Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại sảnh im lặng đến kỳ quái, bọn họ cũng đều đã biết trong cuốn sổ nhỏ kia ghi cái gì. Tội hối lộ quan viên ở Tây Nhạc quốc chỉ có tống vào đại lao.
Lúc này những cáo già trên thương trường xưa kia trong nháy mắt đều mất đi chủ ý.
Đột nhiên Trần đại phú mặt đang xanh mét trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, lộ ra mấy cái răng vàng trong miệng, bày ra vẻ tươi cười nịnh nọt.
“Việc tạo phúc cho dân chúng như vậy, Trần đại phú ta đương nhiên muốn dùng toàn lực để ủng hộ. Ta góp mười vạn lượng, người xem…”
Ngữ khí Trần đại phú mang theo một tia ướm hỏi, khác một trời một vực với thái độ phản đối vừa rồi.
Nếu rộng tay quyên tiền, nói không chừng còn có đường sống.
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên.
Trần đại phú này coi như thông minh, lẩm nhẩm gõ gõ vào cuốn sổ nhỏ.
“Được rồi, vậy Mộ Dao thay dân chúng cám ơn sự giúp đỡ khẳng khái của ngươi. Nam Tinh, hãy nhớ kỹ số tiền quyên góp của Trần đại phú, đợi sau khi nhận đủ bạc, lập tức lập liệt kê một danh sách cho ta!”
“Vâng!”
Nam Tinh rút giấy bút ra, viết đại danh Trần đại phú cùng số ngân phiếu mười vạn lượng vào giấy.
Nam Tinh vừa động bút, những người khác liền nối tiếp nhau mở miệng.
“Ta góp mười lăm vạn lượng…”
“Ta góp hai mươi vạn lượng…”
“Ta góp ba mươi vạn lượng…”
…
Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh trong đại sảnh liên tiếp vang lên, Tần Mộ Dao cười nhìn hành động của bọn họ.
Đây đúng là điều nàng muốn, tội hối lộ cùng lắm cũng chỉ tống vào đại lao, huống hồ dù sao những người này đều là những người chống đỡ toàn bộ nền kinh tế thành Cẩm Tú, nếu tống hết vào đại lao, đối với thành Cẩm Tú mà nói cũng không có lợi ích gì mà lại còn gây trở ngại cho phát triển kinh tế.
Vừa vặn trùng kiến gia viên cần rất nhiều tài chính, cho nên, không bằng lợi dụng điểm này, vừa giáo huấn bọn họ, lại đồng thời có lợi cho dân chúng thành Cẩm Tú.
Hết thảy đều giống như dự đoán của nàng.
Nhưng thời điểm tầm mắt của nàng dừng ở Cổ lão gia, trong lòng lại hơi giật mình.
Lão ta không hề tỏ vẻ lo lắng!
Mi tâm Tần Mộ Dao nhíu lại.
Cổ gia là thủ phủ của thành Cẩm Tú, hơn nữa trên cuốn sổ nhỏ cũng ghi số lượng đút lót lớn nhất, dường như chiếm đến một nửa.
Lão thật đúng là bình tĩnh a!
“Cám ơn các vị, Cổ lão gia, Cổ gia là thủ phủ thành Cẩm Tú, từ trước đến nay phu nhân lại trường kỳ làm việc thiện, lần này Cổ lão gia sẽ không khiến mọi người thất vọng chứ?”
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên, nhìn khuôn mặt trấn định của Cổ lão gia. Nàng thật sự muốn xem lão bình tĩnh được đến đâu!
Cổ lão gia giơ chén rượu, cười cười lộ vẻ lõi đời.
“Tần tiểu thư kêu gọi, sao lão hủ có thể không hưởng ứng? Kỳ thật trước khi biết ý tưởng này của Tần tiểu thư, ta đã sớm cho người chuẩn bị ngân phiếu, tổng cộng hai trăm vạn lượng, hy vọng có thể vì góp sức vì dân chúng thành Cẩm Tú!”
Các thương gia nghe thấy con số này, trên mặt không ai là không giật mình. Hai trăm vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ, quả nhiên không hổ là thủ phủ thành Cẩm Tú!
“Ồ?”
Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, trong mắt hiện lên một vệt sáng.
Hai trăm vạn lượng? Lợi nhuận Cổ gia thu được nhờ vào cung cấp vật tư chất lượng kém cho công trình vượt xa con số này nhiều lần. Huống hồ lần này xảy ra tai họa, hoàn toàn là vì vật tư công trình kém. Muốn dùng hai trăm vạn lượng để xong việc, chuyện không đơn giản như vậy!
“Nam Tinh, mật hàm ta bảo ngươi viết đã viết xong chưa?”
Tần Mộ Dao liếc xéo với Nam Tinh, không nhanh không chậm nói.
Sắc mặt Phùng huyện lệnh vừa rồi đã dịu đi lại một lần nữa trở nên xanh mét, cho dù không có chuyện hối lộ, chỉ cần tội vật tư công trình kém kia ông cũng thoát không khỏi tội.
Nghĩ đến đây, ông càng thêm lo sợ bất an.
Cổ lão gia cũng ngẩn ra.
Tần Mộ Dao có ý gì? Hai trăm vạn lượng còn không thỏa mãn?
“Vì thay Cổ gia tích đức, lão hủ lại thêm hai trăm vạn lượng!”
Cổ lão gia trong lòng đã hiểu rõ, tội hối lộ là nhỏ, nhưng một khi chuyện giao vật tư công trình kém chất lượng được tấu lên, đừng nói đến tài phú của Cổ gia, đến ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được. Tuy rằng biết là nàng uy hϊếp nhưng vẫn phải cắn răng nuốt máu mà dâng tiền lên.
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên, chỉ thản nhiên cười, cũng không nói gì, một bộ mặt lạnh nhạt như mây trôi, giống như mọi chuyện nàng đều nắm trong tay.
Cổ lão gia thấy nàng không tỏ thái độ, hai tay nắm chặt thành quyền.
Người khác không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, đều không chớp mắt nhìn Tần Mộ Dao chằm chằm, phỏng đoán nữ nhân này còn muốn làm gì?
“Mặt khác lại quyên sáu trăm vạn lượng chia dân chúng.”
Dáng vẻ Cổ lão gia bên ngoài khẳng khái, trong lòng lại chảy máu.
Trong đại sảnh lại vang lên âm thanh nức nở.
Mười triệu lượng! Cũng đủ xây dựng vài cái gia viên!
“Phụ thân, người….”
Cổ Cảnh Vinh cũng không chấp nhận nổi, không biết nói cái gì cho phải, Tần Mộ Dao rõ ràng là cố ý làm khó dễ, chẳng lẽ cứ tùy nàng mà dâng lên không giới hạn như vậy?
Cổ lão gia sắc bén liếc nhìn Cổ Cảnh Vinh một cái, ý bảo hắn câm miệng.
Số ngân lượng này so với an nguy của Cổ gia bọn họ, không đáng nhắc tới. Nhưng số lượng này cũng đã là giới hạn cuối cùng của ông, không thể tăng thêm nữa!
Tần Mộ Dao híp mắt, thứ nàng muốn không chỉ có từng này mà thôi!
Bưng chén trà trên bàn, nhấp một ngụm, vẻ tươi cười thản nhiên trên mặt lúc này không hợp với không khí xung quanh chút nào.
Vẻ tươi cười vốn có của Mạc Thiếu Khanh cũng bắt đầu trầm xuống, mi tâm hơi nhíu.
Cổ gia tuy rằng xuất thân từ thương gia nhưng cũng là một gia tộc tôn sùng vũ lực. Cổ Cảnh Vinh là sư đệ của Thương Kì Nhiên, nếu Dao Nhi bức bọn họ nổi giận…
Mạc Thiếu Khanh không dám tiếp tục nghĩ tiếp, cả người bắt đầu cảnh giác, nhìn chằm chắm Tần Mộ Dao không chớp mắt, chuẩn bị tùy thời nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ bảo vệ an nguy cho nàng.
Cổ lão gia hít một hơi thật sâu, bàn tay để trên bàn đã ra hiệu cho Cổ Cảnh Vinh, nhắm mắt, che khuất sát ý vừa chợt lóe qua.
Nhưng sự bất thường của lão không tránh được hai mắt Tần Mộ Dao, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, ngay lúc nàng buông chén trà, một thân ảnh rất nhanh tiến lên, kiếm trong tay Cổ Cảnh Vinh trực tiếp kề vào sau ót Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao nhìn kiếm ngày càng gần sát vào mình, trên mặt không có chút kinh hoảng, ngược lại mang theo một tia mừng thầm.
Chuyện càng ngày càng phấn khích.
Phụ tử Cổ gia đang từng bước tiêu sái bước vào cạm bẫy mà nàng đã lên kế hoạch, nàng nhất định sẽ cho bọn họ biết, thứ mà nàng muốn không chỉ có ngân phiếu, mà là muốn trừng phạt Cổ gia.
Ngay lúc mũi kiếm sắp đụng tới Tần Mộ Dao, Nam Tinh phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng, trong cảnh chỉ mành treo chuông, kéo cổ tay Tần Mộ Dao một cái, giây tiếp theo, bảo vệ nàng phía sau.
“Hồng Anh, hãy bảo vệ tiểu thư cho tốt.”
Nam Tinh buông Tần Mộ Dao ra, trong mắt xẹt qua một vệt sáng âm trầm, đón nhận thế công của Cổ Cảnh Vinh đang xông đến.
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh phản ứng trước tiên, sau khi xác định Dao Nhi không việc gì, không chút suy nghĩ phi thân tiến lên, gia nhập chiến cuộc, cùng Nam Tinh đối kháng với Cổ Cảnh Vinh. Trong khoảng thời gian ngắn, đại sảnh một phen hỗn loạn.
Trong lúc hỗn loạn này, có rất ít người chú ý đến người trong góc, Phó Tâm Vũ nhìn nữ nhân kia, trong mắt thoáng hiện lên sát ý nồng đậm.
Mặc kệ nàng ta là Vương phi tương lai của Duệ Vương gia hay nữ nhân của sư huynh, lúc này ả uy hϊếp đến trượng phu của nàng thì chỉ có chết…
Trong lòng đưa ra quyết định, trong tay bắn ra vài cái phi đao, phi đao rời tay, rất nhanh đâm về phía Tần Mộ Dao…
Mạc Yên lẳng lặng nhìn thấy hết thảy, khóe miệng giương lên một chút ý cười đắc ý.
Phó Tâm Vũ đã nghe theo lời của nàng! Quả nhiên, cho dù là hiệp nữ cũng không chịu nổi công phu châm ngòi ly gián!
Nhìn phi đao bay về phía Tần Mộ Dao càng ngày càng gần, trong lòng máu sôi trào, dường như đã nhìn thấy được hình ảnh Tần Mộ Dao ngã trong vũng máu.
Nhưng, giây tiếp theo, sự đắc ý của nàng lại đột nhiên cứng đờ, trong mắt hiện lên thần sắc bất đắc dĩ.
Không! Tại sao có thể như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT