Trans: Atiso

Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, cuối cùng sáu người cũng hoàn thành được tất cả nhiệm vụ thử thách, để thực hiện được tất cả nguyện vọng của các bé.

Đợi tới khi Kiều Thi Thi tuyên bố thử thách kết thúc, các phụ huynh mệt đến nỗi trực tiếp nằm liệt trên đất.

Mà trong phòng, các bạn nhỏ đã lục tục tỉnh lại, đang thay quần áo với sự giúp đỡ của nhân viên công tác, dụi mắt đi ra tìm ba mẹ của mình.

Tiểu Linh Đang vừa ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục trong trang phục hoàng hậu và hoàng đế, mắt sáng cả lên.

Đồ hai người cầm trong tay, chính là chiếc váy công chúa chuẩn bị cho cô bé.

Tiểu Linh Đang nhìn chiếc váy công chúa xinh đẹp, vui mừng nhảy lên, nhưng chẳng mấy chốc, cô bé lại nhìn thấy Tần Ngộ mặc quần áo phù thủy, chán nản ngồi một bên.

"Baba mama, là phù thủy đáng ghét kìa!"

Tần Ngộ: "..."

Vốn dĩ anh đã rất sầu não, lại còn bị đâm thêm một dao.

Lúc này, Tang Linh mặc trang phục thợ săn bước tới.

"Công chúa Linh Đang không cần sợ, thần sẽ giúp người bắn chết tên phù thủy này."

Cô nói xong, liền lấy cung tên đồ chơi trong tay ngắm bắn Tần Ngộ.

Mũi tên cao su "bẹp" một cái đâm trúng Tần Ngộ, rồi rơi xuống.

Tiểu Linh Đang: "Thợ săn ánh trăng giỏi quá! Nhưng tại sao phù thủy không ngã xuống?"

Tang Linh vội vàng ra hiệu cho Tần Ngộ: "Phù thủy, ngươi trúng tên rồi, mau ngã xuống."

Tần Ngộ: "..."

Dưới ánh mắt mong đợi của Tiểu Linh Đang, anh làm bộ dáng "A tôi chết rồi" té trên mặt đất.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha kỹ thuật diễn của anh Tần thảm không nỡ nhìn]

[Mắt thường cũng có thể nhìn thấy là làm cho có lệ 23333]

[Thảo nào chị Tang Tang không muốn làm phù thủy, phủ thủy cũng thảm quá đi mất!]

Nhìn phù thủy ngã xuống, Tiểu Linh Đang lại chạy tới trước mặt Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.

"Là tiên nữ ánh sáng và tinh linh bóng đêm sao?"

Đối mặt với xưng hô ấu trĩ mà lại mất hình tượng này.

Thẩm Chi Diễn thể hiện ra kỹ thuật diễn cao siêu, hoàn toàn không có một chút khó chịu nào, mặt không đổi sắc mà nhập vai.

Mà Khương Đào ở một bên, vẫn đang vụng trộm xem kịch bản và thiết lập nhân vật.

Nhưng cô chưa xem xong, Tiểu Linh Đang đã ngoảnh đầu lại: "Tiên nữ ánh sáng, vì sao chị lại ở cùng với tinh linh bóng đêm vậy, không phải hai người vừa gặp mặt là sẽ cãi nhau sao?"

Khương Đào lơ mơ: còn có kiểu thiết lập nhân vật này sao?!

Thẩm Chi Diễn thong dong điềm tĩnh đáp: "Bởi vì vừa nãy anh chị đã liên thủ lại để đối phó với phù thủy, nên hiện tại tạm thời anh chị đang bắt tay giảng hòa rồi."

"Thì ra là như vậy." Tiểu Linh Đang nghiêm túc đáp, "Vậy hai người nhất định phải làm bạn tốt của nhau, nếu lần sau lại cãi nhau nữa, hai người lại phải đi đánh nhau với phù thủy."

Tần Ngộ: "..."

Phù thủy thì không có nhân quyền sao?

[Ha ha ha ha ha ha phù thủy thảm quá đi!]

[Hu hu hu hu hâm mộ Tiểu Linh Đang quá, bao nhiêu diễn viên xuất sắc đều chơi trò đóng vai cùng con bé, nói ra đúng là chua chết không ít người mà]

[Diễn xuất của bảo bối Linh Đang không tệ, ít nhất giỏi hơn anh Tần (đầu chó)]

[Ha ha ha ha anh Tần tức tới nỗi muốn đánh người]

Đợi chơi xong một lượt, Tiểu Linh Đang mới cảm thấy mỹ mãn đi theo Đoạn Nhạc Nhạc để thay váy công chúa.

Tần Ngộ lặng lẽ đứng dậy từ trên cỏ, ưu thương mà dán lại trái tim vỡ vụn của mình.

Đúng lúc này, Diêu Diêu và Hoàng Hoàng cũng tay nắm tay bước tới.

Tang Linh lập tức qua nghênh đón: "Cục cưng, các con dậy rồi à?"

Diêu Diêu Hoàng Hoàng ngọt ngào gọi mama, sau đó Hoàng Hoàng bắt đầu tìm Tần Ngộ khắp nơi, nhưng bởi vì Tần Ngộ bọc mình trong áo choàng, cậu bé không hề chú ý tới, thế là kéo góc áo của Tang Linh hỏi: "Mama, baba đâu?"

Tang Linh chỉ về Tần Ngộ vẫn còn đang trầm cảm, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi để chơi trò chơi cùng Tiểu Linh Đang, baba đã hi sinh bản thân đóng vai người xấu, các con đi an ủi baba một chút được không?"

Cặp song sinh lập tức nắm tay nhau đi tìm Tần Ngộ.

Diêu Diêu vén áo choàng lôi Tần Ngộ ra.

Ba người mắt to trừng mắt bé.

Sau đó Hoàng Hoàng mở miệng: "Baba, ba xấu quá đi!"

Tần Ngộ: "..."

Mẹ nó, tim càng đau hơn!

[Ha ha ha ha ha ha ha cái đứa bé Hoàng Hoàng này làm sao thế, cho dù là nói thật cũng đừng tùy tiện nói ra thế chứ (bushi)]

[Hoàng Hoàng: búa xuyên trái tim của baba]

[Anh Tần: Sao tôi lại sinh ra tên nhóc thối này!]

Tang Linh sắp cười đến điên rồi.

Nhưng thấy Tần Ngộ sắp nghẹt thở, vẫn vội vã bế Hoàng Hoàng đi, miễn cho thằng bé lại nói gì đó làm tổn thương Tần Ngộ.

Lúc này, người dậy muộn nhất là Niên Niên cuối cùng cũng dụi mắt leo từ trên giường xuống.

Cậu bé không cần sự giúp đỡ của nhân viên công tác, bản thân tự thay quần áo, sau đó xoa xoa cái bụng xẹp lép.

Nguyên buổi trưa cậu bé chỉ ăn một chút cơm, một thanh chocolate, vốn dĩ trẻ con rất nhanh đói, hiện tại cậu bé đã cảm thấy bản thân đói rồi.

Cậu bé tràn đầy mong đợi mở tủ đồ ăn vặt ra, lại phát hiện bên trong trống rỗng.

Cậu bé lại chạy tới trước tủ lạnh, bảo nhân viên công tác ôm mình mở tủ lạnh ra, lại thấy bên trong tủ lạnh cũng trống không như thế.

Trên khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy không dám tin.

Tại sao?

Đồ ăn vặt trong nhà đâu rồi!!

Cậu bé từ nhỏ đến lớn, tủ đồ ăn vặt trong nhà trước nay không hề bỏ trống.

Cậu bé muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó.

Đây vẫn là lần đầu tiên gặp loại chuyện này.

Tức khắc cậu bé tủi thân bẹp môi.

Nhân viên công tác vội vàng nói: "Niên Niên, chú dẫn con đi tìm ba mẹ con nhé?"

Niên Niên dụi mắt, đồng ý với giọng nghẹn ngào.

Nhân viên công tác vội vàng bế cậu bé ra ngoài, đưa tới trước mặt Thẩm Chi Diễn và Khương Đào.

Khương Đào nhìn thấy bé con nhà mình, vội vàng đi tới, quen thuộc ôm cậu bé vào trong lòng.

Niên Niên tủi thân nhìn Khương Đào: "Mama, con đói."

Khương Đào nghi ngờ nhìn lại cậu bé: "Tại sao? Không phải buổi trưa chúng ta ăn rồi sao?"

Niên Niên còn sững sờ một lát: "Ăn rồi...thì không thể ăn nữa sao?"

Khương Đào nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cậu bé: "Đúng đó, hiện tại chúng ta đang tham gia chương trình, thì phải tuân thủ quy tắc, phải đợi tới bữa tối."

Niên Niên kinh ngạc mở to mắt: "Tại sao thế? Lúc con ở nhà đều có thể ăn đồ ăn mà!"

Khương Đào vẫn lắc đầu như cũ, nghiêm túc nói: "Không thể được, phải tuân thủ quy tắc, nếu không sẽ bị đuổi đi đó."

Thẩm Chi Diễn thấy cô nghiêm túc như thế, trong đầu lại lần nữa xẹt qua ký ức.

Thiếu nữ mặc hồng y ôm bụng, tủi thân nói: "Ta đói rồi, vì sao không thể ăn những người này?"

Hắn lắc đầu: "Ngươi đã đồng ý với ta, nếu như ở lại, thì phải tuân thủ quy tắc của ta, nếu như ngươi phá bỏ, ta sẽ đuổi ngươi đi."

Thiếu nữ mặc hồng y tức giận dậm chân: "Lương Thực Dự Trữ ngươi phiền quá đi! Trước giờ chưa có ai lập ra cho ta nhiều quy tắc như vậy!"

Hắn nhấc mắt: "Vậy ngươi muốn ở lại không?"

"Muốn." Thiếu nữ không tình nguyện bĩu môi, "Nhưng tại sao đều là ta phải tuân thủ quy tắc của ngươi, ngươi lại không tuân thủ quy tắc gì, không công bằng."

Hắn không nhịn được bật cười: "Ngươi thế mà lại biết tới hai chữ công bằng này sao?"

Thiếu nữ đắc ý vểnh môi lên.

Hắn sờ tóc nàng: "Sao ngươi biết, ta không tuân thủ quy tắc chứ?"

"Ngươi tuân thủ cái gì?"

Ánh mắt của hắn lướt qua nàng nhìn về phía Cửu Trong Thiên ở bên ngoài núi Thương Lan.

Hắn là Tiên tôn, hiển nhiên cũng sẽ có quy tắc của Tiên tôn.

Hắn nắm giữ thịnh suy của thế gian này, ba nghìn thế giới.

Không thể động tâm.

Không thể có dục vọng.

Đó chính là quy tắc của hắn.

Niên Niên kéo tay áo Thẩm Chi Diễn: "Baba, ba sao thế?"

Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần.

Lại thấy Khương Đào đang nghi hoặc nhìn anh: "Vừa rồi anh nghĩ gì thế? Vì sao có dáng vẻ đau khổ như vậy?"

Thẩm Chi Diễn nhìn khuôn mặt của cô hoàn toàn giống với khuôn mặt thiếu nữ mặc hồng y trong ký ức.

Cảm giác kỳ quái đó lại xuất hiện.

Chỉ là anh vẫn nhớ hiện tại đang phát sóng trực tiếp, liền thu lại cảm xúc: "Không có chuyện gì."

Niên Niên nói: "Baba, ba bế con."

Thẩm Chi Diễn ngạc nhiên nhìn cậu bé và Khương Đào, suy cho cùng sau trò tàu bay trước đây, Niên Niên chỉ muốn mẹ bế, làm sao đột nhiên lại đổi chủ ý rồi.

Niên Niên vô cùng tủi thân: "Mama không cho con đồ ăn."

Bởi vì Niên Niên náo loạn nhiệt tình, Thẩm Chi Diễn chỉ có thể bế thằng bé lên.

Niên Niên thút tha thút thít, đáng thương nhìn Khương Đào.

Thẩm Chi Diễn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cho thằng bé ăn chút gì đó, trước tiên lót dạ được không?"

Khương Đào vẫn lắc đầu như cũ.

Niên Niên bật khóc.

Thẩm Chi Diễn trước tiên chỉ có thể ôm cậu bé qua một bên để vỗ về.

Tang Linh cũng tìm Khương Đào nói: "Niên Niên còn nhỏ, nếu không thì bỏ đi?"

Khương Đào: "Thằng bé không còn nhỏ nữa, đã bốn tuổi rồi, lúc em lớn bằng thằng bé đã đi săn rồi, nếu mà kén ăn, sẽ chết đói!"

Tang Linh: "???"

Nhưng mà cô ấy biết rằng Khương Đào là cô nhi, chỉ cho rằng lời cô nói là ở cô nhi viện ăn không đủ no, phải tự mình đi bắt mấy con vật nhỏ, cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này, bình luận trên màn hình cũng thảo luận việc này.

[Tôi cảm thấy Khương Khương có hơi quá đáng, suy cho cùng Niên Niên vẫn là trẻ nhỏ, không hiểu chuyện, để bị đói không tốt đâu!]

[Ngược lại tôi cảm thấy Khương Khương làm không sai, trẻ con kén ăn là thói quen không tốt, nhất định phải cứng rắn uốn nắn mới được!]

[Tôi cũng cảm thấy Khương Khương làm đúng, lúc nhỏ tôi kén ăn, ông bà nội đều sẽ vô cùng nuông chiều tôi, cái tật xấu này vẫn luôn không uốn nắn được, sau này khi tôi lớn rồi, luôn gặp vấn đề rối loạn dinh dưỡng, nếu lúc nhỏ tôi có một người nghiêm khắc như Khương Khương uốn nắn tôi, nhất định tôi sẽ rất biết ơn]

Niên Niên thấy tất cả mọi cách đều vô dụng, Khương Đào vẫn không dao động như cũ.

Ngay cả chiêu có nước mắt làm gì cũng thuận lợi cũng mất đi hiệu quả, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.

Cậu bé tủi thân ngóng trông baba Thẩm trước đó đã cho mình một thanh chocolate: "Baba, ba còn chocolate không?"

Thẩm Chi Diễn thở dài một hơi: "Xin lỗi con, cái gì ba cũng không có."

Niên Niên: "Con không tin."

Thẩm Chi Diễn: "Thật đó, bản thân baba vẫn còn đói nè."

Niên Niên sững sờ.

Hu hu hu hu.

Niên Niên và baba đều thảm quá!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play