Một hồi lâu sau, Khương Đào mới bình tĩnh lại, đi ra ngoài.
Tang Linh nhìn thấy cô còn có chút kinh ngạc: “Khương Khương, em đi đâu vậy? Đi WC sao?”
Khương Đào ậm ờ lên tiếng, tiếp tục nhìn về phía bể bơi.
Tấm lưng trắng nõn của Thẩm Chi Diễn lặn xuống nước vài lần rồi nổi lên, trong tay anh cầm mấy viên trân châu để lên bờ.
“Sao mặt em hồng vậy?” Tang Linh lo lắng dùng mu bàn tay chạm vào trán Khương Đào, “Không phải là bị cảm nắng rồi chứ?”
Tang Linh kéo Khương Đào tới lều che nắng: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi, đừng phơi đầu ra ngoài.”
Khương Đào ngơ ngác để cô ấy tùy ý kéo mình đi.
Đúng lúc Tang Linh đi gọi đạo diễn và bác sĩ, Khương Đào lại đột nhiên nắm chặt tay cô ấy lại: “Chị Tang, em có việc muốn hỏi chút…”
Tang Linh ngừng lại.
Khương Đào lại do dự: “Hay là… em đi hỏi Nhạc Nhạc nhỉ.”
Tang Linh lập tức không vui: “Tại sao hỏi Nhạc Nhạc mà không hỏi chị? Có gì em ấy biết mà chị không biết sao? Khương Khương thật bất công!”
Khương Đào thấy dáng vẻ cực kỳ tự tin của cô ấy cũng tin theo, bởi vì ở trước máy quay, cô cũng ngại nói thẳng: “Chị Tang, là thế này, có một loại đồ ăn, trước kia khi đối mặt với món đồ này thì em thấy rất bình thường, nhưng đột nhiên… đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, chị đã từng trải qua chưa?”
Tang Linh nghe cô nói xong, lại hỏi: “Chỉ có tim đập nhanh hơn thôi sao? Còn có triệu chứng gì nữa không?”
Khương Đào suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Mặt sẽ hồng…”
“Không sai!” Tang Linh vỗ tay, “Bảo bối à, tám mươi phần trăm là em bị dị ứng rồi!
Khương Đào: “Hả?”
Tang Linh: “Trước kia trợ lý của chị bị dị ứng phấn hoa cũng bị như vậy, mặt đỏ nóng lên, tim đập nhanh hơn, nghiêm trọng hơn là hô hấp còn khó khăn…”
Khương Đào liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, em bị như vậy!”
Tang Linh lập tức nói: “Nghe chị, trước tiên cách xa món ăn này, chờ đến khi hoàn thành việc ghi hình thì về kiểm tra kỹ.”
“Cách xa…” Khương Đào nhíu mày nói: “Nhưng mà không thể cách xa được…”
Bọn họ đang ghi hình chương trình tình yêu, nếu duy trì khoảng cách với Thẩm Chi Diễn thì không ổn lắm.
Vẻ mặt Tang Linh cực kỳ nghiêm túc, cô ấy nói: “Em đừng xem nhẹ việc này, bệnh dị ứng có thể nhẹ hoặc nặng, nếu bị nặng thì thậm chí sẽ chết đấy!”
Khương Đào bị dọa sợ, hóa ra đáng sợ như vậy sao?!
Cô gật gật đầu, thận trọng nói: “Chị Tang, em đã biết, em sẽ cẩn thận.”
Tang Linh vui mừng gật đầu: “Không có gì, chỉ cần cách xa nguyên nhân gây dị ứng là được.”
Vì thế sau đó khi nhặt trân châu, Khương Đào vẫn luôn vòng qua Thẩm Chi Diễn, nhất định phải chờ anh lặn xuống mới đến nhặt những viên trân châu mà anh mới vớt lên được.
Sau vài lần như vậy, Thẩm Chi Diễn cũng nhận ra được có điều gì đó sai sai.
Anh tựa vào thành bể bơi, trong tay cầm một viên trân châu hồng nhạt: “Khương Khương, cho em viên trân châu này.”
Khương Đào: “À, anh cứ để ở đó đi, chút nữa tôi đến lấy.”
Thẩm Chi Diễn hơi nhíu mày nhìn về phía Khương Đào, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, ánh mắt vừa mới chạm phải ánh mắt của anh cũng lập tức lảng tránh.
Anh không để ý đến việc vớt trân châu nữa, hai tay chống nhảy lên bờ, đi về phía Khương Đào.
Khương Đào sờ vị trí tim mình, càng lúc càng cảm thấy Tang Linh nói đúng, hiện tại cô vừa thấy Thẩm Chi Diễn liền thấy không ổn, nhất định phải giữ khoảng cách với anh mới được.
Lúc này, một bóng đen đã đến trước mặt cô.
Đầu Thẩm Chi Diễn vẫn còn nhỏ nước, quần áo cũng không thay, anh chỉ khoác một cái khăn tắm: “Em làm sao vậy?”
Khương Đào “Loẹt xoẹt” lùi liên tiếp ba bước, cảnh giác nhìn anh: “Tôi không sao!”
Bước chân Thẩm Chi Diễn cứng lại.
Anh quen Khương Đào lâu như vậy, đây là lần đầu gặp phải cảnh cô kháng cự như thế.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Sau khi nhặt trân châu xong, tình hình này càng nghiêm trọng hơn.
Khương Đào vẫn luôn kéo tay Tang Linh, cách Thẩm Chi Diễn rất xa.
Phần bình luận cũng rất nghi hoặc.
[Khương Khương bị sao vậy? Cãi nhau với anh Thẩm sao?]
[Không thể nào, hai người bọn họ là người không có khả năng cãi nhau nhất mà!]
[Có phải anh Thẩm làm chuyện gì khiến Khương Khương không vui không?]
[Không đến mức đó chứ, anh Thẩm cũng đâu phải Tần Husky]
Thẩm Chi Diễn nhíu mày, nhìn bóng dáng Khương Đào ở phía trước.
Tần Ngộ thò đầu qua, vui sướng khi người gặp họa: “Thẩm Chi Diễn cậu cuối cùng cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc cậu đã làm gì vậy? Khương Khương dễ tính như vậy còn có thể bị cậu chọc giận ư?”
Thẩm Chi Diễn lạnh lùng nhìn anh ấy một cái: “Tôi chưa hề làm gì cả!”
“Sao có thể chứ?” Tần Ngộ kéo anh đi nhanh vài bước, Khương Đào phía trước lập tức phát hiện ra, cũng vội vàng tiến nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách một lần nữa.
Tần Ngộ buông tay: “Nhìn đi, đã đến mức này rồi, cậu còn cảm thấy giữa hai người không có việc gì?”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tần Ngộ vỗ vỗ bờ vai của anh: “Vào lúc này phải dựa vào người anh em tôi ra mặt đây, chút nữa tôi sẽ đi hỏi Tang Linh rốt cuộc Khương Đào bị làm sao. Cậu cứ chờ tin tốt của tôi đi!”
Tuy Thẩm Chi Diễn cảm thấy Tần Ngộ không quá đáng tin, nhưng vào thời điểm này cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy.
Tần Ngộ nhân lúc Khương Đào và Đoạn Nhạc Nhạc đi mua chong chóng chơi, lén hỏi Tang Linh: “Này, có chút chuyện cần hỏi cô được không?”
Tang Linh dùng mũi hừ một tiếng: “Hỏi đi.”
Tần Ngộ kìm nén cơn giận. Anh ấy cảm thấy mình thực sự đã hi sinh rất nhiều cho Thẩm Chi Diễn rồi đó!
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa Khương Khương và Thẩm Chi Diễn vậy?”
Tang Linh nhíu mày: “Sao tôi biết được, loại chuyện này không phải mấy người đàn ông các anh tự ngẫm lại sao?”
Tần Ngộ: “… Cậu ấy nghĩ lại rồi nhưng không nhớ ra nên mới để tôi đi hỏi cô.”
Tang Linh: “Anh ấy không quan tâm Khương Khương chút nào!”
Tần Ngộ ngẩn người: “Tại sao cậu ấy lại không quan tâm đến Khương Khương?”
Tang Linh: “Khương Khương bị dị ứng mà Thẩm Chi Diễn cũng không biết sao?”
Tần Ngộ: “!!!”
Anh ấy vội vã chạy về bên cạnh Thẩm Chi Diễn: “Nghe ngóng được rồi!”
Thẩm Chi Diễn lộ ra vẻ mặt lắng nghe.
Tần Ngộ: “Tang Linh nói Khương Khương bị dị ứng mà cậu cũng không biết, cậu không quan tâm tới cô ấy cho nên cô ấy mới tức giận.”
[Khương Khương bị dị ứng? Chuyện xảy ra khi nào vậy?]
[Không biết, nhìn Khương Khương không giống như bị dị ứng mà?]
[A! Tôi nhớ rồi, vừa nãy mặt Khương Khương đỏ hồng, cô ấy còn ấn ngực, sau đó chị Tang phải đỡ cô ấy đi đến bên cạnh nghỉ ngơi, có phải bị dị ứng lúc đó không?]
[Nguyên nhân dị ứng là gì thế? Sao tổ chương trình lại thế này! Khách mời bị dị ứng cũng không quan tâm sao?]
Mà phía bên kia Khương Đào đang thất thần khảy chong chóng.
Đoạn Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: “Khương Khương, cậu và anh Thẩm như thế nào rồi?”
Khương Đào lấy lại tinh thần, ậm ừ nói: “Không có gì.”
Đoạn Nhạc Nhạc nói: “Tớ phát hiện cậu vẫn luôn trốn tránh anh ấy, lại trộm nhìn anh ấy, có phải…”
Khương Đào không ngờ Đoạn Nhạc Nhạc lại quan sát cẩn thận như vậy, không khỏi luống cuống, lập tức không khống chế được sức mạnh của mình.
Chong chóng trong tay lập tức biến thành từng mảnh.
Đoạn Nhạc Nhạc cũng phản xạ có điều kiện mà trốn ở một bên.
Khương Đào lấy lại tinh thần, hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi cậu Nhạc Nhạc, tớ không cố ý dọa cậu.”
Đoạn Nhạc Nhạc xua tay: “Không, không sao.”
Khương Đào buồn bực rời đi.
Đoạn Nhạc Nhạc nhìn theo bóng dáng cô, kéo Từ Tử Dục qua: “Anh có cảm thấy Khương Khương đang rung động không?”
Từ Tử Dục: “Có chút.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “Anh cũng thấy vậy đúng không, cái kiểu sợ hãi nhưng vẫn muốn gặp này, nhắc tới thì sẽ hoảng hốt, cũng rất giống lúc mới biết yêu.”
Từ Tử Dục: ‘Đúng vậy, như tình yêu học đường đơn thuần vậy, thật thích!”
Đúng lúc này, hai người nhìn thấy Thẩm Chi Diễn đi về phía Khương Đào.
Đoạn Nhạc Nhạc: “Đi! Chúng ta qua đó xem!”
Khương Đào uể oải đi lên xe ngắm cảnh, chờ đi đến địa điểm tiếp theo.
Nhưng cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm Chi Diễn lập tức ngồi cạnh cô.
Khương Đào: “!!!”
Cô lập tức đi xuống từ bên kia.
Thẩm Chi Diễn bắt lấy cổ tay cô.
Anh nghiêng người qua, yết hầu hơi chuyển động, xuyên qua cổ áo có thể nhìn thấy xương quai xanh cùng một phần cơ ngực của anh.
Khương Đào nhớ tới dáng vẻ của anh khi đi ra từ bể bơi, cảm thấy bệnh dị ứng của mình càng nghiêm trọng hơn.
Thẩm Chi Diễn nhìn dáng vẻ phòng bị cùng với vẻ mặt trốn tránh kia của Khương Đào, trong lòng đau xót.
Nhưng anh vẫn không quên chuyện quan trọng hơn.
“Dị ứng nặng thêm sao? Khó chịu thì chúng ta đến bệnh viện.”
Khương Đào: “…”
Hu hu hu hu, rất nặng đấy! Cho nên anh đừng có lại gần tôi nữa!
Lúc này Kiều Thi Thi cũng đưa bác sĩ tới kiểm tra cho Khương Đào.
Bấy giờ Thẩm Chi Diễn mới buông tay cô ra.
Khương Đào thở dài một hơi.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra kỹ càng nhưng lại thấy cô hoàn toàn bình thường, cũng không có vấn đề gì.
Thẩm Chi Diễn càng lo lắng hơn.
Việc khác đều là chuyện nhỏ, chỉ có cơ thể khỏe mạnh mới là quan trọng.
Khương Đào rõ ràng có gì đó sai sai, sợ rằng phải đến bệnh viện, dùng thiết bị chuyên nghiệp để kiểm tra.
Anh lập tức gọi trợ lý bảo cậu hẹn trước với bệnh viện.
Sau đó anh kéo Khương Đào: “Đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Khương Đào cố gắng giãy giụa.
Thẩm Chi Diễn: “Em đừng giận anh, cũng không nên xem nhẹ cơ thể của mình!”
Anh thấy Khương Đào còn muốn trốn, dứt khoát bế ngang cô lên.
Khương Đào: “!!!”
Cô nghiêng người nhảy xuống, lớn tiếng nói: “Chị Tang nói! Tôi gần anh chút nữa thì sẽ chết!”
Tang Linh: “???”
Thẩm Chi Diễn ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói với giọng khàn khàn: “Cho nên theo ý em thì nguyên nhân dị ứng chính là anh sao?”
Khương Đào ấm ức gật đầu, sau đó lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Nhưng hiện tại đã tốt hơn chút rồi.”
[!!!]
[Vô tình trêu người có thể chết người đó!! Khương Khương quá biết chọc người rồi!!]
[Đây là lời yêu trí mạng gì đây! Ngọt đến nỗi khiến tôi điên cuồng quằn quại trên giường rồi nè]
[Tôi có thể độc thân nhưng CP Sinh Khương nhất định phải kết hôn!!]
[Chuyển cục dân chính đến đây!! Hai người lập tức kết hôn cho tui hú hú hú hú hú hú!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT