“Nàng là ai?”

Giọng nói của nam nhân như một hòn đá nhỏ khơi dậy một tầng gợn sóng trong lòng Tần Mộ Dao.

Sau khi Mạc Thiếu Khanh hỏi ra những lời này, cảm giác được thân thể của nữ nhân trong lòng đột nhiên giật mình, không khỏi hơi hơi nhíu mi. Hắn hầu như có thể cảm giác được những lời này của mình khiến nàng rúng động và thương tâm.

Nhưng, đã nói ra miệng rồi, hơn nữa, đây là chuyện mà hắn nhất định phải biết rõ!

Trong lòng hắn ngầm có một tia chờ mong.

Nàng là nữ nhân tên gọi là ‘Mộ Dao’ sao? Là nữ nhân ràng buộc trái tim hắn sao?

Tần Mộ Dao hơi choáng vàng, không thể tin được mình lại nghe được câu hỏi như vậy từ trong miệng Mạc Thiếu Khanh. Nàng tự nói với mình, nhất định là vừa rồi mình nghe lầm. Sao Thiếu Khanh có thể hỏi nàng là ai chứ?

Nàng không phải là Dao Nhi mà hắn yêu nhất hay sao?

“Thiếu Khanh… Ta rất nhớ chàng! May quá chàng không có việc gì.”

Tần Mộ Dao càng ôm hắn chặt thêm, vẫn vùi mặt sâu trong ngực hắn, cố gắng hấp thụ cảm giác an toàn trên người hắn, dường như muốn trút bỏ mọi lo lắng khổ sở mà mình phải chịu đựng trong khoảng thời gian vừa qua. Nàng muốn nghe được những lời quan tâm của hắn, muốn cảm nhận được hắn ôm mình vào trong ngực.

Lông mày Mạc Thiếu Khanh nhíu lại, thật không ngờ nàng lại không trả lời. Vừa rồi nàng không nghe rõ câu hỏi của mình sao?

“Nàng… xin nàng nói cho ta biết, nàng là ai? Nàng tên là ‘Mộ Dao’ à?”

Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh lại một lần nữa vang lên, cũng không buông bỏ ý tưởng lúc ban đầu của mình.

Quả nhiên, sau khi hắn hỏi lại một lần nữa, nữ nhân trong lòng chợt cứng lại, rồi cái đầu đang chôn sâu trong ngực hắn từ từ ngẩng lên.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cuối cùng thì Mạc Thiếu Khanh cũng nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Đúng như hắn nghĩ, nàng có dung nhan tuyệt thế, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến hắn cảm thấy mê muội.

Không chỉ như vậy, khuôn mặt này đem đến cho hắn cảm giác quá mức quen thuộc, quen thuộc như thể đã khắc sâu trong đáy lòng từ lâu lắm rồi. Bây giờ nhìn thấy nàng thì cảm giác như nàng vừa bước ra từ bóng dáng trong trái tim hắn vậy.

Ánh mắt lẳng lặng lướt qua hình dáng bề ngoài của nàng, vô cùng giống với bức tượng ngọc kia!

Lúc này, hắn càng thêm xác định nữ tử trong lòng này có quan hệ mật thiết với mình!

Nhưng, Tần Mộ Dao nhìn Mạc Thiếu Khanh, lúc này nàng chắc chắn là mình không hề nghe lầm.

Quả thật vừa rồi hắn đã hỏi mình!

Ta là ai?

Ta là Dao Nhi của chàng mà!

Nhưng…

“Thiếu Khanh, chàng làm sao vậy? Sao chàng lại có thể hỏi như vậy?”

Bàn tay Tần Mộ Dao vuốt ve hai má hắn, trong mắt dâng lên một tia lo lắng.

Nàng chưa từng quên là Thiếu Khanh đã ngã từ trên vách núi này xuống.

Chàng bị thương sao? Bị thương chỗ nào?

“Ta…”

Mạc Thiếu Khanh có chút chần chờ, không muốn nói cho nàng biết rằng hắn chẳng nhớ gì cả.

Xem ra nàng thực sự lo lắng cho mình! Nếu biết mình không thể nhớ ra nàng, liệu nàng có đau lòng không?

Hắn chắc chắn là nàng sẽ đau lòng, bởi vì, hắn chưa nói gì mà đã đọc được vài phần bi thương trong mắt nàng rồi.

“Chàng mau nói cho ta biết đi! Cuối cùng thì chàng bị làm sao vậy?”

Một bàn tay Tần Mộ Dao nắm chặt cánh tay rắn chắc của hắn, dường như muốn khảm vào da thịt hắn.

“Lúc ta tỉnh lại… thì không nhớ được gì hết!”

Lông mày Mạc Thiếu Khanh nhíu chặt, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Dao. Lúc nhìn thấy tia đau thương trong mắt nàng, trong lòng hắn đau nhói như thể bị roi quật vào.

“Không nhớ gì hết…”



Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt.

Hắn chẳng nhớ gì cả? Hắn đã quên mất nàng?

Sao có thể như vậy? Vì sao lại không nhớ gì hết?

Tần Mộ Dao nắm chặt cánh tay hắn, cả người không ngừng run rẩy, trong đầu hiện ra biết bao ký ức giữa nàng và Mạc Thiếu Khanh. Những lời yêu thương bên tai, những ngọt ngào mà bọn họ đã cùng chia sẻ, vô số ký ức dâng lên trong đầu nàng, thế nhưng giờ phút này lại trở nên vô cùng đau đớn.

“Ta là Dao Nhi của chàng đây! Chàng sẽ nhớ, chàng nhất định sẽ nhớ ra ta!”

Trong mắt Tần Mộ Dao lóe lên thần sắc kích động, nhìn thẳng đôi mắt đen sâu thẳm của Mạc Thiếu Khanh.

Nếu hắn không nhớ ra mình thì cũng sẽ không nhớ ra những lời hứa hẹn trước đây ư?

Hắn muốn vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ nàng!

Sao hắn có thể quên được chứ?

“Dao Nhi? Dao Nhi…”

Mạc Thiếu Khanh thì thầm, mỗi tiếng đều như chạm đến tận đáy lòng hắn.

“Đúng, ta là thê tử của chàng, là nữ nhân mà chàng yêu. Chàng xem, hài tử của chúng ta cũng sắp ra đời rồi!”

Tần Mộ Dao đặt tay Mạc Thiếu Khanh lên cái bụng lớn của mình, trên mặt mang theo vài phần vui sướng:

“Chàng nhìn đi, chàng thích nhất là áp tai vào bụng ta, nói chuyện với hài tử. Chàng mau nghe xem, nhất định là hài tử đang chào hỏi chàng đó!”

Tần Mộ Dao lập tức như mất đi cảm giác an toàn, trong lòng có rất nhiều điều không xác định.

Lúc này Mạc Thiếu Khanh mới chú ý tới bụng của nàng, lại kinh dị mở to mắt.

Hài tử? Hài tử của hắn và nàng?

“Chúng ta là phu thê à?”

Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh lộ ra một tia run run.

Không chỉ có là phu thê, còn có cả hài tử chưa ra đời nữa!

“Đúng, chúng ta là phu thê. Chàng xem, đây là chứng cớ!”

Tần Mộ Dao nâng tay hắn, đồng thời cũng vươn tay mình ra. Một đôi nhẫn rõ ràng xuất hiện trước mắt Mạc Thiếu Khanh. Thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.

Hóa ra hắn có cảm giác đặc biệt với chiếc nhẫn này là vì đây là tín vật đính ước của bọn họ sao?

Hai người nắm chặt tay nhau, Tần Mộ Dao nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Mạc Thiếu Khanh, muốn tìm thấy tia quyến luyến quen thuộc trong mắt hắn.

“Nhưng ta… không thể nhớ nổi chúng ta…”

Mạc Thiếu Khanh thương tiếc nhìn Tần Mộ Dao, khuôn mặt cố gắng tươi cười của nàng khiến hắn có chút đau lòng.

“Không sao, chỉ cần chàng biết ta là ai là được rồi, ta… sẽ làm cho chàng yêu ta thêm một lần nữa. Lần này coi như là ta yêu chàng trước!”

Trong mắt Tần Mộ Dao lóe lên tia kiên định, bình tĩnh nhìn Mạc Thiếu Khanh.

Nàng không ngừng tự nói với mình, Thiếu Khanh ngã từ trên vách núi cao như thế xuống mà vẫn còn sống, hơn nữa nàng còn tìm được hắn, cũng đã là sự nhân từ của ông trời rồi. Về phần trí nhớ, nàng tin tưởng, chỉ cần tình yêu của bọn họ còn tồn tại thì sẽ chẳng có gì trở ngại hết.

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một dòng nước ấm, bàn tay nắm tay nàng cũng theo bản năng siết chặt.

Hắn có thể cảm nhận được nữ nhân trước mắt này thực sự là thê tử của hắn, thực sự yêu thương hắn!

***

Từ sau khi trở lại Hoàng cung, Tần Mộ Dao tỉ mỉ nói cho Mạc Thiếu Khanh biết thân phận của hắn, nói cho hắn những chuyện mà bọn họ từng trải qua.

Mạc Thiếu Khanh im lặng nghe, ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt Tần Mộ Dao.

Hắn thật không ngờ bọn họ lại đã trải qua nhiều chuyện như vậy!



Thương Kì Nhiên và Chân Giác cũng được sự cho phép đặc biệt của Nam Cung Ly, thường xuyên vào Hoàng cung giúp Mạc Thiếu Khanh khôi phục trí nhớ.

Nam Cung Ly vẫn phái rất nhiều người truy tìm tung tích của Nam Cung Tinh Nguyệt, nhưng, đã tìm tất cả những nơi có thể mà vẫn không tìm thấy hắn.

Lúc Nam Cung Ly báo tin tức này, Tần Mộ Dao không khỏi thở dài.

Nếu Nam Cung Tinh Nguyệt không có việc gì thì hẳn là hắn đã đi tìm long mạch rồi!

Hiện tại trên tay hắn có ngọc lưu ly bảy màu, lại còn có phượng ngọc. Chỉ cần tìm được long mạch, đoạt được long ngọc thì hắn có thể mở được long mạch bí ẩn.

Chỉ có điều cuối cùng thì long mạch ở chỗ nào?

Ánh mắt dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh.

Nàng nhớ rõ tối hôm đó, biểu tình của Thiếu Khanh dường như là đã biết cái gì đó. Nhưng hiện tại Thiếu Khanh không nhớ gì hết!

Tần Mộ Dao ngạc nhiên phát hiện, tuy Thiếu Khanh không nhớ những chuyện trước đây, nhưng những thói quen thì vẫn còn nguyên vẹn, ví dụ như che chở bảo bọc cho nàng. Có đôi khi nàng cứ có cảm giác là hắn không hề mất trí nhớ, cuộc sống của bọn họ cũng không có chút thay đổi nào.

Sáng sớm.

Mạc Thiếu Khanh thức dậy trước Tần Mộ Dao. Nhưng, nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ kia, Mạc Thiếu Khanh lại luyến tiếc không muốn xuống giường, cứ như vậy im lặng nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, một chút ý cười dần dần hiện lên trên hai má hắn.

Hồi tưởng lại những lời mà Tần Mộ Dao đã nói ở trên vực Tương Tư.

Lại một lần nữa yêu nàng?

Nữ tử như vậy, chỉ ở bên nàng có mấy ngày mà hắn đã phát hiện ra mình đã bắt đầu động lòng với nàng rồi!

Vươn tay, nhẹ vỗ về hai má nàng. Làn da vô cùng mịn màng, mi dày rợp như cây quạt nhỏ, đôi môi hồng mượt như thể đang chờ đợi được hôn.

Tâm thần hắn ngẩn ra.

Từ sau khi trở về, Tần Mộ Dao cũng không để ý tới việc hắn mất trí nhớ, tối nào cũng đều phải có hắn nằm bên cạnh mới ngủ được. Không chỉ ngủ, đêm nào nàng cũng rúc vào trong ngực hắn. Thế nhưng hắn lại cảm thấy đây là chuyện hết sức tự nhiên.

Hắn không thể không thừa nhận, hắn có du͙© vọиɠ với nàng!

Nhưng, nhìn thấy vùng bụng nhô cao của nàng, trong thâm tâm hắn lại sinh ra e ngại, không thể không áp chế du͙© vọиɠ trong lòng mình. Ôm ngọc nhuyễn ôn hương trong ngực, hắn cũng chỉ đành phải làm Liễu Hạ Huệ.

Nhưng hiện tại nhìn thấy đôi môi hồng mượt của nàng, dường như trái anh đào đang đợi được hái, khiến hắn không khỏi muốn nếm thử mùi vị của nó.

Có lẽ chỉ hôn một cái thì sẽ không đánh thức nàng!

Mạc Thiếu Khanh thầm nghĩ, như một tiểu tử mới biết yêu, trong lòng kinh hoàng không thôi!

Ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lúc đôi môi hắn chạm vào đôi môi hồng nhuận kia, dường như có một tia điện xẹt qua thân thể, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, có cảm giác rất quen thuộc như thể mình đã cảm nhận cảm giác này rất nhiều lần.

Hắn như thể nếm được vị ngon ngọt, trong lòng không ngừng thèm muốn có được thêm nữa. Ý niệm chỉ hôn lên môi một cái giờ đã biến mất, hắn linh hoạt nạy mở hàm răng của nàng, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào của nàng.

Nữ nhân trong lòng dường như rất quen thuộc với hương vị của hắn, tuy mắt vẫn nhắm chặt nhưng cũng bắt đầu hôn lại, đùa giỡn cùng hắn.

“Ưm…”

Một tiếng ‘ưm’ từ trong miệng nữ nhân phát ra lại khiến thân thể Mạc Thiếu Khanh đột nhiên ngẩn ra, như là giành được sự cổ vũ, muốn tiếp tục thăm dò. Bàn tay luồn vào trong vạt áo của nàng, chạm đến nơi mềm mại đầy đặn của nàng, lập tức cảm giác được sự căng thẳng trên bụng, dường như tất cả máu đều tập trung ở nơi nào đó.

Mạc Thiếu Khanh ngạc nhiên với phản ứng của mình, nhìn nữ tử trong lòng. Hắn biết mình không thể tiếp tục làm thế này…

Vừa muốn buông nữ nhân ra, nhưng, lại nhìn thấy nữ nhân nhíu nhíu mày, dường như bất mãn với việc hắn rời đi, hai tay ôm lấy cổ hắn:

“Thiếu Khanh…”

Nữ nhân vẫn nhắm hai mắt như cũ, trong giọng nói dường như có ma lực, khiến Mạc Thiếu Khanh không tự giác được mà chìm sâu, lún sâu thêm nữa.

Tình trạng hiện nay của bọn họ… tuy hắn có cảm giác với nàng nhưng vẫn chưa nhớ ra chuyện trước kia… hắn có thể muốn nàng hay không?

Không chỉ có như thế, thân thể nàng hiện tại có thể chịu đựng được không?

Dường như nữ nhân trong lòng còn chưa muốn chấm dứt nụ hôn. Phản ứng của thân thể của mình càng ngày càng mãnh liệt, khiến hắn đau đớn.

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một nụ cười khổ.

Hình như hắn vừa có một quyết định sai lầm thì phải! Đây là sự trừng phạt đối với việc hắn đã trộm hương ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play