Sau khi nhìn thấy Khương Đào, gần như cuối cùng Thẩm Chi Diễn lấy lại được tinh thần, bầu không khí cũng được coi như không gượng gạo.
Thế là Khương Đào vui vẻ ăn bánh ngọt, ba người còn lại thì nói chuyện câu được câu không.
Có Tần Ngộ nói chuyện chọc cười, Đoạn Nhạc Nhạc cũng thả lỏng.
Lại nói tiếp, Đoạn Nhạc Nhạc cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cô ấy và Thẩm Chi Diễn cũng từng diễn cùng nhau, ấn tượng với anh vẫn luôn là ấm áp lễ độ, không ngờ rằng những lúc riêng tư, khí thế của anh lại mạnh mẽ như vậy.
Cũng khó trách, chỉ có Khương Khương mới có thể có lực lượng tương đương với anh, sống chung vui vẻ.
Khương Đào nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng xuống, không ngờ miếng bánh quá lớn, một chút bơ bị dính lên mặt.
Thẩm Chi Diễn theo bản năng lấy giấy ăn ở bên cạnh đưa cho cô, Khương Đào cũng vô cùng tự nhiên nhận lấy, lau đi.
Tất cả những động tác thuần thục này dường như đã diễn ra rất nhiều lần.
[Đ*m*! Chi tiết này các chị em có nhìn thấy không!]
[Thấy rồi thấy rồi! Này cũng quá thuần thục rồi đấy, chắc là xảy ra rất nhiều lần nhỉ!]
[Rõ ràng anh Thẩm đang nói chuyện với anh Tần và chị Nhạc Nhạc, sao lại phát hiện trên mặt Khương Khương dính bơ nhỉ]
[Fan Cp kinh sợ, nếu không có chuyện này xảy ra, thì không phát hiện còn có chỗ ngọt như thế này!]
Mà căn bản đương sự không cảm thấy gì.
Khương Đào hơi đầy bụng, liền nói: "Hay là chúng ta đi tìm nhóm chị Tang đi, thuận tiện thảo luận phải làm nhiệm vụ tiếp theo như thế nào."
Ba người đều sôi nổi đồng ý.
Chỉ có Kiều Thi Thi vẫn đấu tranh: "Các vị, mọi người không thể như vậy! Đây là làm trái quy tắc!"
Khương Đào nghi ngờ hỏi: "Phá quy tắc chỗ nào?"
Kiều Thi Thi: "Tập này, các bạn đều phải chia tay mà, sao có thể..."
Khương Đào càng nghi ngờ hơn: "Chia tay thì không thể liên lạc sao?"
Kiều Thi Thi: "...cũng không phải."
"Vậy thì là phải rồi!” Khương Đào nhìn Thẩm Chi Diễn một cái, "Hơn nữa, rõ ràng chúng tôi không muốn chia tay mà."
[!!!]
[Dm dm dm!! Đây là tỏ tình hả! Ngọt quá đi mất!! Tôi nguyện khuất phục trước mẻ đường này!]
[Tôi! Fan Cp Sinh Khương! Lúc này có thể cười mỉm được rồi!!]
[Hu hu hu, vợ Khương Khương của tôi, em được lắm! Hâm mộ anh Thẩm quá!]
[Mặc dù thế nhưng mà, haizz, chỉ có nón xanh là chốn về mãi mãi của anh Tần!]
Trái tim của Thẩm Chi Diễn, đã bị câu nói đó của Khương Đào làm cho nổ tung, bay lên trời một vòng, mới đáp trở lại lồng ngực.
Một vệt đỏ rực, lan trên vành tai của anh.
Anh ho nhẹ một tiếng, dùng tay che khóe miệng đang không nhịn được mà vểnh lên của mình: "Khương Khương nói đúng, chúng ta đi thôi."
Tần Ngộ kéo Đoạn Nhạc Nhạc, buồn bã nói: "Bọn họ đi như vậy, hai chúng ta có nên tức giận không?"
Đoạn Nhạc Nhạc uyển chuyển nói: "Khả năng chỉ có anh Tần thôi, tôi thực là kiên quyết tán thành anh Thẩm ở bên Khương Khương."
Tần Ngộ: "..."
[Ha ha ha ha ha ha, Nhạc Nhạc tràn đầy khát vọng sống]
[Kiên quyết tán thành chuyện tình của bà chủ và ông chủ, nắm chắc bí quyết để trở thành động vật xã hội ưu tú hhhhh]
[Nhạc Nhạc thăng chức tăng lương get V]
Bốn người lái xe tới bờ hồ.
Tang Linh và Từ Tử Dục thấy bọn họ thì tràn đầy kinh ngạc: "Sao mọi người lại tới đây?"
Đoạn Nhạc Nhạc thấy Từ Tử Dục liền tủi thân mà chạy qua.
Kiều Thi Thi kịp thời tuyên bố quy tắc: "Không phải tình nhân, tiếp xúc thân thể trừ hai điểm."
Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục kịp thời phanh gấp.
Cô ai oán quay đầu lại: "Đạo diễn Kiều, trước đây không có cái quy tắc này mà!"
"Mới thêm đó." Kiều Thi Thi không hề chột dạ đáp.
Nếu không phải Thẩm Chi Diễn và Khương Khương hoàn toàn coi thường quy tắc chương trình như vậy, cô ấy cũng không muốn tuyệt tình thế đâu!
Kiều Thi Thi giống như Tây Vương Mẫu dùng gậy đánh uyên ương, lạnh lùng vô tình tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên.
"Nhiệm vụ đầu tiên là tìm báu vật ở nhà ma, ba đôi tình nhân sẽ lần lượt tiến vào nhà ma, tìm đồ vật chỉ định, tìm được một cái được năm điểm, tất cả mọi người tổng cộng có ba mươi món đồ, thời gian giới hạn của mỗi cặp là ba mươi phút, vừa quá một phút trừ một điểm, cứ như vậy suy rộng ra."
"Tôi nhắc nhở một chút, nhiệm vụ cuối cùng phải đạt được ba trăm điểm mới tính là nhiệm vụ thành công, thế nên mỗi một nhiệm vụ, các bạn phải toàn lực ứng phó, giành được điểm càng cao càng tốt."
Lần này, Kiều Thi Thi không sắp xếp thứ tự, chỉ để bọn họ tự thảo luận.
Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục vừa nghe phải vào nhà ma, mặt hai người đều trắng bệch.
Đoạn Nhạc Nhạc: "Em sợ ma."
Từ Tử Dục: "Anh sợ tối."
Khương Đào thì không có gì đáng kể, suy cho cùng thì trước đây đã trải qua "Trốn thoát khỏi mật thất", cô đã biết rồi, thế giới này không có quỷ, đối với cái nhà ma này cũng bớt đi chút hứng thú.
Tang Linh có chút bất đắc dĩ: "Nếu đã như vậy, Khương Khương và Tần Ngộ đi đầu tiên được không?"
Khương Đào: "Không vấn đề."
Tang Linh không nghe thấy Tần Ngộ trả lời, ngẩng đầu hỏi: "Anh được không?"
Tần Ngộ lập tức thả lỏng nắm tay đang run nhẹ nhẹ ra: "Đương nhiên tôi được chứ!"
Tang Linh lại nhìn về phía Thẩm Chi Diễn: "Vậy để Khương Khương và Tần Ngộ đi vào đầu tiên, sau đó là tôi và Từ Tử Dục, cuối cùng là anh và Nhạc Nhạc, sắp xếp như vậy có được không?"
Thẩm Chi Diễn nhìn Tần Ngộ với ý tứ hàm xúc không rõ, nói: "Không vấn đề."
Sau khi thương lượng xong, tất cả mọi người tới trước nhà ma.
Mặc dù còn chưa đi vào, nhưng khán giả đã nghe thấy bên trong truyền ra các loại âm thanh đáng sợ.
Mặt Tần Ngộ càng xanh hơn.
Kiều Thi Thi hỏi: "Các vị đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta bắt đầu tính thời gian."
"Đợi đã." Tần Ngộ ho một cái, "Chúng tôi điều chỉnh cảm xúc một chút..."
"Điều chỉnh cái gì chứ!" Khương Đào túm cổ tay anh ấy, kéo vào nhà ma.
Tần Ngộ: "!"
Hai người vừa đi vào, tức khắc trước mắt một màu đen, chỉ có hai chấm đèn màu xanh lục yếu ớt trên vách tường, không hề có tác dụng chiếu sáng, ngược lại còn có vẻ thê thảm hơn.
Tần Ngộ nhắm mắt lại, bắt lấy tay Khương Đào: "Khương Khương cô đừng sợ."
Khương Đào: "Tôi không sợ, nhưng anh có thể đi hai bước không?"
[Ha ha ha ha ha ha ha, thì ra anh Tần sợ ma!]
[Vừa rồi ở bên ngoài, anh Tần vẫn rất dũng cảm, thì ra chỉ là không muốn bị chị Tang Tang xem thường thoi~]
[Nói nè, tôi có thể đợi được bọn họ đi vào nhà ma không? Đã đi vào ba phút rồi, mới đi được năm mét hả? Đội tiếp theo sắp sửa vào rồi đấy!]
Khương Đào ghét bỏ Tần Ngộ liên lụy, dứt khoát ném anh vào một góc, sau đó tự mình đi tìm đồ.
Lúc này, một bàn tay đặt lên vai Tần ngộ.
Tần Ngộ run lên, kiên cường nói: "Khương Khương, cô không cần an ủi tôi, tôi không sợ..."
Khương Đào không hiểu nói: "Ai an ủi anh, tôi đang tìm đồ mà!"
Tần Ngộ: "..."
Anh căng thẳng mở mắt ra, liền thấy một con ma đang lè lưỡi dài đứng sau lưng anh, đang âm u gớm ghiếc mà nhìn anh.
"AAAAAAA"
Tần Ngộ kêu thảm thiết, trong lúc hoảng loạn, bắt lấy cánh tay phía trước: "Khương Khương chúng ta chạy mau!"
Khương Đào trừng mắt nhìn anh nắm tay một con ma treo cổ chạy qua trước mặt mình, tốc độ nhanh tới mức cô không kịp kéo anh lại.
Khương Đào đứng tại chỗ nghĩ một hồi, ngẩng đầu hỏi: "Đạo diễn Kiều, bạn cặp của tôi chạy rồi, một mình tôi hoàn thành nhiệm vụ có được không?"
Kiều Thi Thi: "..."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha anh làm sao thế Tần Ngộ!]
[Tôi sắp bị anh Tần làm cho cười ói rồi, tôi thật tò mò lát nữa anh ấy phản ứng kịp, phát hiện bản thân vậy mà túm lấy một con ma thì sẽ là phản ứng gì!]
[Đừng nói nữa, tôi đã có hình tưởng tượng rồi ha ha ha ha ha]
Đối diện với câu hỏi của Khương Đào, Kiều Thi Thi kiên quyết từ chối: "Không được, bắt buộc phải hai người cùng hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại cô phải đi tìm bạn cặp của cô."
Khương Đào thở dài: "Được thôi."
Cô quay người, chậm rì đi về phía Tần Ngộ biến mất.
Lúc này, cặp thứ hai Tang Linh và Từ Tử Dục cũng tiến vào.
Vừa vào đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Ngộ.
Tang Linh nhíu mày: "Tần Ngộ làm sao thế?"
Từ Tử Dục mò mẫm trong bóng tối, cười khổ: "Có khả năng là gặp phải ma rồi!” Anh ấy ngừng một lát lại nói: "Chị Tang, chúng ta đợi Nhạc Nhạc và anh Thẩm một lát được không? Nhạc Nhạc sợ ma nhất, em ở bên cạnh cô ấy, sẽ đỡ hơn một chút."
Tang Linh: "Không thành vấn đề."
Thế là hai người tìm xung quanh một vòng, ngược lại thật sự tìm thấy hai món đồ, Tang Linh đem chúng bỏ vào trong túi.
Lúc này, đôi thứ ba cũng xuất phát rồi.
Đoạn Nhạc Nhạc lạnh run theo phía sau Thẩm Chi Diễn, đi chưa bao xa, liền nghe thấy tiếng của Từ Tử Dục: "Nhạc Nhạc, là em hả?"
Đoạn Nhạc Nhạc lập tức mở to mắt, nhìn thấy bóng dáng của Từ Tử Dục và Tang Linh đứng phía trước.
"Là em, hu hu." Cô nhanh chóng xông qua ôm lấy Từ Tử Dục, lại ngại quy tắc, chỉ có thể dừng lại.
[Hu hu hu hu độc ác quá, nhanh để chị Nhạc Nhạc và anh rể về bên nhau đi!]
[Đúng đó, vì sao phải chia cắt bọn họ chứ! Chia cắt đôi nào tôi cũng không nỡ!]
[Buồn quá hu hu hu]
Tang Linh và Từ Tử Dục vì đợi nhóm Đoạn Nhạc Nhạc, chậm trễ mất năm phút đồng hồ, vốn dĩ thời gian không khá giả càng thêm túng thiếu, lại thêm nhà ma này quá lớn,nghĩ tới phải tìm ba mươi món đồ thật sự quá khó.
Nhưng bởi vì bốn người cùng nhau, cũng không sợ như vậy nữa, tốc độ tìm kiếm cũng được nâng cao rất nhiều.
Thẩm Chi Diễn nói: "Nhóm Tần Ngộ và Khương Khương đâu?"
Tang Linh đáp: "Bọn tôi vừa tiến vào, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Ngộ, cũng không nhìn thấy Khương Khương, nhưng ngược lại tôi nghe thấy tiếng của đạo diễn Kiều, kêu Khương Khương đi tìm Tần Ngộ."
Thẩm Chi Diễn hơi cau mày.
Nhưng anh không nói gì.
Chỉ là lúc sau tìm đồ, anh cố ý tách ba người kia ra xa.
Đợi tới lúc Kiều Thi Thi phát hiện, anh đã tách khỏi nhóm lớn, đi về phía khác.
Kiều Thi Thi không nhịn được nói: "Anh Thẩm, anh bắt buộc phải đi với bạn cặp của mình."
"Tôi cũng muốn." Thẩm Chi Diễn vô tội nói: "Nhưng tôi đi lạc rồi, thế nên tôi đang cố gắng tìm bạn cặp của tôi."
Kiều Thi Thi: "Nhưng anh..."
Cô ngậm miệng kịp lúc.
Đầu tiên cô không có chứng cứ chứng minh Thẩm Chi Diễn cố ý, thứ hai, nếu cô nói với Thẩm Chi Diễn anh cách Đoạn Nhạc Nhạc ngày càng xa, vậy thì chính là đang chỉ đường cho anh.
Căn bản Thẩm Chi Diễn đang dụ dỗ cô phá quy tắc, nhân cơ hội đàm phán với cô, danh chính ngôn thuận mà đi tìm Khương Đào.
Thiếu chút nữa cô mắc bẫy rồi!
Thẩm Chi Diễn thở dài.
Không ngờ Kiều Thi Thi nhạy bén như vậy.
Nhưng không sao, anh lấy cớ tìm người, đi sâu vào trong nhà ma.
Lúc này, cái hang bên cạnh xuất hiện một cái đầu quỷ.
Thẩm Chi Diễn hoàn toàn không bị dọa, ngược lại chú ý trên đầu con quỷ còn có một món đồ.
Đồ tự dâng tới thì không được chê.
Anh nhanh tay lẹ mắt túm lấy, mà cùng lúc, một bàn tay cũng đồng thời vươn ra.
Anh bắt lấy món đồ, mà bàn tay kia lại túm lấy anh.
Hai người đều sửng sốt một chút.
"Khương Khương?"
"Thẩm Chi Diễn?"
Cả hai người đều nhìn đối phương.
Kiều Thi Thi không nhịn được nữa: "Khương Đào, Thẩm Chi Diễn, không phải tình nhân nhưng tiếp xúc thân thể, trừ hai điểm!"
Khương Đào muốn buông ra theo bản năng.
Thẩm Chi Diễn lại giữ lại, còn nắm thật chặt: "Trừ cũng trừ rồi, vậy nắm thêm lát nữa."
[Aaaaaaaa tôi chết đây tôi chết đây!!]
[Cp Sinh Khương khóa chặt lại rồi! Khóa chặt*!!]
*một từ thông dụng trên Internet, được dùng để mô tả một cặp CP gắn chặt với nhau, không thể tách rời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT