Trong khoảng thời gian ngắn từ lúc Tần Mộ Dao đến, không khí trong phòng đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hai nam nhân đều đang đoán xem vừa rồi nàng ở bên ngoài rốt cuộc nghe được bao nhiêu!

Tầm mắt Tần Mộ Dao dao động giữa hai người, vẻ mặt đột nhiên biến đổi của bọn họ khiến hoài nghi trong lòng nàng càng tăng lên.

Bọn họ rốt cuộc có chuyện gì muốn giấu nàng?

“Dao Nhi, chúng ta có thể có chuyện gì không cho nàng biết chứ? Nhất định là nàng nghe lầm!”

Mạc Thiếu Khanh phản ứng lại rất nhanh, vẻ tươi cười trên mặt cũng đã khôi phục, nhìn chén thuốc trong tay nàng, theo bản năng nói sang chuyện khác.

“Nàng vội tới đưa thuốc cho Kì Nhiên à, Kì Nhiên, mau thừa dịp thuốc còn nóng hãy uống đi!”

Thương Kì Nhiên lập tức từ ghế dựa đứng lên.

“Đúng, đúng, đúng, uống thuốc!”

Phản ứng của hai người khác trước!

Nhận ra điều này, Tần Mộ Dao càng thêm khẳng định phán đoán của mình.

Tần Mộ Dao nhắm mắt, che khuất tia khôn khéo vừa chợt lóe qua.

Chỉ cần là chuyện nàng muốn biết, nàng nhất định sẽ tìm ra cách để biết được. Mạc Thiếu Khanh giống như một con hồ ly giảo hoạt, mà Thương Kì Nhiên lại là một tên đầu gỗ thân sắt bất động. Muốn khiến hai người bọn họ mở miệng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Xem các huynh căng thẳng như vậy làm gì, ta cũng không ăn thịt người!”

Tần Mộ Dao bỏ qua sự nghiêm túc vừa rồi, tươi cười nở rộ, cầm chén thuốc đưa cho Thương Kì Nhiên.

Thương Kì Nhiên đưa tay ra nhận chén thuốc, Tần Mộ Dao lại vòng qua người hắn, trực tiếp đưa bát thuốc đến bên miệng hắn, ý cười trên khóe miệng mang theo một tia mê hoặc.

“Uống đi! Để lạnh hiệu quả sẽ không còn tốt như trước!”

“Khụ khụ…”

Thương Kì Nhiên bị hơi thuốc nồng xộc vào, trên mặt nhất thời hiện lên một chút mây đỏ, ánh mắt không biết để vào đâu.

Nhớ tới chuyện đêm đó Tần Mộ Dao giúp hắn giải vây, trong lòng không hiểu vừa động, như là bị cái gì đụng mạnh. Cảm giác kia phức tạp vượt quá phạm vi thừa nhận của hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải.

Tần Mộ Dao để ý phản ứng của hắn. Mặc dù Thương Kì Nhiên là cao thủ số một số hai trên giang hồ, nhưng đối với nữ nhân, hắn chẳng qua chỉ là tay mơ. Từ biểu hiện của hắn tối đó ở Cổ phủ có thể nhìn ra được những hành động thân mật mang hơi hướng ái muội nhất định có thể khiến hắn bối rối.

Trên thực tế đúng là như vậy, nhìn dáng vẻ quẫn bách không biết phải làm sao của hắn chẳng phải là minh chứng rõ ràng rồi sao?

“Khụ khụ…”

Mạc Thiếu Khanh nhìn hai người, ho nhẹ ra tiếng, híp mắt.

Dao Nhi sao có thể…

Trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tuông nồng đậm, không muốn nhìn thấy một màn trước mắt này, nhưng cũng không muốn rời tầm mắt. Vẻ tươi cười chiêu bài nhất thời cũng đơ ra.

“Uống nhanh nha!”

Tần Mộ Dao chớp chớp hai mắt linh động, trong mắt xẹt qua một chút trêu tức rõ ràng.

Thương Kì Nhiên đột nhiên phản ứng lại, theo bản năng tiếp nhận chén thuốc, một ngụm uống hết, đầu lưỡi cảm giác không có hương vị gì, nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào hai mắt Tần Mộ Dao.

Lý trí Thương Kì Nhiên đã nhiễu loạn, đồng thời cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Tần Mộ Dao nhìn thấy thời cơ chín muồi, lại mở miệng.

“Khó có được một ngày vui vẻ, chúng ta chơi trò chơi đi!”



“Được!”

Thương Kì Nhiên dường như là không chút suy nghĩ đã trả lời, che giấu sự lúng túng của mình.

“Được!”

Mạc Thiếu Khanh nhìn Tần Mộ Dao, trong lòng nghĩ xem làm thế nào di chuyển sự chú ý của nàng khỏi Thương Kì Nhiên.

Có được đáp án mình muốn, Tần Mộ Dao tươi cười rạng rỡ, cầm bút, vẽ rất nhanh vài nét bút trên giấy, sau khi hoàn thành, nàng đảo mắt nhìn về phía hai người.

“Chơi cái gì thì do ta định nha, trước tiên phải nói rõ nếu muốn chơi trò chơi thì phải tuân thủ quy tắc.

Trong tay ta có ba mảnh giấy, trên đó vẽ những ký hiệu khác nhau. Chúng ta mỗi người bốc một cái, người bốc được cái khác với hai cái còn lại sẽ được yêu cầu hai người kia làm một chuyện mà đối phương phải hoàn thành! Các huynh rõ ràng chưa?”

Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên liếc nhau, đột nhiên hối hận vừa rồi mình xúc động đáp ứng nàng.

Tâm tư Dao Nhi vốn kín đáo, xem ra Dao Nhi vẫn không buông tha cho việc thám thính tin tức từ trong miệng bọn họ.

Phản ứng của bọn họ lọt vào trong mắt Tần Mộ Dao, ánh mắt run run.

“Sao thế? Các huynh không dám chơi à? Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, các huynh đã đáp ứng rồi, sao lại có thể lật lọng? Chẳng lẽ các huynh đã kết luận là các huynh sẽ thất bại?”

Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng, phát ra thế công kích tiếp theo.

Mi tâm hai nam nhân nhíu lại, tuy biết rằng đó là phép khích tướng của nàng nhưng vẫn không thể không cố mà đồng ý, hiện tại chỉ có thể hi vọng Dao Nhi không có cơ hội đưa ra yêu cầu!

Nhìn thấy hai người gật đầu, Tần Mộ Dao mở bàn tay ra, đưa ba mảnh giấy trước mặt bọn họ.

“Các huynh chọn trước đi!”

Nói xong, nhìn mỗi người bốc một mảnh giấy trên tay nàng, sau đó mở ra, nàng vuốt ve mảnh giấy còn lại trong lòng bàn tay, không mở ra, khóe miệng khẽ cười.

“Là cái gì?”

Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên đưa mảnh giấy ra, rõ ràng thấy ký hiệu trên mảnh giấy của đối phương giống y như trên mảnh giấy của mình, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Điều bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra quá nhanh, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có!

Tần Mộ Dao như là đã biết trước kết quả này, ngồi trên ghế, hai chân thu lại, nhìn dáng vẻ phòng bị của hai người, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.

“Phụ thân ta và mẫu thân ta có ổn không?”

“Tốt, bọn họ tốt lắm!”

“Đương nhiên, bọn họ rất khỏe!”

Thương Kì Nhiên và Mạc Thiếu Khanh đáp. Nhưng vừa nói xong lại thấy vẻ tươi cười trên mặt Tần Mộ Dao nháy mắt biến mất.

Tần Mộ Dao nhìn hai người, không cần hỏi, nàng đã biết đáp án! Chuyện bọn họ muốn giấu nàng quả nhiên có liên quan đến phụ mẫu nàng. Quả nhiên phụ mẫu ở kinh thành đã xảy ra chuyện!

“Nói đi, bọn họ làm sao vậy?”

Khuôn mặt Tần Mộ Dao trầm xuống, bên ngoài vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nóng ruột không thôi, hai tay nắm chặt, như là đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.

Hai nam nhân lúc này mới phát hiện ra sơ hở trong câu trả lời vừa rồi của mình. Ngữ khí của bọn họ quá mức vội vàng và khẳng định, huống hồ, bọn họ làm sao mà biết được tình trạng của phu thê Tần thị. Thông minh như Tần Mộ Dao, sao có thể nhìn không thấu?

“Bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



Tần Mộ Dao rống to ra tiếng, kích động ném mảnh giấy trong tay ra, rốt cục biểu hiện ra ẩn nhẫn trong lòng.

Mạc Thiếu Khanh thở dài.

Đúng là vẫn không thể gạt được Dao Nhi! Chỉ cần nàng hoài nghi, thì nhất định sẽ tìm được chân tướng sự việc, bọn họ cần gì phải tiếp tục giấu giếm?

“Tần lão gia và Tần phu nhân bị nhốt vào thiên lao!”

Mạc Thiếu Khanh nhìn Tần Mộ Dao chằm chằm không chớp mắt, chú ý nhất cử nhất động của nàng.

Tần Mộ Dao choáng váng.

Nhốt vào thiên lao? Vì sao?

Nhớ tới phu thê Tần Tấn. Từ khi nàng đến thế giới này, nàng đã chiếm được nhiều yêu thương của họ, đó là những thứ mà ở kiếp trước nàng đã mất đi. Cảm tình của nàng với bọn họ mặc dù ít nhiều là từ tình với cha mẹ ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng nàng cũng hiểu được hai người bọn họ là món quà quý trời ban cho nàng!

Ánh mắt Tần Mộ Dao đột nhiên mất đi thần thái.

Trong khoảng thời gian nàng rời đi, kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Dao Nhi, nàng đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì!”

Mạc Thiếu Khanh lo lắng nói.

Không có việc gì? Đã nhốt vào thiên lao sao có thể không có việc gì?

Hai tròng mắt Tần Mộ Dao đột nhiên rùng mình, trong mắt xẹt qua một vệt sáng, phút chốc xoay người, chạy ra khỏi phòng.

Nàng phải nhanh chóng trở lại kinh thành, biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

“Dao Nhi…”

Mạc Thiếu Khanh kinh hô ra tiếng, theo bản năng chạy theo.

Ánh mắt Thương Kì Nhiên chạm vào mảnh giấy rơi trên mặt đất, nhặt lên thì nhìn thấy rõ ràng ký hiệu trên đó giống y như ký hiệu trên mảnh giấy của mình, đột nhiên hiểu được, thì ra là thế!

Nhớ tới dáng vẻ Tần Mộ Dao chịu đả kích sâu sắc vừa rồi, trong lòng nhất thời ngẩn ra, bất chấp trên người còn mang thương thế, cũng chạy theo ra ngoài.

***

Mà lúc này trong chuồng ngựa, Mạc Yên cho hạ nhân rời đi, đứng một mình trước một con ngựa, tay vuốt ve bờm ngựa, nhếch mép cười nhạt.

Đây là con ngựa Tần Mộ Dao thường xuyên cưỡi trong khoảng thời gian xử lý hậu sự thủy tai.

Đột nhiên, từ trong tay nàng rút ra một chủy thủ sắc bén, vẻ tươi cười trên mặt dần dần trở nên tàn nhẫn.

“Ngựa ngoan, ngươi cần phải chiếu cố chủ nhân của ngươi tốt vào nha!”

Nói xong liền cứa dây cương chỉ còn dính lại một chút, vô cùng vừa lòng nhìn kiệt tác của chính mình.

Chỉ cần dùng một chút lực, dây cương sẽ bị kéo đứt, mà người sẽ lập tức bị…

Đang tưởng tượng đến hậu quả, đột nhiên nhận thấy được có người đang đi tới, lập tức đứng lên lẩn mình tránh né.

Tần Mộ Dao vội vã chạy đến chuồng ngựa, lúc này tâm nàng giống như mũi tên, chỉ cần nghĩ đến nguy hiểm mà phụ mẫu phải đối mặt, trong lòng không thể bình tĩnh lại.

Nàng thầm nghĩ phải mau chóng trở lại kinh thành, xác định tình trạng của bọn họ.

Lên ngựa, Tần Mộ Dao hung hăng quất roi, con ngựa nhất thời phi như tên ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ về nhà, không biết con ngựa dưới thân chính mình đã bị người ta động tay động chân…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play