Ánh mắt mấy người đều dừng ở hai đôi bàn tay của Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao nắm chặt lấy nhau, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu.

Mạc Thiếu Khanh thừa nhận sự đánh giá của bọn họ, khóe miệng giương lên một chút ý cười, nhưng trong lòng lại không hề giống với vẻ lạnh nhạt như mây trôi ngoài mặt.

Đều là nam nhân, ánh mắt của mấy người này nhìn Dao Nhi, sao hắn lại không rõ, hắn sớm đã biết mị lực của Dao Nhi, trên đường đuổi theo Dao Nhi đã nghĩ rằng mình sẽ gặp phải rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Nhưng nhìn mấy người trước mắt này, nói là không có áp lực thì thật là gạt người!

Tần Mộ Dao cảm giác được Mạc Thiếu Khanh nắm tay nàng thêm chặt, theo bản năng nhìn về phía hắn, vừa mới gặp ánh mắt hắn, dường như trong đó có tia bất an, đột nhiên ngẩn ra, ngầm hiểu được trong lòng Thiếu Khanh đang lo lắng cái gì.

Nắm lại tay hắn, kiên định gật đầu với hắn.

Bọn họ hiện tại là người yêu, không phải sao? Cho nên, hắn căn bản không cần phải nghĩ nhiều làm gì!

Tần Mộ Dao cố ý lại gần Mạc Thiếu Khanh thêm một chút, gần như sắp rúc vào trong ngực Mạc Thiếu Khanh, nhìn Lộng Nguyệt.

“Lộng Nguyệt Cung chủ, ta không nhớ rõ mình đã hẹn ngươi chờ ở chỗ này! Có phải ngươi đã hiểu lầm cái gì đó rồi không?”

Vẻ xinh đẹp trên mặt Lộng Nguyệt giật mình.

Không nhớ rõ? Mình rõ ràng lễ phép gửi thϊếp mời.

Ánh mắt như có như không dao động giữa mấy người ở đó, lập tức đột nhiên cười to ra tiếng.

“Ha ha… Xem ra, có thể thật sự là sơ xuất của ta!”

Lẽ ra hắn nên trực tiếp đưa Tần Mộ Dao đi, cần gì làm điều thừa là đưa thϊếp mời. Nhìn phản ứng nghi hoặc vừa rồi của Dao Nhi, nếu hắn đoán không nhầm, nói không chừng Dao Nhi cũng chưa mở thϊếp mời ra xem đã quăng sang một bên, nói gì đến chuyện đến nơi hẹn với hắn!

Nhưng mà, kế hoạch tối nay của hắn cũng không thể vì thế mà tan thành bọt nước!

Đôi mắt yêu mị hiện lên một tia sáng trong suốt, như có như không liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái, lập tức dán mắt vào Mạc Thiếu Khanh.

“Mạc Đại thiếu đến đây lúc nào? Lâu rồi không gặp, tư thế oai hùng của Mạc Đại thiếu vẫn không hề suy giảm a! Bản cung chủ sớm đã muốn cùng uống với ngươi vài chén, nếu hôm nay đã gặp, không biết có thể có cái vinh hạnh này hay không?”

Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, nhưng giây tiếp theo lại rất nhanh giãn ra.

“Có thể uống rượu cùng Lộng Nguyệt Cung chủ, hẳn phải là vinh hạnh của Thiếu Khanh mới đúng!”

Đó là những lời khách sáo mà ai cũng sẽ nói, thông minh như hắn sao có thể không nhìn ra Lộng Nguyệt nói muốn uống rượu với hắn nhưng kì thực là không muốn để hắn và Dao Nhi ở riêng với nhau?

Nếu hôm nay đã có nhiều người tụ tập như vậy, xem ra là không thể tránh được rồi!

“Đã có rượu uống, ta đây đương nhiên cũng không thể bỏ qua! Các vị đến Bắc Tĩnh quốc, Bản tướng hẳn là nên tận tình làm chủ nhà mới đúng. Hôm nay để ta mời các vị, ý các vị thế nào?”

Vũ Văn Hạo Thiên tiến lên một bước, hắn vốn đang tính rời đi đột nhiên lại thay đổi quyết định.

Hôm nay dường như thật náo nhiệt, hắn sao có thể bỏ qua chứ?

Mạc Thiếu Khanh đảo mắt nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên, hình ảnh hắn ta ở cạnh Dao Nhi vừa rồi lại hiện lên, khiến trong lòng hắn run lên. Khí chất trên người nam nhân này quá mức tao nhã, khí phách lại quá cường đại, dường như hắn đã gặp phải kình địch rồi!

Nghĩ đến đây, theo bản năng nắm chặt tay Tần Mộ Dao, cho đến khi cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay nàng truyền đến thì trong lòng hắn mới hơi bình tĩnh lại!

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút chua xót.

Vốn chuyện gì hắn cũng tràn đầy tự tin, cũng không sợ hãi, vậy mà những chuyện có liên quan đến Dao Nhi, cho dù là một chút hoang mang bất an thì trong lòng hắn cũng phóng đại lên nhiều lần, Dao Nhi là điểm yếu duy nhất của hắn!

“Vậy thì rất tốt!”

Người trả lời không phải Mạc Thiếu Khanh, mà là Lộng Nguyệt, lúc này khóe miệng Lộng Nguyệt giương lên một chút ý cười, trong lòng âm thầm tính toán.

Tần Mộ Dao nghe ra mục đích và quyết định của bọn họ, giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến nàng, rõ ràng cảm thấy bọn họ không có ý tốt, vừa muốn bỏ đi nhưng lại không muốn tách ra khỏi Mạc Thiếu Khanh, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm mắng mấy nam nhân này!

“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ… Sư phụ nói, hôm nay tỷ sẽ đi chơi cùng chúng ta, có phải không? Phải không?”

Thiên Nhi cũng đến giúp vui, bỏ tay Lạc Khinh Trần ra, rất nhanh nhào vào trong lòng Tần Mộ Dao, trong mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, vốn là thiếu niên mười mấy tuổi mà tâm trí lại như hài đồng mấy tuổi, khiến trong lòng Tần Mộ Dao không thể không thương tiếc.

Không thể cự tuyệt, trong lòng nghĩ.

Hôm nay dù sao cũng đã náo nhiệt như vậy, có náo nhiệt thêm một chút thì có ngại gì?

Trong lòng âm thầm than vãn vì mất đi cơ hội ở bên cạnh Mạc Thiếu Khanh, nhẹ nhàng vuốt ve chùm lông tơ trên mũ Thiên Nhi.

“Đúng, cùng nhau đi chơi!”

Nói xong, lại giương mắt nhìn nam tử tóc bạc đứng đối diện mình, trong mắt xẹt qua một chút nhu hòa.

“Khinh Trần cũng muốn uống rượu cùng bọn họ sao?”

Lạc Khinh Trần là một thiên tiên, ở trên Linh Sơn bao nhiêu năm nay, huống hồ lại là đệ tử Quốc sư, chắc là sẽ không đi uống rượu chứ!

Nhưng, nằm ngoài dự kiến của Tần Mộ Dao, Lạc Khinh Trần cười gật gật đầu với nàng, ánh mắt chuyển hướng về phía những nam nhân vĩ đại kia.

Đều là những nam nhân đặc biệt, tâm tư của bọn họ hắn đều nhìn thấu, nhưng tâm tư của chính mình… trong lòng Lạc Khinh Trần xẹt qua một chút cười khổ.

Tâm tư của chính mình cũng chẳng kém gì bọn họ đâu!

Hắn vốn tưởng hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp, nhưng một khắc vừa rồi nhìn thấy Dao Nhi thì hắn đã hiểu được thϊếp mời mà mình gửi đến căn bản là Dao Nhi cũng còn chưa xem!

“Hôm nay đương nhiên không say không về!”

Mái tóc màu bạc của Lạc Khinh Trần bị gió thổi về phía sau, bay loạn trong không trung, có vài bông tuyết vương vào nhìn giống như là tinh linh đang khiêu vũ vậy.

Khóe miệng Tần Mộ Dao không nhịn được mà run rẩy.

Không say không về?

“Ca, ta cũng muốn theo các huynh, không say không về!”

Vũ Văn Cẩn tiến lên kéo cánh tay Vũ Văn Hạo Thiên, trong vẻ hào sảng lộ ra vài phần ngượng ngùng, tầm mắt lại không nhịn được mà đưa về phía Mạc Thiếu Khanh.

Lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân khí chất phi phàm như vậy, tuy rằng không biết hắn là ai, nhưng xem ra, nhất định là không kém gì ca ca.

Chỉ có điều…

Ánh mắt Vũ Văn Cẩn dừng ở trên bàn tay hắn đang nắm chặt tay Tần Mộ Dao, hình ảnh vừa rồi hai người ôm nhau lại hiện lên trong đầu.

Họ có quan hệ gì?

Nheo mắt, trong mắt Vũ Văn Cẩn xẹt qua một chút giảo hoạt, buông tay Vũ Văn Hạo Thiên ra, chạy về phía Tần Mộ Dao, thân thể cao gầy thân thiết lôi kéo Tần Mộ Dao, phá vỡ cái nắm tay của họ.

“Ta biết một chỗ rất tốt để uống rượu!”

Nói xong, lôi kéo Tần Mộ Dao đi trước.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, hơi ấm trong lòng bàn tay biến mất, trong lòng xẹt qua một chút mất mát, quay đầu nhìn Mạc Thiếu Khanh, nhưng lại bị Vũ Văn Cẩn lôi kéo đi trước, đảo mắt nhìn thoáng qua Vũ Văn Cẩn có chút hơi quá nhiệt tình.

Đây là có chuyện gì?

Lần trước ở phủ Thừa tướng, còn nghe nàng ấy nói, nếu lại nhìn thấy nàng, nàng ấy sẽ sử dụng tuyệt chiêu gì đó với nàng, nhưng hiện tại… chẳng lẽ nàng ấy không nhìn rõ diện mạo của nàng, chính là người mà nàng ấy luôn miệng gọi là ‘Hồ ly tinh’?

Chuyện này là thế quái nào vậy? Mặt trời mọc ở đằng tây sao? Vũ Văn Cẩn luôn khiến người ta không hiểu!

Trời đã ngừng tuyết, cả mặt đất đều phủ đầy một màn tuyết trắng.

Đoàn người cũng không lựa chọn tửu lâu sang trọng nhất, mà đến một tửu lâu phía sau có một vườn hoa mai, gọi người chuẩn bị rượu thượng hạng, một bàn thức ăn ngon, chung quanh còn xếp vài cái bếp lò, ngồi trên ghế có đệm lông vũ ấm áp, có một phong vị thật khác biệt.

Tần Mộ Dao vốn không có hứng thú giờ cũng không muốn rời đi, bởi vì, lúc bọn họ vừa đến đây thì vừa vặn gặp Ngưng Sương! Tần Mộ Dao đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, mời Ngưng Sương lại đây.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Khϊếp sợ nhất phải kể đến Vũ Văn Cẩn! Nhìn hai người bọn họ, miệng không thể khép lại được.

“Đây là… Đây là…”

“Ngươi không biết Tân hoàng có một đôi nữ nhi song sinh sao?”

Tần Mộ Dao cười khẽ nhắc nhở bên tai nàng ta.

“Biết a… Chỉ có điều…”

Nàng đương nhiên có nghe ca ca nói qua, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, huống hồ, giờ phút này trong lòng nàng càng thắc mắc là, rốt cuộc nữ nhân nào là người đã quấn quýt lấy ca ca của nàng? Nữ nhân nào là người hôm đó bị nàng trừng trị?

Ánh mắt lập tức dao động giữa hai người, đột nhiên gặp phải ánh mắt sắc bén của Ngưng Sương, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.

Là ả! Nhất định hôm đó nàng đã trêu cợt ả!

Nghênh đón tầm mắt của Ngưng Sương, thật ra trong lòng Vũ Văn Cẩn không hề sợ hãi!

Là Công chúa thì sao chứ? Nàng cũng là muội muội của Thừa tướng! Ai chẳng biết địa vị đặc biệt của Thừa tướng ở Bắc Tĩnh quốc, đến ngay cả Hoàng Đế cũng còn phải nể mặt mũi hắn, nàng cần gì phải sợ!

Trừng mắt ngược lại, trong mắt Vũ Văn Cẩn mang theo một tia khiêu khích!

Ngưng Sương chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó, trong lòng tức giận dâng lên, nhưng ngại ở đây có nhiều người như vậy, không tiện phát tác, ánh mắt dừng ở trên người Lộng Nguyệt, phát hiện ra vẻ tươi cười trên mặt hắn, khác hẳn với chủ nhân mà nàng vẫn thường nhìn thấy!

Là vì Tần Mộ Dao sao?

Nghĩ đến đây, bàn tay Ngưng Sương vô ý thức nắm chặt lại.

Từ đầu tới cuối, Lộng Nguyệt đều không hề liếc nhìn nàng một cái.

Áp chế ghen tị trong lòng lại, Ngưng Sương nhắm mắt, khôi phục vẻ mặt dịu dàng kiều mị.

“Ta và tỷ tỷ có dáng vẻ giống nhau như đúc, nàng giật mình cũng đúng!”

Tần Mộ Dao giật mình, khóe miệng giương lên một chút cười châm chọc.

‘Tỷ tỷ’?

Ngưng Sương gọi ra thật trơn tru! Nhưng khi nàng nghe vào trong tai lại không thấy thoải mái như vậy!

“Chỉ có khuôn mặt và dáng vẻ giống nhau mà thôi!”

Tần Mộ Dao thản nhiên nói, ngữ khí mang theo vài phần xa cách, không hề che giấu bất mãn với Ngưng Sương.

Quả nhiên nhìn thấy trên mặt Ngưng Sương xẹt qua một chút xấu hổ.

Ở trước mặt phụ mẫu, nàng sẽ diễn trò cũng nàng ta, nhưng hiện tại đang ở bên ngoài, nàng cũng không muốn lãng phí tinh lực. Nhưng hôm nay nàng ta đã tới đây, nàng đương nhiên là đã có quyết định của mình!

Trong lòng tính toán kế hoạch, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn!

“Không phải muốn uống rượu sao? Hôm nay nếu không say không về!”

Tần Mộ Dao nheo mắt, tự mình cầm lấy bình rượu, rót vào từng chén trước mặt mọi người, đến khi đưa đến trước mặt Thiên Nhi, nàng lập tức thu tay lại.

“Tỷ tỷ… Thiên Nhi cũng muốn!”

Thiên Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, chờ mong nhìn Tần Mộ Dao.

Nó đã là người lớn, có thể uống rượu!

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

“Rượu này không phải là thứ đệ có thể uống được, ngoan ngoãn ăn cái gì đi!”

Tần Mộ Dao nói xong gắp một miếng đồ ăn mà Thiên Nhi thích nhất vào bát cho nó, nhìn vẻ bất mãn trên mặt nó, nhịn không được cười khẽ. Nhưng nàng cũng không có cách nào khác, ai bảo ở trong lòng nàng Thiên Nhi trước sau gì vẫn là một tiểu hài tử!

Mấy người nâng chén rượu trước mặt, uống một hơi, trong ánh mắt đều có sự cảnh giác.

Tần Mộ Dao quan sát bọn họ, dường như đều không có ý mở miệng nói chuyện, mà Ngưng Sương trước sau gì đều cúi đầu, không biết nàng ta nghĩ cái gì, chỉ có Vũ Văn Cẩn líu ríu nói chuyện, nhưng lại không có vẻ điêu ngoa của ngày thường, ánh mắt dường như có vẻ nhu hòa.

Tần Mộ Dao run run.

Hay là ở đây có người trong lòng nàng ta?

Nàng ta ỷ lại Vũ Văn Hạo Thiên như vậy, hiện giờ lại ngồi cách xa chỗ Vũ Văn Hạo Thiên, ngồi giữa Mạc Thiếu Khanh và Lạc Khinh Trần, tâm thần run run.

Lẽ nào…

Tần Mộ Dao nhìn ba người như có chút đăm chiêu…

“Chỉ uống rượu như vậy không thú vị, không bằng chúng ta vừa uống rượu vừa chơi trò chơi, được không?”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một luồng hào quang, ánh mắt đảo qua bọn họ một lượt, quả nhiên nhìn thấy trên mặt bọn họ đều lóe lên tia tò mò.

“Chơi trò chơi?”

Mạc Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Tần Mộ Dao, ánh mắt tự nhiên trở nên nhu hòa, dường như chỉ cần nơi nào có Dao Nhi, thì trong mắt hắn chỉ có nàng tồn tại mà thôi.

“Luật chơi như thế nào?”



Lộng Nguyệt nhíu nhíu đôi mày rậm, tầm mắt không chớp nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao.

Hắn không thể không thừa nhận, dù có thế nào thì Tần Mộ Dao cũng vô cùng thu hút, phục trang Bắc Tĩnh quốc khiến nàng vừa dịu dàng lại vừa tinh nghịch, càng biểu hiện rõ hơn tính cách của nàng.

Lạc Khinh Trần và Vũ Văn Hạo Thiên không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại thay thế cho lời muốn nói.

Tần Mộ Dao buông bình rượu trong tay, bảo Thanh Lam chuẩn bị vài cái mộc bài, trên đó viết hai chữ ‘Hỏi’ hoặc ‘Đáp’, sau đó đưa ra trước mặt mọi người, ánh mắt đảo qua một lượt, xác định họ đã nhìn rõ, khóe miệng giương lên một chút tươi cười.

“Rất đơn giản, ở đây có mấy tấm mộc bài, mọi người cũng thấy đó, trên đó chỉ có hai tấm có chữ viết, lát nữa ta sẽ phát cho mỗi người một tấm, người nào rút được tấm có chữ ‘Hỏi’ thì có thể hỏi một câu, đương nhiên người rút được tấm có chữ ‘Đáp’ phải trả lời câu hỏi đó, nhưng nếu người đó quyết định không trả lời thì phải hoàn thành chỉ định của người hỏi. Nhưng nếu người ra câu hỏi không hài lòng với đáp án thì người trả lời phải uống rượu phạt a! Mọi người nghe có hiểu không?”

Mấy người cẩn thận nghe miêu tả của nàng, càng nghe trong lòng càng thêm hưng phấn.

“Dường như là trò chơi rất hay đấy!”

Lạc Khinh Trần nói, không ngờ trong đầu Dao Nhi còn chứa những trò chơi như thế này, đáy mắt xẹt qua mỉm cười.

Nhớ tới trước đây, tiểu cô nương kia, dường như cũng có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy.

Mấy người khác cũng nóng lòng gật đầu muốn thử.

“Bắt đầu đi!”

Người lên tiếng là Mạc Thiếu Khanh, trước sau khóe miệng vẫn lộ ý cười thản nhiên.

Tần Mộ Dao gật gật đầu, bắt đầu vòng trò chơi thứ nhất, đưa hộp mộc bài đến trước mặt mọi người.

“Mọi người có thể tự chọn mộc bài.”

Vừa nói tầm mắt lại dừng ở trên mặt từng người, không muốn bỏ qua biểu hiện của bọn họ!

“Ha ha, xem ra hôm nay ta được ông trời ưu ái rồi!”

Lộng Nguyệt nhíu mày, ngữ khí mang theo một tia đắc ý, cầm trong tay mộc bài viết chữ ‘Hỏi’ giơ ra trước mặt mọi người, nhìn có người có vẻ hụt hẫng, có người có vẻ lo lắng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, ý bảo nàng đưa mộc bài trong tay cho hắn xem.

Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên, Lộng Nguyệt nghĩ gì đương nhiên nàng biết rõ, chính là hy vọng nàng lấy được mộc bài có chữ ‘Đáp’ mà thôi. Nhưng mà… Lần này khiến hắn thất vọng rồi!

Quay mộc bài trong tay mình ra, nhìn thẳng hai mắt Lộng Nguyệt.

“Ngại quá, mộc bài của ta không có chữ viết!”

Quả nhiên, vừa mới nói xong, Tần Mộ Dao liền thấy vẻ mặt vốn tươi cười đắc ý của Lộng Nguyệt tức khắc cứng đờ.

“Là ta!”

Vũ Văn Cẩn đặt mộc bài trên bàn.

Sao người đầu tiên lại chính là nàng?

Cau mày, khoát tay với Lộng Nguyệt.

“Có câu hỏi gì thì ngươi hãy hỏi đi!”

Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút mất mát.

Đối với nàng ta, thật ra hắn chẳng có câu hỏi gì, nhưng ngại quy tắc của trò chơi, hắn tùy tiện nghĩ ra một câu hỏi vô thưởng vô phạt, Vũ Văn Cẩn mừng rỡ thoải mái, vô cùng đơn giản đáp lại là xong.

Đợt thứ hai, là Mạc Thiếu Khanh lấy được mộc bài có chữ ‘Hỏi’, Lạc Khinh Trần lấy được mộc bài có chữ ‘Đáp’, đơn giản hỏi đáp mấy vấn đề vô thưởng vô phạt khác.

Vòng thứ ba, Tần Mộ Dao nhìn mộc bài trong tay mình, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nheo mắt, trong lòng kêu to ‘không tốt’, chờ lâu như vậy, chờ chữ ‘Hỏi’ không đến, ngược lại sao lại lấy được chữ ‘Đáp’?

Mạc Thiếu Khanh, Lộng Nguyệt, Vũ Văn Hạo Thiên, Lạc Khinh Trần lúc này lập tức phấn chấn lên, dường như nhìn ra manh mối gì, vuốt ve mộc bài trong tay, trong lòng cầu nguyện người may mắn lấy được mộc bài có chữ ‘Hỏi’ kia là mình!

Họ đều tự mở mộc bài trong tay mình ra, trong mắt lập tức xẹt qua một chút mất mát, cơ hội khó đến như vậy mà lại mất đi! Phản ứng tiếp theo là lập tức quan sát mộc bài trong tay những người khác, muốn nhìn xem rốt cục ai là người lấy được mộc bài kia.

“Không khéo, ở trong tay ta!”

Ý cười trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên lóe lên, lập tức mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn.

Trong lòng Tần Mộ Dao cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải Lộng Nguyệt và Ngưng Sương lấy được là tốt rồi, nàng biết Vũ Văn Hạo Thiên hẳn là sẽ không làm nàng khó xử!

“Dao Nhi, nàng muốn tìm một phu quân như thế nào?”

Vũ Văn Hạo Thiên cười hỏi.

Mà ánh mắt cưng chiều của Mạc Thiếu Khanh giờ phút này đang vây lấy Tần Mộ Dao, vẻ mặt thoáng nghiêm túc.

Đây cũng là điều mà hắn muốn biết, hắn muốn biết mình phải như thế nào mới đạt được tiêu chuẩn của Dao Nhi!

Tần Mộ Dao giật mình.

Phu quân như thế nào?

Chuyện này thật ra nàng còn chưa nghĩ đến.

Cảm giác được nhiều ánh mắt đang chú ý đến mình, toàn là ánh mắt chờ mong, Tần Mộ Dao trầm ngâm một lát.

“Phu quân như thế nào?”

Tần Mộ Dao nâng cằm, như là vô cùng băn khoăn tự hỏi.

Mà tâm của mấy nam nhân lập tức đều tập trung chú ý. Người có thể xứng đôi với Dao Nhi hẳn là không phải người bình thường, nhưng mà Dao Nhi thích người như thế nào!

Mà Ngưng Sương bên kia nhìn vẻ chờ mong trong mắt Lộng Nguyệt, trong lòng một trận đau đớn.

Hắn cũng muốn làm phu quân của Tần Mộ Dao sao?

Trong lòng xẹt qua một chút chua xót, nhưng lập tức lại cảm thấy thật là châm chọc.

Biết thì thế nào? Chỉ cần Tần Mộ Dao biết mục đích của bọn họ, đừng nói là phu quân, đến ngay cả bằng hữu cũng không giữ được!

Nhắm mắt, Ngưng Sương che giấu đi một tia sáng lợi hại vừa xẹt qua.

“Là nam nhân có thể xây nhà, làm bếp, chiều chuộng ta, yêu ta, bao dung ta, đương nhiên, cũng phải là người ta yêu!”

Tần Mộ Dao tùy ý nói, muốn qua loa cho xong.

Mấy nam nhân như có chút đăm chiêu gật đầu, ý tứ sâu trong đáy mắt khiến người ta không thể biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, cho đến tận khi Tần Mộ Dao thu lại mộc bài, đưa ra trước mặt bọn họ thì họ mới tỉnh táo lại.

Tần Mộ Dao nhìn sắc mặt Ngưng Sương khẽ biến, theo bản năng nhìn mộc bài trong tay, một chữ ‘Hỏi’ hiện ra trước mắt nàng, dường như phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, cố ý nhìn Ngưng Sương.

“Ồ! Sương Nhi, sao có thể rơi vào tay muội chứ?”

Ngoài miệng tuy rằng giả vờ kinh dị, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.

Tay Ngưng Sương nắm chặt mộc bài, nhận thấy ánh mắt của Tần Mộ Dao, trong lòng ngẩn ra.

Lẽ nào…

Nàng ta còn không kịp hoài nghi, liền thấy Tần Mộ Dao chìa mộc bài trong tay ra, một chữ ‘Hỏi’ cực lớn đập vào mắt nàng ta, mà tấm mộc bài trong tay dường như trở nên nóng bỏng.

“Tỷ tỷ, xin tỷ hãy hạ thủ lưu tình a!”

Ngưng Sương ra vẻ tươi cười, trong lòng ngầm bất an, chìa mộc bài trong tay ra.

“Đương nhiên, muội là muội muội của ta mà!”

Nhìn chữ ‘Đáp’ kia, tâm tình Tần Mộ Dao lập tức tốt lên.

‘Hạ thủ lưu tình’?

Nàng đợi lâu như vậy, rốt cục cũng đợi được giờ khắc này, sao có thể hạ thủ lưu tình? Cho dù hỏi không được điều gì, nàng cũng phải đòi lại vài thứ mới cam tâm!

Đôi mắt thâm thúy của Lộng Nguyệt xẹt qua một tia âm trầm, như có như không nhìn hai người.

Dao Nhi vốn có hoài nghi với Ngưng Sương, điểm này hắn đã sớm nhìn ra, chỉ có điều Ngưng Sương không thể bị nàng vạch trần được!

“Sương Nhi, ta nghe nói trước kia muội là sát thủ, ta muốn biết chủ nhân của muội là ai!”

Tần Mộ Dao nắm chén rượu trong tay, nhẹ nhàng lay động, chất lỏng trong suốt long lanh.

Tự Ngưng Sương nói nàng ta là sát thủ, nhưng, nàng không thể nào tin được, thân thủ của Ngưng Sương hiển nhiên không đạt được tiêu chuẩn của sát thủ, theo những gì nàng nhìn thấy ở phủ Thừa tướng lúc nàng ta bị Vũ Văn Cẩn chơi xấu, nàng ta không có được cái mẫn cảm đối với nguy hiểm của một sát thủ.

“Tỷ tỷ… Sương Nhi trước kia là sát thủ của Ám môn!”

Ngưng Sương cố gắng bình tĩnh lại.

Ám môn, đó là một tổ chức sát thủ mấy năm trước xuất hiện trên giang hồ, lúc ấy vô cùng náo nhiệt, sát thủ trong đó đều là những cao thủ, nhưng chỉ náo nhiệt được hai năm, sau đó lại biến mất không tung tích, không ai biết trong nội tình đã xảy ra chuyện gì.

“Vậy sao?”

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Ám môn? Nàng ta tưởng rằng nàng sẽ tin sao?

“Nhưng đáp án này, ta không hài lòng?”

Tần Mộ Dao nhợt nhạt giương khóe miệng lên, trong mắt xẹt qua một chùm sáng.

Lúc này nàng càng thêm xác định Ngưng Sương khả nghi. Nhưng mà, nàng vẫn không muốn buông tha nàng ta dễ dàng như vậy. ‘Hạ thủ lưu tình’ phải không?

Nhìn thẳng hai mắt Ngưng Sương, quả nhiên thấy đáy mắt nàng ta hiện lên một chút bối rối. Bối rối sao? Nàng ta hẳn là không ngờ tới nàng sẽ làm khó như vậy!

Nhưng, chính bởi vì người đó là Ngưng Sương, nàng mới không muốn dễ dàng buông tha như vậy!

“Tỷ tỷ, Sương Nhi nói đều là sự thật, tỷ tỷ không tin Sương Nhi sao?”

Giọng Ngưng Sương mang theo một tia khóc nghẹn, dáng vẻ đáng thương khiến Tần Mộ Dao nghe xong, lông mày càng nhăn chặt.

Lạc Khinh Trần như có chút đăm chiêu nhìn nữ tử có dáng vẻ giống Dao Nhi như đúc này, muốn thấy rõ trong lòng nàng ta suy nghĩ cái gì, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu được nữ tử này!

“Muội muội, đây là quy tắc của trò chơi, ta chỉ là làm cho trò chơi thêm vui thôi, chẳng lẽ muội muội không thể thỏa mãn mọi người sao? Đây sao có thể là chơi đẹp được, đệ nói có phải không, Thiên Nhi!”

Tần Mộ Dao nhíu mày, nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội này.

“Đúng rồi! Đây là chơi không đẹp! Thiên Nhi không thích chơi không đẹp!”

Khuôn mặt Thiên Nhi nhăn nhó, phụ họa nói.

Ở trong lòng nó, chỉ cần tỷ tỷ nói cái gì thì chính là cái đó!

Ngưng Sương run run, ánh mắt đảo qua mọi người. Người khác dường như đều không có ý muốn ngăn cản, mà Lộng Nguyệt cũng lạnh nhạt uống rượu trong tay, giống như không nhìn thấy. Trong lòng xẹt qua một chút mất mát, Ngưng Sương đảo mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao.

“Tỷ tỷ muốn làm như thế nào?”

Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại, thoải mái nói.

“Rất đơn giản, theo quy tắc trò chơi, phạt rượu! Uống hết chỗ rượu này!”

Tần Mộ Dao chỉ chỉ vào mấy vò rượu để trên tuyết, ước chừng có vài vò còn chưa mở, nàng nghĩ, chỗ này cũng đủ khiến cho Ngưng Sương say khướt rồi!

Ngưng Sương nhìn mấy vò rượu đó, sắc mặt phút chốc tái nhợt.

Tửu lượng của nàng chỉ bình thường, mấy vò rượu đó uống làm sao nổi?

Phẫn hận nhìn Tần Mộ Dao, tuy rằng đã sớm biết nàng ta có ý sửa trị mình, tuy rằng nàng đã cố gắng kìm chế, nhưng hiện tại không thể nhịn nổi nữa!

Trong lòng xẹt qua một chút ý tàn nhẫn, hai tay gắt gao nắm chặt, tầm mắt sắc bén bắn về phía Tần Mộ Dao.

“Công chúa Ngưng Sương, người sẽ không định chơi xấu đấy chứ?”

Một thanh âm vang lên, mang theo vài phần trêu tức, vài phần mệnh lệnh, vài phần cương nghị.

Lộng Nguyệt cầm rượu trong tay uống một ngụm, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Hắn biết bản lĩnh của Lạc Khinh Trần, trước mặt hắn ta, không được nghĩ gì cả.

“Đương nhiên… Sẽ không!”

Ngưng Sương cưỡng chế tức giận trong lòng, nhấc mấy vò rượu lên, ánh mắt như có như không liếc qua Lộng Nguyệt, ngửa đầu uống một ngụm.

Tần Mộ Dao nhìn dáng vẻ ngửa đầu uống rượu của Ngưng Sương, nhún vai.

Đừng trách nàng độc ác, đối đãi với địch nhân, nàng chưa bao giờ nương tay, huống chi, Ngưng Sương này lại tính kế với phụ mẫu của nàng, đương nhiên nàng sẽ không cho nàng ta đẹp mặt!

Đây coi như là cảnh cáo với Ngưng Sương!

Không khí phút chốc trở nên giằng co, Tần Mộ Dao thở dài, mục đích của mình đã bước đầu đạt được, nàng cũng không có hứng thú muốn tiếp tục chơi nữa, xoay người muốn rời đi, lại bị mấy người đó gọi lại.

“Dao Nhi, nàng đi đâu thế?”

Tiếng Lộng Nguyệt vang lên đầu tiên.



Tần Mộ Dao đột nhiên dừng lại, bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác, nhìn Lộng Nguyệt, trong mắt xẹt qua một chút trêu tức.

“Đi vệ sinh, Lộng Nguyệt Cung chủ muốn đi cùng sao?”

Quả nhiên, vừa nói xong, liền thấy vẻ mặt xấu hổ của Lộng Nguyệt, Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, đưa mắt nhìn bọn họ.

“Muội muội Sương Nhi của ta xin giao cho mọi người, đừng để muội ấy uống nhiều quá!”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trên thực tế là nói với bọn họ, đừng để cho nàng ta lợi dụng sơ hở!

Hôm nay, nàng muốn Ngưng Sương say khướt!

Tần Mộ Dao rời đi, để mấy người ở lại tự uống rượu, ngẫu nhiên hàn huyên, chỉ chốc lát sau, một tiểu tư đi đến bên cạnh Mạc Thiếu Khanh, khuôn mặt có vài phần lo lắng.

“Đại thiếu gia, không tốt, hiệu buôn hình như có chút vấn đề, quản sự mời người đi một chuyến!”

Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh lo lắng.

Hiệu buôn có vấn đề?

Hiện tại hiệu buôn của Mạc gia ở Bắc Tĩnh quốc mới chỉ là giai đoạn khởi đầu, chỉ cần có một chút vấn đề nhỏ thì Mạc Thiếu Khanh đều phải tự mình kiểm tra, nghe thấy tiểu tư báo vậy, lập tức đứng dậy cáo biệt mấy người, lại còn gửi lại cho Tần Mộ Dao một tờ giấy, ngay lập tức rời đi.

Mạc Thiếu Khanh được tiểu tư dẫn đi rất xa, đột nhiên phát hiện dường như có gì đó không bình thường.

Tiểu tư này hắn chưa từng gặp, huống hồ nơi hắn ta dẫn hắn đến không phải là hiệu buôn Mạc gia, trong lòng lập tức cảnh giác lên.

“Ai phái ngươi tới?”

Mạc Thiếu Khanh đột nhiên dừng lại, trong mắt xẹt qua một chút âm lịch.

Tiểu tư giật mình, còn chưa kịp trả lời, một bàn tay liền đập lên vai Mạc Thiếu Khanh, Mạc Thiếu Khanh lập tức cảnh giác, bắt lấy tay người đó, xoay người một cái, giây tiếp theo, người nọ liền ngã lăn.

“A…”

Bất ngờ xảy ra biến cố khiến Tần Mộ Dao kinh hô ra tiếng, cả người đã ngồi ở trên tuyết.

“Dao Nhi? Sao lại là nàng?”

Mạc Thiếu Khanh không biết nói gì nhìn nữ tử đó, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, lập tức ngồi xổm xuống, kiểm tra thân thể của nàng.

“Có sao không?”

Tần Mộ Dao ai oán liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.

“Sao không thể là ta? Chàng nhìn xem ta như vậy thì có việc gì hay không?”

Tần Mộ Dao xòe tay, nhíu chặt mi. Nàng ngã cũng không mạnh, nhưng cũng không nhẹ.

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh lộ vẻ tự trách.

Sao mình lại không nhận ra được Dao Nhi chứ?

“Để ta đỡ nàng đứng lên.”

Mạc Thiếu Khanh vươn tay, trên mặt đất phủ đầy tuyết, rất lạnh, nếu ngồi lâu thì không tốt cho sức khỏe.

Tần Mộ Dao đưa tay cho hắn, nhìn vẻ quan tâm trên mặt hắn, trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt.

“A… Chân của ta…”

Nghe tiếng thét kinh hãi của Tần Mộ Dao, tâm Mạc Thiếu Khanh lập tức lo lắng.

“Chân làm sao vậy? Đau không? Có phải là bị trật khớp rồi không?”

Hỏi liên tiếp mấy câu, trong lòng Tần Mộ Dao lập tức xẹt qua một tia ngọt ngào, nhưng mà cũng không bỏ qua việc hắn vừa đánh ngã nàng xuống đất, lông mày nhíu chặt, trong mắt Tần Mộ Dao lóe sáng, nghiêm túc nói.

“Chắc là trật khớp, làm sao bây giờ? Ta không đi được!”

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh lập tức căng thẳng, trầm tư một lát, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tần Mộ Dao.

“Ta cõng nàng, giờ phải đi tìm đại phu!”

Trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, đã đạt được mục đích của mình, nằm trên lưng Mạc Thiếu Khanh, nhìn Mạc Thiếu Khanh đứng dậy, khuôn mặt sau lưng hắn lập tức tươi cười nở rộ.

Mạc Thiếu Khanh hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, khẽ nhíu mày, dường như nhận thấy được một tia không thích hợp, ướm hỏi.

“Dao Nhi, vừa rồi không phải nàng cho tiểu tư giả truyền tin tức chứ?”

“Đương nhiên rồi, bằng không sao có thể tống khứ một đống người chướng mắt kia đi chứ?”

Tần Mộ Dao cười ha ha.

Đã sớm muốn bỏ đi, nhưng mà nghĩ rằng hôm nay Ngưng Sương nhất định sẽ say khướt, nhất định có thể là cơ hội tốt của nàng.

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh vô cùng vui vẻ.

Ý Dao Nhi là…

“Dao Nhi muốn ở riêng bên ta à?”

Mạc Thiếu Khanh tiếp tục thử, trong lòng không nhịn được mà mừng như điên.

Dường như cảm nhận được cảm xúc của hắn, Tần Mộ Dao ôm cổ hắn, cũng không muốn để cho hắn đắc ý quá mức, khóe miệng giương lên một chút tươi cười.

“Chỉ ngại nhiều người thôi, rất là ồn ào!”

Trên thực tế, nàng vốn hy vọng được trải qua ngày hôm nay cùng Mạc Thiếu Khanh, chỉ đột nhiên nảy ra một đống người phá hủy ước nguyện ban đầu của nàng mà thôi!

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút mất mát.

Trong tuyết, hai người cứ đi như vậy, không nói gì, Mạc Thiếu Khanh cảm nhận được thân thể sau lưng, trong lòng cũng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

Đột nhiên, Mạc Thiếu Khanh lại phá vỡ trầm mặc.

“Dao Nhi…”

“Ừm?”

“Ta sẽ xây nhà!”

“Ừm!”

Đương nhiên sẽ xây nhà! Nam nhân vĩ đại như vậy, chỉ cần vừa ra ngoài kia đứng thì sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt, huống hồ phủ của hắn từng là thủ phủ của Tây Nhạc quốc, nên nàng nghĩ, chẳng bao lâu nữa, cũng sẽ trở thành thủ phủ của Bắc Tĩnh quốc!

“Ta… sẽ học nấu cơm!”

“Nấu cơm?”

Trong mắt Tần Mộ Dao trên lưng hắn xẹt qua một chút nghi hoặc, trong đầu hiện ra hình ảnh Mạc Thiếu Khanh đi lại trong phòng bếp, không khỏi cười ra tiếng.

“Dao Nhi!”

Mạc Thiếu Khanh dường như đã bị đả kích, trong lòng có chút vội vàng.

Dao Nhi không tin sao? Sao nàng lại cười?

“Được rồi, ta không cười!”

Chỉ có điều hắn sẽ làm món gì đây?

“Ta sẽ yêu nàng, chiều chuộng nàng, bao dung nàng!”

Mạc Thiếu Khanh tiếp tục nói, trong mắt lóe lên tia chân thành.

“Cũng sẽ chờ nàng yêu ta!”

Hắn sẽ làm phu quân của Dao Nhi! Như vậy, hắn là có thể danh chính ngôn thuận cả đời bảo vệ nàng! Không ai có tư cách chia rẽ bọn họ!

Tần Mộ Dao sau lưng hắn đột nhiên cứng đờ, lập tức nhớ tới lời nói nửa đùa nửa thật vừa rồi của mình, trong lòng lập tức ngẩn ra.

Hóa ra Mạc Thiếu Khanh nói sẽ học nấu cơm là vì như vậy!

Trong lòng như là bị mật đường bao vây, Tần Mộ Dao cúi sát xuống bên cổ Mạc Thiếu Khanh, đôi môi để sát vào bên tai Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một tia ác ý, nhẹ nhàng thổi nhẹ bên tai hắn, rõ ràng cảm giác được thân thể nam nhân dưới thân trở nên cứng ngắc, bên tai cũng trở nên đỏ ửng.

Đường đường Mạc Đại thiếu gia, lại vì động tác nhỏ này của nàng mà phản ứng như vậy, khiến nàng không thể không hoài nghi, liệu hắn có phải vẫn còn là một xử nam hay không nữa!

“Trước tiên ta muốn nếm thử tài nấu bếp của chàng rốt cục sẽ như thế nào!”

Tần Mộ Dao nhẹ nhàng nói bên tai hắn.

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh vui vẻ, việc không ngừng gật đầu.

Ý Dao Nhi là, chỉ cần vừa lòng với tài nấu bếp của hắn thì sẽ yêu hắn sao?

“Được!”

Như vừa giành được bảo vật, Mạc Thiếu Khanh lập tức hạ quyết tâm, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ nghiên cứu việc nấu ăn, nhất định sẽ không để Dao Nhi thất vọng!

“Dao Nhi, chân còn đau không?”

Mạc Thiếu Khanh đột nhiên tăng nhanh bước chân.

“Ồ…”

Tần Mộ Dao nheo mắt, cũng không nhẫn lại lừa hắn, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

“Nếu không đau, chàng sẽ thả ta xuống à?”

Mạc Thiếu Khanh giật mình, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trong mắt xẹt qua một tia cưng chiều.

“Không!”

Vĩnh viễn không buông!

“Ta đưa nàng đến một nơi!”

Mạc Thiếu Khanh vui sướng nói, trong mắt xẹt qua một chút thâm thúy.

Hắn dường như đang nghĩ đến vẻ mặt của Dao Nhi khi đến nơi đó!

***

Mấy người vẫn đang chờ Tần Mộ Dao trở về, trông ngóng nhìn ra cửa, sắc mặt càng ngày càng trầm, mà Ngưng Sương sớm đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Vũ Văn Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nhớ tới chuyện vừa rồi, dường như phát hiện một tia không thích hợp, cẩn thận nghĩ lại, một ý tưởng nhảy vào trong đầu hắn, trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ.

“Xem ra, Dao Nhi sẽ không trở lại!”

“Sao lại thế?”

Mắt Lộng Nguyệt lóe lên một tia tối tăm.

Khóe miệng Lạc Khinh Trần cũng giương lên một chút ý cười, chậm rãi mở miệng.

“Bây giờ, hẳn là nàng đã ở cùng với Mạc Thiếu Khanh. Nếu đã cố ý cắt đuôi chúng ta, sao có thể trở về?”

Dao Nhi a Dao Nhi, đến ngay cả hắn có thuật đọc tâm, vừa rồi cũng không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng!

Trong lòng xẹt qua một tia chua xót.

Mạc Thiếu Khanh thật tâm với Dao Nhi, trong lòng Dao Nhi dường như cũng có Mạc Thiếu Khanh, lẽ ra hắn nên mừng cho Dao Nhi, chỉ có điều không hiểu vì sao mà hắn lại không thể vui được?

Nâng chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn.

Rượu cùng với trái tim đều chua xót vô cùng!

Không phải một mình hắn, hai nam nhân khác cũng buồn bã uống rượu. Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên mang theo tươi cười, trong mắt cũng là một mảnh âm trầm.

Lộng Nguyệt nghĩ đến lúc Tần Mộ Dao rời đi, trong mắt hiện lên trêu tức, trong lòng tự giễu.

Cũng chỉ có Dao Nhi có thể đùa giỡn với bọn họ như vậy!

Từ sau khi Mạc Thiếu Khanh rời đi, Vũ Văn Cẩn vẫn trầm mặc, nhìn thấy bọn họ không ngừng uống rượu, cũng uống theo.

Hôm nay tiết Tuyết Thần, dường như Tuyết Thần đã xem nhẹ nguyện vọng của rất nhiều người!

Mà lúc này Tần Mộ Dao được Mạc Thiếu Khanh cõng, đi vào một nơi, Tần Mộ Dao nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức giật mình há to miệng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play