Sau khi từ chối lời mời của Hoắc Nghiêu, trong lòng Nam Bùi cứ có chút bất an.
Cậu nghĩ, đợi hôm nào mình có thời gian, nhất định phải chủ động mời Hoắc Nghiêu ăn cơm mới được.
Nghĩ vậy xong, Nam Bùi liền gửi tin nhắn cho Hoắc Nghiêu, "Lần tới để tôi mời anh."
Đầu bên kia, Hoắc Nghiêu đang thấy khó chịu vì lời Trình Mạn nói.
Giây tiếp theo, thấy tin nhắn trên màn hình, anh không khỏi nhướn mi, trong mắt lộ ra một tia bất ngờ, vui vẻ.
Tâm tình bức bối vừa rồi cũng nháy mắt tan biến.
Anh cong môi, tầm mắt dừng trên sáu chữ kia, đáy mắt hiện lên ý cười khó phát hiện.
Trình Mạn đứng bên cạnh nói xong, thấy vẻ mặt Hoắc tổng không tốt lắm, còn tưởng mình nói sai rồi, đang nghĩ xem mình sai ở đâu thì lại đột nhiên thấy Hoắc tổng nở nụ cười như có như không, nhất thời ngây người tại chỗ.
Biểu cảm của Hoắc tổng......
Sao lúc thì nhíu mày lúc lại cười vậy?
Lẽ nào cô gặp phải ảo giác?
Nam Bùi vốn tưởng Hoắc Nghiêu sẽ nói mấy lời đại loại như 'để xem thế nào', dẫu sao với người như anh, lịch trình hàng ngày nhất định kín mít, không thể muốn hẹn là hẹn được.
Nhưng mà, Hoắc Nghiêu lại nhắn: [Thật hả?]
Nam Bùi ngay lập tức gõ chữ trả lời, "Đương nhiên là thật rồi !"
Hoắc Nghiêu: [Gặp rồi sẽ không hối hận đấy chứ?]
Nam Bùi ngây người giây lát, có chút nghi hoặc, sao Hoắc Nghiêu lại hỏi câu này nhỉ?
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc đáp, "Nhất định sẽ không."
Hoắc Nghiêu như là nghe vậy mới hài lòng, nửa ngày sau trả lời lại một chữ 'uhm', xem như chấp nhận lời mời của Nam Bùi.
Nam Bùi xem lại lịch sử chat, khóe môi khẽ cong, lần nữa cảm thán vị tổng giám đốc Hoắc Nghiêu này đúng là dễ nói chuyện thật, thời giờ khó gặp được ông chủ nào tốt như thế lắm.
Cậu thậm chí có chút chờ mong lần gặp tới đây của hai người.
Có điều, gần đây sự nghiệp của các nam chính ở cả ba quyển tiểu thuyết đều cần sự thúc đẩy của Nam Bùi, cậu có hơi lo mình sẽ không có thời gian gặp Hoắc Nghiêu.
Đặc biệt là tiểu thuyết bá đạo tổng tài, sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm đang trong giai đoạn phát triển, Nam Bùi cần thường xuyên tham gia vào cốt truyện.
Nghĩ vậy, Nam Bùi liền cảm thấy tới đây cậu muốn gặp Hoắc Nghiêu hẳn là hơi khó, không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng chút tiếc nuối này không chỉ bởi vì căn nhà của Hoắc Nghiêu.
Sau khi trải qua cốt truyện, lại được nói chuyện với Hoắc Nghiêu, bây giờ Nam Bùi rất mong được làm quen với vị tổng giám đốc này.
Trước đây cậu còn cho rằng tổng giám đốc trong thế giới tiểu thuyết đều sẽ giống như Tống Cảnh Sâm, nhưng Hoắc Nghiêu đã phá vỡ nhận thức của cậu, khiến cậu cảm thấy, kết bạn với một tổng giám đốc cũng không phải chuyện gì quá khó tiếp nhận.
Hơn nữa......
Không biết vì sao, trong lúc nói chuyện, Nam Bùi cứ cảm nhận được một cảm giác thân thuộc khó tả từ Hoắc Nghiêu.
Tuy đối diện chỉ là những con chữ lạnh như băng, nhưng cậu vẫn thấy như thế hai người đã quen biết từ lâu vậy.
Khi Nam Bùi cho rằng trong thời gian ngắn mình không cách nào gặp được Hoắc Nghiêu, một chuyện không thể ngờ tới đã xảy ra.
Dấu chấm than của tiểu thuyết tổng tài bá đạo sáng lên, hệ thống thông báo với Nam Bùi rằng cậu cần giúp Tống Cảnh Sâm giành được một hạng mục hợp tác quan trọng.
Hạng mục hợp tác này liên quan tới lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, là bàn đạp để sau này công ty của Tống Cảnh Sâm tiến quân vào giới giải trí.
Nhưng cụ thể hợp tác với công ty nào thì trong tiểu thuyết không nói, chắc cũng chỉ là một đối tượng hợp tác không quá quan trọng.
Chỉ cần đàm phán hạng mục này thành công, thanh tiến độ sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm sẽ có thể vượt ngưỡng 20%.
Vì thế, ngay sáng sớm ngày hôm sau, Nam Bùi đã thay quần áo tới trước công ty của Tống Cảnh Sâm.
Tống Cảnh Sâm hãy còn canh cánh trong lòng chuyện Nam Bùi quên vụ cứu mình ngày hôm qua, lại thêm sau đó cậu không an ủi mình, khiến hắn cảm thấy bị ghẻ lạnh.
Hơn nữa, khoảng thời gian trước Nam Bùi cũng đã rất lâu không ghé qua công ty của Tống Cảnh Sâm.
Tuy trước kia Tống Cảnh Sâm cảm thấy rất phiền mỗi lần Nam Bùi tới công ty tìm mình, nhưng khi cậu còn không xuất hiện nữa, hắn lại nhịn không được để tâm.
Đến chính hắn cũng không hiểu được vì sao lại thế.
Chín giờ sáng, Tống Cảnh Sâm lạnh mặt lái xe tới trước cổng công ty.
Gần đây hắn đang đàm phán một hạng mục hợp tác lớn, đối phương nghe nói là nhân vật tầm cỡ không dễ nói chuyện, hạng mục này có thể đàm phán thành công hay không là cả một vấn đề.
Chuyện này khiến tâm trạng Tống Cảnh Sâm tệ càng thêm tệ, khắp người đều tản mát một tầng khí lạnh.
Bước vào công ty, thư ký Candy vừa trông thấy biểu cảm trên mặt hắn, ngay lập tức luống cuống tay chân.
Cô nàng hít một hơi thật sâu, nhấc giày cao gót, gom góp dũng khí sải bước tới chắn trước mặt hắn, "Tống tổng, ngài không nên dùng thang máy bên này đâu ạ." Trong giọng nói dẫn theo mấy phần cẩn thận, khóe mắt thi thoảng lại liếc về phía cửa thang máy.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, lạnh giọng hỏi, "Thang máy của công ty hỏng rồi à? Không phải tuần trước vừa mới bảo dưỡng sao? Bộ phận quản lý tài sản rốt cuộc làm cái gì......"
Nghe Tống Cảnh Sâm nói vậy, sau lưng Candy toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ tâm trạng Tống tổng tệ thế này, như thể mới nuốt một thùng thuốc súng xong vậy, cô mà nói chuyện Nam Bùi tới công ty cho hắn biết, liệu có bị......
Tống Cảnh Sâm cất giọng bực bội, "Không có chuyện gì thì tránh ra đi."
Nói xong, hắn nhấc chân muốn tiến về phía thang máy.
Candy vội vàng bước lên chắn trước mặt hắn, sốt ruột buột miệng, "Tống tổng ! Cậu Nam Bùi tới !"
Các nhân viên xung quanh vừa nghe thấy vậy, trên mặt đều hiện lên biểu cảm khó diễn tả thành lời, hôm nay công ty họ e là lại không được yên bình rồi.
Mỗi lần Nam Bùi tới công ty Tống Cảnh Sâm đều sẽ khiến hắn bạo phát, sau đó Nam Bùi sẽ khóc bù lu bù loa lên, khiến các nhân viên phải tới dỗ cậu.
Dẫu sao cũng là cậu chủ nhà họ Nam, trừ Tống tổng ra, ai dám đắc tội chứ?
Lại thêm tính tình Nam Bùi kiêu căng ngang ngược, lần nào các nhân viên cũng phải cẩn thận lắng nghe thiên tình sử của cậu, nếu vô ý thất thần sẽ bị Nam Bùi mắng cho một trận.
Vì thế, mỗi lần Nam Bùi tới công ty, mọi người đều sẽ cố gắng không để Tống Cảnh Sâm và cậu chạm mặt.
"Hôm nay Nam Bùi lại mang hoa hồng tới, nhìn dáng vẻ thì sợ là lại chuẩn bị bám lấy ngài náo loạn một trận đấy......" Candy sốt ruột khuyên nhủ Tống Cảnh Sâm, "Tống tổng, mau chạy đi."
Nhưng ngoài dự liệu của Candy, Tống Cảnh Sâm lại không ngoảnh mặt bỏ đi như ngày trước.
Hắn nghe Candy nói xong, đầu tiên thoáng ngẩn ra, sau đó ánh mắt không tự chủ liếc về phía thang máy, vô thức buột miệng hỏi, "Cậu ta đến à?"
Giọng điệu thế mà lại có chút......mừng rỡ?
Candy cảm thấy chắc chắn là mình nghe nhầm rồi, hẳn phải là hoảng hốt mới đúng.
Cô trả lời, "Vâng, đang đợi ngài ở trước cửa thang máy lên thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc, ngài có muốn lánh mặt một chút không ạ?"
Tống Cảnh Sâm đứng yên tại chỗ, từ xa nhìn về phía thang máy, quả thật trong thấy một bóng dáng cao gầy.
Lúc này Nam Bùi cũng vừa vặn quay đầu nhìn qua.
Candy kinh hoảng không thôi nói, "Tống tổng, cậu ấy trông thấy ngài rồi kìa ! Đi mau......"
Nói xong, Candy định vươn tay kéo Tống Cảnh Sâm chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện Tống Cảnh Sâm vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô ngây người.
Giây tiếp theo, cô quay đầu lại liền thấy khóe môi Tống Cảnh Sâm......xẹt qua một mạt tươi cười.
Candy mở to hai mắt, dùng sức dụi dụi.
Sau đó, chỉ thấy Tống Cảnh Sâm chỉnh lại cổ áo, thu lại biểu cảm trên mặt, sải bước về phía Nam Bùi.
Nhân viên xung quanh ồn ào bàn tán:
"Tống tổng muốn tự mình đuổi người đấy à?"
"Sợ lại là một màn gà bay chó sủa nữa đó."
"Tôi tránh ra ngoài trước đây......"
Nhưng mà...
Hình ảnh trong tưởng tượng của mọi người không hề xảy ra.
Lúc Nam Bùi trông thấy Tống Cảnh Sâm, ngượng ngùng cười cười, đưa bó hoa hồng trong tay cho hắn, "Anh Cảnh Sâm, hôm nay anh cũng rất đẹp trai."
Tống Cảnh Sâm nghe vậy không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn về phía Nam Bùi, sau đó ánh mắt rơi xuống bó hoa hồng trước mặt.
Hắn siết chặt nắm tay, mím mím môi, lạnh giọng hỏi, "Cậu đến đây làm gì?"
"Em nghe nói anh Cảnh Sâm đang đàm phán một hạng mục hợp tác..." Nam Bùi nhìn hắn, chầm chậm nói, "Vừa hay hạng mục này nhà họ Nam cũng có tham dự, em đi cùng anh biết đâu lại giúp được gì cho anh."
Tống Cảnh Sâm bật cười một tiếng, "Cậu? Giúp tôi? Trừ cái thân phận cậu chủ nhà họ Nam ra, cậu còn cái gì có thể giúp được tôi nữa vậy?"
Nam Bùi nghe vậy cụp mắt, dùng giọng mất mát nói, "Anh Cảnh Sâm, em chỉ muốn san sẻ áp lực với anh thôi mà."
Giờ phút này, Tống Cảnh Sâm cuối cùng cũng xác nhận, Nam Bùi vẫn rất yêu mình.
Nếu không cũng sẽ không mới sáng sớm đã cầm theo hoa chạy tới công ty mình, muốn giúp mình giải quyết hạng mục hợp tác lần này ---- tuy hắn cảm thấy Nam Bùi chẳng thể giúp được gì cho mình đâu.
Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi một hồi, khóe môi cong lên, "Được thôi."
Nam Bùi bất ngờ lại mừng rỡ nhìn hắn, "Thật ạ?"
Có điều rõ ràng trong giọng nói của cậu, bất ngờ nhiều hơn mừng rỡ.
Bởi vì dựa theo cốt truyện hệ thống cung cấp, Tống Cảnh Sâm sẽ từ chối cậu, là cậu nhũng nhiễu, mặt dày bám theo, cuối cùng mới thúc đẩy việc đàm phán thành công.
"Tôi muốn nhìn thử xem gần đây cậu học đầu tư học được cái gì rồi." Tống Cảnh Sâm nhướn mày, trong giọng nói mang theo mấy phần trào phúng, như là chờ xem trò hay của Nam Bùi vậy.
"Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp anh." Nam Bùi vờ bày ra dáng vẻ vui mừng, nói, "Anh Cảnh Sâm cứ yên tâm nhé."
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Candy đứng cách đó không xa tâm tình có chút hoảng hốt.
Cô nghi mình còn chưa tỉnh ngủ.
Tống tổng thế mà lại......đồng ý với yêu cầu của Nam Bùi ấy hả?
Lúc này, Tống Cảnh Sâm liếc mắt nhìn bó hoa trong tay Nam Bùi, trào phúng, "Sao lại mang cái thứ quê mùa này tới nữa vậy?"
Nam Bùi vội vàng đưa bó hoa cho hắn, "Bởi vì hoa này đại diện cho tình yêu em dành cho anh Cảnh Sâm."
Nói xong câu này, Nam Bùi cảm thấy mình sắp sửa nôn hết đống canh Tom yum hôm qua uống ra rồi.
Bàn tay buông thõng bên người Tống Cảnh Sâm khẽ động, nhưng ngay sau đó hắn đã siết chặt nắm tay, đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên.
Hầu kết của hắn lăn lên lăn xuống, ánh mắt dán chặt vào bó hoa trước mặt, trong mắt đầy vẻ mâu thuẫn, quai hàm căng chặt.
Chớp mắt vừa rồi, hắn thế mà lại vô thức muốn nhận bó hoa kia.
Nam Bùi thấy Tống Cảnh Sâm không phản ứng gì thì thu bó hoa lại, mất mát nói, "Không sao, anh Cảnh Sâm, nếu anh không thích, lần sau em sẽ tặng anh thứ khác."
Đúng vào lúc này, thang máy xuống tới tầng một, cửa chầm chậm mở ra.
Tống Cảnh Sâm đứng yên tại chỗ một lát, đáy mắt lóe lên một tia bực bội, sau đó bỏ lại một câu 'không thích', liền bước vào thang máy.
Hắn đương nhiên không thích hoa Nam Bùi tặng rồi.
Vừa nãy chỉ là cảm thấy Nam Bùi có chút đáng thương, nên hắn mới do dự thôi.
Nam Bùi không phát hiện Tống Cảnh Sâm không thích hợp, cũng theo vào thang máy.
Không khí có chút ngại ngùng.
Trong thang máy chỉ có mình Tống Cảnh Sâm và Nam Bùi.
Nam Bùi liếc nhìn sắc mặt âm u của người nào đó, thử tìm chủ đề hỏi, "Anh Cảnh Sâm, tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?"
"Lấy tài liệu về hạng mục, chuẩn bị tới Công ty giải trí Tinh Nghiêu gặp đối tượng hợp tác......" Tống Cảnh Sâm nhíu chặt mày, nhìn Nam Bùi một cái, chán ghét nói, "Cái gì cũng không hiểu thế này, cậu định đi theo làm gì hả?"
"Công ty giải trí Tinh Nghiêu?" Nam Bùi thoáng ngây người.
Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?
Sau đó, Tống Cảnh Sâm lại nói tiếp, "Nghe nói Hoắc Nghiêu là người tàn nhẫn, thủ đoạn, rất ít hạng mục lọt được vào mắt anh ta. Lát nữa gặp Hoắc Nghiêu, cậu đừng có giở cái thói thiếu gia ra đấy, ngậm chặt miệng vào."
"Được, anh Cảnh Sâm, em nhất định sẽ......"
Nam Bùi vô thức gật đầu đồng ý, nói được một nữa mới nhận ra điểm không thích hợp, "Gì cơ? Hoắc Nghiêu á ?!"
Tống Cảnh Sâm 'uhm' một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Nam Bùi, nhíu mày, "Sao thế, cậu quen à?"
"Em không quen anh ta." Nam Bùi đè cảm xúc kinh ngạc trong lòng xuống, dựa theo thực tế đáp, "Chỉ từng nghe nói tới thôi."
"Anh ta là phú hào điệu thấp nhất thành phố Lục Tấn này." Tống Cảnh Sâm mang theo chút trào phúng nói, "Đến tôi còn chưa gặp bao giờ nữa là, cậu sao có thể dễ dàng gặp được anh ta như thế chứ?"
Mà Nam Bùi lại không hề nghe vào tai câu nói của Tống Cảnh Sâm, khóe môi cậu dần dần cong lên, trong mắt phủ kín mong đợi, đầy đầu đều là suy nghĩ:
Cậu sắp được gặp Hoắc Nghiêu ngoài đời thật rồi.