trực tiếp.
Nhưng xuất hiện ra trước mặt mọi người, không phải là bốn nhóm khách mời, mà là toàn cảnh của cả công viên giải trí.
Bao cả công viên giải trí là giấc mơ hồi nhỏ của phần lớn mọi người, trên màn hình lập tức tràn đầy comment hâm mộ.
[Cái này cũng quá lãng mạn rồi!]
[Tôi muốn mơ CP Sinh Khương cùng nhau ngồi vòng đu quay ngựa gỗ!]
[CP của tôi từng chơi, cũng tương đương với tôi từng chơi (Quả chanh)]
Nhưng mà các khách mời không hề vui vẻ như các khán giả như vậy.
Suy cho cùng mấy tập gần đây, họn họ sớm đã bị đủ các loại nhiệm vụ của tổ chương trình giày vò đến chết đi sống lại rồi, công viên giải trí đẹp như mơ này, ở trong mắt của bọn họ, chỉ là một nơi tập hợp các nhiệm vụ.
Nhưng mà không ai nghĩ đến, sau khi Kiều Thi Thi chào mừng Tô Noãn xong, thì cười nói: “Hôm nay không có nhiệm vụ, chỉ để cho mọi người thoải mái chơi đùa!”
Tất cả mọi người: “!!!”
“Thật hay giả vậy?” Đoạn Nhạc Nhạc cướp lời hỏi trước.
Kiều Thi Thi cũng hết cách: “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ tôi đã đến mức độ không còn chút tin tưởng nào rồi sao?”
[Hahaha, tôi trả lời giúp chị Nhạc Nhạc, đúng vậy]
[Tuy chúng tôi mỗi tập đều xem vô cùng vui vẻ nhưng các khách mời chắc cũng rất thê thảm]
Sau khi Kiều Thi Thi nói xong, quả nhiên không nhắc đến bất kỳ lời nào liên quan đến nhiệm vụ cả, chỉ bảo bọn họ dẫn PD và quay phim đi theo là được.
Ngoại trừ Tô Noãn và Bùi Hàn Dữ còn chưa trải nghiệm chỗ đáng sợ của tổ chương trình, vui vẻ đi chơi thỏa thích ra thì ba nhóm khách mời khác lại cẩn thận hơn rất nhiều.
Tang Linh biểu cảm nghiêm túc nhìn bọn họ: “Có gì không ổn thì chúng ta phải liên hệ WeChat ngay!”
Đoạn Nhạc Nhạc & Khương Đào: “Đã rõ!”
[Hahaha, đây là coi show tình yêu thành show tình báo à!]
Sau đó bọn họ chia thành ba đường đi đến các địa điểm khác nhau.
Điểm dừng đầu tiên của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn là đi tàu lượn.
Khương Đào theo như lời nhóm Tang Linh nói, tìm ở xung quanh một vòng, cũng không tìm thấy bất kỳ thứ gì có liên quan đến nhiệm vụ.
Cô nghi ngờ hỏi Thẩm Chi Diễn: “Thực sự không có nhiệm vụ nào, có phải chúng ta có thể chơi không?”
Thẩm Chi Diễn gật đầu: “Đừng lo lắng, em muốn chơi gì thì chơi!”
Khương Đào: “Tốt quá!”
Cô che mic lại, hỏi thầm ở bên tai Thẩm Chi Diễn: “Cái này có phải giống như mây di động ở trên núi Thương Lan chơi rất vui không?”
Thẩm Chi Diễn: “!”
Mây di động ở trên núi Thương Lan là do lúc đầu Khương Đào kêu gào đòi muốn bay, Chí Diễn tiên tôn cố ý làm cho cô, những đám mây tụ lại thành một đường trượt dài, sau khi Khương Đào đi vào, dọc theo con đường mây mà trượt trên không trung.
Anh lập tức nói: “Nhất định sẽ chơi vui hơn, anh chơi cùng em.”
[So với cái gì chơi vui hơn! Vì sao không để chúng tôi biết! Khương Khương fan mẹ rất không thích cái thói quen che mic này của bé!]
[Anh Thẩm cưng Khương Khương quá, nhưng mà tôi rất tò mò, trời nóng như vậy, vì sao anh Thẩm phải mặc áo cao cổ? Là bị cảm cúm à?]
[Cảm cúm còn cùng chơi tàu lượn với Khương Khương? #Nếu như đây không phải là yêu#]
Hai người lên tàu lượn, nhân viên đưa cho bọn họ thiết bị an toàn.
Khương Đào giống như trẻ con, vui vẻ không ngừng kêu lên.
Sau khi chơi xong một lượt, Khương Đào lại mong đợi nhìn Thẩm Chi Diễn: “Em có thể chơi thêm một lần nữa không?”
Thẩm Chi Diễn nhớ đến mây di động mà cô mong nhớ, cắn răng gật đầu: “Được, thêm một lần nữa.”
Liên tiếp chơi ba lượt tàu lượn.
Khương Đào lúc này mới tiếc nuối rời đi.
Thẩm Chi Diễn âm thầm thở nhẹ một hơi.
Anh không phải sợ độ cao nhưng cho dù không sợ, chơi liên tiếp ba lượt tàu lượn cũng không phải trải nghiệm vui vẻ gì.
Nhưng anh vẫn kiên trì hỏi Khương Đào: “Chơi tàu lượn vui hơn không?”
Khương Đào chớp chớp mắt, mở miệng nịnh hót nói: “Ừm, anh là tốt nhất! Bởi vì có anh ở cùng, đến chơi tàu lượn cũng trở lên chơi vui hơn!”
Thẩm Chi Diễn cảm thấy kỹ năng nịnh hót này của Khương Đào hơi có vẻ là lạ, nhưng lại thực sự không cách nào chống lại đôi mắt phát sáng của cô nhìn mình, còn có cả câu “Có anh ở cùng”.
[Hahaha, hóa ra sau khi hai người yêu đương thường ở chung như vậy sao! Tôi chịu rồi! Tôi chịu rồi!]
[Khương Khương nịnh hót quen thuộc như vậy, nhất định bình thường nịnh hót rất nhiều! Không ngờ rằng anh là người như vậy đó Thẩm Chi Diễn!]
[Nhanh! Cho tôi in-su-lin*!!]
*
in-su-lin:một loại kích thích tố do tuyến tuỵ tiết ra, có thể xúc tiến sự hình thành tinh bột trong cơ và gan của cơ thể động vật, thúc đẩy quá trình sử dụng và ô-xy hoá đường glucô trong cơ thể, từ đó điều tiết hàm lượng đường trong máu và cơ thể. Khi lượng insulin tiết ra bị giảm sẽ gây ra bệnh tiểu đường[Mỗi tuần tôi đều chết đi sống lại trong đường mà CP của tôi rắc!]
[@Khương Đà
[email protected]ẩm Chi Diễn, hai người như này mà không kết hôn thì thật rất khó có kết cục!]
Từ sau khi rời khỏi tàu lượn, hai người lại ngồi vòng đu quay, so với cảm giác mạnh của tàu lượn thì vòng đu quay chậm rãi lãng mạn hơn nhiều.
Nhưng ở trong không gian nhỏ kiểu này, cảm xúc tình cảm rất dễ nảy sinh.
Nếu như là ở riêng, chắc chắn Khương Đào đã rúc vào trong lòng của Thẩm Chi Diễn rồi, chỉ là trước ống kính máy quay, vẫn nên đừng biểu hiện rõ quá như vậy thì hơn.
Đỗ Sùng và Đồng Đồng đã bàn bạc chuyện công khai rồi, tuy nói bởi vì show tình yêu, mức độ chấp nhận của mọi người đối với bọn họ cũng cao hơn so với cặp đôi khác, nhưng suy cho cùng với thân phận và địa vị đó của Thẩm Chi Diễn, vẫn còn vài chuyện cần phải sắp xếp.
Thế nên hai người vẫn phải nhẫn nhịn một đoạn thời gian mới được.
Thẩm Chi Diễn nhìn đôi mắt nhỏ của Khương Đào, lại trực tiếp phóng khoáng đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Khương Đào: “!!!”
Thẩm Chi Diễn lại nhìn vào ống kính: “Các fan CP, mọi người đã hài lòng chưa?”
[Đậu! Fan CP đột nhiên có mặt mũi quá!]
[Tuy tôi cảm thấy là do bản thân anh muốn ôm, nhưng bất ngờ kêu to fan CP tôi đây, tôi rất hài lòng!! Vô cùng hài lòng!!]
Sau khi xuống vòng đu quay, Thẩm Chi Diễn lại dắt tay Khương Đào đi chơi mấy trò, Khương Đào lại xoa xoa bụng: “Em đói rồi!”
Anh lập tức dẫn cô đi đến chỗ nhà hàng, trên đường đi vừa hay gặp nhóm Tang Linh và Tần Ngộ, thế là kết thành một nhóm đi đến nhà hàng.
Chỉ là đến cửa nhà hàng, bọn họ mới nhìn thấy trên cửa nhà hàng treo một tấm biển lớn viết — Thách đấu đổi đồ ăn.
Bốn người: “...”
Cũng biết đạo diễn Kiều không đơn giản như vậy, hóa ra là đợi ở chỗ này.
Bốn người đi vào nhà hàng, mới phát hiện ở bên trong đã bị đổi thành các khu vực thách đấu khác nhau, món ăn khác nhau cũng có cách thức thách đấu khác nhau.
Lúc bọn họ còn đang đọc quy tắc thì hai nhóm khác cũng lần lượt đi đến.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn vào món thịt nướng Mông Cổ ở chính giữa.
Thịt bóng loáng béo ngậy, bên ngoài nướng cháy, khiến người ta vừa nhìn đã vô cùng thèm.
Nhưng mà quy tắc thách đấu lại là đấu vật.
Khương Đào vui vẻ giơ tay lên: “Để tôi, để tôi!”
Sau đó bị Kiều Thi Thi vô tình từ chối: “Vì để công bằng, thách đấu này Khương Khương tuyệt đối không được tham gia.”
Khương Đào: “...”
Thẩm Chi Diễn an ủi cô: “Không sao, anh giúp em thắng thịt quay.”
Khương Đào: “Huhuhu, anh là tốt nhất!”
Mọi người đi đến khu vực đấu vật bên ngoài nhà hàng.
Đấu vật với bọn họ là một người đàn ông Mông Cổ cao lớn, chỉ nhìn mỗi hình thể đó không, xem ra rất khó để thành công.
Kiều Thi Thi hỏi: “Có ai muốn tham gia thách đấu để lấy thịt quay Mông Cổ không?”
Thẩm Chi Diễn đứng ra.
Tần Ngộ cũng đứng ra.
Tần Ngộ hoạt động cổ tay: “Cậu trước hay tôi trước?”
Thẩm Chi Diễn đang quan sát người đàn ông Mông Cổ đó, nghe thấy vậy thì nói: “Sao cũng được.”
Tần Ngộ nói luôn: “Thế để tôi lên trước cho!”
Anh ấy nhảy vào khu vực đấu.
Tuy nói về hình thể thì anh ấy gầy yếu hơn so với người ta, nhưng Tần Ngộ ở phương diện thể thao cái gì cũng đã từng thử qua, thế nên vẫn có đủ tự tin.
Comment trên màn hình cũng sôi nổi cổ vũ cho anh ấy.
Chỉ là cái kiểu đấu vật này, chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đích thực rất khó, may mà người đàn ông này cũng coi như vô cùng linh hoạt, lại thêm là show tình yêu nên cũng không quá nghiêm túc, nhưng Tần Ngộ cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể quật ngã được anh ta…
Sau đó anh ấy trực tiếp nằm trên đất thở hổn hển.
[Đến cả anh Tần cũng phải khó khăn như vậy, anh Thẩm không phải càng thêm khó sao]
[Đó là chắc chắn, anh Tần còn từng luyện tập một ít, anh Thẩm chắc không có kiểu kinh nghiệm này nhỉ?]
[Khương Khương của tôi há chẳng phải không được ăn thịt quay à?]
Trước lúc Thẩm Chi Diễn chuẩn bị đi vào, Khương Đào lại kéo tay áo anh: “Không ăn được cũng không sao.”
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Đối với Khương Đào mà nói, đồ ăn quan trọng như thế, cô luôn luôn dùng hết sức trong phương diện ăn uống.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói, không ăn được cũng không sao.
Khương Đào cố gắng để bản thân không liếc thịt quay, nhỏ giọng nói: “Anh so với thịt quay quan trọng hơn.”
Trong lòng Thẩm Chi Diễn vô cùng ấm áp, cô luôn vào lúc lơ đãng nói ra mấy lời khiến cho anh vừa đau xót vừa mềm mại.
Thực là không biết nên làm thế nào với cô mới tốt.
Anh xoa xoa đầu của Khương Đào: “Yên tâm.”
Anh đi vào khu vực đấu vật.
Người đàn ông đó nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục ra trận.
Nhưng mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Thẩm Chi Diễn lại biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp.
Người đàn ông Mông Cổ đó cũng nghiêm túc lại một chút.
Tang Linh hơi kinh ngạc: “Anh Thẩm biết đấu vật?”
Tần Ngộ nghĩ một lúc: “Tôi nhớ ra rồi, lúc trước hình như cậu ta từng đóng một bộ phim liên quan đến đấu vật, đoán chừng là lúc đó học qua một chút.”
Từ Tử Dục hỏi Tần Ngộ: “Anh cảm thấy anh Thẩm có thể thắng không?”
Khương Đào vừa quan sát khu vực đấu vật, vừa lén nghe bọn họ nói.
Tần Ngộ nói: “Tôi cũng không biết, Thẩm Chi Diễn cái tên quái vật này, vừa học cái gì sẽ biết cái đó, nhưng thể lực gì đó, chắc không thể so sánh được với người đàn ông kia? Đoán chừng sẽ là một cuộc chiến khó khăn.”
Khương Đào nắm chặt nắm tay.
Chính vào lúc bọn họ nói điều này, cả hai người lại không bị hưởng, đứng nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt thăm dò đối phương.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Thẩm Chi Diễn lại mặc áo cao cổ dài tay, mồ hôi chảy từ trên má anh chảy xuống bên trong cổ.
Mồ hôi chảy qua dấu răng mờ mờ đó, vừa ướt át lại mang theo cảm giác hơi nhói nhói, khiến cho Thẩm Chi Diễn không nhịn được nhớ đến chuyện Khương Đào liếm láp lung tung.
Cơ thể anh lắc lư.
Người đàn ông Mông Cổ đó tấn công trước.
Nhưng không ai ngờ được rằng, Thẩm Chi Diễn lại nghiêng người tránh thoát, trực tiếp tấn công vào phía dưới của đối phương, trận đấu trước anh đã chú ý đến phía dưới của đối phương không được ổn định cho lắm, thế nên cố ý để lộ ra khuyết điểm của mình, khiến anh ta chủ động tấn công, bản thân nhân cơ hội tấn công vào phía dưới của anh ta.
Thế là, cuộc đấu mà mọi người vốn cho rằng là khó khăn này, lại bị anh nhẹ nhàng giải quyết như vậy.
Đến cả người đàn ông đó ngồi trên đất rồi cũng chưa thể tỉnh táo lại.
Thẩm Chi Diễn vươn tay kéo anh ta.
Lại không ngờ cơ thể đối phương lại nặng như vậy, cú kéo này kéo cho Thẩm Chi Diễn loạng choạng, đối phương bởi vì duy trì thăng bằng, hoảng loạn kéo lấy tay áo của anh, trực tiếp kéo tay áo và cổ áo của anh xuống.
Một tiếng “roẹt” lại trực tiếp kéo rách cả áo của anh ra.
Đối phương cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Thẩm Chi Diễn xua tay: “Không sao.”
Sự chú ý của anh không đặt trên chuyện này, chuẩn bị đi thay áo khác.
Lại không biết được rằng, comment trên màn hình lúc này đã điên cuồng rồi.
[Đợi chút! Cái trên cổ anh Thẩm kia, là dấu răng à?]
[Tôi chụp lại màn hình rồi!! Đúng vậy!!]
[Nha sĩ tương lai này có thể xác định, đây chắc chắn là người cắn, không phải là động vật!]
[!!!]
[Được rồi, hiện tại chỉ có một vấn đề đây, cái này rốt cuộc là ai cắn?]
[Còn có thể là ai? Điều này không phải quá rõ ràng rồi sao?]
[Mẹ ơi!! CP tôi đẩy thuyền thành thật rồi!!]